Chương 1908: Đánh đàn
Cô Đơn Địa Phi
06/04/2018
Kim Chí Vũ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Nữ hoàng không khỏi mang theo vài phần sợ hãi. Chỉ có một chiêu, hắn biết mình còn xa không phải là đối thủ của Nữ hoàng, chênh lệch quá lớn, hắn dùng tới át chủ bài cũng là vô dụng.
Một đòn ra oai phủ đầy này khiến cho tất cả mọi người trở nên nhiệt tình. Võ giả kỳ thực rất ti tiện, không bị đánh đau sẽ không học nghe lời.
Mọi người uống chút trà, lại nghiên cứu, thảo luận võ đạo một chút. Đột nhiên lại có người cười nói:
- Vân thiếu, không bằng đàn cho chúng ta nghe hai khúc a.
Lập tức, sắc mặt Phó Cao Vân trở nên đen kịt.
Phó Cao Vân yêu thích nhất là âm luật, đây là chuyện mọi người đều biết. Bởi vậy những tùy tùng này muốn vỗ mông ngựa hắn cũng rất đơn giản. Chỉ cần nói xin hắn đàn hai khúc, cam đoan vẻ mặt Phó Cao Vân sẽ rất hớn hở.
Nhưng lúc này thì khác.
Từ khi muốn dạy Lăng Hàn âm sắc, lại bị Lăng Hàn âm một lần. Phó Cao Vân rất ít đánh đàn, bởi vì một khi đánh hắn sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới làn điệu Liên Hoa lạc kia, làm cho hắn thiếu điều đập vỡ đàn.
Đường đường là Phó gia đại thiếu, sao có thể không biết thưởng thức như vậy chứ?
Bởi vậy, hiện tại xin hắn đàn hai khúc cũng không phải là vuốt mông ngựa mà là đập vào đùi ngựa a.
- Đúng nha, Vân thiếu, đàn hai khúc đi
Có người vẫn còn ồn ào.
Bọn hắn nào biết rằng Phó Cao Vân có oán hận tâm lý như vậy, cả đám hò nhau, liên tục lên tiếng yêu cầu.
Phó Cao Vân cũng không thể phá tan hào hứng của mọi người, hắn đành lấy đàn ra, cố gắng bình tâm tĩnh khí. Nhiều ngày như vậy trôi qua, dùng công lực tu tâm dưỡng tính của hắn kỳ thực đã điều hòa trở lại. Chỉ là điều kiện tiên quyết là không được đột nhiên nghĩ tới Lăng Hàn, nếu không nhất định sẽ rối loạn.
Không nên, không nên.
Hắn nhắm hai mắt lại, nhấn một cái trên dây đàn. Lập tức, thanh âm như là tiếng suối từ trên dây đàn vang lên.
Bình tâm mà nói, Phó Cao Vân ở phương diện này quả thực có tạo nghệ rất cao. Không có biện pháp, sống lâu như vậy, cho dù có chút thiên phú, lại thêm chút cố gắng, có gì mà học không tinh chứ?
Tất cả mọi người đều rung đùi, ra vẻ đắc ý.
Mặc kệ có phải là thực tâm ưa thích âm luật hay không, lúc này dù sao cũng phải giả vờ một chút.
Lăng Hàn thì nhàm chán ngáp vài cái, hắn không phải là người thích ưu nhã, so với việc lãng phí thời gian vào việc hiểu âm luật, còn không bằng đi tu luyện võ đạo, hay là nghiên cứu đan thuật. Hắn nhìn về phía Nữ hoàng và Thiên Phượng thần nữ rồi cười cười, một trò đùa dai hiện lên trong đầu hắn.
Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên chén trà, đúng là làn điệu Liên Hoa lạc.
Thanh âm rất nhỏ, thế nhưng ở đây đều là cường giả Trảm Trần cảnh, làm sao lại không nghe thấy cơ chứ? Người bên ngoài cũng thôi đi, dù sao thanh âm này rất nhỏ, có thể trực tiếp bỏ qua. Chỉ là Phó Cao Vân lại thảm...
Hắn nhắm hai mắt, hết sức chăm chú, đối với hắn mà nói, nghe mình đánh đàn là một loại hưởng thụ. Nhưng mà lúc này một làn điệu quen thuộc truyền tới.
Liên... Liên Hoa lạc.
