Chương 715: Đây là một thú viên
Cô Đơn Địa Phi
31/12/2017
Mọi người ra Hắc Tháp, tiếp tục tiến lên.
Hai ngày sau, bọn họ đi ra khu vực Đại Hải, phía trước là một bình nguyên, cỏ xanh, tình cờ có ít đại thụ, vài ngọn núi lẻ loi, thật giống như lại trở về lúc trước, cảnh sắc không chút biến hóa.
Lẽ nào Đại Hải chính là trung tâm của bí cảnh này sao?
- Lẽ nào chúng ta lại vòng trở về? Bảo tàng chân chính ở trong biển rộng sao?
Tất cả mọi người hoài nghi.
Vèo, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng đen xẹt qua, nhìn kỹ, này lại là một ngôi lầu các. Nó không phải bị đánh bay ra ngoài, mà là tự mình mọc hai chân, chạy ở trên mặt đất, nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi.
Ta sát! Đám người Lăng Hàn hai mặt nhìn nhau, đều nói không ra lời.
Quái đản a, thành tinh a, một ngôi lầu các lại mọc chân chạy đi?
- Ánh mắt của ta bị hoa sao?
Lý Phong Vũ xoa xoa con mắt.
- Không phải chỉ một mình ngươi hoa mắt.
Lăng Hàn nói, không thể nào mọi người cùng nhau hoa mắt a.
Xèo xèo xèo, đúng lúc này, chỉ thấy mấy đạo nhân ảnh xẹt qua bầu trời, nhanh đến mức kinh người.
- Ồ, Thái Âm Vương!
Mọi người kinh ngạc thốt lên, bọn họ nhận ra một người trong đó, cưỡi một con Yêu Sư rất đáng sợ.
Có thể ngang hàng Thái Âm Vương, vậy mấy người này đều là Phá Hư Cảnh.
- Mấy Phá Hư Cảnh đồng thời truy đuổi, lầu các kia tất nhiên cất giấu bảo bối kinh người.
Nguyên Thừa Hòa nói.
- Đáng tiếc, bị Phá Hư Cảnh nhìn chằm chằm, căn bản không có phần của chúng ta.
Lý Phong Vũ thở dài.
Lăng Hàn cười nói:
- Này cũng không nhất định, cơ duyên không có quan hệ quá lớn với cảnh giới, nếu như mấy Phá Hư Cảnh kia có thể được bảo vật trong lầu các, này không phải đã sớm được?
- Phải, nói không chắc chúng ta cũng có phần.
Lý Phong Vũ lại hưng phấn lên.
- Nhưng mà, một toà lầu các mọc chân tự mình chạy, chuyện này... Quá quái lạ a?
Chư Toàn Nhi nói.
Lý Phong Vũ gật đầu liên tục:
- Nói không chắc sẽ ăn luôn chúng ta!
Lăng Hàn nói:
- Quên đi, trước tiên không cần mơ mộng vấn đề này, ngay cả Phá Hư Cảnh cũng không đuổi kịp, huống chi là chúng ta. Nếu có duyên, tòa lầu này sẽ tự mình xuất hiện ở trước mặt, nếu vô duyên... Ha ha.
Cũng đúng, bảo vật như vậy đã không phải bọn họ muốn là có thể được.
Làm đến nơi đến chốn, chuyện thứ nhất đương nhiên không phải chạy đi, mà là trước tiên ăn một bữa.
Lăng Hàn lấy ra một đoạn xúc tu, dùng đại năng lực luyện hóa để nó thu nhỏ lại, cô đọng ra tinh hoa, lại gia nhập thêm trân dược trong Hắc Tháp hầm nấu, quý giá nhất là Bảo Châu vạn năm, bị Lăng Hàn gọt xuống một chút bột phấn, đặt ở trong nồi.
Lúc hầm nấu, từng đạo minh hà dựng lên, thật giống như hầm nấu thịt Thần thú, mùi thơm phân tán, để Hổ Nữu và Tầm Kim Thử nhảy nhót tưng bừng, cùng con thỏ đồng thời ăn trộm.
Hơn nửa ngày sau, một nồi bảo thang ra lò, mỗi người một bát, có thể nhìn thấy trong nước canh có mạch văn dật động, như thiên địa đang diễn hóa huyền bí.
Đây là thập toàn đại bổ thang a!
- Nữu muốn hai bát! Không, ba bát!
Hổ Nữu còn chưa ăn đã tranh phần.
- Chít chít, chít chít chít chít!
Tầm Kim Thử cũng nhảy lên vai của Lăng Hàn kêu la, ý tứ là bảo bảo cũng phải ba bát.
Lăng Hàn nhún vai một cái nói:
- Mỗi người trước tiên một bát, nếu như còn có thể uống thì lấy thêm.
Tất cả mọi người dã tâm bừng bừng, canh bổ như thế một bát làm sao đủ?
Nhưng một bát vào bụng, ngoại trừ Lăng Hàn và Hổ Nữu, mỗi người đều phun ra hào quang, mặt đỏ bừng lên, nào còn có thể ăn được chén thứ hai?
Nếu tất cả mọi người ăn không vô, Lăng Hàn và Hổ Nữu liền không cần bát, vây quanh nồi, trực tiếp múc canh uống, ăn thịt, để những người khác hô biến thái.
Nồi canh này có nhiều chỗ tốt để tu vi của bọn họ tinh tiến, bên trong thứ nào không phải bảo dược?
Ăn vào trực tiếp bổ dưỡng Đạo Hoa, Linh Anh, khắc xuống mạch văn, tốc độ trưởng thành nhanh kinh người.
- Không ra nửa năm, ta có thể đột phá Linh Anh!
Chư Toàn Nhi vui mừng nói, nàng vẫn có khúc mắc, tu vi của mình thua Lăng Hàn, sức chiến đấu càng kém xa, không thể giúp gì cho Lăng Hàn.
Bước vào Linh Anh, nàng sẽ không cần mỗi lần ở một bên xem cuộc vui nữa.
Huynh muội Lý Phong Vũ, Nguyên Thừa Hòa thu hoạch cũng rất lớn, để bọn họ vui mừng khôn nguôi.
Sau khi nghỉ ngơi, bọn họ lại lên đường, nơi này vẫn là thiên đường của yêu thú, các loại yêu thú mạnh mẽ tầng tầng lớp lớp, lấy Linh Anh Cảnh và Hoá Thần Cảnh nhiều nhất, Thiên Nhân Cảnh chừng mười con, Phá Hư Cảnh tạm thời không nhìn thấy, nhưng không thể bảo đảm sẽ không có.
Rất kinh người, một bí cảnh mà thôi, lại nhìn thấy hai yêu thú Phá Hư Cảnh, tuy không phải loại mạnh mẽ nhất, có một con đã bị Thái Âm Vương thu phục, nhưng đối với những người khác, Phá Hư Cảnh vẫn là tồn tại không thể với tới.
Hai ngày sau, bọn họ đi ra khu vực này, phía trước xuất hiện một cửa đá, sau khi thông qua quay đầu lại xem, chỉ thấy phía trên có hai chữ: Thú viên.
- Chuyện này... Đây là thú viên của một thế lực nào đó, địa phương nuôi thả thú cưng!
Tất cả mọi người bị dọa sợ rồi, đây là bạo tay thế nào a, một thú viên liền để cao thủ như bọn họ tiêu tốn gần mười ngày mới có thể xuyên qua.
Đây chỉ là xuyên qua, mà không phải dạo hết một lần!
- Đẳng cấp Yêu thú bị huyết mạch hạn chế, nếu hiện tại có thể đạt đến Phá Hư Cảnh, như vậy tổ tiên của bọn chúng, thời điểm bị nuôi dưỡng ở nơi này, cũng là Phá Hư Cảnh.
Lăng Hàn nói, đây mới là địa phương đáng sợ nhất.
Cái thế lực này, có thể bắt giữ yêu thú Phá Hư Cảnh nuôi thả, cái này nghe như là đang nằm mơ?
- Chỉ có Cổ Vương Triều muốn khai thiên kia mới có thể thô bạo như vậy.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói, Cổ Vương Triều kia đã từng nhất thống toàn bộ đại lục, nhưng cuối cùng vẫn dã tràng xe cát, không thể khai thiên.
- Chẳng trách cường giả Phá Hư Cảnh cũng khẩn trương như vậy, này rất có khả năng là vị trí đế đô của Cổ Vương Triều kia.
- Bí bảo!
Tất cả mọi người tê cả da đầu, nơi này là bảo khố chân chính của Cổ Vương Triều a.
Bọn họ vội vã đi tới, nhưng sau bình nguyên là một mảnh hoang mạc, cát vàng khắp nơi, bao la bát ngát, nếu không phải quả cầu lửa giữa bầu trời kia vĩnh viễn không đổi vị trí, rất có khả năng bọn họ đã lạc mất phương hướng rồi.
Cứ như vậy, sau ba ngày, phía trước đột nhiên xuất hiện một cung điện.
Nơi ở của Hoàng Đế Cổ Vương Triều?
Bọn họ đi tới, mới phát hiện không phải là chuyện như vậy, trên biển viết hai chữ "Khí Các".
Nghe tên đoán ý, Khí Các đương nhiên là địa phương đặt Bảo khí.
Bên ngoài cung điện có rất nhiều người vây quanh, rõ ràng nhìn thấy phía trước có bảo vật nhưng nghỉ chân không tiến, thì chỉ có một khả năng… bọn họ bị ngăn cản, không vào được.
Bọn người Lăng Hàn đi tới, hỏi mấy người một chút liền biết lối vào Khí Các có một con rối tọa trấn, muốn đi vào trước tiên cần phải thông qua thử thách của nó, không thông qua muốn xông vào, chỉ có bị tiêu diệt tại chỗ.
- Thử thách gì?
---------------
Hai ngày sau, bọn họ đi ra khu vực Đại Hải, phía trước là một bình nguyên, cỏ xanh, tình cờ có ít đại thụ, vài ngọn núi lẻ loi, thật giống như lại trở về lúc trước, cảnh sắc không chút biến hóa.
Lẽ nào Đại Hải chính là trung tâm của bí cảnh này sao?
- Lẽ nào chúng ta lại vòng trở về? Bảo tàng chân chính ở trong biển rộng sao?
Tất cả mọi người hoài nghi.
Vèo, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng đen xẹt qua, nhìn kỹ, này lại là một ngôi lầu các. Nó không phải bị đánh bay ra ngoài, mà là tự mình mọc hai chân, chạy ở trên mặt đất, nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi.
Ta sát! Đám người Lăng Hàn hai mặt nhìn nhau, đều nói không ra lời.
Quái đản a, thành tinh a, một ngôi lầu các lại mọc chân chạy đi?
- Ánh mắt của ta bị hoa sao?
Lý Phong Vũ xoa xoa con mắt.
- Không phải chỉ một mình ngươi hoa mắt.
Lăng Hàn nói, không thể nào mọi người cùng nhau hoa mắt a.
Xèo xèo xèo, đúng lúc này, chỉ thấy mấy đạo nhân ảnh xẹt qua bầu trời, nhanh đến mức kinh người.
- Ồ, Thái Âm Vương!
Mọi người kinh ngạc thốt lên, bọn họ nhận ra một người trong đó, cưỡi một con Yêu Sư rất đáng sợ.
Có thể ngang hàng Thái Âm Vương, vậy mấy người này đều là Phá Hư Cảnh.
- Mấy Phá Hư Cảnh đồng thời truy đuổi, lầu các kia tất nhiên cất giấu bảo bối kinh người.
Nguyên Thừa Hòa nói.
