Chương 1098: Đột kích
Cô Đơn Địa Phi
10/01/2018
Triệu Luân liền cùng Tướng Quân của Đông Vũ Quốc bàn các loại chi tiết khi xuất binh, hắn tuyệt không phải người ngu ngốc, được Triệu đại tướng quân hun đúc, phương diện đánh giặc vẫn rất có một bộ, chỉ là này dù sao cũng là lần đầu tiên hắn thực chiến, cùng lý luận còn có chênh lệch cực lớn, hắn lại không quan tâm, hoàn toàn đi lý luận suông.
Tướng Quân của Đông Vũ Quốc cũng không thèm để ý chút nào, chỉ cần chết là học sinh quân, vậy hắn cầu còn không được, như vậy mới có thể làm cho Loạn Tinh Hoàng Triều xuất động càng nhiều quân đội mạnh hơn, bằng không thì dù có thể đánh chạy Kim Sư Quốc, Đông Vũ Quốc cũng phải bỏ ra cái giá thảm thiết.
Bọn họ định ra sách lược, do Triệu Luân suất quân triển khai đánh bất ngờ, dao động quân trận của Kim Sư Quốc, về sau quân đội của Đông Vũ Quốc sẽ nhân cơ hội giết qua sông, cho Kim Sư Quốc một kích trí mạng.
Thương lượng xong, Triệu Luân liền bắt đầu chọn thành viên đội đột kích.
Này quý tinh bất quý đa, hơn nữa quá nhiều người mà nói, lúc ly khai doanh địa nhất định sẽ bị bên đối diện phát hiện dị thường.
Tự nhiên chỉ có học sinh mạnh nhất mới có thể trúng cử, đại khái khoảng nghìn người.
Trên lý thuyết Lăng Hàn hẳn là không đủ tư cách trúng cử, nhưng hắn thình lình có mặt.
Hiển nhiên, Triệu Luân muốn đẩy hắn vào trong hố lửa.
Tuy chuyện này quá rõ ràng, nhưng ai cũng không trách được Triệu Luân, vì nước xuất chiến ngươi còn chê ba chọn bốn? Cái này không được cái kia không được?
Sau khi Thủy Nhạn Ngọc biết được, liền muốn đi tìm Hồ Phỉ Vân, phủ quyết mệnh lệnh đã ban ra của Triệu Luân. Nhưng Lăng Hàn lắc đầu, hắn muốn đi bên kia nhìn.
Mới đầu, hắn không biết tình huống của Kim Sư Quốc, nhưng mấy ngày nay hắn đã nhận được đầy đủ tư liệu.
Thực lực của Kim Sư Quốc không mạnh bằng Đông Vũ Quốc, hai người nhiều nhất là sàn sàn nhau, như vậy, dù đánh Đông Vũ Quốc bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không có khả năng liên hạ mười bốn thành.
Trừ khi... Có thủ bút của Trụ Thiên Hoàng Triều.
Nhưng vấn đề là vì sao?
Với hai đại Hoàng Triều mà nói, hai tiểu vương triều này là nơi giảm xóc, ý nghĩa tồn tại quá trọng yếu, đây cũng là nguyên nhân để rất nhiều tiểu vương triều có thể dựa vào, trường tồn.
Nhưng nếu Trụ Thiên Hoàng Triều xuất thủ, như vậy là vì sao?
Lẽ nào bọn họ có dụng ý toàn diện khai chiến với Loạn Tinh Hoàng Triều sao?
Hơn nữa, sau khi Kim Sư Quốc đánh đến Nộ Giang đột nhiên bất động, tuy này có nơi hiểm yếu ngăn trở, nhưng Lăng Hàn cho rằng, tựa hồ Kim Sư Quốc có ý chiếm lĩnh địa vực phía bắc của Nộ Giang, đánh tới bên này sẽ không có hứng thú, không muốn vào sâu hơn.
Lẽ nào Kim Sư Quốc không biết, Loạn Tinh Hoàng Triều là không có khả năng cho phép Đông Vũ Quốc bị gồm thâu? Chỉ cần Loạn Tinh Hoàng Triều xuất binh, bọn họ sớm muộn gì cũng phải nhổ ra lãnh thổ đã ăn vào.
Phát động cuộc chiến tranh như vậy lại có ý nghĩa gì?
Trừ khi!
Mục tiêu từ đầu của Kim Sư Quốc không phải lãnh thổ!
Đến tột cùng là cái gì, Lăng Hàn tự nhiên không biết, chỉ có đi dò xét một chút mới có thể biết.