Sưu một tiếng, tiếng đàn của hắn lập tức biến đổi, thiếu chút nữa tức tới chết.
Không nghe, không nghe, không nghe.
Hắn vội vàng tự nói với mình, thế nhưng càng là như vậy, thanh âm yếu ớt kia lại rõ ràng nhất, hóa thành sông ngòi biển cả, đang vang vọng trong đầu hắn. Sau đó tiếng cầm của hắn biến đổi, tự động chuyển thành Liên Hoa lạc.
Mọi người không khỏi nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Đều có thể nhìn thấy vẻ xấu hổ trong mắt đối phương.
Vân thiếu đàn như vậy là có ý gì? Sao lại có cảm giác giống như tên ăn mày trong Tiểu Vương thành vậy?
- Không đàn, không đàn nữa.
Phó Cao Vân cũng ý thức được, hắn đầy đàn ra, bộ dáng như gặp phải đường cùng vậy.
Sắc mặt tất cả mọi người đều rất cổ quái, muốn cười mà không dám cười, muốn nói cũng không thể nói.
- Ha ha ha ha.
Lăng Hàn lại cười to, hắn là người khởi xưởng, dám làm dám chịu, đương nhiên phải cười.
Đối với Lăng Hàn, Phó Cao Vân chỉ có thể lắc đầu mà thôi.
- Có chuyện gì rộn rã như vậy?
Một nam tử trẻ tuổi đi tới, thế nhưng lúc đi lại lảo đảo.
- Trình huynh.
Mọi người liên tụ bái phỏng.
Người này gọi là Trình CHung, mà Trình gia là một trong những gia tộc thực lực cường đại nhất trong các gia tộc phụ thuộc Phó gia. Bởi vậy đối với Phó Cao Vân, sự ủng hộ của Trình Chung rất là quan trọng. Đương nhiên đời sau của Trình gia, ai làm gia chủ cũng phải nhìn tình huống. Bởi vì Trình Chung cũng không nhất định là gia chủ tương lai.
Bởi vì Trình gia thế lớn, chẳng những mọi người đối với hắn vô cùng kính sợ, ngay cả Phó Cao Vân cũng cho đủ mặt mũi.
- Trình chung, sao ngươi lại tới đây?
Phó Cao Vân rất là tùy ý nói.
Trình Chung lắc đầu, nói:
- Đừng nói tới, bị một con chó cắn.
Cái gì?
Mọi người đang uống trà, thiếu chút nữa phun ra, chuyện này cũng quá khoa trương a.
Trình Chung có tu vi gì chứ? Tứ Trảm trung kỳ, cũng làm một cao thủ mạnh mẽ trong đám người Phó Cao Vân lôi kéo. Không ngờ cao thủ như vậy cũng bị chó cắn, chuyện này nói ra quả thực khiến cho người ta chê cười tới chết a.
Vẻ mặt Lăng Hàn thì vô cùng cổ quái, chuyện này nghe qua tại sao lại có chút quen thuộc như vậy chứ?
- làm sao có thể?
Phó Cao Vân khiếp sợ, sau đó lại cảm thấy buồn cười, nhịn cười quả thực có chút vất vả.
- Dùng thực lực của ngươi không ngờ lại bị chó cắn?
- Ài.
Trình chung thở dài.
- Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Trên đường đi gặp tên Phó Chính Đồng đang xám xịt rời đi, ta liền nói một câu chó săn, sao lại bị thương như vậy. Kết quả không biết từ chỗ nào xuất hiện một con chó đen, nó hung hăng cắn một ngụm vào mông ta, đau tới chết a.
Tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng, như vậy cũng bị cắn được sao?
Ngươi là Tứ trảm đó.
Lăng Hàn thì đã xác nhận, không thể nghi ngờ, đây không phải thủ bút của Đại Hắc Cẩu thì còn là của ai nữa? Kỳ quái, đầu chó hoang này sao lại chạy tới đây, muốn gây tai họa cho ai?
- Trong Ly Thiên thành từ khi nào lại xuất hiện một đầu mãnh thú như vậy?
vẻ mặt Phó Cao Vân vô cùng kỳ quái, hỏi.
- Là vị lão đại nào thu phục được Tiên thú sủng, còn chưa có thuần được dã tính của nó hay sao/
- Không.
Trình Chung lắc đầu nói.
- Con chó đen kai còn mặc nội y, khiến ta thiếu chút nữa cười ra nước mắt.
