Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4169: Chương 4176: Lật Bàn

Cô Đơn Địa Phi

24/06/2018

Mọi người vốn tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy tia sáng này, nội tâm bọn họ ngưng trọng.

Có thể thành công sao?

Lang tộc Đại tế tự cười lạnh, chỉ là ám khí cũng nghĩ gây tổn thương cho hắn?

Quá ngây thơ rồi.

Hắn tùy ý gõ một cái, hắn muốn vươn tay bắt lấy tia sáng, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một viên ngọc trắng.

Nhưng tay của hắn mới vừa vặn chạm vào ngọc thạch, sắc mặt hắn thay đổi liên tục.

Thật nặng, quá nặng đi!

Sao lại có thể như vậy, thứ này chỉ lớn bằng quả đấm, tại sao có thể có trọng lượng kinh khủng như vậy?

Tại sao đồ vật nặng như vậy lại có thể bay nhanh như thế?

Đừng nói Trúc Cơ không được, cho dù hắn là Chú Đỉnh cảnh cũng không thể nào làm được.

Hắn chủ quan nên hỏng việc.

Nhưng bây giờ muốn hối hận cũng đã muộn rồi, bốp, tay phải của hắn hóa thành mưa máu, sau đó ngọc thạch không ngừng chút nào, tiếp tục va chạm về phía trước, ba ba ba, xương cốt cánh tay hắn nổ tung, mưa máu bay tán loạn.

Chuyện vẫn chưa xong, cả cánh tay của hắn bị tảng đá đụng vỡ nát, viên ngọc vốn nặng vạn cân, lại dùng vận tốc hơn ba mươi lần vận tốc âm thanh bay tới, chỉ trong nháy mắt trọng lượng đến mức khó tin.

Chú Đỉnh cảnh thì như thế nào, bí lực hộ thể không thể ngăn cản nổi, toàn bộ cánh tay phải của Lang tộc Đại tế tự đã hóa thành mưa máu, nửa người bên phải biến mất, hiện tại chỉ có máu tươi chảy ra ngoài, hình tượng đặc biệt khiếp người.

Một kích của Thiên Văn ngọc mạnh mẽ đến mức đáng sợ!

Nhưng từ việc này vẫn có thể nhìn thấy Chú Đỉnh cảnh cường đại, hắn sử dụng nhục thân ngăn cản Thiên Văn ngọc nhưng chỉ đứt cánh tay phải, ít đi một nửa thân thể.

Nếu đổi thành người có tu vi Trúc Cơ, có lẽ toàn thân sẽ hóa thành mưa máu.

Thiên Văn ngọc có vận tốc hơn ba mươi lần tốc độ âm thanh, lực phá hoại có tính chất hủy diệt.

Mọi người đều vui mừng, mặc dù không thể giết được Lang tộc Đại tế tự, đối phương mất đi một nửa thân thể, hiển nhiên cũng bị trọng thương.

- A!

Lang tộc Đại tế tự gào thét thảm thiết, hắn có tức giận và không cam lòng, phần nhiều là hối hận.

Hắn quá bất cẩn, cho dù những người này bị hắn áp chế, cũng sắp lấy được Thánh Nhân truyền thừa, bởi vì hắn chờ đợi suốt mấy trăm vạn năm, khó tránh khỏi bị kích động trong nội tâm làm mất đi tính cẩn thận vốn có.

Còn có một nguyên nhân khác, mặc dù hắn có mẫu thân là người ngoài nhưng dù sao lại chưa từng đi ra ngoài, làm sao có thể biết pháp khí niệm lực như Thiên Văn ngọc?



Có khả năng hắn đã biết nhưng không lưu lại ấn tượng gì trong lòng.

Tóm lại, tất cả đều tạo thành hậu quả hiện tại và hắn nuốt quả đắng.

- Ngươi, là ngươi!

Hắn để mắt tới Lăng Hàn, chính tiểu tử này ném khối ngọc thạch kia làm hắn trọng thương.

Thiếu đi một cánh tay, mất một nửa thân thể, đây là tàn tật vĩnh viễn, trừ phi hắn có thể đạt được tiên dược Thánh cấp mới có thể gãy chi phục sinh, hoặc hắn đạt tới cảnh giới cực cao có thể tích huyết trọng sinh.

Nhưng hai biện pháp này quá mức xa vời với hắn.

Giết tiểu tử chết tiệt này.

Một tên, hai tên, ba tên, những người đồng loạt ra tay cùng Lăng Hàn lúc trước cũng lao ra, hiện tại Lang tộc Đại tế tự đã cực kỳ suy yếu, mười hai người bọn họ liên thủ vô cùng có khả năng áp chế đối phương.

- Một bầy kiến hôi!

Lang tộc Đại tế tự quát lớn một tiếng, hắn cố chịu đựng đau đớn kịch liệt, hắn vận dụng Tiên Đỉnh áp chế, lúc này uy áp xuất hiện, Tiên Đạo Cơ Thạch của mọi người áp chế, khó mà phát huy ra toàn lực.

Hắn hận, nếu mình vẫn bảo trì cảnh giác, sử dụng Tiên Đỉnh tiến hành áp chế, như vậy làm sao gặp chuyện ngoài ý muốn.