Bởi vậy, Lăng Hàn không chống cự vào đội đột kích, bởi vì hiện tại hắn thân là quân nhân, sao có thể muốn đi đâu thì đi đó? Nhưng vào đội đột kích lại bất đồng, hắn có thể làm bộ thất tán với bộ đội, liền có thể thâm nhập khu vực địch chiếm đóng tiến hành dò xét.
Có Hắc Tháp trong tay, Lăng Hàn cũng không lo lắng vấn đề an toàn.
Hắn tỉ mỉ phân tích cho Thủy Nhạn Ngọc nghe, Thủy Nhạn Ngọc biết không có khả năng ngăn cản hắn, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
- Ngươi theo sát Cửu Quận Vương, gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Lăng Hàn dặn dò, hiện tại hắn và Thủy Nhạn Ngọc đều là quân nhân, không có mệnh lệnh tuyệt không thể một mình hành động, nếu không sẽ bị quân pháp xử phạt.
Thủy Nhạn Ngọc kinh ngạc, tuy thân phận của Hồ Phỉ Vân cao quý, nhưng chiến lực không phải rất cường nha.
- Tin tưởng ta, nếu gặp phải nguy hiểm, vậy thì càng không thể ly khai Cửu Quận Vương, nữ nhân này có thể bộc phát ra lực lượng vượt quá ngươi tưởng tượng.
Lăng Hàn chỉ dặn dò như thế, nhưng không có nói ra chân tướng.
Bởi vì hắn thiếu chút nữa bị Loạn Tinh Nữ Hoàng diệt khẩu, vẫn là đừng cho Thủy Nhạn Ngọc biết, nếu không sẽ có phiền toái.
- Ừ!
Thủy Nhạn Ngọc ôn nhu gật đầu.
- Thê tử, không bằng chúng ta sinh Hầu Tử đi, vạn nhất ta không về thì sao?
Lăng Hàn bắt đầu động thủ động cước.
Thủy Nhạn Ngọc nhất thời cho hắn một cái liếc mắt, sẵng giọng:
- Miệng quạ đen!
Nàng đẩy Lăng Hàn ra, lắc eo thon một cái, bỏ chạy.
Trên một bãi đất ngoài doanh trướng, Triệu Luân đứng chắp tay, lấy thần thức cường đại của hắn, tự nhiên có thể bao phủ cả quân doanh, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.
Lần này, Lăng Hàn mơ tưởng còn sống trở về!
Trải qua một đêm nghĩ ngơi và hồi phục, vừa rạng sáng ngày thứ hai Triệu Luân liền dẫn binh xuất phát, bọn họ đường vòng mà đi, tách ra do thám của Kim Sư Quốc, vượt qua Nộ Giang, tiếp đó lợi dụng bóng đêm che lấp, phát động đánh lén quân đội của Kim Sư Quốc.
Mặc dù đối với võ giả mà nói, buổi tối ánh sáng yếu ớt cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng người bình thường đều có tập quán nghỉ ngơi ở buổi tối, nên muốn phát động đánh lén, vẫn là buổi tối tốt nhất.
Một nhóm nghìn người chặt chẽ xuất phát, sau khi đi ra vài trăm dặm, liền bắt đầu độ giang.
Tổng cộng năm chiếc thuyền, một lần có thể cho trăm người quá giang, sau mười lần, tất cả nhân viên đều đi tới một đầu khác của Nộ Giang.
- Di!
- Ừ?
- A!
Sau khi qua sông, tất cả mọi người phát sinh kinh hô, bởi vì thổ địa nơi này toả ra Tử khí mãnh liệt.
Thổ địa hoang vu, hoa cỏ cây cối điêu linh, thậm chí nghe không được dưới đất có tiếng côn trùng.
Trên bầu trời, thật lâu nhìn không thấy một con phi cầm di động.
Này là một tử địa từ đầu đến đuôi.
- Thế tử, ở đây quá quỷ dị, chúng ta có phải trước nhìn tình huống lại hành động không?
Một học sinh hỏi, hắn thuộc về Triệu hệ, bởi vậy mới dám vào lúc này lên tiếng.
Triệu Luân cũng nhíu mày, ở đây cư nhiên biến thành một mảnh tử địa, này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Ở đây, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Tuy hắn học rất nhiều kinh nghiệm chiến tranh, nhưng kia là lý luận suông, kinh nghiệm thực chiến của hắn chỉ giới hạn ở cá nhân, hiện tại đột nhiên gặp phải tình huống hoàn toàn không có trong sách, để hắn thoáng cái liền bối rối.
