Chương 4115: Chương 4122: Gặp Lại Thất Hoàng Tử
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Lăng Hàn lắc đầu, tiếp tục đi tới.
Đi một hồi, sắc trời dần dần tối lại, gió lạnh thổi qua, nhiệt độ trong hạp cốc giảm mạnh, xem ra còn có người sẽ chết.
Lăng Hàn quyết định không vội vàng lên đường, hắn ở lại trong hang núi một đêm, tránh né nhiệt độ siêu thấp bên ngoài.
Tiến vào hang núi, quả nhiên khí lạnh biến mất không ít.
Lăng Hàn thử nhóm lửa, nhưng nhiệt độ của nơi này thấp đến mức lửa không thể cháy, hắn lấy lương khô ra, muốn dùng hỏa diễm tầng thứ cao nướng, nhưng lửa quá mạnh đốt lương khô thành tro tàn.
Khốn kiếp.
Lăng Hàn bất đắc dĩ, đành phải hấp thu lực lượng thiên địa tiến hành bổ sung, mặc dù yếu ớt nhưng vẫn còn hơn không.
Lực lượng thiên địa nơi này cũng bị đông cứng, chỉ có một chữ, lạnh.
Lăng Hàn nhắm mắt dưỡng thần, người bên ngoài gấp rút lên đường, đây là cơ hội tốt nhất vượt qua người khác, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể chôn vùi chính mình.
Người lựa chọn vào sơn động cũng không ít, có ít người tiến vào nghỉ tạm một lúc, bọn họ sẽ ngồi ở cửa động, cũng giữ khoảng cách xa với Lăng Hàn.
Khó phòng nhất là lòng người, mỗi người nơi này đều là đối thủ cạnh tranh.
Lăng Hàn không phản ứng đến, chỉ cần người khác không chọc đến hắn, hắn cũng lười xuất thủ.
Hắn đang quan sát bí cảnh, muốn ra ngoài cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
Không vội, từ từ sẽ đến.
Người tới tới đi đi, Lăng Hàn nhìn thấy rất rõ ràng, những người cậy mạnh rời đi, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, trong nội phủ tích lũy rất nhiều hàn khí, một khi bạo phát sẽ trí mạng.
Cho dù không có bộc phát, như vậy cũng sẽ lưu lại mầm bệnh, hậu hoạn vô tận.
Qua một lúc, sắc trời hoàn toàn tối lại, nhiệt độ không khí cũng giảm rất mạnh, đã không có kẻ nào dám cậy mạnh lên đường, người nào cũng vào hang núi tránh rét.
Xoát, một bóng người xuất hiện, trong động đã có thêm một người.
A, nha?
Lăng Hàn kinh ngạc, thật đúng dịp mà!
Người này chính là Thất hoàng tử.
- Lăn ra ngoài!
Thất hoàng tử nói, giọng nói không lớn nhưng áp bách rất mạnh.
Hắn đã quen làm hoàng tử, cho dù đi tới Kim Nguyên Thánh Địa, nơi này có rất nhiều người bối cảnh ngang hắn, thậm chí cao hơn hắn, hắn vẫn khó thu liễm ngạo mạn của mình.
Đã gặp, vậy thì tính tính sổ đi.
- Dựa vào cái gì?
Lăng Hàn hỏi, giọng nói rất thong dong.
Thất hoàng tử hừ một tiếng:
- Hoặc là lăn ra ngoài, hoặc là chết!
Lăng Hàn nhún vai:
- Bên ngoài lạnh như thế, ra ngoài chỉ có một con đường chết, vậy ta ra hay không có gì khác nhau? Lại nói, nơi này vốn là ta tới trước, ngươi không cảm thấy quá mức sao?
- Nào có nhiều quá mức hay không quá mức như vậy, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, ta muốn làm gì thì làm.
Thất hoàng tử không kiên nhẫn được nữa:
- Ngươi không đi ra, chỉ có con đường chết, ra ngoài, còn có một chút hi vọng sống, ngươi chọn đi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta làm sao biết, thực lực của ngươi có phải thổi ra hay không, nói không chừng chỉ là cặn bã.
- Tốt, ngươi nhất định muốn chết, ta thành toàn ngươi!
Thất hoàng tử không kiên nhẫn nữa, hắn nhìn Lăng Hàn và sử dụng niệm lực.
Lăng Hàn làm như không phát hiện, nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
A?
Thất hoàng tử sững sờ, hắn sử dụng niệm lực, bản ý muốn trảm thần thức của đối phương. Hắn là cao thủ niệm lực, giết người chỉ bằng một ý niệm, Lăng Hàn chẳng những không chết, còn không có biểu lộ gì, hắn cảm thấy kỳ quái.
Hắn cũng không ngốc, lập tức cười lạnh, nói:
- Tốt lắm, hóa ra là giả heo ăn thịt hổ!
