Chương 4146: Chương 4153: Thu Tiểu Đệ
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Lăng Hàn tươi cười nhìn Trang Bất Phàm, nói:
- Tiểu hài tử không nên học người lớn nói chuyện, mau về nhà đi.
Trang Bất Phàm giận dữ, hắn ghét nhất người khác nói hắn ấu trĩ.
- Chớ có xem thường ta!
Hắn lớn tiếng nói.
- Đột nhiên hét to như vậy, bình thường là bởi vì đâm trúng chỗ yếu hại nên thẹn quá hóa giận.
Lăng Hàn ung dung nói, nói đến công phu miệng lưỡi, Đại Hắc Cẩu rèn luyện cho hắn công phu ăn nói vô cùng sắc bén.
Trang Bất Phàm đỏ mặt:
- Ta đã mười sáu tuổi, không phải tiểu hài tử! Không phải!
- Tốt tốt tốt, ngươi nói không phải là không phải, đến đây, Lục Oa cho hắn một cục đường, cầm lên, mau về nhà.
Lăng Hàn nói.
Con em ngươi!
Trang Bất Phàm nhìn Lục Oa đưa kẹo sữa tới, hai mắt như sắp phun lửa.
Lúc trước hắn bày tư thế rất cao, vừa xuất hiện đã nói một câu “có người muốn ta lấy tính mạng của ngươi”, tràn ngập hương vị trang bức, nhưng ai ngờ Lăng Hàn ra bài không theo lẽ thường, cũng không hỏi là ai xuất thủ, không tức hổn hển giao thủ với hắn, ngược lại còn xem hắn như tiểu hài tử.
Hiện tại, hắn tức điên lên.
Không được, hắn nhịn không được.
Xèo, hắn giết tới, đấm ra một quyền.
Lục Oa cười hì hì, nàng thả người nhảy lên, nàng đón đỡ công kích của Trang Bất Phàm.
Một tiểu hài tử xứng giao thủ với hắn?
Trang Bất Phàm hừ một tiếng, tiện tay phất một cái, muốn quét Lục Oa sang một bên.
Hắn xuất một chưởng có chừng mực, lực lượng cũng nhu hòa.
Lúc hắn xuất chưởng liền giật mình, bỗng nhiên kịp phản ứng, điều kiện tiêu chuẩn khi tiến vào nơi này chính là Trúc Cơ cảnh.
Cho nên, tiểu oa nhi này chính là Trúc Cơ cảnh!
Khốn kiếp, mới hai, ba tuổi đã là Trúc Cơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bởi vì suy nghĩ nên hắn biến chiêu quá chậm, Lục Oa điều khiển lực lượng đáng sợ ập tới, dường như có thể hủy diệt tinh thần.
Nàng chính là Tiên Thiên thần thể, chiến lực vượt xa Trúc Nhân Cơ phổ thông.
May mà Lục Oa am hiểu ẩn thân, xuyên thấu, không có cường hóa phương diện công kích, nếu đổi thành Đại Oa, quái lực và bạo lực của nàng phát uy, lực sát thương sẽ mạnh hơn gấp bội.
Ầm, đón đỡ một kích, Trang Bất Phàm kêu la thảm thiết, hắn bay ngược về phía sau.
Lục Oa vỗ vỗ hai tay, nàng tươi cười đi về, dùng giọng điệu ngây thơ nói:
- Kết thúc công việc nha.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Đi.
Trang Bất Phàm chỉ là một đứa bé, hơn nữa vừa rồi còn dùng nhu lực với Lục Oa, hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Dừng lại!
Trang Bất Phàm nhảy ra lần nữa, quất:
- Ta vừa rồi chỉ chủ quan!
Hắn không phục, lúc trước hắn cho rằng Lục Oa quá nhỏ, cho nên hắn không phát huy ra một phần trăm thực lực, quả thật hắn bại quá oan uổng.
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi muốn ăn đòn sao?
Lục Oa chỉ vào Trang Bất Phàm, nói:
- Thích trang bức như thế, không sợ bị sét đánh sao?
Khóe miệng Trang Bất Phàm co giật, Lăng Hàn miệng độc, đứa bé cũng không kém hơn bao nhiêu.