- Thế tử, tình huống không thích hợp, thuộc hạ kiến nghị buông tha kế hoạch, không nên liều lĩnh.
Lại có một học sinh khuyên, đồng dạng là nhân mã của Triệu hệ.
---------------
Tướng Quân của Đông Vũ Quốc cũng không thèm để ý chút nào, chỉ cần chết là học sinh quân, vậy hắn cầu còn không được, như vậy mới có thể làm cho Loạn Tinh Hoàng Triều xuất động càng nhiều quân đội mạnh hơn, bằng không thì dù có thể đánh chạy Kim Sư Quốc, Đông Vũ Quốc cũng phải bỏ ra cái giá thảm thiết.
Bọn họ định ra sách lược, do Triệu Luân suất quân triển khai đánh bất ngờ, dao động quân trận của Kim Sư Quốc, về sau quân đội của Đông Vũ Quốc sẽ nhân cơ hội giết qua sông, cho Kim Sư Quốc một kích trí mạng.
Thương lượng xong, Triệu Luân liền bắt đầu chọn thành viên đội đột kích.
Này quý tinh bất quý đa, hơn nữa quá nhiều người mà nói, lúc ly khai doanh địa nhất định sẽ bị bên đối diện phát hiện dị thường.
Tự nhiên chỉ có học sinh mạnh nhất mới có thể trúng cử, đại khái khoảng nghìn người.
Trên lý thuyết Lăng Hàn hẳn là không đủ tư cách trúng cử, nhưng hắn thình lình có mặt.
Hiển nhiên, Triệu Luân muốn đẩy hắn vào trong hố lửa.
Tuy chuyện này quá rõ ràng, nhưng ai cũng không trách được Triệu Luân, vì nước xuất chiến ngươi còn chê ba chọn bốn? Cái này không được cái kia không được?
Sau khi Thủy Nhạn Ngọc biết được, liền muốn đi tìm Hồ Phỉ Vân, phủ quyết mệnh lệnh đã ban ra của Triệu Luân. Nhưng Lăng Hàn lắc đầu, hắn muốn đi bên kia nhìn.
Mới đầu, hắn không biết tình huống của Kim Sư Quốc, nhưng mấy ngày nay hắn đã nhận được đầy đủ tư liệu.
Thực lực của Kim Sư Quốc không mạnh bằng Đông Vũ Quốc, hai người nhiều nhất là sàn sàn nhau, như vậy, dù đánh Đông Vũ Quốc bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không có khả năng liên hạ mười bốn thành.
Trừ khi... Có thủ bút của Trụ Thiên Hoàng Triều.
Nhưng vấn đề là vì sao?
Với hai đại Hoàng Triều mà nói, hai tiểu vương triều này là nơi giảm xóc, ý nghĩa tồn tại quá trọng yếu, đây cũng là nguyên nhân để rất nhiều tiểu vương triều có thể dựa vào, trường tồn.
Nhưng nếu Trụ Thiên Hoàng Triều xuất thủ, như vậy là vì sao?
Lẽ nào bọn họ có dụng ý toàn diện khai chiến với Loạn Tinh Hoàng Triều sao?
Hơn nữa, sau khi Kim Sư Quốc đánh đến Nộ Giang đột nhiên bất động, tuy này có nơi hiểm yếu ngăn trở, nhưng Lăng Hàn cho rằng, tựa hồ Kim Sư Quốc có ý chiếm lĩnh địa vực phía bắc của Nộ Giang, đánh tới bên này sẽ không có hứng thú, không muốn vào sâu hơn.
Lẽ nào Kim Sư Quốc không biết, Loạn Tinh Hoàng Triều là không có khả năng cho phép Đông Vũ Quốc bị gồm thâu? Chỉ cần Loạn Tinh Hoàng Triều xuất binh, bọn họ sớm muộn gì cũng phải nhổ ra lãnh thổ đã ăn vào.
Phát động cuộc chiến tranh như vậy lại có ý nghĩa gì?
Trừ khi!
Mục tiêu từ đầu của Kim Sư Quốc không phải lãnh thổ!
Đến tột cùng là cái gì, Lăng Hàn tự nhiên không biết, chỉ có đi dò xét một chút mới có thể biết.
Bởi vậy, Lăng Hàn không chống cự vào đội đột kích, bởi vì hiện tại hắn thân là quân nhân, sao có thể muốn đi đâu thì đi đó? Nhưng vào đội đột kích lại bất đồng, hắn có thể làm bộ thất tán với bộ đội, liền có thể thâm nhập khu vực địch chiếm đóng tiến hành dò xét.