Cho dù đối phương không phải cao thủ niệm lực, như vậy khẳng định cũng tu luyện qua bí pháp củng cố thần thức, hoặc bản thân có bảo khí phòng ngự thần thức.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta nói ngươi chỉ biết khoác lác, quả là thế.
Thất hoàng tử không quan tâm, tâm niệm hắn ngưng thực, hưu hưu hưu, lúc này có vài chục thanh đoản kiếm bay về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn mở niệm lực của mình, hắn ngăn chặn toàn bộ đoản kiếm.
Thứ này không phải pháp khí niệm lực, hoàn toàn xem niệm lực của ai mạnh hơn thì người đó khống chế.
- Cái gì!
Thất hoàng tử chấn kinh, đây là so đấu niệm lực trực tiếp, kết quả đối phương lại không thua gì mình.
Người mang mặt nạ lại là cao thủ niệm lực!
Hắn cau mày, nội tâm hối hận, sớm biết như thế, hắn thà rằng chậm một chút, ở lại qua đêm trong sơn động phía sau.
Hiện tại, nhiệt độ đã hạ xuống rất thấp, ra ngoài là phải chết.
- Tốt, ta công nhận thực lực của ngươi, ngươi có thể nghỉ ngơi ở nơi này.
Thất hoàng tử gật gật đầu.
Lăng Hàn bật cười:
- Ngươi quá khôi hài, ta vốn tới trước, còn cần ngươi bố thí? Lại nói, ta không tán thành thực lực của ngươi, loại cặn bã như ngươi làm sao xứng ở chung với ta?
- Ngươi thật cuồng!
Thất hoàng tử lạnh lùng nói.
- Có thực lực, đương nhiên có thể cuồng!
Lăng Hàn xuất thủ, hưu hưu hưu, hắn phát động Lôi Quang quyền, ngay sau đó có quyền kình cực nhanh tấn công Thất hoàng tử.
- A?
Thất hoàng tử vô cùng kinh ngạc, hắn không phải chấn kinh Lôi Quang quyền cường đại, trên thực tế môn quyền thuật này chỉ bất phàm trong Phàm cảnh, nhưng đặt trong cấp bậc Tiên đồ, nó chỉ là mặt hàng phổ thông.
Nếu không, lúc trước hắn cũng không có khả năng tặng cho Lăng Hàn.
Đương nhiên hắn nhận ra môn quyền pháp này, chính vì thế hắn càng kinh ngạc.
Chẳng lẽ... Không có khả năng!
Người kia còn chưa bước vào Tiên đồ, hơn nữa cũng không được mời, tại sao hắn có thể đi tới nơi này?
- Có phải nghĩ đến cái gì hay không?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi?
Thất hoàng tử không dám tin tưởng nhìn hắn.
- Không sai, ta tới.
Lăng Hàn tháo mặt nạ xuống.
Phốc, thật sự là hắn!
Thất hoàng tử há to mồm, có thể nhét quả trứng gà vào miệng hắn.
Mặc dù hắn đã có suy đoán nhưng cho rằng đây là việc không có khả năng, nhưng nhìn thấy Lăng Hàn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, hắn chấn kinh và da đầu tê dại.
Làm sao có thể?
Tại sao Lăng Hàn lại xuất hiện ở đây?
Hắn hoa mắt?
Gặp quỷ?
- Tại sao ngươi ở nơi này?
Thất hoàng tử vẫn hỏi một câu.
- Ngươi cũng không cần quản.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Hiện tại tiếp tục chủ đề trước, ta cho rằng ngươi không có tư cách đứng chung với ta, ngươi cút hay không cút?
- Lăng Hàn, mặc dù thiên phú võ đạo của ngươi yêu nghiệt, sau khi bước vào Tiên đồ, muốn vượt cấp chiến đấu là chuyện không có khả năng.
Thất hoàng tử ý đồ thuyết phục Lăng Hàn:
- Ngươi tử chiến với ta, dù là ngươi có thể thắng ta, bản thân cũng không chiếm được chỗ tốt gì, tất nhiên sẽ bị trọng thương.
Một năm qua hắn tu luyện trong Thánh Địa, đạt được rất nhiều chỗ tốt, đã là tu đến Trúc Nhân Cơ đỉnh phong, trái lại Lăng Hàn, khẳng định vừa mới bước vào Tiên đồ, tu vi cả hai chênh lệch cực lớn.
- Ha ha, ngươi thử một chút!
Lăng Hàn xuất thủ lần nữa, hắn tấn công Thất hoàng tử.
Lần này hắn đã hạ quyết tâm, lực lượng kinh khủng bộc phát, đó là lực lượng có thể đè ép Trúc Thiên Cơ đỉnh phong.
Ầm!
