Chương 4074: Chương 4081: So Đấu Ý Chí
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Hà Tam một đường đuổi theo, lần này hắn không tiếc cái giá lớn, giống như vận dụng một loại bí thuật nào đó, Lăng Hàn không thể bỏ qua hắn, nhiều lắm là nửa giờ, đối phương sẽ đuổi kịp hắn
Dường như Hà Tam cũng ý thức được, Lăng Hàn mặc dù không địch lại hắn nhưng chiến lực đang tăng lên rất lớn.
Quá khủng khiếp, nếu như cho phép đối phương trưởng thành vô hạn, chẳng phải sẽ sánh vai với mình?
Mặc dù thực lực còn kém xa không bằng đối phương nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày như thế.
Cho nên, hắn càng hung ác, nhất định phải diệt sát Lăng Hàn.
Lăng Hàn hiện tại không có thời gian đánh quái, hắn đoán cũng không có sớm như thế, bảy tiểu oa nhi cộng thêm Thẩm Hàn Vân, khẳng định sẽ đánh đủ thổ tinh hoa, chỉ kém cùng dung hợp thành Thổ Nguyên Tinh.
Hà Tam cường thế áp bách, thậm chí Lăng Hàn không có thời gian tu luyện, thể lực còn tốt, sức khôi phục của hắn cường hoành, căn bản không ngờ lo lắng sẽ hao hết nhưng bí lực không tăng lên.
Hiện tại không thể khôi phục, chỉ có thể dựa vào đan dược, hắn làm sao có thể đền bù tiêu hao?
Hai ngày sau, trạng thái Lăng Hàn biến thành cực kém, cho dù kinh mạch của hắn rộng hơn người bình thường nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy. May mắn hắn là đan đạo đại sư, hiệu quả đan dược luyện chế ra còn cao hơn người khác, lúc này mới có thể tiếp tục chống đỡ.
Hắn vẫn không chịu nổi, Hà Tam chưa chắc tốt hơn chút nào.
Vì cái gì hắn lại không dùng bí thuật như thế?
Đó là bởi vì tiêu hao quá lớn, cho nên hắn mới không dùng tới, hiện tại hắn quyết định, không tiếc trả giá lớn cũng phải xử lý Lăng Hàn nhưng như thế không có nghĩa tiêu hao sẽ nhỏ đi.
Liên tục vận chuyển hai ngày, hắn cũng kém một ít là đạt tới cực hạn, trên người đều là mồ hôi, ngay cả tóc cũng dính vào nhau, không còn tiêu sái như lúc trước.
Hiện tại hai người không phải so đấu chiến lực, bọn họ đang so đấu ý chí.
Bọn họ sắp đạt tới cực hạn thân thể, ai có thể kiên trì lâu hơn, người đó sẽ nắm giữ ưu thế.
Hà Tam không hổ là thiên tài đỉnh cấp, ý chí của hắn cực kỳ cứng cỏi, từ đầu đến cuối vẫn đuổi theo không bỏ, hắn tin tưởng mình nhất định sẽ kiên trì lâu hơn Lăng Hàn.
Nói đến ý chí, Lăng Hàn sợ ai?
Năm ngày, bảy ngày, chín ngày!
Đến ngày thứ mười, kỳ thật hai người đều đạt đến cực hạn, rõ ràng đối phương đang ở phía tước nhưng bọn họ không thể tới gần.
Lúc này, thể phách cường hoành của Lăng Hàn đã sinh ra hiệu quả.
Mặc dù bí lực của hắn khô cạn, chỉ có thể dựa vào đan dược chèo chống, lực lượng của hắn vẫn còn dồi dào, chí ít còn bảo lưu ba thành lực lượng.
Hắn đang chờ phản kích, chỉ cần Hà Tam hao hết bí lực, khi đó mọi người chỉ có thể dựa vào thể lực, hắn có thể miểu sát đối phương một vạn lần.