Quả nhiên không phải người một nhà, không thể ở chung nhà.
Tay phải hắn chấn động, tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, ông, thân kiếm run run, toàn thân phát sáng, có đường vân phát sáng và tỏa ra uy áp đáng sợ.
- Thật muốn chơi?
Lăng Hàn cười nói.
- Đến chiến đi!
Trang Bất Phàm lớn tiếng nói:
- Ngươi có thể tiếp ta mười chiêu, ta sẽ không giết ngươi.
- Tốt.
Lăng Hàn bước đi, hắn lập tức xuất hiện trước mặt Trang Bất Phàm.
Thật nhanh!
Trang Bất Phàm cảm thấy kinh hãi, hắn không đến nổi không nhìn thấy bóng dáng Lăng Hàn, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh. Phản ứng của hắn cũng không chậm, hắn vung kiếm đâm vào người Lăng Hàn.
Tiên khí phát uy, ký hiệu lưu chuyển.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, tay phải mở ra lại thu lại, hắn thu tất cả kiếm khí vào trong lòng bàn tay.
- Muốn chết!
Trang Bất Phàm cười lạnh, oanh, ký hiệu bên trong kiếm khí nổ tung, uy lực được phóng thích hoàn toàn.
Nhưng hắn lại khiếp sợ khi phát hiện, những năng lượng kia nổ tung trong tay Lăng Hàn nhưng không thể phá vỡ lòng bàn tay đối phương.
Khốn kiếp, tay của ngươi làm bằng thứ gì, tiên kim đúc thành hay sao?
- Thế nào?
Lăng Hàn giang hai tay ra, hắn hoàn toàn hóa giải kiếm khí vừa rồi.
Trang Bất Phàm im lặng, đây là thực lực chênh lệch hay sao, chênh lệch giữa hai người quá lớn.
- Ta không phải đối thủ của ngươi.
Hắn nói, trên gương mặt còn mang theo tiều tụy và thất lạc.
Lúc trước hắn quá đề cao chính mình, bởi vậy, mắt thấy chênh lệch giữa mình và Lăng Hàn quá lớn, hắn cảm thấy thất lạc.
Lăng Hàn vỗ vai hắn:
- Đánh không lại ta là chuyện rất bình thường.
- Chẳng lẽ ngươi là Trúc Thiên Cơ, thậm chí là Trúc Cực Cơ?
Ánh mắt Trang Bất Phàm sáng lên, hắn vừa tiến vào Trúc Cơ, cho nên đánh không lại thiên tài Trúc Thiên Cơ là chuyện rất bình thường.
- Không, ta mới vừa vào Trúc Cơ.
Lăng Hàn nói.
Trang Bất Phàm có cảm giác phải thừa nhận ngàn vạn tổn thương, tất cả mọi người đều vừa mới tiến vào Trúc Cơ, thực lực hai bên đã chênh lệch thế lớn như thế, nói rõ thiên phú của hắn kém đến mức nào?
Ngươi đang an ủi người khác sao?
- Ta vô địch cùng giai, cho nên, ngươi cũng không cần đặt việc vừa rồi trong lòng.
Lăng Hàn còn nói thêm.
Trang Bất Phàm nhìn Lăng Hàn một chút, hắn cảm thấy trái tim đau đớn.
Ngươi mới là cao thủ trang bức, có người nào dám nói mình vô địch cùng giai.
- Đánh nhau cùng cấp, ngươi nhất định đánh không lại ca ca của ta!
Hắn dùng sức nói, giống như hắn tin tưởng vững chắc sẽ là như thế.
- Ồ?
Lăng Hàn cười một tiếng.
- Ca ca của ta bài danh hơn tám vạn tám ngàn trong sân thi đấu tinh võng!
Trang Bất Phàm ngạo nghễ nói.
Phốc!
Lăng Hàn nhịn không được cười phun tới, hơn tám vạn tên có gì đáng tự hào?
Nhưng hắn đang thu hồi nụ cười, bởi vì Trang Bất Phàm đang dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn.
- Quả thật rất bất phàm.
Bích Tiêu công chúa chen lời vào:
- Sân thi đấu tinh võng là nơi tập trung võ giả khắp tinh không, có thể tiến vào bảng xếp hạng, không người nào không phải siêu cấp thiên tài nổi danh khắp tinh vực.
