Chương 4727: Công dụng thật của kèn lệnh?
Cô Đơn Địa Phi
23/10/2018
Bưng trà đưa nước?
Trước đó Nguyên Binh nhắm vào Lâm Vân, hiện tại đối phương trả ngược lại.
Lâm Vân chỉ uống rượu, hắn xem như không thấy, giống như trong mắt hắn Lăng Hàn chỉ là a miêu a cẩu, căn bản không đáng coi trọng.
Nguyên Binh lộ ra vẻ giận dữ, Lăng Hàn chính là bằng hữu của hắn, Tổ Ngõa An lại nhục nhã Lăng Hàn như thế, việc này tương đương không thể mặt hắn.
Có biện pháp gì hay không?
Giống như việc hắn nhục nhã Lâm Vân, hiện tại Tổ Ngõa An địa vị cao hơn hắn nên có thể tùy tâm sở dục.
Tử Vong thành quy củ chính là không có quy củ, thực lực cường giả có thể muốn làm gì thì làm!
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Bảo ta dâng trà, ngươi chịu đựng hay sao?
Tổ Ngõa An cất tiếng cười to:
- Thật sự là trò cười, trên đời này còn có người mà bản thiếu không chịu nổi sao?
Lời này quá trang bức, hắn chỉ là cháu của Tôn Giả, đặt ở bên ngoài cũng là một nhân vật, nhưng muốn nói địa vị cao cao tại thượng thì quá khoa trương.
Trên Tôn Giả còn có Thánh Nhân đấy, mà hiện nay mặc dù thiên hạ không Đế, Đế tộc cũng không phải ăn chay.
- Ha ha, như vậy chỉ có thể cáo từ. Lăng Hàn quay người, đương nhiên hắn cũng không có khả năng hạ mình.
- Ta cho ngươi đi rồi sao?
Tổ Ngõa An lạnh lùng nói.
Ngươi thật cuồng.
Lăng Hàn lấy ra kèn lệnh Đại Đế, vừa đi vừa thổi.
Hồn lực lập tức giảm một mảng lớn nhưng ba động lại nhắm vào Tổ Ngõa An.
Hắc, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên học sói tru đi.
- Ngao!
Quả nhiên, phía sau hắn có tiếng sói tru vang lên.
Tình huống như thế nào?
Nguyên Binh trợn mắt hốc mồm, chỉ thấy Tổ Ngõa An lại học sói tru.
Lâm Vân cũng sững sờ, mặc dù hắn không có đặt Tổ Ngõa An vào mắt, ngươi đột nhiên học sói tru làm gì?
Cũng không chỉ nơi này!
Tổ Ngõa An phát hiện huyết mạch Lang tộc của chính mình không bị khống chế mà khôi phục, ngay sau đó lông sói chui ra khắp người, chỉ trong nháy mắt hắn đã biến thành sói lông đen.
Đầu của hắn triệt để hóa thành sói, tứ chi thô to, móng vuốt dài nhọn.
Hiện tại, nếu không phải sau lưng của hắn còn mọc ra hai cánh màu đỏ, hắn khác gì một con sói chứ?
Mặc dù Lăng Hàn ù không có nhìn nhưng thần thức của hắn bao phủ, hắn không khác gì tận mắt nhìn thấy, hắn kinh ngạc, kèn lệnh lại có thể làm người ta biến thân?
Chờ chút, Tổ Ngõa An có huyết mạch Lang tộc, chẳng lẽ nguyên nhân là như thế sao?
Lăng Hàn bất động thanh sắc thu hồi kèn lệnh, đồ chơi này lại không phát ra âm thanh, động tác của hắn vừa rồi rất bí mật, cũng không có bị người ta phát hiện.
- Ngao!
Chỉ thấy Tổ Ngõa An lao tới trước người Lăng Hàn, sau đó quay đầu nhếch miệng lộ ra hai hàng răng trắng.
Nguyên Binh cảm giác tâm thần rung động, đây là muốn vạch mặt sao?
Hắn nhức đầu, Tổ Ngõa An chính là cháu của Huyết Nha Tôn Giả, nếu quyết tâm nhằm vào Lăng Hàn, Lăng Hàn thật sự khó có nơi sống yên ổn, chỉ còn khả năng chạy trối chết.