- Đáng tiếc, bị Phá Hư Cảnh nhìn chằm chằm, căn bản không có phần của chúng ta.
Lý Phong Vũ thở dài.
Lăng Hàn cười nói:
- Này cũng không nhất định, cơ duyên không có quan hệ quá lớn với cảnh giới, nếu như mấy Phá Hư Cảnh kia có thể được bảo vật trong lầu các, này không phải đã sớm được?
- Phải, nói không chắc chúng ta cũng có phần.
Lý Phong Vũ lại hưng phấn lên.
- Nhưng mà, một toà lầu các mọc chân tự mình chạy, chuyện này... Quá quái lạ a?
Chư Toàn Nhi nói.
Lý Phong Vũ gật đầu liên tục:
- Nói không chắc sẽ ăn luôn chúng ta!
Lăng Hàn nói:
- Quên đi, trước tiên không cần mơ mộng vấn đề này, ngay cả Phá Hư Cảnh cũng không đuổi kịp, huống chi là chúng ta. Nếu có duyên, tòa lầu này sẽ tự mình xuất hiện ở trước mặt, nếu vô duyên... Ha ha.
Cũng đúng, bảo vật như vậy đã không phải bọn họ muốn là có thể được.
Làm đến nơi đến chốn, chuyện thứ nhất đương nhiên không phải chạy đi, mà là trước tiên ăn một bữa.
Lăng Hàn lấy ra một đoạn xúc tu, dùng đại năng lực luyện hóa để nó thu nhỏ lại, cô đọng ra tinh hoa, lại gia nhập thêm trân dược trong Hắc Tháp hầm nấu, quý giá nhất là Bảo Châu vạn năm, bị Lăng Hàn gọt xuống một chút bột phấn, đặt ở trong nồi.
Lúc hầm nấu, từng đạo minh hà dựng lên, thật giống như hầm nấu thịt Thần thú, mùi thơm phân tán, để Hổ Nữu và Tầm Kim Thử nhảy nhót tưng bừng, cùng con thỏ đồng thời ăn trộm.
Hơn nửa ngày sau, một nồi bảo thang ra lò, mỗi người một bát, có thể nhìn thấy trong nước canh có mạch văn dật động, như thiên địa đang diễn hóa huyền bí.
Đây là thập toàn đại bổ thang a!
- Nữu muốn hai bát! Không, ba bát!
Hổ Nữu còn chưa ăn đã tranh phần.
- Chít chít, chít chít chít chít!
Tầm Kim Thử cũng nhảy lên vai của Lăng Hàn kêu la, ý tứ là bảo bảo cũng phải ba bát.
Lăng Hàn nhún vai một cái nói:
- Mỗi người trước tiên một bát, nếu như còn có thể uống thì lấy thêm.
Tất cả mọi người dã tâm bừng bừng, canh bổ như thế một bát làm sao đủ?
Nhưng một bát vào bụng, ngoại trừ Lăng Hàn và Hổ Nữu, mỗi người đều phun ra hào quang, mặt đỏ bừng lên, nào còn có thể ăn được chén thứ hai?
Nếu tất cả mọi người ăn không vô, Lăng Hàn và Hổ Nữu liền không cần bát, vây quanh nồi, trực tiếp múc canh uống, ăn thịt, để những người khác hô biến thái.
Nồi canh này có nhiều chỗ tốt để tu vi của bọn họ tinh tiến, bên trong thứ nào không phải bảo dược?
Ăn vào trực tiếp bổ dưỡng Đạo Hoa, Linh Anh, khắc xuống mạch văn, tốc độ trưởng thành nhanh kinh người.
- Không ra nửa năm, ta có thể đột phá Linh Anh!
Chư Toàn Nhi vui mừng nói, nàng vẫn có khúc mắc, tu vi của mình thua Lăng Hàn, sức chiến đấu càng kém xa, không thể giúp gì cho Lăng Hàn.
Bước vào Linh Anh, nàng sẽ không cần mỗi lần ở một bên xem cuộc vui nữa.
Huynh muội Lý Phong Vũ, Nguyên Thừa Hòa thu hoạch cũng rất lớn, để bọn họ vui mừng khôn nguôi.
Sau khi nghỉ ngơi, bọn họ lại lên đường, nơi này vẫn là thiên đường của yêu thú, các loại yêu thú mạnh mẽ tầng tầng lớp lớp, lấy Linh Anh Cảnh và Hoá Thần Cảnh nhiều nhất, Thiên Nhân Cảnh chừng mười con, Phá Hư Cảnh tạm thời không nhìn thấy, nhưng không thể bảo đảm sẽ không có.
Rất kinh người, một bí cảnh mà thôi, lại nhìn thấy hai yêu thú Phá Hư Cảnh, tuy không phải loại mạnh mẽ nhất, có một con đã bị Thái Âm Vương thu phục, nhưng đối với những người khác, Phá Hư Cảnh vẫn là tồn tại không thể với tới.
Hai ngày sau, bọn họ đi ra khu vực này, phía trước xuất hiện một cửa đá, sau khi thông qua quay đầu lại xem, chỉ thấy phía trên có hai chữ: Thú viên.
- Chuyện này... Đây là thú viên của một thế lực nào đó, địa phương nuôi thả thú cưng!
Tất cả mọi người bị dọa sợ rồi, đây là bạo tay thế nào a, một thú viên liền để cao thủ như bọn họ tiêu tốn gần mười ngày mới có thể xuyên qua.
Đây chỉ là xuyên qua, mà không phải dạo hết một lần!
- Đẳng cấp Yêu thú bị huyết mạch hạn chế, nếu hiện tại có thể đạt đến Phá Hư Cảnh, như vậy tổ tiên của bọn chúng, thời điểm bị nuôi dưỡng ở nơi này, cũng là Phá Hư Cảnh.
Lăng Hàn nói, đây mới là địa phương đáng sợ nhất.
Cái thế lực này, có thể bắt giữ yêu thú Phá Hư Cảnh nuôi thả, cái này nghe như là đang nằm mơ?
- Chỉ có Cổ Vương Triều muốn khai thiên kia mới có thể thô bạo như vậy.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói, Cổ Vương Triều kia đã từng nhất thống toàn bộ đại lục, nhưng cuối cùng vẫn dã tràng xe cát, không thể khai thiên.
- Chẳng trách cường giả Phá Hư Cảnh cũng khẩn trương như vậy, này rất có khả năng là vị trí đế đô của Cổ Vương Triều kia.
- Bí bảo!
Tất cả mọi người tê cả da đầu, nơi này là bảo khố chân chính của Cổ Vương Triều a.
Bọn họ vội vã đi tới, nhưng sau bình nguyên là một mảnh hoang mạc, cát vàng khắp nơi, bao la bát ngát, nếu không phải quả cầu lửa giữa bầu trời kia vĩnh viễn không đổi vị trí, rất có khả năng bọn họ đã lạc mất phương hướng rồi.
Cứ như vậy, sau ba ngày, phía trước đột nhiên xuất hiện một cung điện.
Nơi ở của Hoàng Đế Cổ Vương Triều?
Bọn họ đi tới, mới phát hiện không phải là chuyện như vậy, trên biển viết hai chữ "Khí Các".
Nghe tên đoán ý, Khí Các đương nhiên là địa phương đặt Bảo khí.
Bên ngoài cung điện có rất nhiều người vây quanh, rõ ràng nhìn thấy phía trước có bảo vật nhưng nghỉ chân không tiến, thì chỉ có một khả năng… bọn họ bị ngăn cản, không vào được.
Bọn người Lăng Hàn đi tới, hỏi mấy người một chút liền biết lối vào Khí Các có một con rối tọa trấn, muốn đi vào trước tiên cần phải thông qua thử thách của nó, không thông qua muốn xông vào, chỉ có bị tiêu diệt tại chỗ.
- Thử thách gì?
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.