- Không sai!
Rốt cuộc Trang Bất Phàm cũng tìm được cảm giác tri âm:
- Đừng tưởng rằng ca ca bài danh thấp, mặc dù là hơn tám vạn người, nhưng đặt trong nửa tinh vực thì đó cũng là tồn tại đỉnh cấp, cũng là minh chứng tốt nhất.
Lăng Hàn “a” một tiếng, nói:
- Ca của ta là Trúc Cơ?
- Hừ, ca ca của ta năm nay hai mươi chín tuổi, đã là Chú Đỉnh!
Trang Bất Phàm ngạo mạn nói.
Lăng Hàn đập tay vào gáy của hắn:
- Tiểu hài tử, nói chuyện không khác gì ông cụ non.
Trang Bất Phàm ôm đầu, hắn nhìn sang Bích Tiêu công chúa, hi vọng vị đại tỷ tỷ mỹ lệ này có thể quản Lăng Hàn, đừng cứ mãi xem hắn thành tiểu hài tử.
Đáng tiếc, Bích Tiêu công chúa không có khả năng giúp hắn.
- Chú Đỉnh đấy, lại không thể đánh nhau cùng cấp, nhưng chờ sau khi kết nối tinh tế, ta thật muốn giao thủ với hắn.
Lăng Hàn lẩm bẩm.
- Ngươi nhất định không phải đối thủ của ca ca ta.
Trang Bất Phàm rất sùng bái huynh trưởng của mình.
- Ca của ngươi tên là gì, về sau ta đi ước chiến hắn.
Lăng Hàn cười nói.
- Trang Phi Phàm!
Lăng Hàn nhìn hắn, nói:
- Ta phát hiện, gia tộc các ngươi thật không biết xấu hổ.
Một cái phi phàm, một bất phàm, đơn giản.
- Ngươi mới không biết xấu hổ!
Trang Bất Phàm lớn tiếng nói, hắn phải bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc.
- Đến đây, làm tiểu đệ của ta đi.
Lăng Hàn xuất hiện ý tưởng bộc phát.
- Tiểu hài tử không nên học người lớn nói chuyện, mau về nhà đi.
Trang Bất Phàm giận dữ, hắn ghét nhất người khác nói hắn ấu trĩ.
- Chớ có xem thường ta!
Hắn lớn tiếng nói.
- Đột nhiên hét to như vậy, bình thường là bởi vì đâm trúng chỗ yếu hại nên thẹn quá hóa giận.
Lăng Hàn ung dung nói, nói đến công phu miệng lưỡi, Đại Hắc Cẩu rèn luyện cho hắn công phu ăn nói vô cùng sắc bén.
Trang Bất Phàm đỏ mặt:
- Ta đã mười sáu tuổi, không phải tiểu hài tử! Không phải!
- Tốt tốt tốt, ngươi nói không phải là không phải, đến đây, Lục Oa cho hắn một cục đường, cầm lên, mau về nhà.
Lăng Hàn nói.
Con em ngươi!
Trang Bất Phàm nhìn Lục Oa đưa kẹo sữa tới, hai mắt như sắp phun lửa.
Lúc trước hắn bày tư thế rất cao, vừa xuất hiện đã nói một câu “có người muốn ta lấy tính mạng của ngươi”, tràn ngập hương vị trang bức, nhưng ai ngờ Lăng Hàn ra bài không theo lẽ thường, cũng không hỏi là ai xuất thủ, không tức hổn hển giao thủ với hắn, ngược lại còn xem hắn như tiểu hài tử.
Hiện tại, hắn tức điên lên.
Không được, hắn nhịn không được.
Xèo, hắn giết tới, đấm ra một quyền.
Lục Oa cười hì hì, nàng thả người nhảy lên, nàng đón đỡ công kích của Trang Bất Phàm.
Một tiểu hài tử xứng giao thủ với hắn?
Trang Bất Phàm hừ một tiếng, tiện tay phất một cái, muốn quét Lục Oa sang một bên.
Hắn xuất một chưởng có chừng mực, lực lượng cũng nhu hòa.
