Chương 3787: Có tiền đặt cược là được
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Lăng Hàn lộ ra sắc mặt cổ quái, nói:
- Chiếu theo như lời ngươi nói vậy, ta thật sự đầu óc có bệnh.
Hiên Viên Định Quốc đầu tiên là sửng sốt, sau đó hít khí lạnh:
- Ngươi thật sự muốn ứng chiến?
- Mười giây mà thôi, cũng không phải thật sự đánh thắng người này.
Lăng Hàn mỉm cười, thần sắc ung dung.
Hiên Viên Định Quốc thật lâu không nói gì, sau đó mới chậm rãi hít sâu, nói:
- Ngươi nhất định là điên rồi!
Lăng Hàn cười nhạt ung dung:
- Dĩ nhiên, ta cũng không có đạo lý nào ứng chiến không công... Ừ, nhân cơ hội hãm hại hắn một chút!
Hắn nhìn về phía Hiên Viên Định Quốc:
- Ngươi giúp ta đi ước chiến.
- Lăn, ta mới không giúp ngươi đi chịu chết!
Hiên Viên Định Quốc kiên quyết nói.
Nhưng mà, khi sau khi hắn rời đi, hắn đã giúp Lăng Hàn cách không tuyên chiến về phía Vũ Văn Hống. Lăng Hàn có thể ứng chiến, nhưng có điều kiện. Đó chính là kiên trì tròn mười giây, Vũ Văn Hống sẽ thua hắn năm bảo quả sinh mạng. Hơn nữa, Vũ Văn Hống ít nhất phải chuẩn bị cho tốt hai mươi bảo quả sinh mạng. Thiếu một quả cũng không làm.
Tin tức truyền ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, có đánh cược như vậy sao?
Lẽ nào Lăng Hàn còn tưởng rằng mình thật có thể chịu được công kích mạnh mẽ của Vũ Văn Hống mười giây?
Tin tức truyền tới chỗ của yêu tộc. Vũ Văn Hống còn chưa có biểu đạt gì, tứ hoàng tử đã vung tay lên, đáp ứng.
Không phải chỉ là bảo quả sinh mạng thôi sao? Theo người khác đây là chí bảo, nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ có một chút giá trị mà thôi.
Hoàng thất của yêu tộc lại chiếm gần trăm cái di tích cổ. Bên trong đủ bảo quả sinh mạng. Hơn nữa, tỷ lệ yêu tộc sinh dục thấp, tổng cộng mới có sáu gã hoàng tử. Tài nguyên tu luyện tuyệt đối là giàu có dư thừa.
Vấn đề tiền đặt cược đã giải quyết xong. Còn lại chính là thời vấn đề gian và địa điểm.
Lăng Hàn quyết định thời gian, lại ở ba ngày sau. Yêu tộc lại quyết định địa điểm, vẫn là bãi săn bắn hoàng gia.
Ngã ở đâu, lại đứng lên ở đó. Yêu tộc vẫn rất có nghị lực.
Lăng Hàn đáp ứng.
- Phụ thân, để cho ta đi đánh cho tên khốn kiếp kia ngã nhào.
Đại Oa hừ hừ nói, tiểu bạo lực điên cuồng lại bắt đầu ngứa tay.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Chiến lực của Vũ Văn Hống có thể đạt tới Khai Khiếu Cảnh, trên xa so với ngươi. Đánh nhau quá mệt.
Có lẽ Đại Oa có thể chống đỡ được mười giây, nhưng nếu chẳng may bị thương thì sao?
Đây là điều Lăng Hàn tuyệt đối không cho phép phát sinh.
Đại Oa phiền muộn. Lăng Hàn nói chính là sự thực, nàng không thể không thừa nhận:
- Đáng giận. Chỉ cần để cho ta lại lớn thêm một chút, đánh Khai Khiếu Cảnh cũng giống như đánh tôn tử.
Nàng không vui nói.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Lần này, Tam Oa lên.
Tam Oa cao ngạo cười. Thân nàng giống như tường đồng vách sắt, rành nhất về ứng phó loại cục diện này.
- Yêu tộc coi tiền như rác. Phải cô gắng hãm hại một chút.
Hai mắt Lăng Hàn tỏa ra ánh sáng. Bình thường hắn đi đâu lừa được nhiều bảo quả sinh mạng như vậy? Hiện tại hắn đang cần, yêu tộc lại gào thét đưa tới. Thực sự là người tốt.
- Hì hì!
Các tiểu hài tử đều cười, mỗi một người bộ dạng rất giống với kẻ trộm.
Muốn nói tính cách của các nàng là trời sinh, nhưng thuộc tính bẫy người như vậy tuyệt đối là theo Lăng Hàn mới hình thành. Cái nồi này, Lăng Hàn nhất định phải đeo.
