Chương 3740: Đấu trường dưới lòng đất
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Lăng Hàn cười, nói:
- Có ân oán cũ?
- Ừ, còn không cạn.
Hiên Viên Định Quốc hừ một tiếng.
Đừng thấy tuổi tác hai người cũng không lớn, nhưng cả hai là con trai của bốn đại soái, bình thường nhận hết ân sủng. Giữa bọn họ tất nhiên không có khả năng chịu phục, rất dễ dàng xảy ra xung đột.
- Mấy người kia là ai?
Lăng Hàn nhìn về phía những người ở phía sau Tần Chính Sơ. Người nào cũng sử dụng áo choàng che kín đầu, chỉ có thể nhìn xuất thân cao kinh người, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy được dáng vẻ.
Điều này rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến, bọn họ đều là người tới tham gia so đấu, Mà nếu chỉ là tuyển thủ, Tần Chính Sơ cần khách khí đối với bọn họ như vậy sao?
Mấy người tìm chỗ ngồi xuống. Vừa khéo là, khoảng cách bọn họ với Lăng Hàn và Hiên Viên Định Quốc rất gần.
- Hiên Viên Định Quốc, ngươi thế nào cũng ở nơi đây?
Ánh mắt Tần Chính Sơ liếc nhìn Hiên Viên Định Quốc nói. Hiển nhiên sau khi hắn phát hiện ra đối phương, mới cố ý tìm vị trí bên này.
- Ngươi tới được, ta lại không thể tới sao? Nực cười!
Hiên Viên Định Quốc lạnh lùng nói.
Hai người này quả nhiên là oan gia đối đầu. Vừa thấy nhau, liền bắt đầu oán giận với nhau.
- A, đây là nhân tình mới của ngươi sao?
Tần Chính Sơ liếc mắt nhìn Lăng Hàn, giọng nói khinh miệt, trực tiếp hắt nước bẩn tới.
- Tần Chính Sơ, cái miệng này của ngươi thật đúng là tiện!
Hiên Viên Định Quốc hừ nói.
- Ha ha ha ha, thỏ gia bên kia.
Tần Chính Sơ nhìn về phía Lăng Hàn nói.
- Tới đây, gia cho ngươi một trăm vạn, ngươi lập tức quăng gia hỏa này đi.
Lăng Hàn nhìn về phía Tần Chính Sơ. Hiên Viên Định Quốc nói không có sai. Người này thật đúng là một kẻ miệng tiện. Nếu không có quan hệ với Kim Cương đại soái, hắn sợ rằng đã sớm bị người khác chém chết mấy trăm lần.
Ngươi không đến trêu chọc thì cũng thôi. Nhưng ta không có khả năng là người nén giận.
Đừng nói Tần Chính Sơ, chính là lão tử của hắn cũng là đối tượng Lăng Hàn muốn đánh ngã. Nếu đã đáp ứng Ngưu Hoa Thanh, hắn nhất định sẽ đánh với Kim Cương đại soái một trận.
- Xin lỗi!
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào Tần Chính Sơ, lãnh đạm thản nhiên nói.
- Yêu, Hiên Viên, tình nhân mới của ngươi thật lớn!
Tần Chính Sơ hoàn toàn không để ý, tiếp tục nhạo báng, điên cuồng kéo thù hận cho mình.
Lăng Hàn thoáng động tâm niệm, huyết khí bạo động, hóa thành một con yêu hầu cực lớn màu bạc, tấn công về phía Tần Chính Sơ.
Tần Chính Sơ làm sao có thể ngờ tới Lăng Hàn lại đột nhiên ra tay? Hơn nữa, khí thế đè ép gần như có thể không cần để ý tới khoảng cách, trong nháy mắt liền tới, khiến cho Tần Chính Sơ hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị, gương mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Sát khí trùng kích, đây là năng lực đặc biệt của Hoán Huyết Cảnh. Tuy rằng hiệu quả đả thương người không phải quá mạnh, nhưng có thể khiến hai tay, hai chân người ta giống như nhũn ra, thậm chí trực tiếp nằm úp sấp đến trên mặt đất.
Tần Chính Sơ dù sao cũng là con trai của Kim Cương đại soái. Dù đáng khinh thế nào đi nữa hắn cũng có chút thực lực. Tu vi ngũ biến thế nào cũng không có khả năng bị khí thế của Lăng Hàn trực tiếp làm cho sợ tới mềm nhũn chân.