Lúc hắn xuất chưởng liền giật mình, bỗng nhiên kịp phản ứng, điều kiện tiêu chuẩn khi tiến vào nơi này chính là Trúc Cơ cảnh.
Cho nên, tiểu oa nhi này chính là Trúc Cơ cảnh!
Khốn kiếp, mới hai, ba tuổi đã là Trúc Cơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bởi vì suy nghĩ nên hắn biến chiêu quá chậm, Lục Oa điều khiển lực lượng đáng sợ ập tới, dường như có thể hủy diệt tinh thần.
Nàng chính là Tiên Thiên thần thể, chiến lực vượt xa Trúc Nhân Cơ phổ thông.
May mà Lục Oa am hiểu ẩn thân, xuyên thấu, không có cường hóa phương diện công kích, nếu đổi thành Đại Oa, quái lực và bạo lực của nàng phát uy, lực sát thương sẽ mạnh hơn gấp bội.
Ầm, đón đỡ một kích, Trang Bất Phàm kêu la thảm thiết, hắn bay ngược về phía sau.
Lục Oa vỗ vỗ hai tay, nàng tươi cười đi về, dùng giọng điệu ngây thơ nói:
- Kết thúc công việc nha.
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Đi.
Trang Bất Phàm chỉ là một đứa bé, hơn nữa vừa rồi còn dùng nhu lực với Lục Oa, hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Dừng lại!
Trang Bất Phàm nhảy ra lần nữa, quất:
- Ta vừa rồi chỉ chủ quan!
Hắn không phục, lúc trước hắn cho rằng Lục Oa quá nhỏ, cho nên hắn không phát huy ra một phần trăm thực lực, quả thật hắn bại quá oan uổng.
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi muốn ăn đòn sao?
Lục Oa chỉ vào Trang Bất Phàm, nói:
- Thích trang bức như thế, không sợ bị sét đánh sao?
Khóe miệng Trang Bất Phàm co giật, Lăng Hàn miệng độc, đứa bé cũng không kém hơn bao nhiêu.
Quả nhiên không phải người một nhà, không thể ở chung nhà.
Tay phải hắn chấn động, tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, ông, thân kiếm run run, toàn thân phát sáng, có đường vân phát sáng và tỏa ra uy áp đáng sợ.
- Thật muốn chơi?
Lăng Hàn cười nói.
- Đến chiến đi!
Trang Bất Phàm lớn tiếng nói:
- Ngươi có thể tiếp ta mười chiêu, ta sẽ không giết ngươi.
- Tốt.
Lăng Hàn bước đi, hắn lập tức xuất hiện trước mặt Trang Bất Phàm.
Thật nhanh!
Trang Bất Phàm cảm thấy kinh hãi, hắn không đến nổi không nhìn thấy bóng dáng Lăng Hàn, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh. Phản ứng của hắn cũng không chậm, hắn vung kiếm đâm vào người Lăng Hàn.
Tiên khí phát uy, ký hiệu lưu chuyển.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, tay phải mở ra lại thu lại, hắn thu tất cả kiếm khí vào trong lòng bàn tay.
- Muốn chết!
Trang Bất Phàm cười lạnh, oanh, ký hiệu bên trong kiếm khí nổ tung, uy lực được phóng thích hoàn toàn.
Nhưng hắn lại khiếp sợ khi phát hiện, những năng lượng kia nổ tung trong tay Lăng Hàn nhưng không thể phá vỡ lòng bàn tay đối phương.
Khốn kiếp, tay của ngươi làm bằng thứ gì, tiên kim đúc thành hay sao?
- Thế nào?
Lăng Hàn giang hai tay ra, hắn hoàn toàn hóa giải kiếm khí vừa rồi.
Trang Bất Phàm im lặng, đây là thực lực chênh lệch hay sao, chênh lệch giữa hai người quá lớn.
- Ta không phải đối thủ của ngươi.
Hắn nói, trên gương mặt còn mang theo tiều tụy và thất lạc.
Lúc trước hắn quá đề cao chính mình, bởi vậy, mắt thấy chênh lệch giữa mình và Lăng Hàn quá lớn, hắn cảm thấy thất lạc.