Phốc, có người rốt cuộc không nhịn được mà bắt đầu phun ra nước trà.
- Đến đây, ngồi xuống, chậm rãi nói.
Một đòn ra oai phủ đầy này khiến cho tất cả mọi người trở nên nhiệt tình. Võ giả kỳ thực rất ti tiện, không bị đánh đau sẽ không học nghe lời.
Mọi người uống chút trà, lại nghiên cứu, thảo luận võ đạo một chút. Đột nhiên lại có người cười nói:
- Vân thiếu, không bằng đàn cho chúng ta nghe hai khúc a.
Lập tức, sắc mặt Phó Cao Vân trở nên đen kịt.
Phó Cao Vân yêu thích nhất là âm luật, đây là chuyện mọi người đều biết. Bởi vậy những tùy tùng này muốn vỗ mông ngựa hắn cũng rất đơn giản. Chỉ cần nói xin hắn đàn hai khúc, cam đoan vẻ mặt Phó Cao Vân sẽ rất hớn hở.
Nhưng lúc này thì khác.
Từ khi muốn dạy Lăng Hàn âm sắc, lại bị Lăng Hàn âm một lần. Phó Cao Vân rất ít đánh đàn, bởi vì một khi đánh hắn sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới làn điệu Liên Hoa lạc kia, làm cho hắn thiếu điều đập vỡ đàn.
Đường đường là Phó gia đại thiếu, sao có thể không biết thưởng thức như vậy chứ?
Bởi vậy, hiện tại xin hắn đàn hai khúc cũng không phải là vuốt mông ngựa mà là đập vào đùi ngựa a.
- Đúng nha, Vân thiếu, đàn hai khúc đi
Có người vẫn còn ồn ào.
Bọn hắn nào biết rằng Phó Cao Vân có oán hận tâm lý như vậy, cả đám hò nhau, liên tục lên tiếng yêu cầu.
Phó Cao Vân cũng không thể phá tan hào hứng của mọi người, hắn đành lấy đàn ra, cố gắng bình tâm tĩnh khí. Nhiều ngày như vậy trôi qua, dùng công lực tu tâm dưỡng tính của hắn kỳ thực đã điều hòa trở lại. Chỉ là điều kiện tiên quyết là không được đột nhiên nghĩ tới Lăng Hàn, nếu không nhất định sẽ rối loạn.
Không nên, không nên.
Hắn nhắm hai mắt lại, nhấn một cái trên dây đàn. Lập tức, thanh âm như là tiếng suối từ trên dây đàn vang lên.
Bình tâm mà nói, Phó Cao Vân ở phương diện này quả thực có tạo nghệ rất cao. Không có biện pháp, sống lâu như vậy, cho dù có chút thiên phú, lại thêm chút cố gắng, có gì mà học không tinh chứ?
Tất cả mọi người đều rung đùi, ra vẻ đắc ý.
Mặc kệ có phải là thực tâm ưa thích âm luật hay không, lúc này dù sao cũng phải giả vờ một chút.
Lăng Hàn thì nhàm chán ngáp vài cái, hắn không phải là người thích ưu nhã, so với việc lãng phí thời gian vào việc hiểu âm luật, còn không bằng đi tu luyện võ đạo, hay là nghiên cứu đan thuật. Hắn nhìn về phía Nữ hoàng và Thiên Phượng thần nữ rồi cười cười, một trò đùa dai hiện lên trong đầu hắn.
Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên chén trà, đúng là làn điệu Liên Hoa lạc.
Thanh âm rất nhỏ, thế nhưng ở đây đều là cường giả Trảm Trần cảnh, làm sao lại không nghe thấy cơ chứ? Người bên ngoài cũng thôi đi, dù sao thanh âm này rất nhỏ, có thể trực tiếp bỏ qua. Chỉ là Phó Cao Vân lại thảm...
Hắn nhắm hai mắt, hết sức chăm chú, đối với hắn mà nói, nghe mình đánh đàn là một loại hưởng thụ. Nhưng mà lúc này một làn điệu quen thuộc truyền tới.
Liên... Liên Hoa lạc.
Sưu một tiếng, tiếng đàn của hắn lập tức biến đổi, thiếu chút nữa tức tới chết.
Không nghe, không nghe, không nghe.