- Giết!

Lăng Hàn lao ra đầu tiên, thân thể hắn như rồng, đôi tay tấn công Lang tộc Đại tế tự.

Bình thường hắn khẳng định không phải đối thủ của cường giả Chú Đỉnh, nhưng bây giờ Chú Đỉnh cảnh chỉ mới tu ra một đỉnh, lại bị bí cảnh này áp chế tính trưởng thành, chiến lực tuyệt đối còn thấp hơn Chú Đỉnh phổ thông.

Trọng yếu nhất chính là, đối phương hiện tại còn bị trọng thương, chiến lực sụt giảm.

Từ đó Lăng Hàn có tin tưởng, hắn có thể đánh một trận.

- Chết!

Lang tộc Đại tế tự vung một trảo tấn công Lăng Hàn, năm đạo khí kình xẹt qua như kiếm mang.

Phốc, nắm đấm Lăng Hàn bắn ra máu tươi tung tóe, đồng thời lực lượng hùng hậu đẩy hắn lui về phía sau.

Lăng Hàn cũng phải thổn thức, hắn đã mở màn sáng tinh thần ra, hắn còn dùng tới Yêu Hầu quyền nhưng không địch lại Lang tộc Đại tế tự đã bị trọng thương, đến nỗi bị đối phương đánh một kích xé rách màn sáng tinh thần, đủ để chứng minh chênh lệch to lớn giữa Trúc Cơ cùng Chú Đỉnh.

Lang tộc Đại tế tự thừa thắng truy kích, hắn hận Lăng Hàn thấu xương.

Oanh! Oanh! Oanh!

Mười một người khác cũng phát động công kích, đương nhiên bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn Lăng Hàn bị oanh sát, bằng không kết cục của Lăng Hàn chính là kết cục của bọn họ.

Hiện tại bọn họ nhất định phải đồng hội đồng thuyền.



Chiến chiến chiến, mười hai tên Trúc Cơ thiên phú cực cao liên thủ chiến một tên Chú Đỉnh.

Ngay cả như vậy Lang tộc Đại tế tự vẫn chiếm hết thượng phong.

Bị Tiên Đỉnh áp chế, trừ Lăng Hàn ra, không ai có thể phát huy ra một nửa chiến lực, dù Lang tộc Đại tế tự chịu trọng thương, bọn họ vẫn chỉ có miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.

Nhưng đây cũng là việc làm mọi người vui mừng, bởi vì Lang tộc Đại tế tự chịu trọng thương, hắn đang đổ máu không ngừng, chỉ cần không được trị liệu, cho dù hắn là Chú Đỉnh thì như thế nào, khẳng định phải chết.

Cho nên chỉ cần mười hai người Lăng Hàn có thể kiên trì nổi, cuối cùng nằm xuống nhất định chính là Lang tộc Đại tế tự.

Hơn nữa Lang tộc Đại tế tự cũng đã nói, một ngày sau bí cảnh sẽ vỡ nát, bọn họ có thể rời đi

Chỉ cần có thể ra ngoài, Chú Đỉnh tính là cái gì?

Cho nên nhất định phải chịu đựng.

Hiển nhiên Lang tộc Đại tế tự cũng biết điểm ấy, công kích của hắn càng ngày càng điên khùng, muốn oanh sát mười hai người trước mặt.

Chỉ cần có thể làm được việc này, nơi này vẫn do hắn làm chủ, Thánh Nhân truyền thừa cũng rơi vào trong tay hắn.

- Lang nhân biến!

Hắn hét lớn một tiếng, lông dài trên thân thể mọc dài ra, còn bành trướng cực nhanh, hắn lớn hơn trước không ít.

Triệt để lang hóa.

Lang tộc Đại tế tự gầm thét, hắn lại vung móng vuốt, lực công kích tăng vọt.

Hắn không phải Lang tộc thuần túy, bởi vậy không cách gì bảo trì trạng thái Lang nhân biến, nhưng vào lúc biến thân, chiến lực của hắn lại được cường hóa kinh người.

Lăng Hàn hừ một tiếng, phát động Chiến Thần tam thức chọi cứng với Lang tộc Đại tế tự.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn xuất ba thức liên tục, chiêu chiêu đều bạo phát chiến lực mạnh hơn hắn hiện tại rất nhiều, mặc dù vẫn không địch lại Lang tộc Đại tế tự nhưng có thể chống đỡ lực bạo phát của đối phương, từ đó chiến ý của Lang tộc Đại tế tự giảm mạnh.

Mười một người khác cũng xuất tuyệt chiêu giảm bớt áp lực cho Lăng Hàn, kể từ đó cuối bọn họ vẫn có thể ngăn cản Lang tộc Đại tế tự bộc phát.

- Không!

Lang tộc Đại tế tự gầm thét, hắn cực kỳ không cam lòng.

Hắn khổ tâm chuẩn bị kỹ, nghĩ kĩ, chuẩn bị không biết bao nhiêu vạn năm, mắt thấy Thánh Nhân truyền thừa xuất thế nhưng hắn lại chết.

Hắn không cam tâm, không cam tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook