Chương 1236: Còn có ai muốn ngăn trở ta không?
Cô Đơn Địa Phi
11/01/2018
Có điều, nếu như có thể được cơ duyên trên người Lăng Hàn, vậy hắn nhất định sẽ tiến thêm một bước, bước vào đệ tử hạt giống.
Vậy thì trâu bò.
- Lăng Hàn, giao đồ vật của bản thiếu ra đây!
Hắn hét lớn một tiếng, nhào tới Lăng Hàn, tay phải chém xuống, thần văn đan dệt, hóa thành một cự chưởng.
Thiên phú võ đạo của Sa Nguyên xác thực không sánh bằng Triệu Luân, nhưng có thể thành đệ tử trọng điểm, thực lực của hắn vẫn rất mạnh.
Oanh, bàn tay lớn ghìm xuống, che kín bầu trời.
Khóe miệng của hắn cười gằn, thiên kiêu của Xích Thiên Học Viện này ở trước mặt hắn lại đáng là gì? Mặc ngươi lại yêu nghiệt, lại thiên tài, nhưng cảnh giới quyết định tất cả.
Đi chết đi!
Hắn sẽ nhân lúc linh hồn của Lăng Hàn tiêu tan, lấy ra ký ức của đối phương, hoàn toàn được cơ duyên của đối phương.
Lăng Hàn lắc đầu, công kích như vậy hiện tại ở trước mặt hắn còn có thể tạo được tác dụng gì? Hắn hít một hơi, sau đó nhắm bầu trời thổi ra.
Đùng!
Bàn tay nguyên lực kia lập tức đổ nát, hóa thành vô số toái ảnh, hướng về bốn phương tám hướng bay xuống.
Ta sát!
Năm người Sa Nguyên đều giật mình há to miệng, hoàn toàn không thể tin được.
Quá khuếch đại đi, thổi một hơi liền lợi hại như vậy? Cái này không phải là khoác lác a!
Cái tên này... lẽ nào là Nhật Nguyệt Cảnh? Nhưng Nhật Nguyệt Cảnh không thế tiến vào nơi này! Coi như có chút thế lực bồi dưỡng Nhật Nguyệt Cảnh, để bọn họ tự phế cảnh giới, sau đó ăn đan dược cấm kỵ mạnh mẽ tăng lực lượng lên, trở về Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng Lăng Hàn còn trẻ như vậy, có khả năng tự hủy cảnh giới sao?
- Không, không thể!
Sa Nguyên hẳn là người hiểu rõ Lăng Hàn nhất, hắn không thể tin tưởng, chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Ngươi làm sao có khả năng nắm giữ chiến lực như vậy, tuyệt đối không thể!
- Sa Nguyên, dưới cái nhìn của ngươi chuyện không thể nào có rất nhiều, nhưng đều sẽ thực hiện. Tỷ như... ta sẽ làm thịt ngươi!
Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói.
Nếu như câu nói này nói sớm một chút, Sa Nguyên tất nhiên sẽ một trăm cái không tin, nhưng người ta thổi một hơi liền thổi tan bàn tay nguyên lực của hắn, thực lực song phương chênh lệch có thể nói là vừa xem hiểu ngay.
Sa Nguyên hừ một tiếng nói:
- Được, lần này coi như ngươi gặp may! Ngươi có thể đi!
Lăng Hàn kinh ngạc, hầu như không thể tin vào tai của mình.
Tên này còn coi mình chiếm thượng phong sao, lại còn nói để hắn rời đi, thật giống như cho hắn ân huệ to lớn vậy.
Ha ha!
Lăng Hàn rõ ràng, tên này tự mình cảm giác quá tốt, còn tưởng rằng đây là ở điểm Tinh Thành, hắn là nhi tử của Sa Đại Tương Quân, có thể dựa vào bảng hiệu Tinh Thần cảnh đấu đá lung tung.
- Làm sao, còn chưa cút?
Sa Nguyên lãnh đạm nói, có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.
Hắn đã ban đại ân, sao tên này còn không tạ ân cút đi?
Lăng Hàn lắc đầu một cái nói:
- Sa Nguyên, trước đây ta chỉ cho rằng ngươi hung hăng, ngươi bá đạo, ngươi là công tử bột. Nhưng hiện tại ta mới phát hiện, mình sai đến quá mức.
Ha ha, ngươi rốt cục phát hiện bản thiếu không bình thường!
Nhưng hắn chưa kịp đắc ý, chỉ thấy Lăng Hàn đưa tay nhấn xuống, nhất thời nguyên lực hội tụ, đập xuống đầu hắn.
Sa Nguyên kinh hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy trên người hắn có một tờ pháp chỉ bay ra, ngăn cản bàn tay nguyên lực kia.