Dưới một kích của hắn, Thất hoàng tử phun máu tươi.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Đi một hồi, sắc trời dần dần tối lại, gió lạnh thổi qua, nhiệt độ trong hạp cốc giảm mạnh, xem ra còn có người sẽ chết.
Lăng Hàn quyết định không vội vàng lên đường, hắn ở lại trong hang núi một đêm, tránh né nhiệt độ siêu thấp bên ngoài.
Tiến vào hang núi, quả nhiên khí lạnh biến mất không ít.
Lăng Hàn thử nhóm lửa, nhưng nhiệt độ của nơi này thấp đến mức lửa không thể cháy, hắn lấy lương khô ra, muốn dùng hỏa diễm tầng thứ cao nướng, nhưng lửa quá mạnh đốt lương khô thành tro tàn.
Khốn kiếp.
Lăng Hàn bất đắc dĩ, đành phải hấp thu lực lượng thiên địa tiến hành bổ sung, mặc dù yếu ớt nhưng vẫn còn hơn không.
Lực lượng thiên địa nơi này cũng bị đông cứng, chỉ có một chữ, lạnh.
Lăng Hàn nhắm mắt dưỡng thần, người bên ngoài gấp rút lên đường, đây là cơ hội tốt nhất vượt qua người khác, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể chôn vùi chính mình.
Người lựa chọn vào sơn động cũng không ít, có ít người tiến vào nghỉ tạm một lúc, bọn họ sẽ ngồi ở cửa động, cũng giữ khoảng cách xa với Lăng Hàn.
Khó phòng nhất là lòng người, mỗi người nơi này đều là đối thủ cạnh tranh.
Lăng Hàn không phản ứng đến, chỉ cần người khác không chọc đến hắn, hắn cũng lười xuất thủ.
Hắn đang quan sát bí cảnh, muốn ra ngoài cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
Không vội, từ từ sẽ đến.
Người tới tới đi đi, Lăng Hàn nhìn thấy rất rõ ràng, những người cậy mạnh rời đi, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, trong nội phủ tích lũy rất nhiều hàn khí, một khi bạo phát sẽ trí mạng.
Cho dù không có bộc phát, như vậy cũng sẽ lưu lại mầm bệnh, hậu hoạn vô tận.
Qua một lúc, sắc trời hoàn toàn tối lại, nhiệt độ không khí cũng giảm rất mạnh, đã không có kẻ nào dám cậy mạnh lên đường, người nào cũng vào hang núi tránh rét.
Xoát, một bóng người xuất hiện, trong động đã có thêm một người.
A, nha?
Lăng Hàn kinh ngạc, thật đúng dịp mà!
Người này chính là Thất hoàng tử.
- Lăn ra ngoài!
Thất hoàng tử nói, giọng nói không lớn nhưng áp bách rất mạnh.
Hắn đã quen làm hoàng tử, cho dù đi tới Kim Nguyên Thánh Địa, nơi này có rất nhiều người bối cảnh ngang hắn, thậm chí cao hơn hắn, hắn vẫn khó thu liễm ngạo mạn của mình.
Đã gặp, vậy thì tính tính sổ đi.
- Dựa vào cái gì?
Lăng Hàn hỏi, giọng nói rất thong dong.
Thất hoàng tử hừ một tiếng:
- Hoặc là lăn ra ngoài, hoặc là chết!
Lăng Hàn nhún vai:
- Bên ngoài lạnh như thế, ra ngoài chỉ có một con đường chết, vậy ta ra hay không có gì khác nhau? Lại nói, nơi này vốn là ta tới trước, ngươi không cảm thấy quá mức sao?
- Nào có nhiều quá mức hay không quá mức như vậy, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, ta muốn làm gì thì làm.
Thất hoàng tử không kiên nhẫn được nữa:
- Ngươi không đi ra, chỉ có con đường chết, ra ngoài, còn có một chút hi vọng sống, ngươi chọn đi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ta làm sao biết, thực lực của ngươi có phải thổi ra hay không, nói không chừng chỉ là cặn bã.
- Tốt, ngươi nhất định muốn chết, ta thành toàn ngươi!
Thất hoàng tử không kiên nhẫn nữa, hắn nhìn Lăng Hàn và sử dụng niệm lực.
Lăng Hàn làm như không phát hiện, nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
A?
Thất hoàng tử sững sờ, hắn sử dụng niệm lực, bản ý muốn trảm thần thức của đối phương. Hắn là cao thủ niệm lực, giết người chỉ bằng một ý niệm, Lăng Hàn chẳng những không chết, còn không có biểu lộ gì, hắn cảm thấy kỳ quái.
Hắn cũng không ngốc, lập tức cười lạnh, nói:
- Tốt lắm, hóa ra là giả heo ăn thịt hổ!