- Được, nhân lúc ba ngày này, ta phải cố gắng chuẩn bị một chút.
Lăng Hàn thì thào.
- Khó gặp được một kẻ coi tiền như rác, nhất định phải cố gắng hãm hại, dùng sức hãm hại, mạnh mẽ hãm hại hắn một lần."
Lăng Hàn chuẩn bị. Hắn nhất định sẽ cho yêu tộc một niềm vui bất ngờ cực lớn.
Thời gian ba ngày tất nhiên thoáng một cái đã trôi qua. Trong lúc đó, đám người Liên Tuyết Dung, Ân Tú Tinh, Ngưu Hoa Thanh, Cát Thu Nguyệt đều đi tìm hắn, hi vọng tay hắn hủy bỏ vụ đánh cược tới Vũ Văn Hống. Làm như vậy, nhìn thế nào cũng là hành động đi tìm chết.
Lăng Hàn "khăng khăng làm theo ý mình", cố ý đánh một trận, khiến cho Liên Tuyết Dung và Ân Tú Tinh đều tức giận bỏ đi.
Ngày thứ tư, mọi người đều đi tới bãi săn bắn hoàng gia, chuẩn bị xem kịch vui.
Tuy rằng trận đấu này rất có khả năng lại kết thúc ở bên trong một hai giây, nhưng tất cả mọi người vẫn muốn tận mắt nhìn thấy. Có lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh.
Chỉ có điều, lần này mấy hoàng tử xếp hạng sát đầu đều không có ở đây. Chỉ có loại hoàng tử không có tiền đồ giống như Trần Kinh Nghiệp.
Cổ Hạng Minh cũng ở đây. Hắn biết mình đã bị Lăng Hàn ném lại rất xa phía sau. Nhưng ởi dưới lòng ghen tỵ làm khó dễ, hắn vẫn hi vọng Lăng Hàn bị đánh bại, tốt nhất là bị yêu tộc giết chết.
Ôm tâm tình tương tự còn có Phong Nhược Tiên. Nàng bây giờ bản thân vẫn là bá tước, nhưng không ai còn muốn xuất hiện cùng với nàng. Chỉ có Mục quản gia vẫn đang chăm sóc cho nàng.
Nàng muốn nhìn thấy được Lăng Hàn bị đánh bại, Lăng Hàn bị giết chết. Như vậy trong cuộc sống tối tăm của nàng sẽ có thêm một chút lạc thú.
Hồ Dương tới, Hồng Thiên Lượng cũng tới. Bọn họ là những bại tướng dưới tay của Lăng Hàn, hiện tại cũng không biết là tâm tình gì, vừa muốn nhìn thấy được Lăng Hàn thua, vừa không hy vọng hắn thua.
Những người nên tới rốt cuộc vẫn tới.
Yêu tộc vẫn ngồi không hạm đến, khí thế đoạt người.
Lăng Hàn lại mang theo nữ hài tử và tiểu thị nữ khoan thai đến. Khi bọn họ bước đến, vừa vặn Vũ Văn Hống cũng từ trên không hạm xuống, tản ra sự bá đạo tuyệt thế.
- Thật là gia hỏa khủng khiếp!
- Hình như không thể yếu hơn so Hồng Thiên Bộ!
- Đúng vậy. Hắn chỉ là vừa đi ra, ta lại không tự chủ được bắt đầu sợ run.
- Cường giả như vậy, Lăng Hàn làm thế nào ngăn cản được mười giây? Cũng đủ giết chết hắn mấy trăn lần.
- Ai, tại sao lại muốn đáp ứng đánh cược chứ? Rõ ràng cảnh giới chênh lệch lớn như vậy, không cần tự tìm khó xử. Lăng Hàn thua thì thua, nhưng mất mặt lại là Huyền Bắc Quốc chúng ta!
Mọi người đều nói vậy. Có vài người lại có thể oán giận Lăng Hàn.
Lăng Hàn đi tới trên quảng trường. Dù sao chính là chuyện đánh mười giây. Ở quảng trường là được. Để tránh hắn phải chạy nhiều.
- Vũ Văn Hống?
Hắn nhìn về phía nam tử trẻ tuổi dáng người khôi ngô đứng ở trung tâm quảng trường kia. Hắn có một cái đầu giống như đầu của sư tử, nhưng cũng không phải là sư tử.
Vũ Văn Hống cũng nhìn về phía Lăng Hàn, lắc đầu, nói:
- Thực sự buồn cười. Làm ra chiến trận lớn như vậy, chẳng qua chỉ là chuyện một quyền của ta giải quyết được.
Vẻ mặt hắn khinh miệt. Để cho một cao thủ như hắn đi đánh với Hoán Huyết Cảnh, quá hạ giá.
