Chương 2745: Gặp lại
Cô Đơn Địa Phi
09/04/2018
Dưới áp chế của ánh sáng tím, sức chiến đấu của bốn người Lăng Hàn đều sụt giá, nhưng có một cái ngoại lệ.
Tiểu Khủng.
Nó không cách nào từ trong ánh sáng đặc biệt, mùi thơm đặc biệt đạt được chỗ tốt, nhưng nơi này áp chế cũng đồng dạng vô hiệu với nó, bởi vì nó thuộc về một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác.
Phía trước, xuất hiện một cây đại thụ.
Cái cây này cực kỳ bất phàm, tuy chỉ cao trăm trượng, nhưng sợi rễ như rồng, cứng cáp mạnh mẽ, rễ chính đều màu tím, hơi có chút trong suốt, thật giống như ngọc thạch màu tím chế tạo thành. Lá cây giống như từng thanh trường mâu, toả ra sát ý uy nghiêm đáng sợ.
Ở trong những phiến lá này, kết một ít trái cây, đỏ chót như lửa.
Đây chính là Hàng Tử Quả, sau khi ăn vào liền có thể trong khoảng thời gian ngắn đối kháng ánh sáng tím, ở trong khu vực này, tác dụng của Hàng Tử Quả thực sự là quá to lớn.
Bốn người Lăng Hàn tới gần, bọn họ làm sao cũng phải chuẩn bị chút Hàng Tử Quả.
Xoạt xoạt xoạt, cây to này thật giống như sống lại, tán cây nhẹ lay động, nhất thời có mấy trăm lá cây bắn nhanh về phía bọn người Lăng Hàn, tốc độ nhanh kinh người. Những lá cây này vốn như trường mâu, bắn ra đón gió liền dài, khoảng ba trượng, toàn thân đen thui như hắc thiết.
Lăng Hàn bước về phía trước một bước, hai tay thò ra, tùy ý nắm lên một nhánh đại đạo, hóa thành một tấm khiên, bảo hộ ở trước mình và ba nữ.
Lá cây đánh tới, quy tắc thuẫn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được yếu bớt, tiêu hao kinh người.
Oành, tấm khiên rất nhanh đạt đến cực hạn, ầm ầm phá nát, nhưng Lăng Hàn đã lần nữa nắm tới một đại đạo, tiếp tục chặn ở trước người.
Bọn họ đã áp sát, các nàng Nữ Hoàng dồn dập giết ra, ngay cả Tiểu Khủng cũng xông ra, mở miệng rộng cắn tới đại thụ.
Oanh, từng rễ cây dồn dập từ trong mặt đất vọt ra, như từng con cự mãng quấn về phía các nàng Nữ Hoàng, trên mỗi một rễ cây đều che kín phù văn màu tím, toả ra uy thế kinh người.
Chiến đấu lập tức bạo phát.
Tuy ba người Nữ Hoàng rất mạnh, nhưng cây to này càng thêm bất phàm, có người nói chỉ có Tiên Vương tầng ba mới có thể tiêu diệt, lấy đi trái cây, có thể thấy được nó mạnh mẽ. Hơn nữa, nơi này tràn ngập ánh sáng tím, áp chế thực lực của mọi người, để cây đại thụ này trở nên càng đến khó có thể đối phó.
Cũng còn tốt, sức chiến đấu của Tiểu Khủng không bị ảnh hưởng, răng sắc cắn loạn, gặm rơi xuống rất nhiều gỗ vụn, để đại thụ phân đại bộ phận lực lượng đi đối phó nó.
Kỳ thực, thể thuật của Lăng Hàn cũng không bị ánh sáng tím ảnh hưởng, nhưng cảnh giới của hắn chưa hề mở ra hạn mức tối đa, thể thuật chỉ có thể giới hạn ở 4999 sinh mệnh lũy thừa, miễn cưỡng có thể tính là Tiên Vương, ở đây không gian có thể phát huy có hạn. Hắn bây giờ, lại trở về thói quen lấy quy tắc làm sức chiến đấu chủ yếu.
Sức chiến đấu của năm Tiên Vương hợp chiến đại thụ, nhưng một chút thượng phong cũng không cách nào chiếm được, đại thụ thực sự là quá mạnh mẽ, thỉnh thoảng liền đánh ra vô số lạc diệp, coi như là phi tiễn đến hại người, khiến người ta khó lòng phòng bị.
