Chương 780: Cướp đoạt (Thượng)
Cô Đơn Địa Phi
31/12/2017
Then chốt là, nó có thể phát huy ra uy năng như thế nào.
- Rất mạnh sao?
Lăng Hàn cười nói, càng đến thời điểm mấu chốt, thần kinh của hắn lại càng thả lỏng.
- Rất mạnh!
Thi Đại nghiêm nghị mở miệng.
- Có thể tiêu diệt Phá Hư Cảnh phổ thông, nếu không bị giới lực áp chế, còn có thể mạnh hơn.
- Vậy ta muốn mở mang kiến thức một chút!
Lăng Hàn nói, giơ Tích Sinh Kiếm lên, đồ chơi này đồng dạng là gặp mạnh càng mạnh, còn có, nếu hắn ném Hóa Thiên Oản ra, không phải có thể thu lấy xương tay này, đề luyện ra vài giọt Thần tủy chứ?
Thi Đại nắm xương tay thủy tinh, vù, từng đạo mạch văn phát sáng, xoảng, giữa bầu trời lập tức vang lên kinh lôi, thiên địa xúc động, mây đen lăn lộn, dày đặc ở trên đỉnh đầu của Thi Đại, thật giống như muốn hạ xuống thiên kiếp đánh chết hắn.
Là xương tay thủy tinh này quá mạnh mẽ, uy hiếp đến tồn tại của giới này, Thiên đạo cũng bị kinh động, thời khắc chuẩn bị ra tay, mở ra khe hở không gian trục xuất nó.
Lăng Hàn từng gặp qua thiên địa phát uy, ở trong Ký Ức Tinh Thạch của Tử Tuyết Tiên, mạnh như Thần linh thì lại làm sao, một khi bùng nổ ra sức mạnh không thuộc về giới này, sẽ bị nuốt chửng, trục xuất lập tức.
Có điều, dù mây đen lăn lộn, nhưng từ đầu đến cuối không có chớp giật nổ xuống, cũng không có vết nứt không gian, hiển nhiên tuy xương tay thủy tinh mạnh, nhưng vẫn không có mạnh đến trình độ để thiên địa bài xích.
Thực sự là đau đầu!
Lăng Hàn lấy Hóa Thiên Oản, vù, bảo bát phát sáng, không kiêng kị thu lấy tất cả đồ vật bốn phía, ngay cả đá bình thường cũng không buông tha, nhưng không có biện pháp nào với xương tay thủy tinh.
Hiển nhiên, Hóa Thiên Oản không làm gì được nó.
Đẳng cấp hai người tương đương, vì lẽ đó Hóa Thiên Oản không có biện pháp.
Lăng Hàn thu hồi Hóa Thiên Oản, toàn lực kích hoạt Tích Sinh Kiếm.
Dù cho hắn đã khắc ra trận pháp cấp mười, nhưng vẫn khó có thể nắm giữ trận văn trên Tích Sinh Kiếm, đến hiện tại chỉ có thể kích hoạt bảy trận văn, nhưng tổng số trận văn phía trên lại nhiều đến hơn vạn.
Cảm ứng được xương tay thủy tinh uy hiếp, Tích Sinh Kiếm tự mình thức tỉnh, tràn ngập sát khí, ảnh hưởng không khí, không gió tự quay tròn, mà trong vòng xoáy thì có từng thanh kiếm trạng thái khí, nhỏ đến đáng thương, nhưng để Phá Hư Cảnh nhìn cũng sinh ra lòng kiêng kỵ.
Trong đôi mắt của Thi Đại không khỏi bùng lên hàn quang nói:
- Thanh kiếm này... không đơn giản! Ta thật giống như có chút ký ức, nhưng không nhớ ra được!
Phá Hư Cảnh sẽ quên ký ức sao? Đương nhiên không thể! Như vậy đối phương không nhớ ra được, khẳng định là thuộc về trí nhớ đời trước, dù sao đây là linh hồn tân sinh trên lão thi, có thể coi là hai sinh linh hoàn toàn khác nhau.
Tích Sinh Kiếm lại có thể kích thích đến trí nhớ đời trước của Thi Đại, vậy thì quá kinh khủng!
Ký ức phải sâu sắc như thế nào, mới có thể thông suốt hai linh hồn, trải qua mấy trăm ngàn năm?
Chỉ sợ là khắc sâu trong xương!
Lăng Hàn chấn kinh không phải thân thể của Thi Đại có thể nhớ một bộ trận pháp mấy trăm ngàn năm, mà là Mã Đa Bảo chế tác Tích Sinh Kiếm này.
Người này mạnh... quả thực giận sôi a!