Mặc dù Lâm Vân cũng cảm thấy quỷ dị nhưng nhìn thấy Tổ Ngõa An tự mình xuất thủ đi đối phó Lăng Hàn, hắn cũng vui vẻ nhìn thấy.
Mặc kệ Lăng Hàn xuất thủ hay không, gia hỏa này không chiếm được lợi ích.
Xuất thủ, như vậy tương đương đắc tội một vị Tôn Giả, đây chính là Ám Vân Địa Ngục, Tôn Giả lớn nhất! Mà không xuất thủ, Lăng Hàn sẽ mất hết thể diện, mang theo sỉ nhục như thế làm sao tranh đoạt đế vị?
Nhưng mà, đúng lúc này, chỉ thấy Tổ Ngõa An lắc đuôi thè lưỡi, hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lăng Hàn.
Khốn kiếp, đây là tình huống gì?
Hắn còn là thiếu chủ kiêu ngạo hay sao? Rõ ràng là một con chó lông xù chờ chủ nhân vuốt ve.
Nguyên Binh, Lâm Vân đều hóa đá, cảm thấy nhân sinh quan đã bị lật đổ.
Mặc dù Lăng Hàn cũng chấn kinh nhưng lại mơ hồ hiểu ra, đây chính là tác dụng của kèn lệnh Đại Đế.
Chẳng lẽ, đồ chơi này không chỉ làm người ta học sói tru, tác dụng chân chính của nó là làm Lang tộc thần phục?
Việc này thật trùng hợp!
Lăng Hàn vươn tay, Tổ Ngõa An hóa thành Hắc Lang đưa đầu về phía trước, Lăng Hàn đưa tay sờ đầu đối phương.
Tê!
Ở trong lang tộc, điều này đại biểu phục tùng tuyệt đối.
Nguyên Binh há to miệng, hắn ngây người.
Đây là tình huống gì, ngươi là đến nhận chủ nhân sao?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn nói với Lâm Vân:
- Xem ra, ngươi lại thua một lần.
Trận đánh này, Lâm Vân bại một cách khó hiểu.
Hắn làm sao có thể nghĩ đến, Tổ Ngõa An đột nhiên bộc phát nô tính?
Hắn thành công liên hệ với Tổ Ngõa An, cũng hứa hẹn với đối phương, sau khi rời khỏi Ám Vân Địa Ngục, hắn sẽ chăm sóc đối phương, bởi vậy, hai người vui vẻ đạt thành hiệp nghị, trở thành bằng hữu.
Nhưng chuyện này là thế nào? Ngươi đột nhiên phản tổ?
Cho dù ngươi phản tổ cũng là con sói dã tính mười phần, tại sao lại giống như con chó thế này?
Lâm Vân cũng im lặng, hắn hừ một tiếng và đứng dậy rời đi.
- Nếu gặp nhau trên thiết huyết sa trường, chính là thời điểm ngươi mất mạng!
Hắn nói với giọng điệu uy nghiêm đáng sợ.
- Sói con!
Lăng Hàn chỉ vào Lâm Vân:
- Cắn hắn cho ta!
- Ngao!
Tổ Ngõa An lập tức xông ra ngoài, hắn mở miệng đầy máu cắn Lâm Vân.
Hắn cũng chỉ là Chân Ngã cảnh, chiến lực cũng không thể so sánh với Đế tử, nhưng người ở dưới mái hiên, đương nhiên Lâm Vân cũng không dám thực sự đả thương Tổ Ngõa An, bằng không hắn cũng không chịu nổi.
Bởi vậy, chỉ có Tổ Ngõa An điên cuồng tấn công, Lâm Vân chống đỡ.
Còn tốt, hắn chính là thế hệ bạch ngân, chiến lực vượt xa Tổ Ngõa An, cho nên hắn không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng đánh không có chỗ tốt gì, Lâm Vân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn bức lui Tổ Ngõa An, ngay sau đó hắn lên đường rời đi.
Tổ Ngõa An nào chịu bỏ qua, hắn không ngừng đuổi theo Lâm Vân.
- Ách, có phải ta đang nằm mơ không?
Nguyên Binh sờ lên trán, hắn vẫn ngây người.
Lăng Hàn nhúnvai:
- Có muốn ta bạt tai ngươi một cái hay không?
- Vậy thì quên đi.
Nguyên Binh vội vàng lắc đầu.
- Đi thôi.
- Tốt, tốt.
Hai người rời đi, trên đường đi Nguyên Binh vẫn mơ mơ màng màng, hắn thực tế không nghĩ ra.
- Lăng Hàn, việc này có quan hệ gì với ngươi không?
Nguyên Binh hỏi.
Lăng Hàn khoát tay:
- Làm sao có thể chứ?
Nguyên Binh cũng cảm thấy như thế, nhưng nếu không có quan hệ, vì cái gì Tổ Ngõa An hóa thân Hắc Lang lại không dính người khác hết lần này tới lần khác lại xem Lăng Hàn là thành chủ nhân?
Qua một lúc, huyết mạch Lang tộc của Tổ Ngõa An mất khống chế, chuyện hắn truy sát Lâm Vân cũng truyền ra toàn thành, thành đề tài nói chuyện của đám người trà dư tửu hậu, nghe nói việc này làm Huyết Nha Tôn Giả tức giận không nhỏ.
Nhưng hắn là Tôn Giả, trong người cháu hắn lại là huyết mạch Lang tộc chiếm thượng phong, hắn làm sao chịu nổi?
Càng làm cho hắn tức giận chính là, sau việc này, huyết mạch Lang tộc của Tổ Ngõa An lại áp đảo huyết mạch Huyết Nha, tăng lên rất nhiều, trong tu luyện ngày sau, hắn sẽ được lợi không ít.
Đây là việc tốt hay việc xấu?
Có thể thức tỉnh huyết mạch, đây là chuyện rất bình thường, có thể trách được ai?
Bởi vậy, Huyết Nha Tôn Giả cũng không có bảo Nguyên Binh, Lăng Hàn hoặc là Lâm Vân tiến đến tra hỏi.
Đúng lúc này, Hắc Ám sa trường thông tri Lăng Hàn có so tài.
Thời gian, hai ngày sau đó; đối thủ, Lâm Vân!
Trước đó Nguyên Binh nhắm vào Lâm Vân, hiện tại đối phương trả ngược lại.
Lâm Vân chỉ uống rượu, hắn xem như không thấy, giống như trong mắt hắn Lăng Hàn chỉ là a miêu a cẩu, căn bản không đáng coi trọng.
Nguyên Binh lộ ra vẻ giận dữ, Lăng Hàn chính là bằng hữu của hắn, Tổ Ngõa An lại nhục nhã Lăng Hàn như thế, việc này tương đương không thể mặt hắn.
Có biện pháp gì hay không?
Giống như việc hắn nhục nhã Lâm Vân, hiện tại Tổ Ngõa An địa vị cao hơn hắn nên có thể tùy tâm sở dục.
Tử Vong thành quy củ chính là không có quy củ, thực lực cường giả có thể muốn làm gì thì làm!
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Bảo ta dâng trà, ngươi chịu đựng hay sao?
Tổ Ngõa An cất tiếng cười to:
- Thật sự là trò cười, trên đời này còn có người mà bản thiếu không chịu nổi sao?
Lời này quá trang bức, hắn chỉ là cháu của Tôn Giả, đặt ở bên ngoài cũng là một nhân vật, nhưng muốn nói địa vị cao cao tại thượng thì quá khoa trương.
Trên Tôn Giả còn có Thánh Nhân đấy, mà hiện nay mặc dù thiên hạ không Đế, Đế tộc cũng không phải ăn chay.
- Ha ha, như vậy chỉ có thể cáo từ. Lăng Hàn quay người, đương nhiên hắn cũng không có khả năng hạ mình.
- Ta cho ngươi đi rồi sao?
Tổ Ngõa An lạnh lùng nói.
Ngươi thật cuồng.
Lăng Hàn lấy ra kèn lệnh Đại Đế, vừa đi vừa thổi.
Hồn lực lập tức giảm một mảng lớn nhưng ba động lại nhắm vào Tổ Ngõa An.
Hắc, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên học sói tru đi.
