Chương 1458: Dạy ngươi một chiêu kiếm bí pháp (Hạ)
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Hàn Đông lộ ra vẻ nghiêm nghị, tuy hắn xem thường Hoàng Bằng làm người, nhưng không dám coi thường thực lực của đối phương, hắn cũng rung kiếm lên nói:
- Gần như có ba trăm năm.
- Vậy thì tái chiến một lần!
Hoàng Bằng ra tay, một kiếm quét ra, hòa vào bốn vòng Nhật Nguyệt, Kiếm Khí vung ra hóa thành Đại Hổ máu me đầy người, công về phía Hàn Đông.
Hàn Đông đương nhiên sẽ không sợ hãi, hai người nhất thời ra tay đánh nhau.
Lăng Hàn thần du ngoại vật, tham lam thu lấy lực lượng thần bí trong ba chữ kia, đây chỉ có một cơ hội, người tới chỗ này trước lại có ai sẽ nhìn nhiều biển chữa chứ?
Mới để lợi ích khổng lồ này rơi vào trên người hắn.
Gần như một nén hương thời gian sau, thân thể hắn chấn động, tỉnh lại, nguyên lực trong cơ thể chạy chồm như biển, mạnh mẽ gấp mười lần!
Tiểu cực vị trung kỳ!
Không phụ hắn chờ mong, tu vi của hắn tinh tiến một bước dài.
Lúc này, tình cảnh chung quanh cũng ánh vào trong đầu hắn, hắn nhìn thấy Hàn Đông cùng Hoàng Bằng ác chiến, hai người sử dụng kiếm, đang chiến đến hừng hực.
Hai người liều ra hỏa khí, chiêu nào chiêu nấy đoạt mệnh, kiếm kiếm vô tình.
Lăng Hàn trước thần du ngoại vật, nhưng thân ở chỗ này, phát sinh bất kỳ một màn nào cũng không lọt khỏi mắt hắn, chỉ là trước bị hắn ngăn cách ở ngoài thức hải, hiện tại tâm thần trở về, những hình ảnh kia tựa như tia chớp xẹt qua.
Hắn không khỏi hơi động, lộ ra một tia sát ý.
Ngươi trước tiên đụng ta, không chịu nhận lỗi coi như thôi, lại còn thẹn quá thành giận, muốn tổn thương ta, giết ta, người như vậy sống sót lại có ý nghĩa gì?
Có điều, Hàn Đông kia ngược lại cũng có chút ý nghĩa.
Lăng Hàn đột nhiên ra tay, vù, khí tức đáng sợ phun trào, miễn cưỡng tách Hàn Đông cùng Hoàng Bằng ra.
Đây là Tinh Thần Cảnh nghiền ép Nhật Nguyệt Cảnh, tự nhiên dễ dàng.
Lăng Hàn nhìn Hàn Đông cười cợt nói:
- Ta dạy cho ngươi một chiêu kiếm pháp, ngươi xem tỉ mỉ.
- Ngươi là món đồ gì, lại dám nhúng tay lo chuyện bao đồng!
Hoàng Bằng phẫn nộ quát, không vui đến cực điểm.
Lăng Hàn không có để ý tới, dùng chỉ làm kiếm, sau đó triển khai Lôi Đình Kiếm pháp.
Xoạt, một kiếm đảo qua, thân thể của Hoàng Bằng trong nháy mắt bị cắt thành hai đoạn, lực lượng Thiên uy tàn phá, thân thể của hắn trong nháy mắt nổ tung, chỉ có một đạo thần hồn chạy ra.
- Ngươi, ngươi dám hủy thân thể của ta!
Hoàng Bằng cực kỳ kinh nộ, cho dù hắn có thể đoạt xá, nhưng linh hồn cùng thể xác tuyệt đối không thể trăm phần trăm kết hợp, tương đương với xoá bỏ con đường võ đạo của hắn.
Ánh mắt của Lăng Hàn như kiếm, lạnh lùng nhìn thần hồn của Hoàng Bằng một chút nói:
- Không nên để cho ta hối hận vì không giết ngươi!
Quét qua một cái, linh hồn của Hoàng Bằng run rẩy, rắm cũng không dám thả một cái, vội vã bay trốn.
Lăng Hàn tản ra sát khí, tuy hắn không có đánh nát thần hồn của Hoàng Bằng, nhưng lưu lại một đạo kiếm ý, ba năm sau sẽ bộc phát, đến thời điểm đó Hoàng Bằng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Sở dĩ không có lập tức giết đối phương, là bởi vì cái này dù sao cũng là địa bàn của tứ đại gia tộc, cho dù hiện tại không có cường giả đi vào, nhưng hắn phải đi ra ngoài, không thể làm sự tình quá tuyệt.
Đã như thế, tuy Hoàng gia nhất định sẽ giận dữ, nhưng Hoàng Bằng có lỗi trước, nghĩ đến Hoàng gia cũng không có mặt mũi gây hiềm khích.
Nhưng người chết liền không giống.
Hàn Đông thì còn tìm hiểu chiêu kiếm của Lăng Hàn, qua hồi lâu hắn mới nói:
- Ta chỉ chạm tới không đủ một phần vạn kiếm ý.
Trên mặt của hắn đều là vẻ cuồng nhiệt, một kiếm kia quá mạnh mẽ, hơn nữa hoàn toàn khác kiếm đạo hiện nay, khai sáng một con đường mới.
Lăng Hàn cười cười, diễn luyện Lôi Đình Kiếm pháp lại một lần, đạt đến độ cao như hắn, tự nhiên đã không câu nệ ở hình thức, nặng chính là ý cảnh.
Hàn Đông không thể lĩnh ngộ được uy lực của thiên kiếp, Lăng Hàn muốn dạy cho hắn, chính là dòng suy nghĩ đánh vỡ quy tắc.
Người này quả nhiên không ngu ngốc, sau ba ngày, hắn nhìn Lăng Hàn, nửa quỳ, cung kính thi lễ, cũng không tiến vào cung điện nữa, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Có thu hoạch này, chuyến này đã viên mãn, hắn phải về bế quan, thể ngộ ý cảnh của chiêu kiếm kia.
Đây cũng là duyên phận, hiếm thấy gặp phải một Kiếm Si.
Trong sáu đồ đệ của Lăng Hàn, Khang Tu Nguyên, Vân Vĩnh Vọng theo hắn học đan đạo, đi võ đạo chỉ cầu cảnh giới, sức chiến đấu ở trong cùng cảnh giới thuộc về cấp bậc cặn bã, đây là kiếp trước hắn mang đến ảnh hưởng không tốt.
Trần Thụy Tĩnh dùng đao, Giang Dược Phong là hoa thức đa dạng, cái gì cũng dùng, nhưng cái gì cũng không tinh, rất giống Lăng Hàn đời trước. Còn đời này thu hai đồ đệ, Đinh Bình bởi vì lực lượng bạo mãnh, am hiểu cận chiến, dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Tuy Cửu Yêu vẫn không có dạy gì, nhưng hắn thiên phú dị bẩm, có thể triệu hoán yêu thú, đi tất nhiên cũng không thể là kiếm đạo.
Bởi vậy, Lăng Hàn lại không tìm được người truyền thừa Lôi Đình Kiếm pháp của hắn!
Bây giờ nhìn Hàn Đông một lòng ở kiếm, lại kết nhân quả, liền đơn giản truyền cho hắn một bộ phận hàm nghĩa của Lôi Đình Kiếm pháp.
Đương nhiên, ngoại trừ Lăng Hàn, cõi đời này cơ bản không thể có người thứ hai có thể hoàn toàn nắm giữ Lôi Đình Kiếm pháp, ngươi có thể ở trong thiên kiếp thong dong quan sát sao?
Chỉ bước đi này, liền đào thải tất cả mọi người.
Lăng Hàn hít một hơi, nhanh chân bước vào Thái Dương Cung.
Lúc này nếu có người để ý, liền có thể phát hiện ba chữ phía trên kia tuy đại khí như cũ, nhưng thật giống như mất đi ý nhị nào đó.
Tiểu cực vị trung kỳ, thoải mái!
Lăng Hàn hết sức hài lòng, nếu dựa vào hắn tu luyện, cho dù có đan dược cuồn cuộn không ngừng, nhưng tích lũy như vậy ít nhất cũng phải trăm năm. Còn hiện tại, chưa tới nửa ngày, cái này còn không hài lòng, vậy cũng quá không biết đủ.
Hắn không khỏi càng thêm chờ mong, tám toà cung điện còn lại... Có phải cũng có thể được thu hoạch như vậy hay không?
Điều này làm cho hắn hưng phấn, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần.
Trong cung điện không có trang hoàng gì, trống rỗng, nói là cung điện, chẳng bằng nói là một hoa viên cỡ lớn, chính giữa gieo một cây cỏ.
Rõ ràng là cỏ, nhưng cao tới trăm trượng, toàn thân bích lục, trên đỉnh kết ra một viên trái cây nho nhỏ, chỉ to bằng hạt đậu tương, cùng hình thể to lớn hoàn toàn không thành tỉ lệ thuận.
Nhưng Lăng Hàn lập tức lộ ra vẻ giật mình.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn nắm giữ tám mươi mốt vạn loại Thần dược cơ sở của Thần giới, cho dù còn có tân hàng, cũng từ tám mươi mốt vạn loại dược liệu diễn hóa ra, có thể đuổi bản tố nguyên, nghiên cứu ra bản chất dược tính của sản phẩm mới.