- Mẹ kiếp, lẽ nào lá cây của cái cây thối này đánh không hết sao, lâu như vậy vẫn không có biến thành tên trọc!
Lăng Hàn không khỏi nhổ nước bọt.
Tuy lá cây của đại thụ rậm rạp, nhưng một lần liền đánh ra mấy trăm lá, sau mấy ngàn hơn vạn lần cũng có thể trọc lốc mới đúng, nhưng nhìn tới, nó vẫn cành lá xum xuê như cũ, nào có một chút dấu hiệu biến trọc?
Đánh hơn nửa ngày, đại thụ đột nhiên run lên, hạ xuống mấy viên trái cây, không công kích nữa.
Đây là ý gì?
Không chơi nữa sao?
Bốn người Lăng Hàn cũng ngừng lại, Nhu yêu nữ thuận tiện còn ôm Tiểu Khủng lên, tiểu gia hỏa còn cắn một rễ cây không chịu buông tha.
- Tuy chỉ có bốn trái, nhưng thành ý cũng không tệ.
Lăng Hàn thu trái cây, phân mỗi người một viên.
Cũng không phải đại thụ không địch lại, nhưng lựa chọn thoái nhượng, hẳn là không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian.
Lẽ nào cái cây này cũng có linh trí sao?
Lăng Hàn nhìn đại thụ cười cợt:
- Thụ huynh, vậy liền đa tạ.
Đại thụ chập chờn một trận, thật giống như xem thường hắn.
Bốn người tiếp tục tiến lên, kỳ thực thực vật nơi này rất nhiều, nhưng đại bộ phận không có kết ra trái cây, bởi vậy bọn người Lăng Hàn không có dục vọng ra tay. Bọn họ đi tới, đi non nữa ngày sau, phía trước xuất hiện một bảo tháp bảy tầng, toả ra ánh sáng xanh lục dịu dàng.
Trong tháp có người, mỗi một người đều lấy ra binh khí, lộ vẻ đề phòng.
- Các ngươi là người của Cửu Lạc Tiên Vương sao?
Lăng Hàn giương giọng hỏi.
Cái này gọi là tiên lễ hậu binh, miễn cho đánh nhầm người.
Những thủ vệ kia hai mặt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, có người chấn binh khí trong tay nói:
- Bốn vị, kính xin rời đi!
Bọn họ không có tức giận, chủ yếu là nhìn thấy Nhu yêu nữ, có màu sắc khác nhau quấn quanh, chính là chứng minh của Tiên Vương, tự nhiên không người nào dám sơ sẩy bất cẩn.
Nơi này tất nhiên có một vị Tiên Vương đang tọa trấn, nhưng từ đầu đến cuối không có hé răng, tự nhiên là không muốn làm lớn sự tình, chỉ cần bọn người Lăng Hàn chịu rời đi, hắn là tuyệt sẽ không xuất thủ.
Lăng Hàn gật gù:
- Không phải là tốt rồi, lại đánh một nơi đóng quân của người ta liền không tốt.
Hắn nhanh chân đi tới, không hiện ra hỏa khí.
- Đứng lại! Đứng lại!
Những thủ vệ kia đều quát lên, nhưng không có sốt sắng thái quá, dù sao Lăng Hàn không phải Tiên Vương, hơn nữa chỉ một người, cần để hắn ở trong lòng sao?
Thấy Lăng Hàn đến gần, bọn thủ vệ đồng thời ra tay, dồn dập vung binh khí trong tay công về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, lực lượng bắn ra, oành, chỉ một quyền mà thôi, những thủ vệ kia tựa như thiên nữ tán hoa, đùng đùng đùng rơi xuống.
Hắn lại bước ra một bước, đã tiến vào trong bảo tháp.
Xèo, một đạo khí thế khủng bố lưu chuyển, chỉ thấy một tên Tiên Vương bay xuống, mắt tập trung Lăng Hàn, lộ ra nụ cười gằn, cũng không nói lời nào, trực tiếp ra tay đập tới Lăng Hàn.
Tiên Vương ra tay, không phải Tiên Vương làm sao chặn?
Bởi vậy, tên Tiên Vương này tự nhiên là cực kỳ xem thường, một tên Thăng Nguyên Cảnh nho nhỏ lại dám một mình xông tới, cái này không phải muốn chết là cái gì? Tâm thần của hắn cơ bản đặt ở trên người của Nhu yêu nữ, kia mới có khả năng là một kình địch, tuyệt không thể để nàng đi vào, chỉ cần đối phương bị ánh sáng tím áp chế, hắn liền nắm ưu thế thật lớn.
Tiểu Khủng.
Nó không cách nào từ trong ánh sáng đặc biệt, mùi thơm đặc biệt đạt được chỗ tốt, nhưng nơi này áp chế cũng đồng dạng vô hiệu với nó, bởi vì nó thuộc về một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác.
Phía trước, xuất hiện một cây đại thụ.
Cái cây này cực kỳ bất phàm, tuy chỉ cao trăm trượng, nhưng sợi rễ như rồng, cứng cáp mạnh mẽ, rễ chính đều màu tím, hơi có chút trong suốt, thật giống như ngọc thạch màu tím chế tạo thành. Lá cây giống như từng thanh trường mâu, toả ra sát ý uy nghiêm đáng sợ.
Ở trong những phiến lá này, kết một ít trái cây, đỏ chót như lửa.
Đây chính là Hàng Tử Quả, sau khi ăn vào liền có thể trong khoảng thời gian ngắn đối kháng ánh sáng tím, ở trong khu vực này, tác dụng của Hàng Tử Quả thực sự là quá to lớn.
Bốn người Lăng Hàn tới gần, bọn họ làm sao cũng phải chuẩn bị chút Hàng Tử Quả.
Xoạt xoạt xoạt, cây to này thật giống như sống lại, tán cây nhẹ lay động, nhất thời có mấy trăm lá cây bắn nhanh về phía bọn người Lăng Hàn, tốc độ nhanh kinh người. Những lá cây này vốn như trường mâu, bắn ra đón gió liền dài, khoảng ba trượng, toàn thân đen thui như hắc thiết.
Lăng Hàn bước về phía trước một bước, hai tay thò ra, tùy ý nắm lên một nhánh đại đạo, hóa thành một tấm khiên, bảo hộ ở trước mình và ba nữ.
Lá cây đánh tới, quy tắc thuẫn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được yếu bớt, tiêu hao kinh người.
Oành, tấm khiên rất nhanh đạt đến cực hạn, ầm ầm phá nát, nhưng Lăng Hàn đã lần nữa nắm tới một đại đạo, tiếp tục chặn ở trước người.
Bọn họ đã áp sát, các nàng Nữ Hoàng dồn dập giết ra, ngay cả Tiểu Khủng cũng xông ra, mở miệng rộng cắn tới đại thụ.
Oanh, từng rễ cây dồn dập từ trong mặt đất vọt ra, như từng con cự mãng quấn về phía các nàng Nữ Hoàng, trên mỗi một rễ cây đều che kín phù văn màu tím, toả ra uy thế kinh người.
Chiến đấu lập tức bạo phát.
Tuy ba người Nữ Hoàng rất mạnh, nhưng cây to này càng thêm bất phàm, có người nói chỉ có Tiên Vương tầng ba mới có thể tiêu diệt, lấy đi trái cây, có thể thấy được nó mạnh mẽ. Hơn nữa, nơi này tràn ngập ánh sáng tím, áp chế thực lực của mọi người, để cây đại thụ này trở nên càng đến khó có thể đối phó.
Cũng còn tốt, sức chiến đấu của Tiểu Khủng không bị ảnh hưởng, răng sắc cắn loạn, gặm rơi xuống rất nhiều gỗ vụn, để đại thụ phân đại bộ phận lực lượng đi đối phó nó.
Kỳ thực, thể thuật của Lăng Hàn cũng không bị ánh sáng tím ảnh hưởng, nhưng cảnh giới của hắn chưa hề mở ra hạn mức tối đa, thể thuật chỉ có thể giới hạn ở 4999 sinh mệnh lũy thừa, miễn cưỡng có thể tính là Tiên Vương, ở đây không gian có thể phát huy có hạn. Hắn bây giờ, lại trở về thói quen lấy quy tắc làm sức chiến đấu chủ yếu.
Sức chiến đấu của năm Tiên Vương hợp chiến đại thụ, nhưng một chút thượng phong cũng không cách nào chiếm được, đại thụ thực sự là quá mạnh mẽ, thỉnh thoảng liền đánh ra vô số lạc diệp, coi như là phi tiễn đến hại người, khiến người ta khó lòng phòng bị.
- Mẹ kiếp, lẽ nào lá cây của cái cây thối này đánh không hết sao, lâu như vậy vẫn không có biến thành tên trọc!