Hắn vội vàng tự nói với mình, thế nhưng càng là như vậy, thanh âm yếu ớt kia lại rõ ràng nhất, hóa thành sông ngòi biển cả, đang vang vọng trong đầu hắn. Sau đó tiếng cầm của hắn biến đổi, tự động chuyển thành Liên Hoa lạc.
Mọi người không khỏi nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Đều có thể nhìn thấy vẻ xấu hổ trong mắt đối phương.
Vân thiếu đàn như vậy là có ý gì? Sao lại có cảm giác giống như tên ăn mày trong Tiểu Vương thành vậy?
- Không đàn, không đàn nữa.
Phó Cao Vân cũng ý thức được, hắn đầy đàn ra, bộ dáng như gặp phải đường cùng vậy.
Sắc mặt tất cả mọi người đều rất cổ quái, muốn cười mà không dám cười, muốn nói cũng không thể nói.
- Ha ha ha ha.
Lăng Hàn lại cười to, hắn là người khởi xưởng, dám làm dám chịu, đương nhiên phải cười.
Đối với Lăng Hàn, Phó Cao Vân chỉ có thể lắc đầu mà thôi.
- Có chuyện gì rộn rã như vậy?
Một nam tử trẻ tuổi đi tới, thế nhưng lúc đi lại lảo đảo.
- Trình huynh.
Mọi người liên tụ bái phỏng.
Người này gọi là Trình CHung, mà Trình gia là một trong những gia tộc thực lực cường đại nhất trong các gia tộc phụ thuộc Phó gia. Bởi vậy đối với Phó Cao Vân, sự ủng hộ của Trình Chung rất là quan trọng. Đương nhiên đời sau của Trình gia, ai làm gia chủ cũng phải nhìn tình huống. Bởi vì Trình Chung cũng không nhất định là gia chủ tương lai.
Bởi vì Trình gia thế lớn, chẳng những mọi người đối với hắn vô cùng kính sợ, ngay cả Phó Cao Vân cũng cho đủ mặt mũi.
- Trình chung, sao ngươi lại tới đây?
Phó Cao Vân rất là tùy ý nói.
Trình Chung lắc đầu, nói:
- Đừng nói tới, bị một con chó cắn.
Cái gì?
Mọi người đang uống trà, thiếu chút nữa phun ra, chuyện này cũng quá khoa trương a.
Trình Chung có tu vi gì chứ? Tứ Trảm trung kỳ, cũng làm một cao thủ mạnh mẽ trong đám người Phó Cao Vân lôi kéo. Không ngờ cao thủ như vậy cũng bị chó cắn, chuyện này nói ra quả thực khiến cho người ta chê cười tới chết a.
Vẻ mặt Lăng Hàn thì vô cùng cổ quái, chuyện này nghe qua tại sao lại có chút quen thuộc như vậy chứ?
- làm sao có thể?
Phó Cao Vân khiếp sợ, sau đó lại cảm thấy buồn cười, nhịn cười quả thực có chút vất vả.
- Dùng thực lực của ngươi không ngờ lại bị chó cắn?
- Ài.
Trình chung thở dài.
- Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Trên đường đi gặp tên Phó Chính Đồng đang xám xịt rời đi, ta liền nói một câu chó săn, sao lại bị thương như vậy. Kết quả không biết từ chỗ nào xuất hiện một con chó đen, nó hung hăng cắn một ngụm vào mông ta, đau tới chết a.
Tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng, như vậy cũng bị cắn được sao?
Ngươi là Tứ trảm đó.
Lăng Hàn thì đã xác nhận, không thể nghi ngờ, đây không phải thủ bút của Đại Hắc Cẩu thì còn là của ai nữa? Kỳ quái, đầu chó hoang này sao lại chạy tới đây, muốn gây tai họa cho ai?
- Trong Ly Thiên thành từ khi nào lại xuất hiện một đầu mãnh thú như vậy?
vẻ mặt Phó Cao Vân vô cùng kỳ quái, hỏi.
- Là vị lão đại nào thu phục được Tiên thú sủng, còn chưa có thuần được dã tính của nó hay sao/
- Không.
Trình Chung lắc đầu nói.
- Con chó đen kai còn mặc nội y, khiến ta thiếu chút nữa cười ra nước mắt.
Phốc, có người rốt cuộc không nhịn được mà bắt đầu phun ra nước trà.
- Đến đây, ngồi xuống, chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.