- Ngao!
Quả nhiên, phía sau hắn có tiếng sói tru vang lên.
Tình huống như thế nào?
Nguyên Binh trợn mắt hốc mồm, chỉ thấy Tổ Ngõa An lại học sói tru.
Lâm Vân cũng sững sờ, mặc dù hắn không có đặt Tổ Ngõa An vào mắt, ngươi đột nhiên học sói tru làm gì?
Cũng không chỉ nơi này!
Tổ Ngõa An phát hiện huyết mạch Lang tộc của chính mình không bị khống chế mà khôi phục, ngay sau đó lông sói chui ra khắp người, chỉ trong nháy mắt hắn đã biến thành sói lông đen.
Đầu của hắn triệt để hóa thành sói, tứ chi thô to, móng vuốt dài nhọn.
Hiện tại, nếu không phải sau lưng của hắn còn mọc ra hai cánh màu đỏ, hắn khác gì một con sói chứ?
Mặc dù Lăng Hàn ù không có nhìn nhưng thần thức của hắn bao phủ, hắn không khác gì tận mắt nhìn thấy, hắn kinh ngạc, kèn lệnh lại có thể làm người ta biến thân?
Chờ chút, Tổ Ngõa An có huyết mạch Lang tộc, chẳng lẽ nguyên nhân là như thế sao?
Lăng Hàn bất động thanh sắc thu hồi kèn lệnh, đồ chơi này lại không phát ra âm thanh, động tác của hắn vừa rồi rất bí mật, cũng không có bị người ta phát hiện.
- Ngao!
Chỉ thấy Tổ Ngõa An lao tới trước người Lăng Hàn, sau đó quay đầu nhếch miệng lộ ra hai hàng răng trắng.
Nguyên Binh cảm giác tâm thần rung động, đây là muốn vạch mặt sao?
Hắn nhức đầu, Tổ Ngõa An chính là cháu của Huyết Nha Tôn Giả, nếu quyết tâm nhằm vào Lăng Hàn, Lăng Hàn thật sự khó có nơi sống yên ổn, chỉ còn khả năng chạy trối chết.
Mặc dù Lâm Vân cũng cảm thấy quỷ dị nhưng nhìn thấy Tổ Ngõa An tự mình xuất thủ đi đối phó Lăng Hàn, hắn cũng vui vẻ nhìn thấy.
Mặc kệ Lăng Hàn xuất thủ hay không, gia hỏa này không chiếm được lợi ích.
Xuất thủ, như vậy tương đương đắc tội một vị Tôn Giả, đây chính là Ám Vân Địa Ngục, Tôn Giả lớn nhất! Mà không xuất thủ, Lăng Hàn sẽ mất hết thể diện, mang theo sỉ nhục như thế làm sao tranh đoạt đế vị?
Nhưng mà, đúng lúc này, chỉ thấy Tổ Ngõa An lắc đuôi thè lưỡi, hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lăng Hàn.
Khốn kiếp, đây là tình huống gì?
Hắn còn là thiếu chủ kiêu ngạo hay sao? Rõ ràng là một con chó lông xù chờ chủ nhân vuốt ve.
Nguyên Binh, Lâm Vân đều hóa đá, cảm thấy nhân sinh quan đã bị lật đổ.
Mặc dù Lăng Hàn cũng chấn kinh nhưng lại mơ hồ hiểu ra, đây chính là tác dụng của kèn lệnh Đại Đế.
Chẳng lẽ, đồ chơi này không chỉ làm người ta học sói tru, tác dụng chân chính của nó là làm Lang tộc thần phục?
Việc này thật trùng hợp!
Lăng Hàn vươn tay, Tổ Ngõa An hóa thành Hắc Lang đưa đầu về phía trước, Lăng Hàn đưa tay sờ đầu đối phương.
Tê!
Ở trong lang tộc, điều này đại biểu phục tùng tuyệt đối.
Nguyên Binh há to miệng, hắn ngây người.
Đây là tình huống gì, ngươi là đến nhận chủ nhân sao?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn nói với Lâm Vân:
- Xem ra, ngươi lại thua một lần.
Trận đánh này, Lâm Vân bại một cách khó hiểu.
