Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1057: Đảo Chủ Bùi Tể (Hạ)

Cô Đơn Địa Phi

10/01/2018

- Các vị, thật là xảo, ngày hôm nay gia sư vừa khéo xuất quan, muốn gặp chư vị.

Quách Tu Văn đi tới, đương nhiên vẫn cưỡi khôi lỗi hổ, hình như không có đồ chơi kia hắn sẽ không bước đi a.

Nhưng về phương diện khác, khôi lỗi có thể coi là Thần Khí sống lại của mình, đối phương cả ngày cưỡi khôi lỗi đi, có phải đã cẩn thận với bọn họ hay không?

- Ha hả, vậy nhất định phải bái phỏng Đảo Chủ đại nhân.

Tất cả mọi người cười nói.

- Gia sư là Khôi Lỗi Sư cực kỳ cao minh, am hiểu chế tác các loại vật ly kỳ cổ quái, có gia sư tương trợ mà nói, nhất định có thể chế tác một chiếc thuyền ưu tú, đưa các vị an toàn ly khai.

Quách Tu Văn nói.

Những lời này đánh vào trong tim mọi người, mỗi người bọn họ cũng không có dự định thoái ẩn sơn lâm a.

Ở dưới sự hướng dẫn của Quách Tu Văn, bọn họ đi tới trong đại sảnh, này là một phòng khách, dài chừng hơn mười trượng, cao tới năm trượng, giống như một điện phủ vậy. Ở cuối đại sảnh, một lão giả đang ngồi, hẳn là sư phụ của năm người Quách Tu Văn.

Lão giả này rất cao to, cho dù ngồi cũng cao gần bằng người, gần như có thể so tài với Dương Thiết Thành.

- Lão phu Bùi Tể.

Lão giả cũng không có đứng lên, chỉ hướng mọi người gật đầu, tiếp đó cười nói.

- Không phải lão phu thất lễ, mà là hai đùi của lão phu sớm đã không còn, không tiện đứng lên.

Hắn xốc trường bào, quả nhiên, hai cái đùi đã không còn.

- Không sao.

Chúng nhân vội vàng lắc đầu.

Bùi Tể nói:

- Lão phu đã biết tao ngộ của các vị, vừa khéo trong tay lão phu có chút tài liệu, sẽ phí vài ngày thời gian làm cho các vị một cái thuyền nhỏ. Ngắn thì năm ngày, lâu thì mười ngày, làm xong liền sẽ thông báo cho các vị. Ở trong mấy ngày này, mọi người nghỉ ngơi thật tốt, hưởng thụ một chút sinh hoạt an tĩnh a.

- Tạ ơn Đảo Chủ!



Tất cả mọi người đại hỉ.

Đây chính là một vị Khôi Lỗi Sư, tất nhiên sẽ là diệu thủ.

Bùi Tể gật đầu:

- Nếu như mấy vị có hứng thú với chế tác khôi lỗi, có thể nói chuyện với các đồ đệ của lão phu, lão phu cũng hy vọng đem môn kỹ thuật này phát dương quang đại, để càng nhiều người học được hơn.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh hỉ.

Khôi Lỗi Thuật không khác tuyệt học võ đạo, thuộc về bí bảo. Nhưng Bùi Tể cư nhiên nguyện ý lấy ra chia xẻ, phần ý chí này thực sự là rộng đến để người khiếp sợ.

Ngay cả Thủy Nhạn Ngọc cũng có chút nghi ngờ, có phải mình và Lăng Hàn quá đa nghi hay không, người như vậy sao có thể là người xấu?

Bùi Tể lại cùng mọi người hàn huyên một chút, nhưng đều là chuyện trên trời dưới đất, rất nhanh hắn liền nói không muốn lãng phí thời gian, muốn bắt đầu chế tạo thuyền.

Chúng nhân tự nhiên mừng rỡ, đều xin cáo lui.

- Các vị, nếu như có hứng thú với chế tác khôi lỗi, có thể đến tìm sư huynh đệ chúng ta, chúng ta sẽ luân phiên thảo luận cùng các vị, chỉ cần các vị có thiên phú, chúng ta tuyệt sẽ có gì nói nấy.

Quách Tu Văn cười nói.

Tất cả mọi người cảm thấy hứng thú, biểu thị sẽ đi bái phỏng bọn họ.