- Ngươi, ngươi thật to gan!
Sa Nguyên giận không nhịn nổi, thậm chí âm thanh đều đang run rẩy, nếu tấm pháp chỉ này phát uy, chỉ có thể nói rõ một điểm, hắn gặp phải tình thế chắc chắn phải chết, mới sẽ làm pháp chỉ tự chủ kích phát.
Hắn suýt chút nữa chết!
- Ngươi đáng chết!
Sa Nguyên rống to, tấm pháp chỉ này có thể tự động kích hoạt, nhưng hiện tại nếu kích hoạt rồi, hắn làm sao có khả năng bỏ qua cơ hội như vậy, đang muốn nhờ vào đó giết chết Lăng Hàn.
Hắn ra tay, trong một quyền đấm ra, pháp chỉ gia trì lực chiến đấu của hắn, hóa thành một mãng ngưu màu vàng, vọt tới Lăng Hàn.
Ai, những con nhà giàu này sao khó giết như vậy chứ?
- A!
Thời điểm Lăng Hàn còn ở trong lòng nhổ nước bọt, Sa Nguyên đã rên lên một tiếng, lộ ra vẻ thống khổ, kim quang trên người đong đưa, pháp chỉ chập chờn, thật giống như muốn phá diệt vậy, con mãng ngưu kia cũng tự mình tiêu tan.
Lăng Hàn đầu tiên là ngẩn ra, hắn còn không có đánh, sao Sa Nguyên thống khổ như bị bạo cúc vậy, nhưng hắn lập tức hiểu được.
Nơi này có cấm chế tồn tại, chỉ cần lực lượng đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh, sẽ bị nhằm vào!
Trước pháp chỉ phát uy, chặn một kích của hắn, tuy uy lực bất phàm, nhưng không có đạt đến cấp độ Nhật Nguyệt Cảnh. Nhưng hiện tại Sa Nguyên chủ động xuất kích, xúc động pháp chỉ, lực lượng đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh, tự nhiên gặp phải cấm chế nhằm vào, chưa đả thương địch thủ, trước đã tự giết mình.
Sa Nguyên vẫn không có nghĩ rõ ràng, còn tưởng rằng Lăng Hàn dùng loại bí thuật nào đó nhằm vào mình, không chỉ áp chế uy lực của pháp chỉ, trái lại tiến thêm một bước lấy ra lực lượng của pháp chỉ.
Một khi pháp chỉ bị kích hoạt, vậy lực lượng sẽ chậm rãi trôi đi, coi như hắn không dùng cũng không thể cứu vãn, bởi vậy, hắn đương nhiên phải nhân lúc này đánh giết Lăng Hàn.
- A…
Nhưng vừa kéo lấy lực lượng như thế, hắn kêu thảm thiết càng thêm lợi hại, pháp chỉ không ngừng rung động, thật giống như muốn xé rách.
Đùng!
Tấm pháp chỉ này nổ nát, hóa thành mảnh vỡ đầy trời, mà Sa Nguyên cũng bị phản phệ, oa oa oa phun máu tươi, cũng may không có bị chém chết.
Vẻ mặt hắn mờ mịt, cái này là tình huống thế nào, pháp chỉ phát uy lại là kết quả như thế? Hắn chỉ vào Lăng Hàn, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi dùng yêu thuật gì?
- Thật là không có kiến thức!
Lăng Hàn lắc đầu, búng ngón tay, ánh kiếm xẹt qua, lột bỏ về phía Sa Nguyên.
- Dừng tay!
Bốn người Quý Chính Bình dồn dập lao ra, trợ giúp Sa Nguyên hóa giải đòn đánh này. Nhưng mặc dù Lăng Hàn tiện tay làm, nhưng lực lượng bây giờ của hắn đạt đến Sơn Hà Cảnh đỉnh cao lại thêm tám tinh, cái này mạnh bao nhiêu?
Oành oành oành oành, bốn người bọn họ không ai không bị một chỉ kiếm này chém bay, có điều, Sa Nguyên cũng bởi vậy may mắn thoát chết.
- Các ngươi muốn giúp hắn, ta liền chém luôn các ngươi.
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Còn có ai muốn ngăn trở ta không?
- Ngươi, ngươi là người bí ẩn kia!
Bốn người Lẫm Thiên Tông đều chỉ vào Lăng Hàn, lúc này bọn họ mới ý thức được, người này đâu thể nào là "nhà quê" mà Sa Nguyên nói, chính là cao thủ thần bí trước bắn bị thương Quý Chính Bình.
Làm sao có khả năng!