Có Hắc Tháp trong tay, Lăng Hàn cũng không lo lắng vấn đề an toàn.
Hắn tỉ mỉ phân tích cho Thủy Nhạn Ngọc nghe, Thủy Nhạn Ngọc biết không có khả năng ngăn cản hắn, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
- Ngươi theo sát Cửu Quận Vương, gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Lăng Hàn dặn dò, hiện tại hắn và Thủy Nhạn Ngọc đều là quân nhân, không có mệnh lệnh tuyệt không thể một mình hành động, nếu không sẽ bị quân pháp xử phạt.
Thủy Nhạn Ngọc kinh ngạc, tuy thân phận của Hồ Phỉ Vân cao quý, nhưng chiến lực không phải rất cường nha.
- Tin tưởng ta, nếu gặp phải nguy hiểm, vậy thì càng không thể ly khai Cửu Quận Vương, nữ nhân này có thể bộc phát ra lực lượng vượt quá ngươi tưởng tượng.
Lăng Hàn chỉ dặn dò như thế, nhưng không có nói ra chân tướng.
Bởi vì hắn thiếu chút nữa bị Loạn Tinh Nữ Hoàng diệt khẩu, vẫn là đừng cho Thủy Nhạn Ngọc biết, nếu không sẽ có phiền toái.
- Ừ!
Thủy Nhạn Ngọc ôn nhu gật đầu.
- Thê tử, không bằng chúng ta sinh Hầu Tử đi, vạn nhất ta không về thì sao?
Lăng Hàn bắt đầu động thủ động cước.
Thủy Nhạn Ngọc nhất thời cho hắn một cái liếc mắt, sẵng giọng:
- Miệng quạ đen!
Nàng đẩy Lăng Hàn ra, lắc eo thon một cái, bỏ chạy.
Trên một bãi đất ngoài doanh trướng, Triệu Luân đứng chắp tay, lấy thần thức cường đại của hắn, tự nhiên có thể bao phủ cả quân doanh, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.
Lần này, Lăng Hàn mơ tưởng còn sống trở về!
Trải qua một đêm nghĩ ngơi và hồi phục, vừa rạng sáng ngày thứ hai Triệu Luân liền dẫn binh xuất phát, bọn họ đường vòng mà đi, tách ra do thám của Kim Sư Quốc, vượt qua Nộ Giang, tiếp đó lợi dụng bóng đêm che lấp, phát động đánh lén quân đội của Kim Sư Quốc.
Mặc dù đối với võ giả mà nói, buổi tối ánh sáng yếu ớt cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng người bình thường đều có tập quán nghỉ ngơi ở buổi tối, nên muốn phát động đánh lén, vẫn là buổi tối tốt nhất.
Một nhóm nghìn người chặt chẽ xuất phát, sau khi đi ra vài trăm dặm, liền bắt đầu độ giang.
Tổng cộng năm chiếc thuyền, một lần có thể cho trăm người quá giang, sau mười lần, tất cả nhân viên đều đi tới một đầu khác của Nộ Giang.
- Di!
- Ừ?
- A!
Sau khi qua sông, tất cả mọi người phát sinh kinh hô, bởi vì thổ địa nơi này toả ra Tử khí mãnh liệt.
Thổ địa hoang vu, hoa cỏ cây cối điêu linh, thậm chí nghe không được dưới đất có tiếng côn trùng.
Trên bầu trời, thật lâu nhìn không thấy một con phi cầm di động.
Này là một tử địa từ đầu đến đuôi.
- Thế tử, ở đây quá quỷ dị, chúng ta có phải trước nhìn tình huống lại hành động không?
Một học sinh hỏi, hắn thuộc về Triệu hệ, bởi vậy mới dám vào lúc này lên tiếng.
Triệu Luân cũng nhíu mày, ở đây cư nhiên biến thành một mảnh tử địa, này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Ở đây, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Tuy hắn học rất nhiều kinh nghiệm chiến tranh, nhưng kia là lý luận suông, kinh nghiệm thực chiến của hắn chỉ giới hạn ở cá nhân, hiện tại đột nhiên gặp phải tình huống hoàn toàn không có trong sách, để hắn thoáng cái liền bối rối.
- Thế tử, tình huống không thích hợp, thuộc hạ kiến nghị buông tha kế hoạch, không nên liều lĩnh.
Lại có một học sinh khuyên, đồng dạng là nhân mã của Triệu hệ.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.