Hắn làm sao có thể nghĩ đến, Tổ Ngõa An đột nhiên bộc phát nô tính?
Hắn thành công liên hệ với Tổ Ngõa An, cũng hứa hẹn với đối phương, sau khi rời khỏi Ám Vân Địa Ngục, hắn sẽ chăm sóc đối phương, bởi vậy, hai người vui vẻ đạt thành hiệp nghị, trở thành bằng hữu.
Nhưng chuyện này là thế nào? Ngươi đột nhiên phản tổ?
Cho dù ngươi phản tổ cũng là con sói dã tính mười phần, tại sao lại giống như con chó thế này?
Lâm Vân cũng im lặng, hắn hừ một tiếng và đứng dậy rời đi.
- Nếu gặp nhau trên thiết huyết sa trường, chính là thời điểm ngươi mất mạng!
Hắn nói với giọng điệu uy nghiêm đáng sợ.
- Sói con!
Lăng Hàn chỉ vào Lâm Vân:
- Cắn hắn cho ta!
- Ngao!
Tổ Ngõa An lập tức xông ra ngoài, hắn mở miệng đầy máu cắn Lâm Vân.
Hắn cũng chỉ là Chân Ngã cảnh, chiến lực cũng không thể so sánh với Đế tử, nhưng người ở dưới mái hiên, đương nhiên Lâm Vân cũng không dám thực sự đả thương Tổ Ngõa An, bằng không hắn cũng không chịu nổi.
Bởi vậy, chỉ có Tổ Ngõa An điên cuồng tấn công, Lâm Vân chống đỡ.
Còn tốt, hắn chính là thế hệ bạch ngân, chiến lực vượt xa Tổ Ngõa An, cho nên hắn không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng đánh không có chỗ tốt gì, Lâm Vân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn bức lui Tổ Ngõa An, ngay sau đó hắn lên đường rời đi.
Tổ Ngõa An nào chịu bỏ qua, hắn không ngừng đuổi theo Lâm Vân.
- Ách, có phải ta đang nằm mơ không?
Nguyên Binh sờ lên trán, hắn vẫn ngây người.
Lăng Hàn nhúnvai:
- Có muốn ta bạt tai ngươi một cái hay không?
- Vậy thì quên đi.
Nguyên Binh vội vàng lắc đầu.
- Đi thôi.
- Tốt, tốt.
Hai người rời đi, trên đường đi Nguyên Binh vẫn mơ mơ màng màng, hắn thực tế không nghĩ ra.
- Lăng Hàn, việc này có quan hệ gì với ngươi không?
Nguyên Binh hỏi.
Lăng Hàn khoát tay:
- Làm sao có thể chứ?
Nguyên Binh cũng cảm thấy như thế, nhưng nếu không có quan hệ, vì cái gì Tổ Ngõa An hóa thân Hắc Lang lại không dính người khác hết lần này tới lần khác lại xem Lăng Hàn là thành chủ nhân?
Qua một lúc, huyết mạch Lang tộc của Tổ Ngõa An mất khống chế, chuyện hắn truy sát Lâm Vân cũng truyền ra toàn thành, thành đề tài nói chuyện của đám người trà dư tửu hậu, nghe nói việc này làm Huyết Nha Tôn Giả tức giận không nhỏ.
Nhưng hắn là Tôn Giả, trong người cháu hắn lại là huyết mạch Lang tộc chiếm thượng phong, hắn làm sao chịu nổi?
Càng làm cho hắn tức giận chính là, sau việc này, huyết mạch Lang tộc của Tổ Ngõa An lại áp đảo huyết mạch Huyết Nha, tăng lên rất nhiều, trong tu luyện ngày sau, hắn sẽ được lợi không ít.
Đây là việc tốt hay việc xấu?
Có thể thức tỉnh huyết mạch, đây là chuyện rất bình thường, có thể trách được ai?
Bởi vậy, Huyết Nha Tôn Giả cũng không có bảo Nguyên Binh, Lăng Hàn hoặc là Lâm Vân tiến đến tra hỏi.
Đúng lúc này, Hắc Ám sa trường thông tri Lăng Hàn có so tài.
Thời gian, hai ngày sau đó; đối thủ, Lâm Vân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.