Có thể làm cho một cường giả khắc ký ức một bộ trận pháp vào cốt tủy, nói khó nghe một chút, không phải sợ đến tận xương tủy sao? Như vậy, Mã Đa Bảo có thể chế tác trận pháp này sẽ đáng sợ dường nào?
Trận pháp đại sư đệ nhất thiên hạ, hoàn toàn xứng đáng!
Chẳng trách hắn có thể xếp thứ nhất trên Võ Đạo Thạch, bễ nghễ thiên hạ, xác thực không phải khẩu khí lớn, mà là thật rất mạnh mẽ.
Có điều, đây rốt cuộc là trận pháp gì?
Oanh, xương tay thủy tinh đã triệt để kích hoạt, hóa thành một cánh tay nhỏ dài, trông rất sinh động, dù cho chỉ là một cánh tay, nhưng lại làm say lòng người, như một vị Thiên Tiên tuyệt sắc.
Nhưng hiện tại bàn tay ngọc kia lại lớn như núi, đập tới Lăng Hàn.
Không có hoa chiêu gì, chỉ có ý chí võ đạo khủng bố lộ liễu, tỏa ra phách khí ngoài ta còn ai.
Cái gì cũng không ngăn được, ta đánh tan tất cả!
Tích Sinh Kiếm tỏa ra hào quang, hơn một vạn trận văn toàn bộ phát sáng, vèo, nó thoát ly tay của Lăng Hàn, tự mình lên không, đối lập với cánh tay ngọc kia.
Hai người đối đầu, kiếm đánh vào lòng bàn tay, bắn ra ánh sáng kinh thiên diệu địa, khiến người ta lóa mắt.
Hào quang qua đi, chỉ thấy Tích Sinh Kiếm đang ác chiến với tay ngọc, không ngừng kích đấu, bắn ra kình khí đáng sợ. Lăng Hàn vội vàng kêu tất cả mọi người lại, lấy Băng Long Oanh Địa Trận che chở, nếu bị kình khí đánh trúng, tuyệt đối là tan xương nát thịt.
Thi Đại lắc đầu, chủ động ngưng chiến, thu xương tay thủy tinh lại, nói:
- Mười chiêu đã qua, ta không giết được ngươi!
Lăng Hàn chiến ý hừng hực nói:
- Thi huynh, chờ lần sau giao thủ với ngươi, là giao thủ chân chính!
Thi Đại ôn văn nhĩ nhã, trên mặt mang theo nụ cười, cũng không có thất ý gì, có vẻ cực kỳ rộng lượng. Hắn nói:
- Vậy ngươi phải tu luyện nhanh lên một chút, cửa ải Phá Hư Cảnh này không phải dễ vượt qua, ta cũng bởi vì có tiền thân, mới không trở ngại nhảy qua, bằng không... rất khó!
Ngay cả hắn cũng nói rất khó, có thể thấy cửa ải này không phải dễ đạt đến.
Lăng Hàn cười nói:
- Lần này được Thi huynh mời uống trà ngon, lần sau ta mời ngươi uống rượu ngon.
Thi Đại không khỏi mỉm cười:
- Tuy ta không uống rượu, nhưng sẽ vì ngươi phá lệ một lần.
- Xin mời!
- Xin mời!
Thi Đại quay người, bước ra một bước, đã ở bên ngoài mấy dặm.
Sau sinh tử ác chiến cũng có thể khách khí như thế, đây là lần đầu tiên trong đời Lăng Hàn. Có điều Thi Đại này xác thực khí độ bất phàm, để hắn sinh ra hảo cảm, muốn kết giao bằng hữu với đối phương.
- Có điều hắn dù sao cũng là người của Thiên Thi Tông, mà ngày sau ta khẳng định khó tránh khỏi sẽ diệt Thiên Thi Tông, đến thời điểm đó nói không chắc thật phải quyết một trận tử chiến.
Lăng Hàn cảm khái nói.
Ầm!
Xa xa đột nhiên truyền đến gợn sóng chiến đấu kinh người, ngôi sao trên trời không ngừng đổ nát, cho dù hiện tại là ban ngày cũng có thể nhìn thấy lượng lớn Tinh Thần rơi vỡ, bị tầng Cương Phong cản trở, thiêu đốt, hóa thành thiên thạch hạ xuống.
Đây là chiến đấu của Phá Hư Cảnh, hơn nữa còn là phương hướng Thi Đại vừa đi.
Hắn gặp phải cường địch sao?
Lăng Hàn cũng không lo lắng, tốc độ của Phá Hư Cảnh đều gần như nhau, bởi vậy một phương muốn chạy trốn đều có thể chạy thoát, cái này cũng là nguyên nhân đạt đến Phá Hư Cảnh hầu như không chết, đánh không lại liền chạy, ngươi có thể làm khó dễ được ta?
---------------
- Rất mạnh sao?
Lăng Hàn cười nói, càng đến thời điểm mấu chốt, thần kinh của hắn lại càng thả lỏng.
- Rất mạnh!
Thi Đại nghiêm nghị mở miệng.
- Có thể tiêu diệt Phá Hư Cảnh phổ thông, nếu không bị giới lực áp chế, còn có thể mạnh hơn.
- Vậy ta muốn mở mang kiến thức một chút!
Lăng Hàn nói, giơ Tích Sinh Kiếm lên, đồ chơi này đồng dạng là gặp mạnh càng mạnh, còn có, nếu hắn ném Hóa Thiên Oản ra, không phải có thể thu lấy xương tay này, đề luyện ra vài giọt Thần tủy chứ?
Thi Đại nắm xương tay thủy tinh, vù, từng đạo mạch văn phát sáng, xoảng, giữa bầu trời lập tức vang lên kinh lôi, thiên địa xúc động, mây đen lăn lộn, dày đặc ở trên đỉnh đầu của Thi Đại, thật giống như muốn hạ xuống thiên kiếp đánh chết hắn.
Là xương tay thủy tinh này quá mạnh mẽ, uy hiếp đến tồn tại của giới này, Thiên đạo cũng bị kinh động, thời khắc chuẩn bị ra tay, mở ra khe hở không gian trục xuất nó.
Lăng Hàn từng gặp qua thiên địa phát uy, ở trong Ký Ức Tinh Thạch của Tử Tuyết Tiên, mạnh như Thần linh thì lại làm sao, một khi bùng nổ ra sức mạnh không thuộc về giới này, sẽ bị nuốt chửng, trục xuất lập tức.
Có điều, dù mây đen lăn lộn, nhưng từ đầu đến cuối không có chớp giật nổ xuống, cũng không có vết nứt không gian, hiển nhiên tuy xương tay thủy tinh mạnh, nhưng vẫn không có mạnh đến trình độ để thiên địa bài xích.
Thực sự là đau đầu!
Lăng Hàn lấy Hóa Thiên Oản, vù, bảo bát phát sáng, không kiêng kị thu lấy tất cả đồ vật bốn phía, ngay cả đá bình thường cũng không buông tha, nhưng không có biện pháp nào với xương tay thủy tinh.
Hiển nhiên, Hóa Thiên Oản không làm gì được nó.
Đẳng cấp hai người tương đương, vì lẽ đó Hóa Thiên Oản không có biện pháp.
Lăng Hàn thu hồi Hóa Thiên Oản, toàn lực kích hoạt Tích Sinh Kiếm.
Dù cho hắn đã khắc ra trận pháp cấp mười, nhưng vẫn khó có thể nắm giữ trận văn trên Tích Sinh Kiếm, đến hiện tại chỉ có thể kích hoạt bảy trận văn, nhưng tổng số trận văn phía trên lại nhiều đến hơn vạn.
Cảm ứng được xương tay thủy tinh uy hiếp, Tích Sinh Kiếm tự mình thức tỉnh, tràn ngập sát khí, ảnh hưởng không khí, không gió tự quay tròn, mà trong vòng xoáy thì có từng thanh kiếm trạng thái khí, nhỏ đến đáng thương, nhưng để Phá Hư Cảnh nhìn cũng sinh ra lòng kiêng kỵ.
Trong đôi mắt của Thi Đại không khỏi bùng lên hàn quang nói:
- Thanh kiếm này... không đơn giản! Ta thật giống như có chút ký ức, nhưng không nhớ ra được!
Phá Hư Cảnh sẽ quên ký ức sao? Đương nhiên không thể! Như vậy đối phương không nhớ ra được, khẳng định là thuộc về trí nhớ đời trước, dù sao đây là linh hồn tân sinh trên lão thi, có thể coi là hai sinh linh hoàn toàn khác nhau.
Tích Sinh Kiếm lại có thể kích thích đến trí nhớ đời trước của Thi Đại, vậy thì quá kinh khủng!
Ký ức phải sâu sắc như thế nào, mới có thể thông suốt hai linh hồn, trải qua mấy trăm ngàn năm?
Chỉ sợ là khắc sâu trong xương!
Lăng Hàn chấn kinh không phải thân thể của Thi Đại có thể nhớ một bộ trận pháp mấy trăm ngàn năm, mà là Mã Đa Bảo chế tác Tích Sinh Kiếm này.
Người này mạnh... quả thực giận sôi a!