- Chiếu theo như lời ngươi nói vậy, ta thật sự đầu óc có bệnh.
Hiên Viên Định Quốc đầu tiên là sửng sốt, sau đó hít khí lạnh:
- Ngươi thật sự muốn ứng chiến?
- Mười giây mà thôi, cũng không phải thật sự đánh thắng người này.
Lăng Hàn mỉm cười, thần sắc ung dung.
Hiên Viên Định Quốc thật lâu không nói gì, sau đó mới chậm rãi hít sâu, nói:
- Ngươi nhất định là điên rồi!
Lăng Hàn cười nhạt ung dung:
- Dĩ nhiên, ta cũng không có đạo lý nào ứng chiến không công... Ừ, nhân cơ hội hãm hại hắn một chút!
Hắn nhìn về phía Hiên Viên Định Quốc:
- Ngươi giúp ta đi ước chiến.
- Lăn, ta mới không giúp ngươi đi chịu chết!
Hiên Viên Định Quốc kiên quyết nói.
Nhưng mà, khi sau khi hắn rời đi, hắn đã giúp Lăng Hàn cách không tuyên chiến về phía Vũ Văn Hống. Lăng Hàn có thể ứng chiến, nhưng có điều kiện. Đó chính là kiên trì tròn mười giây, Vũ Văn Hống sẽ thua hắn năm bảo quả sinh mạng. Hơn nữa, Vũ Văn Hống ít nhất phải chuẩn bị cho tốt hai mươi bảo quả sinh mạng. Thiếu một quả cũng không làm.
Tin tức truyền ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, có đánh cược như vậy sao?
Lẽ nào Lăng Hàn còn tưởng rằng mình thật có thể chịu được công kích mạnh mẽ của Vũ Văn Hống mười giây?
Tin tức truyền tới chỗ của yêu tộc. Vũ Văn Hống còn chưa có biểu đạt gì, tứ hoàng tử đã vung tay lên, đáp ứng.
Không phải chỉ là bảo quả sinh mạng thôi sao? Theo người khác đây là chí bảo, nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ có một chút giá trị mà thôi.
Hoàng thất của yêu tộc lại chiếm gần trăm cái di tích cổ. Bên trong đủ bảo quả sinh mạng. Hơn nữa, tỷ lệ yêu tộc sinh dục thấp, tổng cộng mới có sáu gã hoàng tử. Tài nguyên tu luyện tuyệt đối là giàu có dư thừa.
Vấn đề tiền đặt cược đã giải quyết xong. Còn lại chính là thời vấn đề gian và địa điểm.
Lăng Hàn quyết định thời gian, lại ở ba ngày sau. Yêu tộc lại quyết định địa điểm, vẫn là bãi săn bắn hoàng gia.
Ngã ở đâu, lại đứng lên ở đó. Yêu tộc vẫn rất có nghị lực.
Lăng Hàn đáp ứng.
- Phụ thân, để cho ta đi đánh cho tên khốn kiếp kia ngã nhào.
Đại Oa hừ hừ nói, tiểu bạo lực điên cuồng lại bắt đầu ngứa tay.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Chiến lực của Vũ Văn Hống có thể đạt tới Khai Khiếu Cảnh, trên xa so với ngươi. Đánh nhau quá mệt.
Có lẽ Đại Oa có thể chống đỡ được mười giây, nhưng nếu chẳng may bị thương thì sao?
Đây là điều Lăng Hàn tuyệt đối không cho phép phát sinh.
Đại Oa phiền muộn. Lăng Hàn nói chính là sự thực, nàng không thể không thừa nhận:
- Đáng giận. Chỉ cần để cho ta lại lớn thêm một chút, đánh Khai Khiếu Cảnh cũng giống như đánh tôn tử.
Nàng không vui nói.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Lần này, Tam Oa lên.
Tam Oa cao ngạo cười. Thân nàng giống như tường đồng vách sắt, rành nhất về ứng phó loại cục diện này.
- Yêu tộc coi tiền như rác. Phải cô gắng hãm hại một chút.
Hai mắt Lăng Hàn tỏa ra ánh sáng. Bình thường hắn đi đâu lừa được nhiều bảo quả sinh mạng như vậy? Hiện tại hắn đang cần, yêu tộc lại gào thét đưa tới. Thực sự là người tốt.
- Hì hì!
Các tiểu hài tử đều cười, mỗi một người bộ dạng rất giống với kẻ trộm.
Muốn nói tính cách của các nàng là trời sinh, nhưng thuộc tính bẫy người như vậy tuyệt đối là theo Lăng Hàn mới hình thành. Cái nồi này, Lăng Hàn nhất định phải đeo.