Lăng Hàn không có ham nhiều, hiện tại hắn đã là đan võ song tu, đồng tu hai đạo cũng làm cho hắn có chút lực bất tòng tâm, huống chi còn thêm một môn Khôi Lỗi Thuật. Mà hắn từ trước đến nay tin tưởng vững chắc lực lượng của mình, khôi lỗi lại mạnh đó cũng là ngoại vật, không giống Đan Đạo, luyện ra đan ít nhất là dùng để tăng cường bản thân.

Thủy Nhạn Ngọc muốn kiến thức một chút, nhìn xem mình có thiên phú phương diện này hay không, lại bị Lăng Hàn ngăn trở, hắn không có yên lòng chỗ này, hai người tốt nhất không thể tách ra, để tránh khỏi ngoài ý.

Hắn lôi kéo Thủy Nhạn Ngọc ra thôn trang, bây giờ đối phương còn có lý do gì ngăn bọn họ trong trang viên sao?

- Lăng huynh và Thủy cô nương muốn đi ra ngoài sao?

Khi bọn hắn đi tới cửa trang viên, chỉ thấy Bộ Chính Vân cưỡi một con hắc vượn đi tới, để Lăng Hàn hoài nghi, những người này có phải cũng giống như Bùi Tể không có hai chân hay không?

Bằng không sao suốt ngày cưỡi vật chứ?



- Đúng nha, đi ra ngoài một chút, khó được nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy.

Lăng Hàn cười nói.

- Ha hả, ta bồi hai vị đồng thời đi.

Mặc kệ Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc có nguyện ý hay không, Bộ Chính Vân hiển nhiên là quyết theo bọn họ.

Dùng hắn nói, thân là chủ nhân đương nhiên có nghĩa vụ phải bồi khách nhân, giới thiệu cho khách nhân.

Hắn cùng hai người Lăng Hàn, vô luận bọn họ đi tới chỗ nào, hắn đều nhắm mắt theo đuôi, có thể coi như là rất nhiệt tình, cũng có thể coi như là đang giám thị.

Lăng Hàn vốn muốn đi vào các gia đình trong thôn nhìn, nhưng chỉ cần hắn lệch chủ đạo, Bộ Chính Vân sẽ ngăn cản, lấy lý do người nơi này không thích bị quấy rầy, ngăn cản bọn họ đi qua, thậm chí cũng không cho phép hai người nói chuyện với người đi đường.

Giấu đầu hở đuôi, ngược lại làm cho Lăng Hàn càng thêm sinh nghi.

Bất quá, bởi vì còn không có dự định trở mặt, Lăng Hàn cũng không có áp dụng hành vi quá kích, nên ở bên ngoài đơn giản dạo qua một vòng liền trở về trang viên.

La Ngộ, Phạm Dũng đều đi tìm Quách Tu Văn học tập Khôi Lỗi Thuật, vạn nhất bọn họ thực sự là thiên tài phương diện này, học được kỹ thuật, trở lại Hoàng Đô mà nói, địa vị của bọn họ tuyệt đối có thể đi lên một tầng.

Một cái có thể ở trong gia tộc thu được địa vị hết sức quan trọng, một cái khác thì không cần đi theo Triệu Luân lăn lộn, có thể độc ngăn một mặt, có tư cách thành lập thế lực của mình.

Nên hai người bọn họ rất tích cực.

Mới đầu Liễu Oánh hình như không có hứng thú, nhưng sau lại tựa hồ động lòng, liên tiếp xuất môn.

So sánh với đó, Dương Thiết Thành chỉ một lòng muốn trở lại, trong mắt Kim Trí Huy chỉ có đúc kiếm, Ân Nguyên Hương thì ru rú trong nhà, vẫn luôn không hợp đàn, Phục Thiên thì ngoài sự tình tu luyện thì hoàn toàn không có hứng thú.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, La Ngộ, Phạm Dũng, Liễu Oánh đều không trở lại, hình như học Khôi Lỗi Thuật học đến nghiện.

Đến ngày thứ bảy, Quách Tu Văn qua mời Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc, đi xem xét khôi lỗi gần đây hắn chế thành.

Lăng Hàn không có hứng thú học tập Khôi Lỗi Thuật, nhưng đối với tác dụng của khôi lỗi lại rất tò mò, bởi vậy, hắn liền vui vẻ đáp ứng, cùng Thủy Nhạn Ngọc đi đến chỗ của đối phương.

Ở đây có tất cả hai cái xưởng một lớn một nhỏ, xưởng nhỏ là nơi tư nhân của Bùi Tể, ngay cả năm đồ đệ của hắn cũng phải lấy được đặc chuẩn mới có thể đi vào, lớn thì ở nơi này.

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook