Chương 616: Diệp Vinh
Cô Đơn Địa Phi
31/12/2017
Nếu như chỉ là Dược cốc cấp bậc Sinh Hoa Cảnh, Thần Thai Cảnh, Lăng Hàn liền không có hứng thú, chẳng mấy chốc hắn sẽ bước qua Sinh Hoa Cảnh, thẳng tiến Linh Anh.
- Cụ thể ta cũng không rõ ràng, lối vào thung lũng có một con yêu thú Linh Anh Cảnh tọa trấn, vì lẽ đó ta không dám thâm nhập, nhưng ở vị trí lối vào thung lũng, ta phát hiện một cây Linh quả thụ cấp bảy.
Tần Liên Nguyệt nói.
- Cũng bởi vì Dược cốc này, ta mới va phải Hồ Khánh Phương.
- Như vậy sao...
Lăng Hàn lẩm bẩm, cửa cốc thì có linh quả thụ cấp bảy, như vậy trong cốc nói không chắc có linh dược đẳng cấp cao hơn.
Coi như đều chỉ là linh dược cấp bảy, vậy cũng rất hữu dụng.
- Lăng huynh, có phải động lòng rồi không?
Tần Liên Nguyệt cười khanh khách nói.
- Ngươi đây là hả hê sao?
Lăng Hàn nói.
- Đi theo ta!
Tần Liên Nguyệt không có nhân cơ hội trả thù, mà đi trước dẫn đường, vừa nói chuyện vì sao nàng phát hiện Dược cốc.
Bởi vì Bổ Thiên Học Viện còn nửa năm nữa mới chính thức mở ra, nên nàng cũng không vội, dọc theo đường đi ngắm phong cảnh, còn muốn tìm cơ duyên. Mà nàng cũng thật là số may, thời điểm lần theo một con bạch thỏ, liền tới toà Dược cốc kia, chỉ là nơi đó có yêu thú Linh Anh Cảnh qua lại, làm cho nàng khiếp sợ, đang muốn tìm người liên thủ xông vào, nhưng bất ngờ tao ngộ Hồ Khánh Phương, liền bị đối phương truy, còn dây dưa hơn nửa tháng.
Vì lẽ đó, bọn họ cách Dược cốc kia có chút xa.
Thời điểm Tần Liên Nguyệt chạy trốn đương nhiên là đi rất nhiều vòng tròn, nhưng bọn họ đi Dược cốc thì không cần, chỉ cần đi một đường thẳng, bởi vậy đại khái năm ngày là tới.
Sau một ngày, bọn họ đi tới một thị trấn nhỏ, dừng lại nghỉ ngơi một đêm.
- Tần cô nương! Tần cô nương!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bọn họ đang muốn xuất phát, chỉ thấy một thanh niên trẻ đuổi lại, dáng dấp khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, nhưng đã là Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao, thực lực tương đối không tầm thường.
Tướng mạo của hắn cũng không tệ, trang phục màu xanh, phác hoạ ra thân hình thon dài kiện mỹ, tóc đen thui, phảng phất có thể phát quang, da thịt óng ánh, còn bóng loáng hơn rất nhiều nữ nhân.
- Diệp Vinh!
Tần Liên Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Sao ngươi đến đây?
- Ta nghe nói Tần cô nương bị Hồ Khánh Phương dây dưa, liền lập tức chạy tới. Cũng còn tốt, cũng còn tốt, xem ra vẫn tính đến đúng lúc.
Nam tử mặc áo xanh kia thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, trong ánh mắt có vẻ ái mộ rõ ràng.
Tần Liên Nguyệt chỉ làm như không thấy:
- Vị này chính là ái đồ của Tông chủ Phi Tinh Tông, Diệp Vinh Diệp huynh. Thiên phú võ đạo của Diệp huynh rất cao, thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện.
Diệp Vinh lập tức lộ ra vẻ ngạo nghễ, hai tay chắp sau lưng, có vẻ ngông cuồng tự đại.
Có thể thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, nói rõ thiên phú của hắn xác thực trâu bò, thiên tài như vậy tự nhiên ngạo mạn, khách khí với Tần Liên Nguyệt, đó là bởi vì hắn yêu thích nữ nhân này, nhưng ở trước mặt người khác, hắn dĩ nhiên hiển lộ ra vẻ ngạo mạn mà thiên tài thông thường đều có.
Cái gọi là người dùng bầy phân, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thiên tài như hắn tự nhiên xem thường làm bạn với mấy người Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ nở nụ cười nói:
- Hóa ra là Diệp huynh.
Thấy Lăng Hàn hỏi thăm một chút, Tàn Dạ, Chư Toàn Nhi, Hà Lan Vận cũng dồn dập kêu một tiếng, Hổ Nữu thì không để ý tới, nàng mới không thèm để ý loại gia hỏa rắm hôi này.
Diệp Vinh coi mọi người chào hỏi là chuyện đương nhiên, có thể có được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, cái này đã đủ khẳng định thiên phú của hắn, là tiền vốn tự kiêu của hắn. Hắn hoàn toàn không coi ai ra gì, chỉ nhìn Tần Liên Nguyệt nói:
- Tần cô nương, để ta hộ tống ngươi đi Bổ Thiên Học Viện a.
Tần Liên Nguyệt không thích nói:
- Diệp huynh, ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi sao?
- Ha ha, ta không phải là quan tâm ngươi sao?
Diệp Vinh không cho là đúng, có điều, lời này nếu như đổi thành người khác nói, hắn tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, trực tiếp đánh giết đối phương cũng có khả năng.
Thiên tài tuyệt thế, há cho phép khinh thường?
Tần Liên Nguyệt dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Lăng Hàn, bởi vì kế tiếp bọn họ phải đi Dược cốc, thêm một người, như vậy sau khi được bảo dược đương nhiên phải phân phối thêm một phần.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Nếu Diệp huynh một mảnh thành ý, vậy thì đồng thời đi.
Diệp Vinh không khỏi nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người này có chút ánh mắt, biết hắn đang đeo đuổi Tần Liên Nguyệt, nên giúp hắn nói chuyện. Ân, sau này nếu có điều kiện sẽ dẫn dắt một chút. Hắn rất ngạo mạn nói:
- Các ngươi cũng muốn đi Bổ Thiên Học Viện?
Được mọi người khẳng định, hắn cười hì hì nói:
- Ta tốt xấu gì cũng là đệ tử vào thẳng, có đặc quyền nhất định, sau này các ngươi đi học viện tham dự sát hạch, ta sẽ thay các ngươi nói vài lời hay, trợ giúp các ngươi một chút sức lực.
- Ha ha, vậy thì đa tạ.
Lăng Hàn không để ý chút nào nói, loại người tự cho là đúng này hắn gặp nhiều lắm, hoàn toàn không có để ở trong lòng.
Ba nữ Chư Toàn Nhi, Tần Liên Nguyệt che miệng cười khẽ, nếu như tên này kiến thức sức chiến đấu của Lăng Hàn, phỏng chừng đánh chết cũng sẽ không nói trợ giúp gì a!
Thêm vào Diệp Vinh, bảy người tiếp tục tiến lên.
Diệp Vinh xác thực rất có lai lịch, Phi Tinh Tông là siêu cấp tông môn không kém Phong Nguyệt Tông, chỉ là không sánh được thượng cổ đạo thống như Tuyệt Đao Tông, Thiên Kiếm Tông… Diệp Vinh này là thất đệ tử của Phi Tinh Tông Tông chủ, một trong ba người kiệt xuất nhất, thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện liền có thể chứng minh.
Năm nay hắn chỉ có hai mươi chín tuổi, bề ngoài khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, đó là bởi vì tiến vào Sinh Hoa Cảnh sớm, dung nhan biến hóa rất chậm.
Sinh Hoa đỉnh cao, sức chiến đấu mười sáu tinh, cực kỳ xuất sắc!
Một đường đi tới, chỉ có một mình hắn nói chuyện, nói khoác chiến tích của hắn, đã từng chém qua cường giả, thiên tài thế nào thế nào, ngông cuồng tự đại. Nhưng tất cả mọi người đều mặc xác hắn, để hắn thường thường nói một mình, có vẻ cực kỳ lúng túng.
Sau bốn ngày, vào buổi tối, bọn họ trải qua một thôn trang, bởi vì cách Dược cốc không xa, nên bọn họ muốn thừa thế xông lên, không muốn nghỉ chân ở đây. Thế nhưng Lăng Hàn lại đột nhiên ngừng lại.
- Làm sao vậy?
Chư Toàn Nhi hỏi.
Diệp Vinh thì không vui, nếu không phải nể mặt của Tần Liên Nguyệt, hắn căn bản sẽ không lôi những người này, nhưng hiện tại ngược lại tốt, Lăng Hàn còn dám kéo chân sau?
- Hiện tại chỉ mới đầu hôm, vì sao trong thôn trang này không hề có một chút ánh lửa?
Lăng Hàn hỏi.
- Có thể người ta ngủ sớm!
Diệp Vinh thuận miệng nói, có vẻ rất không thích.
- Chỉ là một thôn trang phàm nhân, coi như xảy ra chuyện gì, cũng đâu đáng giá coi trọng?
Tâm thái kẻ bề trên điển hình.
Nhưng Lăng Hàn không để ý tới, bước đi về phía thôn trang.
Diệp Vinh tức giận đến thân thể run run, lại dám không nhìn mình, thực sự là đáng ghét! Hắn nói:
- Đừng để ý tới hắn, chúng ta…
Chữ đi vẫn chưa ra miệng, chỉ thấy người khác đã đi theo Lăng Hàn, để hắn suýt chút nữa tức ngất.
Những người này đều trúng tà sao?
---------------
- Cụ thể ta cũng không rõ ràng, lối vào thung lũng có một con yêu thú Linh Anh Cảnh tọa trấn, vì lẽ đó ta không dám thâm nhập, nhưng ở vị trí lối vào thung lũng, ta phát hiện một cây Linh quả thụ cấp bảy.
Tần Liên Nguyệt nói.
- Cũng bởi vì Dược cốc này, ta mới va phải Hồ Khánh Phương.
- Như vậy sao...
Lăng Hàn lẩm bẩm, cửa cốc thì có linh quả thụ cấp bảy, như vậy trong cốc nói không chắc có linh dược đẳng cấp cao hơn.
Coi như đều chỉ là linh dược cấp bảy, vậy cũng rất hữu dụng.
- Lăng huynh, có phải động lòng rồi không?
Tần Liên Nguyệt cười khanh khách nói.
- Ngươi đây là hả hê sao?
Lăng Hàn nói.
- Đi theo ta!
Tần Liên Nguyệt không có nhân cơ hội trả thù, mà đi trước dẫn đường, vừa nói chuyện vì sao nàng phát hiện Dược cốc.
Bởi vì Bổ Thiên Học Viện còn nửa năm nữa mới chính thức mở ra, nên nàng cũng không vội, dọc theo đường đi ngắm phong cảnh, còn muốn tìm cơ duyên. Mà nàng cũng thật là số may, thời điểm lần theo một con bạch thỏ, liền tới toà Dược cốc kia, chỉ là nơi đó có yêu thú Linh Anh Cảnh qua lại, làm cho nàng khiếp sợ, đang muốn tìm người liên thủ xông vào, nhưng bất ngờ tao ngộ Hồ Khánh Phương, liền bị đối phương truy, còn dây dưa hơn nửa tháng.
Vì lẽ đó, bọn họ cách Dược cốc kia có chút xa.
Thời điểm Tần Liên Nguyệt chạy trốn đương nhiên là đi rất nhiều vòng tròn, nhưng bọn họ đi Dược cốc thì không cần, chỉ cần đi một đường thẳng, bởi vậy đại khái năm ngày là tới.
Sau một ngày, bọn họ đi tới một thị trấn nhỏ, dừng lại nghỉ ngơi một đêm.
- Tần cô nương! Tần cô nương!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bọn họ đang muốn xuất phát, chỉ thấy một thanh niên trẻ đuổi lại, dáng dấp khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, nhưng đã là Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao, thực lực tương đối không tầm thường.
Tướng mạo của hắn cũng không tệ, trang phục màu xanh, phác hoạ ra thân hình thon dài kiện mỹ, tóc đen thui, phảng phất có thể phát quang, da thịt óng ánh, còn bóng loáng hơn rất nhiều nữ nhân.
- Diệp Vinh!
Tần Liên Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Sao ngươi đến đây?
- Ta nghe nói Tần cô nương bị Hồ Khánh Phương dây dưa, liền lập tức chạy tới. Cũng còn tốt, cũng còn tốt, xem ra vẫn tính đến đúng lúc.
Nam tử mặc áo xanh kia thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, trong ánh mắt có vẻ ái mộ rõ ràng.
Tần Liên Nguyệt chỉ làm như không thấy:
- Vị này chính là ái đồ của Tông chủ Phi Tinh Tông, Diệp Vinh Diệp huynh. Thiên phú võ đạo của Diệp huynh rất cao, thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện.
Diệp Vinh lập tức lộ ra vẻ ngạo nghễ, hai tay chắp sau lưng, có vẻ ngông cuồng tự đại.
Có thể thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, nói rõ thiên phú của hắn xác thực trâu bò, thiên tài như vậy tự nhiên ngạo mạn, khách khí với Tần Liên Nguyệt, đó là bởi vì hắn yêu thích nữ nhân này, nhưng ở trước mặt người khác, hắn dĩ nhiên hiển lộ ra vẻ ngạo mạn mà thiên tài thông thường đều có.
Cái gọi là người dùng bầy phân, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thiên tài như hắn tự nhiên xem thường làm bạn với mấy người Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ nở nụ cười nói:
- Hóa ra là Diệp huynh.
Thấy Lăng Hàn hỏi thăm một chút, Tàn Dạ, Chư Toàn Nhi, Hà Lan Vận cũng dồn dập kêu một tiếng, Hổ Nữu thì không để ý tới, nàng mới không thèm để ý loại gia hỏa rắm hôi này.
Diệp Vinh coi mọi người chào hỏi là chuyện đương nhiên, có thể có được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, cái này đã đủ khẳng định thiên phú của hắn, là tiền vốn tự kiêu của hắn. Hắn hoàn toàn không coi ai ra gì, chỉ nhìn Tần Liên Nguyệt nói:
- Tần cô nương, để ta hộ tống ngươi đi Bổ Thiên Học Viện a.
Tần Liên Nguyệt không thích nói:
- Diệp huynh, ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi sao?
- Ha ha, ta không phải là quan tâm ngươi sao?
Diệp Vinh không cho là đúng, có điều, lời này nếu như đổi thành người khác nói, hắn tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, trực tiếp đánh giết đối phương cũng có khả năng.
Thiên tài tuyệt thế, há cho phép khinh thường?
Tần Liên Nguyệt dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Lăng Hàn, bởi vì kế tiếp bọn họ phải đi Dược cốc, thêm một người, như vậy sau khi được bảo dược đương nhiên phải phân phối thêm một phần.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Nếu Diệp huynh một mảnh thành ý, vậy thì đồng thời đi.