Nhưng cho dù là như vậy, toàn thân hắn cũng run lên. Dù thế nào hắn cũng không dám lại đối diện với hai mắt của Lăng Hàn.
- A, ngươi lại có thể hiểu phương pháp của Yêu tộc!
Một người mặc áo khoác đột nhiên mở miệng.
- Hổ thiếu, Hoán Huyết tam biến chính là huyết khí ngưng thú. Hình thành hình thái Yêu tộc cũng không có gì ngạc nhiên.
Lại có một người mặc áo khoác nói. Địa vị của hắn chắc hẳn là thấp hơn một bậc.
Người mặc áo khoác đứng đầu lắc đầu:
- Đây không phải là hình thái của hắn, mà còn nắm giữ thần uẩn, cho nên tuyệt đối không phải là yêu hầu do quan sát tưởng tượng ra, mà là tu luyện kỹ xảo tương ứng!
Lăng Hàn kinh ngạc. Nhãn lực của người này thật đúng là không đơn giản. Hắn cũng không tận lực ngưng tụ huyết khí thành thú gì, mà là tự nhiên lại biến thành hình thái yêu hầu. Đây là do hắn tu luyện Yêu Hầu Quyền có phần sâu tới tận xương tủy.
- Giao ra kỹ xảo ngươi tu luyện.
Người mặc áo khoác đầu tiên nhìn về phía Lăng Hàn, thản nhiên nói.
Hiên Viên Định Quốc không nhịn được nói xen vào, nói:
- Ngươi là ai, lại dám bảo huynh đệ ta giao ra kỹ xảo tu luyện?
- Lớn mật!
Ngoại trừ Hổ thiếu này ra, những người mặc áo khoác khác ai cũng đứng lên, tức giận chỉ tay về phía Hiên Viên Định Quốc.
Tần Chính Sơ run rẩy qua đi, vẻ mặt tức giận. Nhưng bây giờ hắn lại lộ ra vẻ tươi cười lạnh lùng. Nếu mấy vị quý khách đã gây sự cùng hai người Hiên Viên Định Quốc này, vậy cũng không cần hắn nhúng tay vào. Chỉ cần đứng xem cuộc vui là được.
Hiên Viên Định Quốc đã từng sợ ai?
Ngoại trừ mấy vị hoàng tử thứ hạng sát đầu ra, những người khác hắn hoàn toàn không kinh sợ. Có gì phải sợ?
- Thế nào, bản thiếu còn không thể nói sao?
Hiên Viên Định Quốc ngược lại trấn tĩnh, vừa uống rượu vừa thản nhiên nói.
- Không cần để ý đến hắn. Chỉ là kẻ ngu xuẩn không biết sống chết mà thôi.
Hổ thiếu phất phất tay. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn. Càng nhớ lại cảnh tượng kia, hắn lại càng cảm thấy hình thái yêu hầu tràn ngập linh tính, còn có một loại lệ khí và bá đạo, tuyệt đối là loại thuộc về thời kỳ thượng cổ.
- Vâng, Hổ thiếu.
Những người mặc áo khoác khác đều nghiêm nghị tuân mệnh.
Hổ thiếu không nói gì thêm, chỉ quay về phía Lăng Hàn mỉm cười. Không cần phải gấp gáp. Người này cũng sẽ không bay được. Bị hắn để mắt tới, còn có thể chạy được sao?
Tần Chính Sơ bên kia không lộn xộn, Hiên Viên Định Quốc cũng có loại cảm giác một quyền đánh ra lại đánh vào không khí. Hắn cũng không thể xông lên đánh nhau đi?
Người của hai bên tiếp tục quan sát cuộc chiến, tạm thời bình an vô sự.
Cuộc chiến đấu giữa Mã Cửu và Tân Tứ rất nhanh lại kết thúc. Bọn họ đánh vô cùng kịch liệt, rất nhanh lại sôi trào huyết khí, tiến hành va chạm thô bạo nhất. Kết quả vẫn Tân Tứ của Thường Thắng Vương lại một lần nữa giành được thắng lợi.
- Xì, loại gia hỏa này cũng dám xưng là bất bại?
Có người mặc áo khoác cười nhạo nói.
- Không có cách nào. Thực lực chỉnh thể của Huyền Bắc Quốc quá yếu, có thể có cao thủ gì.
Lại có người mặc áo khoác nói.
- Một đám rác thải. Bọn họ có cái gì để nói chứ? Trực tiếp phát binh đánh xuống, khiến cho bọn họ xưng thần là được.
Người mặc áo khoác thứ ba nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong đấu trường nổi giận.
Dựa vào, các ngươi nói cái gì đó?
- Có ân oán cũ?
- Ừ, còn không cạn.
Hiên Viên Định Quốc hừ một tiếng.
Đừng thấy tuổi tác hai người cũng không lớn, nhưng cả hai là con trai của bốn đại soái, bình thường nhận hết ân sủng. Giữa bọn họ tất nhiên không có khả năng chịu phục, rất dễ dàng xảy ra xung đột.
- Mấy người kia là ai?
Lăng Hàn nhìn về phía những người ở phía sau Tần Chính Sơ. Người nào cũng sử dụng áo choàng che kín đầu, chỉ có thể nhìn xuất thân cao kinh người, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy được dáng vẻ.
Điều này rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến, bọn họ đều là người tới tham gia so đấu, Mà nếu chỉ là tuyển thủ, Tần Chính Sơ cần khách khí đối với bọn họ như vậy sao?
Mấy người tìm chỗ ngồi xuống. Vừa khéo là, khoảng cách bọn họ với Lăng Hàn và Hiên Viên Định Quốc rất gần.
- Hiên Viên Định Quốc, ngươi thế nào cũng ở nơi đây?
Ánh mắt Tần Chính Sơ liếc nhìn Hiên Viên Định Quốc nói. Hiển nhiên sau khi hắn phát hiện ra đối phương, mới cố ý tìm vị trí bên này.
- Ngươi tới được, ta lại không thể tới sao? Nực cười!
Hiên Viên Định Quốc lạnh lùng nói.
Hai người này quả nhiên là oan gia đối đầu. Vừa thấy nhau, liền bắt đầu oán giận với nhau.
- A, đây là nhân tình mới của ngươi sao?
Tần Chính Sơ liếc mắt nhìn Lăng Hàn, giọng nói khinh miệt, trực tiếp hắt nước bẩn tới.
- Tần Chính Sơ, cái miệng này của ngươi thật đúng là tiện!
Hiên Viên Định Quốc hừ nói.
- Ha ha ha ha, thỏ gia bên kia.
Tần Chính Sơ nhìn về phía Lăng Hàn nói.
- Tới đây, gia cho ngươi một trăm vạn, ngươi lập tức quăng gia hỏa này đi.
Lăng Hàn nhìn về phía Tần Chính Sơ. Hiên Viên Định Quốc nói không có sai. Người này thật đúng là một kẻ miệng tiện. Nếu không có quan hệ với Kim Cương đại soái, hắn sợ rằng đã sớm bị người khác chém chết mấy trăm lần.
Ngươi không đến trêu chọc thì cũng thôi. Nhưng ta không có khả năng là người nén giận.
Đừng nói Tần Chính Sơ, chính là lão tử của hắn cũng là đối tượng Lăng Hàn muốn đánh ngã. Nếu đã đáp ứng Ngưu Hoa Thanh, hắn nhất định sẽ đánh với Kim Cương đại soái một trận.
- Xin lỗi!
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào Tần Chính Sơ, lãnh đạm thản nhiên nói.
- Yêu, Hiên Viên, tình nhân mới của ngươi thật lớn!
Tần Chính Sơ hoàn toàn không để ý, tiếp tục nhạo báng, điên cuồng kéo thù hận cho mình.
Lăng Hàn thoáng động tâm niệm, huyết khí bạo động, hóa thành một con yêu hầu cực lớn màu bạc, tấn công về phía Tần Chính Sơ.
Tần Chính Sơ làm sao có thể ngờ tới Lăng Hàn lại đột nhiên ra tay? Hơn nữa, khí thế đè ép gần như có thể không cần để ý tới khoảng cách, trong nháy mắt liền tới, khiến cho Tần Chính Sơ hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị, gương mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Sát khí trùng kích, đây là năng lực đặc biệt của Hoán Huyết Cảnh. Tuy rằng hiệu quả đả thương người không phải quá mạnh, nhưng có thể khiến hai tay, hai chân người ta giống như nhũn ra, thậm chí trực tiếp nằm úp sấp đến trên mặt đất.
Tần Chính Sơ dù sao cũng là con trai của Kim Cương đại soái. Dù đáng khinh thế nào đi nữa hắn cũng có chút thực lực. Tu vi ngũ biến thế nào cũng không có khả năng bị khí thế của Lăng Hàn trực tiếp làm cho sợ tới mềm nhũn chân.
Nhưng cho dù là như vậy, toàn thân hắn cũng run lên. Dù thế nào hắn cũng không dám lại đối diện với hai mắt của Lăng Hàn.