Trong thế hệ trẻ tuổi, lúc nào có thêm một Vương giả mạnh mẽ như vậy? Chỉ nhìn một đòn này, tuyệt đối có thể sánh vai với sáu Vương giả Hà Thao, Ngô Triết...
==============
Vậy thì trâu bò.
- Lăng Hàn, giao đồ vật của bản thiếu ra đây!
Hắn hét lớn một tiếng, nhào tới Lăng Hàn, tay phải chém xuống, thần văn đan dệt, hóa thành một cự chưởng.
Thiên phú võ đạo của Sa Nguyên xác thực không sánh bằng Triệu Luân, nhưng có thể thành đệ tử trọng điểm, thực lực của hắn vẫn rất mạnh.
Oanh, bàn tay lớn ghìm xuống, che kín bầu trời.
Khóe miệng của hắn cười gằn, thiên kiêu của Xích Thiên Học Viện này ở trước mặt hắn lại đáng là gì? Mặc ngươi lại yêu nghiệt, lại thiên tài, nhưng cảnh giới quyết định tất cả.
Đi chết đi!
Hắn sẽ nhân lúc linh hồn của Lăng Hàn tiêu tan, lấy ra ký ức của đối phương, hoàn toàn được cơ duyên của đối phương.
Lăng Hàn lắc đầu, công kích như vậy hiện tại ở trước mặt hắn còn có thể tạo được tác dụng gì? Hắn hít một hơi, sau đó nhắm bầu trời thổi ra.
Đùng!
Bàn tay nguyên lực kia lập tức đổ nát, hóa thành vô số toái ảnh, hướng về bốn phương tám hướng bay xuống.
Ta sát!
Năm người Sa Nguyên đều giật mình há to miệng, hoàn toàn không thể tin được.
Quá khuếch đại đi, thổi một hơi liền lợi hại như vậy? Cái này không phải là khoác lác a!
Cái tên này... lẽ nào là Nhật Nguyệt Cảnh? Nhưng Nhật Nguyệt Cảnh không thế tiến vào nơi này! Coi như có chút thế lực bồi dưỡng Nhật Nguyệt Cảnh, để bọn họ tự phế cảnh giới, sau đó ăn đan dược cấm kỵ mạnh mẽ tăng lực lượng lên, trở về Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng Lăng Hàn còn trẻ như vậy, có khả năng tự hủy cảnh giới sao?
- Không, không thể!
Sa Nguyên hẳn là người hiểu rõ Lăng Hàn nhất, hắn không thể tin tưởng, chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Ngươi làm sao có khả năng nắm giữ chiến lực như vậy, tuyệt đối không thể!
- Sa Nguyên, dưới cái nhìn của ngươi chuyện không thể nào có rất nhiều, nhưng đều sẽ thực hiện. Tỷ như... ta sẽ làm thịt ngươi!
Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói.
Nếu như câu nói này nói sớm một chút, Sa Nguyên tất nhiên sẽ một trăm cái không tin, nhưng người ta thổi một hơi liền thổi tan bàn tay nguyên lực của hắn, thực lực song phương chênh lệch có thể nói là vừa xem hiểu ngay.
Sa Nguyên hừ một tiếng nói:
- Được, lần này coi như ngươi gặp may! Ngươi có thể đi!
Lăng Hàn kinh ngạc, hầu như không thể tin vào tai của mình.
Tên này còn coi mình chiếm thượng phong sao, lại còn nói để hắn rời đi, thật giống như cho hắn ân huệ to lớn vậy.
Ha ha!
Lăng Hàn rõ ràng, tên này tự mình cảm giác quá tốt, còn tưởng rằng đây là ở điểm Tinh Thành, hắn là nhi tử của Sa Đại Tương Quân, có thể dựa vào bảng hiệu Tinh Thần cảnh đấu đá lung tung.
- Làm sao, còn chưa cút?
Sa Nguyên lãnh đạm nói, có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.
Hắn đã ban đại ân, sao tên này còn không tạ ân cút đi?
Lăng Hàn lắc đầu một cái nói:
- Sa Nguyên, trước đây ta chỉ cho rằng ngươi hung hăng, ngươi bá đạo, ngươi là công tử bột. Nhưng hiện tại ta mới phát hiện, mình sai đến quá mức.
Ha ha, ngươi rốt cục phát hiện bản thiếu không bình thường!
Nhưng hắn chưa kịp đắc ý, chỉ thấy Lăng Hàn đưa tay nhấn xuống, nhất thời nguyên lực hội tụ, đập xuống đầu hắn.
Sa Nguyên kinh hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy trên người hắn có một tờ pháp chỉ bay ra, ngăn cản bàn tay nguyên lực kia.
- Ngươi, ngươi thật to gan!
Sa Nguyên giận không nhịn nổi, thậm chí âm thanh đều đang run rẩy, nếu tấm pháp chỉ này phát uy, chỉ có thể nói rõ một điểm, hắn gặp phải tình thế chắc chắn phải chết, mới sẽ làm pháp chỉ tự chủ kích phát.
Hắn suýt chút nữa chết!
- Ngươi đáng chết!
Sa Nguyên rống to, tấm pháp chỉ này có thể tự động kích hoạt, nhưng hiện tại nếu kích hoạt rồi, hắn làm sao có khả năng bỏ qua cơ hội như vậy, đang muốn nhờ vào đó giết chết Lăng Hàn.
Hắn ra tay, trong một quyền đấm ra, pháp chỉ gia trì lực chiến đấu của hắn, hóa thành một mãng ngưu màu vàng, vọt tới Lăng Hàn.
Ai, những con nhà giàu này sao khó giết như vậy chứ?
- A!
Thời điểm Lăng Hàn còn ở trong lòng nhổ nước bọt, Sa Nguyên đã rên lên một tiếng, lộ ra vẻ thống khổ, kim quang trên người đong đưa, pháp chỉ chập chờn, thật giống như muốn phá diệt vậy, con mãng ngưu kia cũng tự mình tiêu tan.
Lăng Hàn đầu tiên là ngẩn ra, hắn còn không có đánh, sao Sa Nguyên thống khổ như bị bạo cúc vậy, nhưng hắn lập tức hiểu được.
Nơi này có cấm chế tồn tại, chỉ cần lực lượng đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh, sẽ bị nhằm vào!
Trước pháp chỉ phát uy, chặn một kích của hắn, tuy uy lực bất phàm, nhưng không có đạt đến cấp độ Nhật Nguyệt Cảnh. Nhưng hiện tại Sa Nguyên chủ động xuất kích, xúc động pháp chỉ, lực lượng đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh, tự nhiên gặp phải cấm chế nhằm vào, chưa đả thương địch thủ, trước đã tự giết mình.
Sa Nguyên vẫn không có nghĩ rõ ràng, còn tưởng rằng Lăng Hàn dùng loại bí thuật nào đó nhằm vào mình, không chỉ áp chế uy lực của pháp chỉ, trái lại tiến thêm một bước lấy ra lực lượng của pháp chỉ.
Một khi pháp chỉ bị kích hoạt, vậy lực lượng sẽ chậm rãi trôi đi, coi như hắn không dùng cũng không thể cứu vãn, bởi vậy, hắn đương nhiên phải nhân lúc này đánh giết Lăng Hàn.
- A…
Nhưng vừa kéo lấy lực lượng như thế, hắn kêu thảm thiết càng thêm lợi hại, pháp chỉ không ngừng rung động, thật giống như muốn xé rách.
Đùng!
Tấm pháp chỉ này nổ nát, hóa thành mảnh vỡ đầy trời, mà Sa Nguyên cũng bị phản phệ, oa oa oa phun máu tươi, cũng may không có bị chém chết.
Vẻ mặt hắn mờ mịt, cái này là tình huống thế nào, pháp chỉ phát uy lại là kết quả như thế? Hắn chỉ vào Lăng Hàn, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi dùng yêu thuật gì?
- Thật là không có kiến thức!
Lăng Hàn lắc đầu, búng ngón tay, ánh kiếm xẹt qua, lột bỏ về phía Sa Nguyên.
- Dừng tay!
Bốn người Quý Chính Bình dồn dập lao ra, trợ giúp Sa Nguyên hóa giải đòn đánh này. Nhưng mặc dù Lăng Hàn tiện tay làm, nhưng lực lượng bây giờ của hắn đạt đến Sơn Hà Cảnh đỉnh cao lại thêm tám tinh, cái này mạnh bao nhiêu?
Oành oành oành oành, bốn người bọn họ không ai không bị một chỉ kiếm này chém bay, có điều, Sa Nguyên cũng bởi vậy may mắn thoát chết.
- Các ngươi muốn giúp hắn, ta liền chém luôn các ngươi.
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Còn có ai muốn ngăn trở ta không?
- Ngươi, ngươi là người bí ẩn kia!
Bốn người Lẫm Thiên Tông đều chỉ vào Lăng Hàn, lúc này bọn họ mới ý thức được, người này đâu thể nào là "nhà quê" mà Sa Nguyên nói, chính là cao thủ thần bí trước bắn bị thương Quý Chính Bình.
Làm sao có khả năng!
Trong thế hệ trẻ tuổi, lúc nào có thêm một Vương giả mạnh mẽ như vậy? Chỉ nhìn một đòn này, tuyệt đối có thể sánh vai với sáu Vương giả Hà Thao, Ngô Triết...
==============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.