- Được, nhân lúc ba ngày này, ta phải cố gắng chuẩn bị một chút.
Lăng Hàn thì thào.
- Khó gặp được một kẻ coi tiền như rác, nhất định phải cố gắng hãm hại, dùng sức hãm hại, mạnh mẽ hãm hại hắn một lần."
Lăng Hàn chuẩn bị. Hắn nhất định sẽ cho yêu tộc một niềm vui bất ngờ cực lớn.
Thời gian ba ngày tất nhiên thoáng một cái đã trôi qua. Trong lúc đó, đám người Liên Tuyết Dung, Ân Tú Tinh, Ngưu Hoa Thanh, Cát Thu Nguyệt đều đi tìm hắn, hi vọng tay hắn hủy bỏ vụ đánh cược tới Vũ Văn Hống. Làm như vậy, nhìn thế nào cũng là hành động đi tìm chết.
Lăng Hàn "khăng khăng làm theo ý mình", cố ý đánh một trận, khiến cho Liên Tuyết Dung và Ân Tú Tinh đều tức giận bỏ đi.
Ngày thứ tư, mọi người đều đi tới bãi săn bắn hoàng gia, chuẩn bị xem kịch vui.
Tuy rằng trận đấu này rất có khả năng lại kết thúc ở bên trong một hai giây, nhưng tất cả mọi người vẫn muốn tận mắt nhìn thấy. Có lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh.
Chỉ có điều, lần này mấy hoàng tử xếp hạng sát đầu đều không có ở đây. Chỉ có loại hoàng tử không có tiền đồ giống như Trần Kinh Nghiệp.
Cổ Hạng Minh cũng ở đây. Hắn biết mình đã bị Lăng Hàn ném lại rất xa phía sau. Nhưng ởi dưới lòng ghen tỵ làm khó dễ, hắn vẫn hi vọng Lăng Hàn bị đánh bại, tốt nhất là bị yêu tộc giết chết.
Ôm tâm tình tương tự còn có Phong Nhược Tiên. Nàng bây giờ bản thân vẫn là bá tước, nhưng không ai còn muốn xuất hiện cùng với nàng. Chỉ có Mục quản gia vẫn đang chăm sóc cho nàng.
Nàng muốn nhìn thấy được Lăng Hàn bị đánh bại, Lăng Hàn bị giết chết. Như vậy trong cuộc sống tối tăm của nàng sẽ có thêm một chút lạc thú.
Hồ Dương tới, Hồng Thiên Lượng cũng tới. Bọn họ là những bại tướng dưới tay của Lăng Hàn, hiện tại cũng không biết là tâm tình gì, vừa muốn nhìn thấy được Lăng Hàn thua, vừa không hy vọng hắn thua.
Những người nên tới rốt cuộc vẫn tới.
Yêu tộc vẫn ngồi không hạm đến, khí thế đoạt người.
Lăng Hàn lại mang theo nữ hài tử và tiểu thị nữ khoan thai đến. Khi bọn họ bước đến, vừa vặn Vũ Văn Hống cũng từ trên không hạm xuống, tản ra sự bá đạo tuyệt thế.
- Thật là gia hỏa khủng khiếp!
- Hình như không thể yếu hơn so Hồng Thiên Bộ!
- Đúng vậy. Hắn chỉ là vừa đi ra, ta lại không tự chủ được bắt đầu sợ run.
- Cường giả như vậy, Lăng Hàn làm thế nào ngăn cản được mười giây? Cũng đủ giết chết hắn mấy trăn lần.
- Ai, tại sao lại muốn đáp ứng đánh cược chứ? Rõ ràng cảnh giới chênh lệch lớn như vậy, không cần tự tìm khó xử. Lăng Hàn thua thì thua, nhưng mất mặt lại là Huyền Bắc Quốc chúng ta!
Mọi người đều nói vậy. Có vài người lại có thể oán giận Lăng Hàn.
Lăng Hàn đi tới trên quảng trường. Dù sao chính là chuyện đánh mười giây. Ở quảng trường là được. Để tránh hắn phải chạy nhiều.
- Vũ Văn Hống?
Hắn nhìn về phía nam tử trẻ tuổi dáng người khôi ngô đứng ở trung tâm quảng trường kia. Hắn có một cái đầu giống như đầu của sư tử, nhưng cũng không phải là sư tử.
Vũ Văn Hống cũng nhìn về phía Lăng Hàn, lắc đầu, nói:
- Thực sự buồn cười. Làm ra chiến trận lớn như vậy, chẳng qua chỉ là chuyện một quyền của ta giải quyết được.
Vẻ mặt hắn khinh miệt. Để cho một cao thủ như hắn đi đánh với Hoán Huyết Cảnh, quá hạ giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.