Diệp Vinh không khỏi nhìn Lăng Hàn, chỉ cảm thấy người này có chút ánh mắt, biết hắn đang đeo đuổi Tần Liên Nguyệt, nên giúp hắn nói chuyện. Ân, sau này nếu có điều kiện sẽ dẫn dắt một chút. Hắn rất ngạo mạn nói:
- Các ngươi cũng muốn đi Bổ Thiên Học Viện?
Được mọi người khẳng định, hắn cười hì hì nói:
- Ta tốt xấu gì cũng là đệ tử vào thẳng, có đặc quyền nhất định, sau này các ngươi đi học viện tham dự sát hạch, ta sẽ thay các ngươi nói vài lời hay, trợ giúp các ngươi một chút sức lực.
- Ha ha, vậy thì đa tạ.
Lăng Hàn không để ý chút nào nói, loại người tự cho là đúng này hắn gặp nhiều lắm, hoàn toàn không có để ở trong lòng.
Ba nữ Chư Toàn Nhi, Tần Liên Nguyệt che miệng cười khẽ, nếu như tên này kiến thức sức chiến đấu của Lăng Hàn, phỏng chừng đánh chết cũng sẽ không nói trợ giúp gì a!
Thêm vào Diệp Vinh, bảy người tiếp tục tiến lên.
Diệp Vinh xác thực rất có lai lịch, Phi Tinh Tông là siêu cấp tông môn không kém Phong Nguyệt Tông, chỉ là không sánh được thượng cổ đạo thống như Tuyệt Đao Tông, Thiên Kiếm Tông… Diệp Vinh này là thất đệ tử của Phi Tinh Tông Tông chủ, một trong ba người kiệt xuất nhất, thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện liền có thể chứng minh.
Năm nay hắn chỉ có hai mươi chín tuổi, bề ngoài khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, đó là bởi vì tiến vào Sinh Hoa Cảnh sớm, dung nhan biến hóa rất chậm.
Sinh Hoa đỉnh cao, sức chiến đấu mười sáu tinh, cực kỳ xuất sắc!
Một đường đi tới, chỉ có một mình hắn nói chuyện, nói khoác chiến tích của hắn, đã từng chém qua cường giả, thiên tài thế nào thế nào, ngông cuồng tự đại. Nhưng tất cả mọi người đều mặc xác hắn, để hắn thường thường nói một mình, có vẻ cực kỳ lúng túng.
Sau bốn ngày, vào buổi tối, bọn họ trải qua một thôn trang, bởi vì cách Dược cốc không xa, nên bọn họ muốn thừa thế xông lên, không muốn nghỉ chân ở đây. Thế nhưng Lăng Hàn lại đột nhiên ngừng lại.
- Làm sao vậy?
Chư Toàn Nhi hỏi.
Diệp Vinh thì không vui, nếu không phải nể mặt của Tần Liên Nguyệt, hắn căn bản sẽ không lôi những người này, nhưng hiện tại ngược lại tốt, Lăng Hàn còn dám kéo chân sau?
- Hiện tại chỉ mới đầu hôm, vì sao trong thôn trang này không hề có một chút ánh lửa?
Lăng Hàn hỏi.
- Có thể người ta ngủ sớm!
Diệp Vinh thuận miệng nói, có vẻ rất không thích.
- Chỉ là một thôn trang phàm nhân, coi như xảy ra chuyện gì, cũng đâu đáng giá coi trọng?
Tâm thái kẻ bề trên điển hình.
Nhưng Lăng Hàn không để ý tới, bước đi về phía thôn trang.
Diệp Vinh tức giận đến thân thể run run, lại dám không nhìn mình, thực sự là đáng ghét! Hắn nói:
- Đừng để ý tới hắn, chúng ta…
Chữ đi vẫn chưa ra miệng, chỉ thấy người khác đã đi theo Lăng Hàn, để hắn suýt chút nữa tức ngất.
Những người này đều trúng tà sao?
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.