- Gần như có ba trăm năm.
- Vậy thì tái chiến một lần!
Hoàng Bằng ra tay, một kiếm quét ra, hòa vào bốn vòng Nhật Nguyệt, Kiếm Khí vung ra hóa thành Đại Hổ máu me đầy người, công về phía Hàn Đông.
Hàn Đông đương nhiên sẽ không sợ hãi, hai người nhất thời ra tay đánh nhau.
Lăng Hàn thần du ngoại vật, tham lam thu lấy lực lượng thần bí trong ba chữ kia, đây chỉ có một cơ hội, người tới chỗ này trước lại có ai sẽ nhìn nhiều biển chữa chứ?
Mới để lợi ích khổng lồ này rơi vào trên người hắn.
Gần như một nén hương thời gian sau, thân thể hắn chấn động, tỉnh lại, nguyên lực trong cơ thể chạy chồm như biển, mạnh mẽ gấp mười lần!
Tiểu cực vị trung kỳ!
Không phụ hắn chờ mong, tu vi của hắn tinh tiến một bước dài.
Lúc này, tình cảnh chung quanh cũng ánh vào trong đầu hắn, hắn nhìn thấy Hàn Đông cùng Hoàng Bằng ác chiến, hai người sử dụng kiếm, đang chiến đến hừng hực.
Hai người liều ra hỏa khí, chiêu nào chiêu nấy đoạt mệnh, kiếm kiếm vô tình.
Lăng Hàn trước thần du ngoại vật, nhưng thân ở chỗ này, phát sinh bất kỳ một màn nào cũng không lọt khỏi mắt hắn, chỉ là trước bị hắn ngăn cách ở ngoài thức hải, hiện tại tâm thần trở về, những hình ảnh kia tựa như tia chớp xẹt qua.
Hắn không khỏi hơi động, lộ ra một tia sát ý.
Ngươi trước tiên đụng ta, không chịu nhận lỗi coi như thôi, lại còn thẹn quá thành giận, muốn tổn thương ta, giết ta, người như vậy sống sót lại có ý nghĩa gì?
Có điều, Hàn Đông kia ngược lại cũng có chút ý nghĩa.
Lăng Hàn đột nhiên ra tay, vù, khí tức đáng sợ phun trào, miễn cưỡng tách Hàn Đông cùng Hoàng Bằng ra.
Đây là Tinh Thần Cảnh nghiền ép Nhật Nguyệt Cảnh, tự nhiên dễ dàng.
Lăng Hàn nhìn Hàn Đông cười cợt nói:
- Ta dạy cho ngươi một chiêu kiếm pháp, ngươi xem tỉ mỉ.
- Ngươi là món đồ gì, lại dám nhúng tay lo chuyện bao đồng!
Hoàng Bằng phẫn nộ quát, không vui đến cực điểm.
Lăng Hàn không có để ý tới, dùng chỉ làm kiếm, sau đó triển khai Lôi Đình Kiếm pháp.
Xoạt, một kiếm đảo qua, thân thể của Hoàng Bằng trong nháy mắt bị cắt thành hai đoạn, lực lượng Thiên uy tàn phá, thân thể của hắn trong nháy mắt nổ tung, chỉ có một đạo thần hồn chạy ra.
- Ngươi, ngươi dám hủy thân thể của ta!
Hoàng Bằng cực kỳ kinh nộ, cho dù hắn có thể đoạt xá, nhưng linh hồn cùng thể xác tuyệt đối không thể trăm phần trăm kết hợp, tương đương với xoá bỏ con đường võ đạo của hắn.
Ánh mắt của Lăng Hàn như kiếm, lạnh lùng nhìn thần hồn của Hoàng Bằng một chút nói:
- Không nên để cho ta hối hận vì không giết ngươi!
Quét qua một cái, linh hồn của Hoàng Bằng run rẩy, rắm cũng không dám thả một cái, vội vã bay trốn.
Lăng Hàn tản ra sát khí, tuy hắn không có đánh nát thần hồn của Hoàng Bằng, nhưng lưu lại một đạo kiếm ý, ba năm sau sẽ bộc phát, đến thời điểm đó Hoàng Bằng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Sở dĩ không có lập tức giết đối phương, là bởi vì cái này dù sao cũng là địa bàn của tứ đại gia tộc, cho dù hiện tại không có cường giả đi vào, nhưng hắn phải đi ra ngoài, không thể làm sự tình quá tuyệt.
Đã như thế, tuy Hoàng gia nhất định sẽ giận dữ, nhưng Hoàng Bằng có lỗi trước, nghĩ đến Hoàng gia cũng không có mặt mũi gây hiềm khích.
Nhưng người chết liền không giống.
Hàn Đông thì còn tìm hiểu chiêu kiếm của Lăng Hàn, qua hồi lâu hắn mới nói:
- Ta chỉ chạm tới không đủ một phần vạn kiếm ý.
Trên mặt của hắn đều là vẻ cuồng nhiệt, một kiếm kia quá mạnh mẽ, hơn nữa hoàn toàn khác kiếm đạo hiện nay, khai sáng một con đường mới.
Lăng Hàn cười cười, diễn luyện Lôi Đình Kiếm pháp lại một lần, đạt đến độ cao như hắn, tự nhiên đã không câu nệ ở hình thức, nặng chính là ý cảnh.
Hàn Đông không thể lĩnh ngộ được uy lực của thiên kiếp, Lăng Hàn muốn dạy cho hắn, chính là dòng suy nghĩ đánh vỡ quy tắc.
Người này quả nhiên không ngu ngốc, sau ba ngày, hắn nhìn Lăng Hàn, nửa quỳ, cung kính thi lễ, cũng không tiến vào cung điện nữa, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Có thu hoạch này, chuyến này đã viên mãn, hắn phải về bế quan, thể ngộ ý cảnh của chiêu kiếm kia.
Đây cũng là duyên phận, hiếm thấy gặp phải một Kiếm Si.
Trong sáu đồ đệ của Lăng Hàn, Khang Tu Nguyên, Vân Vĩnh Vọng theo hắn học đan đạo, đi võ đạo chỉ cầu cảnh giới, sức chiến đấu ở trong cùng cảnh giới thuộc về cấp bậc cặn bã, đây là kiếp trước hắn mang đến ảnh hưởng không tốt.
Trần Thụy Tĩnh dùng đao, Giang Dược Phong là hoa thức đa dạng, cái gì cũng dùng, nhưng cái gì cũng không tinh, rất giống Lăng Hàn đời trước. Còn đời này thu hai đồ đệ, Đinh Bình bởi vì lực lượng bạo mãnh, am hiểu cận chiến, dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Tuy Cửu Yêu vẫn không có dạy gì, nhưng hắn thiên phú dị bẩm, có thể triệu hoán yêu thú, đi tất nhiên cũng không thể là kiếm đạo.
Bởi vậy, Lăng Hàn lại không tìm được người truyền thừa Lôi Đình Kiếm pháp của hắn!
Bây giờ nhìn Hàn Đông một lòng ở kiếm, lại kết nhân quả, liền đơn giản truyền cho hắn một bộ phận hàm nghĩa của Lôi Đình Kiếm pháp.
Đương nhiên, ngoại trừ Lăng Hàn, cõi đời này cơ bản không thể có người thứ hai có thể hoàn toàn nắm giữ Lôi Đình Kiếm pháp, ngươi có thể ở trong thiên kiếp thong dong quan sát sao?
Chỉ bước đi này, liền đào thải tất cả mọi người.
Lăng Hàn hít một hơi, nhanh chân bước vào Thái Dương Cung.
Lúc này nếu có người để ý, liền có thể phát hiện ba chữ phía trên kia tuy đại khí như cũ, nhưng thật giống như mất đi ý nhị nào đó.
Tiểu cực vị trung kỳ, thoải mái!
Lăng Hàn hết sức hài lòng, nếu dựa vào hắn tu luyện, cho dù có đan dược cuồn cuộn không ngừng, nhưng tích lũy như vậy ít nhất cũng phải trăm năm. Còn hiện tại, chưa tới nửa ngày, cái này còn không hài lòng, vậy cũng quá không biết đủ.
Hắn không khỏi càng thêm chờ mong, tám toà cung điện còn lại... Có phải cũng có thể được thu hoạch như vậy hay không?
Điều này làm cho hắn hưng phấn, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần.
Trong cung điện không có trang hoàng gì, trống rỗng, nói là cung điện, chẳng bằng nói là một hoa viên cỡ lớn, chính giữa gieo một cây cỏ.
Rõ ràng là cỏ, nhưng cao tới trăm trượng, toàn thân bích lục, trên đỉnh kết ra một viên trái cây nho nhỏ, chỉ to bằng hạt đậu tương, cùng hình thể to lớn hoàn toàn không thành tỉ lệ thuận.
Nhưng Lăng Hàn lập tức lộ ra vẻ giật mình.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn nắm giữ tám mươi mốt vạn loại Thần dược cơ sở của Thần giới, cho dù còn có tân hàng, cũng từ tám mươi mốt vạn loại dược liệu diễn hóa ra, có thể đuổi bản tố nguyên, nghiên cứu ra bản chất dược tính của sản phẩm mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.