Lăng Hàn không khỏi nhổ nước bọt.
Tuy lá cây của đại thụ rậm rạp, nhưng một lần liền đánh ra mấy trăm lá, sau mấy ngàn hơn vạn lần cũng có thể trọc lốc mới đúng, nhưng nhìn tới, nó vẫn cành lá xum xuê như cũ, nào có một chút dấu hiệu biến trọc?
Đánh hơn nửa ngày, đại thụ đột nhiên run lên, hạ xuống mấy viên trái cây, không công kích nữa.
Đây là ý gì?
Không chơi nữa sao?
Bốn người Lăng Hàn cũng ngừng lại, Nhu yêu nữ thuận tiện còn ôm Tiểu Khủng lên, tiểu gia hỏa còn cắn một rễ cây không chịu buông tha.
- Tuy chỉ có bốn trái, nhưng thành ý cũng không tệ.
Lăng Hàn thu trái cây, phân mỗi người một viên.
Cũng không phải đại thụ không địch lại, nhưng lựa chọn thoái nhượng, hẳn là không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian.
Lẽ nào cái cây này cũng có linh trí sao?
Lăng Hàn nhìn đại thụ cười cợt:
- Thụ huynh, vậy liền đa tạ.
Đại thụ chập chờn một trận, thật giống như xem thường hắn.
Bốn người tiếp tục tiến lên, kỳ thực thực vật nơi này rất nhiều, nhưng đại bộ phận không có kết ra trái cây, bởi vậy bọn người Lăng Hàn không có dục vọng ra tay. Bọn họ đi tới, đi non nữa ngày sau, phía trước xuất hiện một bảo tháp bảy tầng, toả ra ánh sáng xanh lục dịu dàng.
Trong tháp có người, mỗi một người đều lấy ra binh khí, lộ vẻ đề phòng.
- Các ngươi là người của Cửu Lạc Tiên Vương sao?
Lăng Hàn giương giọng hỏi.
Cái này gọi là tiên lễ hậu binh, miễn cho đánh nhầm người.
Những thủ vệ kia hai mặt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, có người chấn binh khí trong tay nói:
- Bốn vị, kính xin rời đi!
Bọn họ không có tức giận, chủ yếu là nhìn thấy Nhu yêu nữ, có màu sắc khác nhau quấn quanh, chính là chứng minh của Tiên Vương, tự nhiên không người nào dám sơ sẩy bất cẩn.
Nơi này tất nhiên có một vị Tiên Vương đang tọa trấn, nhưng từ đầu đến cuối không có hé răng, tự nhiên là không muốn làm lớn sự tình, chỉ cần bọn người Lăng Hàn chịu rời đi, hắn là tuyệt sẽ không xuất thủ.
Lăng Hàn gật gù:
- Không phải là tốt rồi, lại đánh một nơi đóng quân của người ta liền không tốt.
Hắn nhanh chân đi tới, không hiện ra hỏa khí.
- Đứng lại! Đứng lại!
Những thủ vệ kia đều quát lên, nhưng không có sốt sắng thái quá, dù sao Lăng Hàn không phải Tiên Vương, hơn nữa chỉ một người, cần để hắn ở trong lòng sao?
Thấy Lăng Hàn đến gần, bọn thủ vệ đồng thời ra tay, dồn dập vung binh khí trong tay công về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, lực lượng bắn ra, oành, chỉ một quyền mà thôi, những thủ vệ kia tựa như thiên nữ tán hoa, đùng đùng đùng rơi xuống.
Hắn lại bước ra một bước, đã tiến vào trong bảo tháp.
Xèo, một đạo khí thế khủng bố lưu chuyển, chỉ thấy một tên Tiên Vương bay xuống, mắt tập trung Lăng Hàn, lộ ra nụ cười gằn, cũng không nói lời nào, trực tiếp ra tay đập tới Lăng Hàn.
Tiên Vương ra tay, không phải Tiên Vương làm sao chặn?
Bởi vậy, tên Tiên Vương này tự nhiên là cực kỳ xem thường, một tên Thăng Nguyên Cảnh nho nhỏ lại dám một mình xông tới, cái này không phải muốn chết là cái gì? Tâm thần của hắn cơ bản đặt ở trên người của Nhu yêu nữ, kia mới có khả năng là một kình địch, tuyệt không thể để nàng đi vào, chỉ cần đối phương bị ánh sáng tím áp chế, hắn liền nắm ưu thế thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.