Cho dù đối phương không phải cao thủ niệm lực, như vậy khẳng định cũng tu luyện qua bí pháp củng cố thần thức, hoặc bản thân có bảo khí phòng ngự thần thức.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta nói ngươi chỉ biết khoác lác, quả là thế.
Thất hoàng tử không quan tâm, tâm niệm hắn ngưng thực, hưu hưu hưu, lúc này có vài chục thanh đoản kiếm bay về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn mở niệm lực của mình, hắn ngăn chặn toàn bộ đoản kiếm.
Thứ này không phải pháp khí niệm lực, hoàn toàn xem niệm lực của ai mạnh hơn thì người đó khống chế.
- Cái gì!
Thất hoàng tử chấn kinh, đây là so đấu niệm lực trực tiếp, kết quả đối phương lại không thua gì mình.
Người mang mặt nạ lại là cao thủ niệm lực!
Hắn cau mày, nội tâm hối hận, sớm biết như thế, hắn thà rằng chậm một chút, ở lại qua đêm trong sơn động phía sau.
Hiện tại, nhiệt độ đã hạ xuống rất thấp, ra ngoài là phải chết.
- Tốt, ta công nhận thực lực của ngươi, ngươi có thể nghỉ ngơi ở nơi này.
Thất hoàng tử gật gật đầu.
Lăng Hàn bật cười:
- Ngươi quá khôi hài, ta vốn tới trước, còn cần ngươi bố thí? Lại nói, ta không tán thành thực lực của ngươi, loại cặn bã như ngươi làm sao xứng ở chung với ta?
- Ngươi thật cuồng!
Thất hoàng tử lạnh lùng nói.
- Có thực lực, đương nhiên có thể cuồng!
Lăng Hàn xuất thủ, hưu hưu hưu, hắn phát động Lôi Quang quyền, ngay sau đó có quyền kình cực nhanh tấn công Thất hoàng tử.
- A?
Thất hoàng tử vô cùng kinh ngạc, hắn không phải chấn kinh Lôi Quang quyền cường đại, trên thực tế môn quyền thuật này chỉ bất phàm trong Phàm cảnh, nhưng đặt trong cấp bậc Tiên đồ, nó chỉ là mặt hàng phổ thông.
Nếu không, lúc trước hắn cũng không có khả năng tặng cho Lăng Hàn.
Đương nhiên hắn nhận ra môn quyền pháp này, chính vì thế hắn càng kinh ngạc.
Chẳng lẽ... Không có khả năng!
Người kia còn chưa bước vào Tiên đồ, hơn nữa cũng không được mời, tại sao hắn có thể đi tới nơi này?
- Có phải nghĩ đến cái gì hay không?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi?
Thất hoàng tử không dám tin tưởng nhìn hắn.
- Không sai, ta tới.
Lăng Hàn tháo mặt nạ xuống.
Phốc, thật sự là hắn!
Thất hoàng tử há to mồm, có thể nhét quả trứng gà vào miệng hắn.
Mặc dù hắn đã có suy đoán nhưng cho rằng đây là việc không có khả năng, nhưng nhìn thấy Lăng Hàn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, hắn chấn kinh và da đầu tê dại.
Làm sao có thể?
Tại sao Lăng Hàn lại xuất hiện ở đây?
Hắn hoa mắt?
Gặp quỷ?
- Tại sao ngươi ở nơi này?
Thất hoàng tử vẫn hỏi một câu.
- Ngươi cũng không cần quản.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Hiện tại tiếp tục chủ đề trước, ta cho rằng ngươi không có tư cách đứng chung với ta, ngươi cút hay không cút?
- Lăng Hàn, mặc dù thiên phú võ đạo của ngươi yêu nghiệt, sau khi bước vào Tiên đồ, muốn vượt cấp chiến đấu là chuyện không có khả năng.
Thất hoàng tử ý đồ thuyết phục Lăng Hàn:
- Ngươi tử chiến với ta, dù là ngươi có thể thắng ta, bản thân cũng không chiếm được chỗ tốt gì, tất nhiên sẽ bị trọng thương.
Một năm qua hắn tu luyện trong Thánh Địa, đạt được rất nhiều chỗ tốt, đã là tu đến Trúc Nhân Cơ đỉnh phong, trái lại Lăng Hàn, khẳng định vừa mới bước vào Tiên đồ, tu vi cả hai chênh lệch cực lớn.
- Ha ha, ngươi thử một chút!
Lăng Hàn xuất thủ lần nữa, hắn tấn công Thất hoàng tử.
Lần này hắn đã hạ quyết tâm, lực lượng kinh khủng bộc phát, đó là lực lượng có thể đè ép Trúc Thiên Cơ đỉnh phong.
Ầm!
Dưới một kích của hắn, Thất hoàng tử phun máu tươi.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.