Lăng Hàn vỗ vai hắn:
- Đánh không lại ta là chuyện rất bình thường.
- Chẳng lẽ ngươi là Trúc Thiên Cơ, thậm chí là Trúc Cực Cơ?
Ánh mắt Trang Bất Phàm sáng lên, hắn vừa tiến vào Trúc Cơ, cho nên đánh không lại thiên tài Trúc Thiên Cơ là chuyện rất bình thường.
- Không, ta mới vừa vào Trúc Cơ.
Lăng Hàn nói.
Trang Bất Phàm có cảm giác phải thừa nhận ngàn vạn tổn thương, tất cả mọi người đều vừa mới tiến vào Trúc Cơ, thực lực hai bên đã chênh lệch thế lớn như thế, nói rõ thiên phú của hắn kém đến mức nào?
Ngươi đang an ủi người khác sao?
- Ta vô địch cùng giai, cho nên, ngươi cũng không cần đặt việc vừa rồi trong lòng.
Lăng Hàn còn nói thêm.
Trang Bất Phàm nhìn Lăng Hàn một chút, hắn cảm thấy trái tim đau đớn.
Ngươi mới là cao thủ trang bức, có người nào dám nói mình vô địch cùng giai.
- Đánh nhau cùng cấp, ngươi nhất định đánh không lại ca ca của ta!
Hắn dùng sức nói, giống như hắn tin tưởng vững chắc sẽ là như thế.
- Ồ?
Lăng Hàn cười một tiếng.
- Ca ca của ta bài danh hơn tám vạn tám ngàn trong sân thi đấu tinh võng!
Trang Bất Phàm ngạo nghễ nói.
Phốc!
Lăng Hàn nhịn không được cười phun tới, hơn tám vạn tên có gì đáng tự hào?
Nhưng hắn đang thu hồi nụ cười, bởi vì Trang Bất Phàm đang dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn.
- Quả thật rất bất phàm.
Bích Tiêu công chúa chen lời vào:
- Sân thi đấu tinh võng là nơi tập trung võ giả khắp tinh không, có thể tiến vào bảng xếp hạng, không người nào không phải siêu cấp thiên tài nổi danh khắp tinh vực.
- Không sai!
Rốt cuộc Trang Bất Phàm cũng tìm được cảm giác tri âm:
- Đừng tưởng rằng ca ca bài danh thấp, mặc dù là hơn tám vạn người, nhưng đặt trong nửa tinh vực thì đó cũng là tồn tại đỉnh cấp, cũng là minh chứng tốt nhất.
Lăng Hàn “a” một tiếng, nói:
- Ca của ta là Trúc Cơ?
- Hừ, ca ca của ta năm nay hai mươi chín tuổi, đã là Chú Đỉnh!
Trang Bất Phàm ngạo mạn nói.
Lăng Hàn đập tay vào gáy của hắn:
- Tiểu hài tử, nói chuyện không khác gì ông cụ non.
Trang Bất Phàm ôm đầu, hắn nhìn sang Bích Tiêu công chúa, hi vọng vị đại tỷ tỷ mỹ lệ này có thể quản Lăng Hàn, đừng cứ mãi xem hắn thành tiểu hài tử.
Đáng tiếc, Bích Tiêu công chúa không có khả năng giúp hắn.
- Chú Đỉnh đấy, lại không thể đánh nhau cùng cấp, nhưng chờ sau khi kết nối tinh tế, ta thật muốn giao thủ với hắn.
Lăng Hàn lẩm bẩm.
- Ngươi nhất định không phải đối thủ của ca ca ta.
Trang Bất Phàm rất sùng bái huynh trưởng của mình.
- Ca của ngươi tên là gì, về sau ta đi ước chiến hắn.
Lăng Hàn cười nói.
- Trang Phi Phàm!
Lăng Hàn nhìn hắn, nói:
- Ta phát hiện, gia tộc các ngươi thật không biết xấu hổ.
Một cái phi phàm, một bất phàm, đơn giản.
- Ngươi mới không biết xấu hổ!
Trang Bất Phàm lớn tiếng nói, hắn phải bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc.
- Đến đây, làm tiểu đệ của ta đi.
Lăng Hàn xuất hiện ý tưởng bộc phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.