Có thể làm cho một cường giả khắc ký ức một bộ trận pháp vào cốt tủy, nói khó nghe một chút, không phải sợ đến tận xương tủy sao? Như vậy, Mã Đa Bảo có thể chế tác trận pháp này sẽ đáng sợ dường nào?
Trận pháp đại sư đệ nhất thiên hạ, hoàn toàn xứng đáng!
Chẳng trách hắn có thể xếp thứ nhất trên Võ Đạo Thạch, bễ nghễ thiên hạ, xác thực không phải khẩu khí lớn, mà là thật rất mạnh mẽ.
Có điều, đây rốt cuộc là trận pháp gì?
Oanh, xương tay thủy tinh đã triệt để kích hoạt, hóa thành một cánh tay nhỏ dài, trông rất sinh động, dù cho chỉ là một cánh tay, nhưng lại làm say lòng người, như một vị Thiên Tiên tuyệt sắc.
Nhưng hiện tại bàn tay ngọc kia lại lớn như núi, đập tới Lăng Hàn.
Không có hoa chiêu gì, chỉ có ý chí võ đạo khủng bố lộ liễu, tỏa ra phách khí ngoài ta còn ai.
Cái gì cũng không ngăn được, ta đánh tan tất cả!
Tích Sinh Kiếm tỏa ra hào quang, hơn một vạn trận văn toàn bộ phát sáng, vèo, nó thoát ly tay của Lăng Hàn, tự mình lên không, đối lập với cánh tay ngọc kia.
Hai người đối đầu, kiếm đánh vào lòng bàn tay, bắn ra ánh sáng kinh thiên diệu địa, khiến người ta lóa mắt.
Hào quang qua đi, chỉ thấy Tích Sinh Kiếm đang ác chiến với tay ngọc, không ngừng kích đấu, bắn ra kình khí đáng sợ. Lăng Hàn vội vàng kêu tất cả mọi người lại, lấy Băng Long Oanh Địa Trận che chở, nếu bị kình khí đánh trúng, tuyệt đối là tan xương nát thịt.
Thi Đại lắc đầu, chủ động ngưng chiến, thu xương tay thủy tinh lại, nói:
- Mười chiêu đã qua, ta không giết được ngươi!
Lăng Hàn chiến ý hừng hực nói:
- Thi huynh, chờ lần sau giao thủ với ngươi, là giao thủ chân chính!
Thi Đại ôn văn nhĩ nhã, trên mặt mang theo nụ cười, cũng không có thất ý gì, có vẻ cực kỳ rộng lượng. Hắn nói:
- Vậy ngươi phải tu luyện nhanh lên một chút, cửa ải Phá Hư Cảnh này không phải dễ vượt qua, ta cũng bởi vì có tiền thân, mới không trở ngại nhảy qua, bằng không... rất khó!
Ngay cả hắn cũng nói rất khó, có thể thấy cửa ải này không phải dễ đạt đến.
Lăng Hàn cười nói:
- Lần này được Thi huynh mời uống trà ngon, lần sau ta mời ngươi uống rượu ngon.
Thi Đại không khỏi mỉm cười:
- Tuy ta không uống rượu, nhưng sẽ vì ngươi phá lệ một lần.
- Xin mời!
- Xin mời!
Thi Đại quay người, bước ra một bước, đã ở bên ngoài mấy dặm.
Sau sinh tử ác chiến cũng có thể khách khí như thế, đây là lần đầu tiên trong đời Lăng Hàn. Có điều Thi Đại này xác thực khí độ bất phàm, để hắn sinh ra hảo cảm, muốn kết giao bằng hữu với đối phương.
- Có điều hắn dù sao cũng là người của Thiên Thi Tông, mà ngày sau ta khẳng định khó tránh khỏi sẽ diệt Thiên Thi Tông, đến thời điểm đó nói không chắc thật phải quyết một trận tử chiến.
Lăng Hàn cảm khái nói.
Ầm!
Xa xa đột nhiên truyền đến gợn sóng chiến đấu kinh người, ngôi sao trên trời không ngừng đổ nát, cho dù hiện tại là ban ngày cũng có thể nhìn thấy lượng lớn Tinh Thần rơi vỡ, bị tầng Cương Phong cản trở, thiêu đốt, hóa thành thiên thạch hạ xuống.
Đây là chiến đấu của Phá Hư Cảnh, hơn nữa còn là phương hướng Thi Đại vừa đi.
Hắn gặp phải cường địch sao?
Lăng Hàn cũng không lo lắng, tốc độ của Phá Hư Cảnh đều gần như nhau, bởi vậy một phương muốn chạy trốn đều có thể chạy thoát, cái này cũng là nguyên nhân đạt đến Phá Hư Cảnh hầu như không chết, đánh không lại liền chạy, ngươi có thể làm khó dễ được ta?
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.