- A, ngươi lại có thể hiểu phương pháp của Yêu tộc!
Một người mặc áo khoác đột nhiên mở miệng.
- Hổ thiếu, Hoán Huyết tam biến chính là huyết khí ngưng thú. Hình thành hình thái Yêu tộc cũng không có gì ngạc nhiên.
Lại có một người mặc áo khoác nói. Địa vị của hắn chắc hẳn là thấp hơn một bậc.
Người mặc áo khoác đứng đầu lắc đầu:
- Đây không phải là hình thái của hắn, mà còn nắm giữ thần uẩn, cho nên tuyệt đối không phải là yêu hầu do quan sát tưởng tượng ra, mà là tu luyện kỹ xảo tương ứng!
Lăng Hàn kinh ngạc. Nhãn lực của người này thật đúng là không đơn giản. Hắn cũng không tận lực ngưng tụ huyết khí thành thú gì, mà là tự nhiên lại biến thành hình thái yêu hầu. Đây là do hắn tu luyện Yêu Hầu Quyền có phần sâu tới tận xương tủy.
- Giao ra kỹ xảo ngươi tu luyện.
Người mặc áo khoác đầu tiên nhìn về phía Lăng Hàn, thản nhiên nói.
Hiên Viên Định Quốc không nhịn được nói xen vào, nói:
- Ngươi là ai, lại dám bảo huynh đệ ta giao ra kỹ xảo tu luyện?
- Lớn mật!
Ngoại trừ Hổ thiếu này ra, những người mặc áo khoác khác ai cũng đứng lên, tức giận chỉ tay về phía Hiên Viên Định Quốc.
Tần Chính Sơ run rẩy qua đi, vẻ mặt tức giận. Nhưng bây giờ hắn lại lộ ra vẻ tươi cười lạnh lùng. Nếu mấy vị quý khách đã gây sự cùng hai người Hiên Viên Định Quốc này, vậy cũng không cần hắn nhúng tay vào. Chỉ cần đứng xem cuộc vui là được.
Hiên Viên Định Quốc đã từng sợ ai?
Ngoại trừ mấy vị hoàng tử thứ hạng sát đầu ra, những người khác hắn hoàn toàn không kinh sợ. Có gì phải sợ?
- Thế nào, bản thiếu còn không thể nói sao?
Hiên Viên Định Quốc ngược lại trấn tĩnh, vừa uống rượu vừa thản nhiên nói.
- Không cần để ý đến hắn. Chỉ là kẻ ngu xuẩn không biết sống chết mà thôi.
Hổ thiếu phất phất tay. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn. Càng nhớ lại cảnh tượng kia, hắn lại càng cảm thấy hình thái yêu hầu tràn ngập linh tính, còn có một loại lệ khí và bá đạo, tuyệt đối là loại thuộc về thời kỳ thượng cổ.
- Vâng, Hổ thiếu.
Những người mặc áo khoác khác đều nghiêm nghị tuân mệnh.
Hổ thiếu không nói gì thêm, chỉ quay về phía Lăng Hàn mỉm cười. Không cần phải gấp gáp. Người này cũng sẽ không bay được. Bị hắn để mắt tới, còn có thể chạy được sao?
Tần Chính Sơ bên kia không lộn xộn, Hiên Viên Định Quốc cũng có loại cảm giác một quyền đánh ra lại đánh vào không khí. Hắn cũng không thể xông lên đánh nhau đi?
Người của hai bên tiếp tục quan sát cuộc chiến, tạm thời bình an vô sự.
Cuộc chiến đấu giữa Mã Cửu và Tân Tứ rất nhanh lại kết thúc. Bọn họ đánh vô cùng kịch liệt, rất nhanh lại sôi trào huyết khí, tiến hành va chạm thô bạo nhất. Kết quả vẫn Tân Tứ của Thường Thắng Vương lại một lần nữa giành được thắng lợi.
- Xì, loại gia hỏa này cũng dám xưng là bất bại?
Có người mặc áo khoác cười nhạo nói.
- Không có cách nào. Thực lực chỉnh thể của Huyền Bắc Quốc quá yếu, có thể có cao thủ gì.
Lại có người mặc áo khoác nói.
- Một đám rác thải. Bọn họ có cái gì để nói chứ? Trực tiếp phát binh đánh xuống, khiến cho bọn họ xưng thần là được.
Người mặc áo khoác thứ ba nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong đấu trường nổi giận.
Dựa vào, các ngươi nói cái gì đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.