Không kém bao nhiêu.
Lăng Hàn ngừng lại, xoay người, hắn nhìn Hà Tam.
- Ngươi không chạy?
Hà Tam thở hổn hển nói một câu, tận lực làm giọng nói mang theo khinh thường.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Ngươi không phải vẫn muốn giao thủ với ta sao, ta thành toàn ngươi!
Hắn nhanh chân đi về phía Hà Tam.
- Hừ, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang có ý đồ gì sao?
Hà Tam cười lạnh, hắn đánh một chưởng, hào quang sáng ngời bộc phát.
Hắn lưu lại một đạo lực.
- Đi!
Lăng Hàn giơ tay hất lên, xèo, Thiên Văn ngọc bay ra ngoài.
Hắn muốn va chạm khí lực với Hà Tam chỉ là nguỵ trang, sát chiêu chân chính lại là Thiên Văn ngọc.
Thiên Văn ngọc bộc phát tốc độ gấp mười lần âm thanh.
Không có biện pháp, Lăng Hàn tiêu hao bí lực quá lớn, từ đó uy lực một kích kém hơn quá nhiều.
- Pháp khí niệm lực?
Hà Tam sững sờ, hắn lập tức nhận ra được, sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng trốn tránh nhưng hắn muốn trốn tránh lại không tránh được, Thiên Văn ngọc bay nhanh thế nào?
Muộn!
Dù sao hắn không phải thời kỳ sung mãn, cho dù gấp mười lần vận tốc âm thanh cũng đã muốn mạng hắn rồi.
Ầm, Thiên Văn ngọc nện vào nhưng trên thân Hà Tam lại có phù văn màu vàng bộc phát, hóa thành một chiếc chuông vàng bảo hộ hắn vào bên trong.
Hà Tam vô cùng đau lòng, đây là phù binh hắn được cường giả trong sư môn ban cho, nếu thừa nhận công kích không thể phá giải thì nó sẽ tự vận hành, là bảo vật có thể cứu mạng.
Lúc trong di tích cổ, hắn từng dùng ba lần, cũng cứu mạng hắn ba lần, tuyệt đối không ngờ rằng, lúc đuổi giết một Tầm Bí cảnh nho nhỏ lại dùng một lần.
Nhưng không sao, hắn có thể thu hoạch pháp khí niệm lực, từ suy tính lâu dài, tầm quan trọng tuyệt đối không thấp hơn phù binh.
Lăng Hàn cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Hà Tam lại còn bảo vật cứu mạng.
Lại đến!
Hắn cũng liều mạng, phát động Chỉ Xích Thiên Nhai va chạm với Hà Tam, đồng thời dẫn động năng lượng hủy diệt, chẳng những quấn quanh trên hai tay, hơn ba trăm cái khiếu huyệt trong cơ thể cùng phun trào.
Hiện tại hắn hóa thành con nhím.
Ầm, hắn đụng một cái, viên đạn thịt người còn nhanh hơn cả Thiên Văn ngọc, Hà Tam không thể trốn tránh, chỉ có thể va chạm.
Nếu hắn trong thời kỳ sung mãn, chiến lực của hắn mạnh hơn, phát động phản kích đủ để trọng thương thậm chí giết chết Lăng Hàn, hiện tại hắn bị đụng trúng, năng lượng hủy diệt càng cũng bộc phát.
Ông, từng đạo phù văn màu vàng lóe sáng, hóa thành một chiếc chuông vàng bảo vệ Hà Tam.
Khốn kiếp, còn nữa!
Lăng Hàn nuốt nước bọt, bí lực của hắn đã hao hết, căn bản không thể phát động Chỉ Xích Thiên Nhai.
Hà Tam cảm thấy da đầu tê dại, hắn lại dùng hết một lần bảo vệ tính mạng, năng lượng phù binh hao hết, hóa thành tro bụi, sẽ không thể bảo vệ hắn.
Hắn phiền muộn muốn chết, lần này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chẳng những không thể giết Lăng Hàn, đoạt được pháp khí niệm lực, ngược lại còn tiêu hao hai cơ hội bảo vệ tính mạng.
Hắn không do dự xoay người bỏ chạy, nếu Lăng Hàn lại công kích như thế, hắn khẳng định không chịu nổi.
Không có biện pháp, trạng thái của hắn bây giờ quá kém.
Lăng Hàn không có đuổi theo, hắn đuổi theo không nổi.
Ba, hắn đặt mông ngồi xuống, vội vàng ăn đan dược.
Mấy ngày nay ăn quá nhiều đan dược, trong cơ thể sinh ra kháng dược tính rất mạnh, hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Cũng may hắn không gặp địch nhân, ngày thứ hai, lúc mặt trời vừa mọc, Lăng Hàn vội vàng nắm chặt thời gian tu luyện, khôi phục bí lực.
Nửa giờ sau, Lăng Hàn cảm thấy tinh thần sảng khoái, lại khôi phục trạng thái sung mãn.
Nhưng hắn khôi phục, Hà Tam cũng không kém hơn nhiều, chờ sau đó khẳng định sẽ lại giết hắn.
Hắn muốn rời đi, đột nhiên sắc mặt thay đổi.
Khốn kiếp, hắn sắp đột phá, cấp độ sinh mệnh tăng lên rất mạnh.
Là lập tức đột phá, hay tạm thời áp chế?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, quyết định đột phá.
Hắn tiến thêm một bước chính là Khai Khiếu cảnh đỉnh phong, khi đó hắn có thể đột phá Tầm Bí cảnh, khi đó hắn sẽ bước vào Tầm Bí cảnh, hắn sẽ sợ Hà Tam hay sao?
Lăng Hàn đột phá, oanh, gông cùm xiềng xích trong cơ thể lập tức vỡ nát, mười ngày đại chiến cũng nghiền ép tiềm lực của hắn, hắn đang nghênh đón bạo phát.
Nhưng vào lúc này, hàn ý kinh người ập tới, chính là Hà Tam âm hồn bất tán.
Dường như Hà Tam cũng ý thức được, Lăng Hàn mặc dù không địch lại hắn nhưng chiến lực đang tăng lên rất lớn.
Quá khủng khiếp, nếu như cho phép đối phương trưởng thành vô hạn, chẳng phải sẽ sánh vai với mình?
Mặc dù thực lực còn kém xa không bằng đối phương nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày như thế.
Cho nên, hắn càng hung ác, nhất định phải diệt sát Lăng Hàn.
Lăng Hàn hiện tại không có thời gian đánh quái, hắn đoán cũng không có sớm như thế, bảy tiểu oa nhi cộng thêm Thẩm Hàn Vân, khẳng định sẽ đánh đủ thổ tinh hoa, chỉ kém cùng dung hợp thành Thổ Nguyên Tinh.
Hà Tam cường thế áp bách, thậm chí Lăng Hàn không có thời gian tu luyện, thể lực còn tốt, sức khôi phục của hắn cường hoành, căn bản không ngờ lo lắng sẽ hao hết nhưng bí lực không tăng lên.
Hiện tại không thể khôi phục, chỉ có thể dựa vào đan dược, hắn làm sao có thể đền bù tiêu hao?
Hai ngày sau, trạng thái Lăng Hàn biến thành cực kém, cho dù kinh mạch của hắn rộng hơn người bình thường nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy. May mắn hắn là đan đạo đại sư, hiệu quả đan dược luyện chế ra còn cao hơn người khác, lúc này mới có thể tiếp tục chống đỡ.
Hắn vẫn không chịu nổi, Hà Tam chưa chắc tốt hơn chút nào.
Vì cái gì hắn lại không dùng bí thuật như thế?
Đó là bởi vì tiêu hao quá lớn, cho nên hắn mới không dùng tới, hiện tại hắn quyết định, không tiếc trả giá lớn cũng phải xử lý Lăng Hàn nhưng như thế không có nghĩa tiêu hao sẽ nhỏ đi.
Liên tục vận chuyển hai ngày, hắn cũng kém một ít là đạt tới cực hạn, trên người đều là mồ hôi, ngay cả tóc cũng dính vào nhau, không còn tiêu sái như lúc trước.
Hiện tại hai người không phải so đấu chiến lực, bọn họ đang so đấu ý chí.
Bọn họ sắp đạt tới cực hạn thân thể, ai có thể kiên trì lâu hơn, người đó sẽ nắm giữ ưu thế.
Hà Tam không hổ là thiên tài đỉnh cấp, ý chí của hắn cực kỳ cứng cỏi, từ đầu đến cuối vẫn đuổi theo không bỏ, hắn tin tưởng mình nhất định sẽ kiên trì lâu hơn Lăng Hàn.
Nói đến ý chí, Lăng Hàn sợ ai?
Năm ngày, bảy ngày, chín ngày!
Đến ngày thứ mười, kỳ thật hai người đều đạt đến cực hạn, rõ ràng đối phương đang ở phía tước nhưng bọn họ không thể tới gần.
Lúc này, thể phách cường hoành của Lăng Hàn đã sinh ra hiệu quả.
Mặc dù bí lực của hắn khô cạn, chỉ có thể dựa vào đan dược chèo chống, lực lượng của hắn vẫn còn dồi dào, chí ít còn bảo lưu ba thành lực lượng.
Hắn đang chờ phản kích, chỉ cần Hà Tam hao hết bí lực, khi đó mọi người chỉ có thể dựa vào thể lực, hắn có thể miểu sát đối phương một vạn lần.
Không kém bao nhiêu.
Lăng Hàn ngừng lại, xoay người, hắn nhìn Hà Tam.
- Ngươi không chạy?
Hà Tam thở hổn hển nói một câu, tận lực làm giọng nói mang theo khinh thường.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Ngươi không phải vẫn muốn giao thủ với ta sao, ta thành toàn ngươi!
Hắn nhanh chân đi về phía Hà Tam.
- Hừ, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang có ý đồ gì sao?
Hà Tam cười lạnh, hắn đánh một chưởng, hào quang sáng ngời bộc phát.
Hắn lưu lại một đạo lực.
- Đi!
Lăng Hàn giơ tay hất lên, xèo, Thiên Văn ngọc bay ra ngoài.
Hắn muốn va chạm khí lực với Hà Tam chỉ là nguỵ trang, sát chiêu chân chính lại là Thiên Văn ngọc.
Thiên Văn ngọc bộc phát tốc độ gấp mười lần âm thanh.
Không có biện pháp, Lăng Hàn tiêu hao bí lực quá lớn, từ đó uy lực một kích kém hơn quá nhiều.
- Pháp khí niệm lực?
Hà Tam sững sờ, hắn lập tức nhận ra được, sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng trốn tránh nhưng hắn muốn trốn tránh lại không tránh được, Thiên Văn ngọc bay nhanh thế nào?
Muộn!
Dù sao hắn không phải thời kỳ sung mãn, cho dù gấp mười lần vận tốc âm thanh cũng đã muốn mạng hắn rồi.
Ầm, Thiên Văn ngọc nện vào nhưng trên thân Hà Tam lại có phù văn màu vàng bộc phát, hóa thành một chiếc chuông vàng bảo hộ hắn vào bên trong.
Hà Tam vô cùng đau lòng, đây là phù binh hắn được cường giả trong sư môn ban cho, nếu thừa nhận công kích không thể phá giải thì nó sẽ tự vận hành, là bảo vật có thể cứu mạng.
Lúc trong di tích cổ, hắn từng dùng ba lần, cũng cứu mạng hắn ba lần, tuyệt đối không ngờ rằng, lúc đuổi giết một Tầm Bí cảnh nho nhỏ lại dùng một lần.
Nhưng không sao, hắn có thể thu hoạch pháp khí niệm lực, từ suy tính lâu dài, tầm quan trọng tuyệt đối không thấp hơn phù binh.
Lăng Hàn cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Hà Tam lại còn bảo vật cứu mạng.
Lại đến!
Hắn cũng liều mạng, phát động Chỉ Xích Thiên Nhai va chạm với Hà Tam, đồng thời dẫn động năng lượng hủy diệt, chẳng những quấn quanh trên hai tay, hơn ba trăm cái khiếu huyệt trong cơ thể cùng phun trào.
Hiện tại hắn hóa thành con nhím.
Ầm, hắn đụng một cái, viên đạn thịt người còn nhanh hơn cả Thiên Văn ngọc, Hà Tam không thể trốn tránh, chỉ có thể va chạm.
Nếu hắn trong thời kỳ sung mãn, chiến lực của hắn mạnh hơn, phát động phản kích đủ để trọng thương thậm chí giết chết Lăng Hàn, hiện tại hắn bị đụng trúng, năng lượng hủy diệt càng cũng bộc phát.
Ông, từng đạo phù văn màu vàng lóe sáng, hóa thành một chiếc chuông vàng bảo vệ Hà Tam.
Khốn kiếp, còn nữa!
Lăng Hàn nuốt nước bọt, bí lực của hắn đã hao hết, căn bản không thể phát động Chỉ Xích Thiên Nhai.
Hà Tam cảm thấy da đầu tê dại, hắn lại dùng hết một lần bảo vệ tính mạng, năng lượng phù binh hao hết, hóa thành tro bụi, sẽ không thể bảo vệ hắn.
Hắn phiền muộn muốn chết, lần này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chẳng những không thể giết Lăng Hàn, đoạt được pháp khí niệm lực, ngược lại còn tiêu hao hai cơ hội bảo vệ tính mạng.
Hắn không do dự xoay người bỏ chạy, nếu Lăng Hàn lại công kích như thế, hắn khẳng định không chịu nổi.
Không có biện pháp, trạng thái của hắn bây giờ quá kém.
Lăng Hàn không có đuổi theo, hắn đuổi theo không nổi.
Ba, hắn đặt mông ngồi xuống, vội vàng ăn đan dược.
Mấy ngày nay ăn quá nhiều đan dược, trong cơ thể sinh ra kháng dược tính rất mạnh, hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Cũng may hắn không gặp địch nhân, ngày thứ hai, lúc mặt trời vừa mọc, Lăng Hàn vội vàng nắm chặt thời gian tu luyện, khôi phục bí lực.
Nửa giờ sau, Lăng Hàn cảm thấy tinh thần sảng khoái, lại khôi phục trạng thái sung mãn.
Nhưng hắn khôi phục, Hà Tam cũng không kém hơn nhiều, chờ sau đó khẳng định sẽ lại giết hắn.
Hắn muốn rời đi, đột nhiên sắc mặt thay đổi.
Khốn kiếp, hắn sắp đột phá, cấp độ sinh mệnh tăng lên rất mạnh.
Là lập tức đột phá, hay tạm thời áp chế?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, quyết định đột phá.
Hắn tiến thêm một bước chính là Khai Khiếu cảnh đỉnh phong, khi đó hắn có thể đột phá Tầm Bí cảnh, khi đó hắn sẽ bước vào Tầm Bí cảnh, hắn sẽ sợ Hà Tam hay sao?
Lăng Hàn đột phá, oanh, gông cùm xiềng xích trong cơ thể lập tức vỡ nát, mười ngày đại chiến cũng nghiền ép tiềm lực của hắn, hắn đang nghênh đón bạo phát.
Nhưng vào lúc này, hàn ý kinh người ập tới, chính là Hà Tam âm hồn bất tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.