Chương 3462: Giết Thiên Tôn như làm thịt gà
Cô Đơn Địa Phi
11/04/2018
Lăng Hàn nhanh như tia chớp thò tay túm Phá Nhạc.
Lúc Lăng Hàn mới bước vào Lục Bộ là Phá Nhạc đã không đánh lại hắn, bây giờ hắn thành tựu Thất Bộ, còn hấp thu gần chín mươi phần trăm năng lượng hư không. Trong người Lăng Hàn có hàng trăm vạn vị diện siêu cao đẳng, đây là khái niệm gì? Đừng nói một Thất Bộ, một ức Thất Bộ bắt tay nhau cũng không ngăn lại hắn được.
Phá Nhạc hết hồn, người ướt mồ hôi lạnh.
Diệt Tuyệt hét to tràn đầy oán độc:
- Thả người xuống cho ta!
Diệt Tuyệt hận chết bốn người Phá Nhạc, vì nàng hận thấu xương nên muốn tự tay tiêu diệt bốn người này, nếu không làm sao trút ra cơn giận trong lòng? Nhiều năm qua chống đỡ Diệt Tuyệt không điên là nhờ động lực báo thù.
Giờ đây Diệt Tuyệt đi lên đỉnh cao, đang định nhấm nháp rượu ngon báo thù thì bỗng bị người giành mất rượu, hỏi sao nàng không tức giận?
Diệt Tuyệt như phát điên liều mạng tấn công Lăng Hàn.
Đám người Lâm Lạc biểu tình phức tạp, đường đường là Thất Bộ Chí Tôn mà bây giờ thành đồ chơi bị người tranh qua giành lại.
Không phải Lăng Hàn, Diệt Tuyệt muốn cướp sức chiến đấu Thất Bộ mà giành nhau quyền giết người.
Dù đứng ở mặt đối lập nhưng đám người Lâm Lạc vô cùng cảm khái, vì bọn họ cũng là, có cảm xúc đồng điệu.
Ba Thiên Tôn Bắc Đẩu, Bán Nguyệt, Huyền Vũ dâng lên cảm xúc thỏ chết cáo khóc. Bị Lăng Hàn, Diệt Tuyệt theo dõi, hai người đều dễ dàng đè chết bọn họ, làm lòng họ run sợ.
Chờ Phá Nhạc chết sẽ đến lượt ba người.
Lăng Hàn phớt lờ Diệt Tuyệt, một tay tùy ý cản công kích cực kỳ đáng sợ, tay kia bóp cổ Phá Nhạc, năm ngón tay siết chặt. Xương cổ Phá Nhạc kêu răng rắc giòn vang.
Cái gì mà thân thể Thất Bộ bất diệt, ở trước mặt Lăng Hàn yếu ớt không chịu nổi một kích.
Lăng Hàn hỏi lại:
- Lão tặc, ngươi có hối hận không?
Phá Nhạc khàn giọng nói:
- Hối!
Phá Nhạc thật sự hối hận, hợp tác với Diệt Tuyệt tự chặt đứt đường sống, bị người bán cũng không biết. Hơn nữa họ đối đầu với yêu nghiệt Lăng Hàn, nếu không thì có hắn đối kháng Diệt Tuyệt thậm chí có hy vọng đánh thắng. Lăng Hàn mà thắng là có thể mở ra cánh cửa kia, mang theo bọn họ đi thế giới mới, kết cục tuyệt đẹp biết bao.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Hối hận thì đã muộn.
Lăng Hàn gật gù:
- Hối hận là tốt.
Năm ngón tay siết chặt, bùm, Phá Nhạc thành mưa máu.
Ánh mắt Lăng Hàn âm trầm nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, Huyền Vũ, Bán Nguyệt.
Diệt Tuyệt hét chói tai như chết phụ mẫu, như đã điên cuồng:
- Không!!!
Báo thù năm người Xung Viêm là chấp niệm của Diệt Tuyệt, không biết nàng đã tưởng tượng bao nhiêu lần dùng cách gì lần lượt giết họ. Nhưng Thất Bộ bất diệt không phải nói cho có, mãi đến bây giờ nàng mới có năng lực tùy ý giày xéo Thất Bộ.
Nhưng Phá Nhạc bị Lăng Hàn giết.
Diệt Tuyệt đau lòng tắt thở.
Diệt Tuyệt dốc hết sức tấn công, muốn oanh sát Lăng Hàn ra bã:
- Khốn nạn! Ta muốn bằm thây ngươi ra vạn mảnh!
Lăng Hàn cười khẽ:
- Ha ha ha!
Lúc trước mọi thứ nằm trong tay Diệt Tuyệt khống chế, đại ma đầu hai đời như Cuồng Loạn, hay đám Thất Bộ Chí Tôn Lâm Lạc, Xung Viêm đều là con cờ của nàng, bị chơi đùa trong tay.
Giờ thì mọi việc không theo như ngươi muốn.
Lăng Hàn nhìn Bán Nguyệt chằm chằm, xông lên.
Ba Chí Tôn Bán Nguyệt co cẳng chạy, nhưng đã không có lực lượng bản chất cho bọn họ hút, lợi dụng, bọn họ chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính mình phát uy, điều này ảnh hưởng lớn đến tốc độ của họ.
Nói đến lực lượng thì ai có thể so sánh với Lăng Hàn?
Lăng Hàn chỉ bước ra một bước đã đuổi theo Bán Nguyệt, thò tay chộp.
Diệt Tuyệt gầm lên, điên cuồng truy kích:
- Ngươi –Dám!?
Nhưng nàng tới kịp sao?
Lăng Hàn vươn tay ra, Bán Nguyệt rơi vào tay hắn.
- Rùa già, ngươi hối hận không?
Bán Nguyệt cắn răng, lúc trước gã đã thấy Phá Nhạc nói một chữ hối liền chết, nên gã phải cắn chặt răng quyết không nhả ra.
Lăng Hàn bóp mạnh:
- Không hối hận?
Lực lượng không gì sánh bằng đè ép làm xương Bán Nguyệt kêu răng rắc, khuôn mặt trướng thành màu tím đỏ, cực kỳ khó chịu.
Diệt Tuyệt ngừng lại, nàng biết mình không thể cướp người từ tay Lăng Hàn. Vì thế...
Diệt Tuyệt theo dõi Bắc Đẩu, Huyền Vũ. Tuy không thể báo thù hoàn mỹ nhưng còn đỡ hơn là không giết được một người.
Vèo!
Diệt Tuyệt bay hướng Bắc Đẩu.
Lúc này tâm tình của Bắc Đẩu, Huyền Vũ không biết nên hình dung ra sao, đường đường là Thất Bộ Chí Tôn mà lưu lạc đến mức làm con mồi bị người giành giật săn giết.
Quá bi ai, Thất Bộ, bọn họ chính là Thất Bộ, lớn nhất trên trời dưới đất.
Cuồng Loạn rống to, huơ xúc tu nghênh đón:
- Hoàng Sa!
Cuồng Loạn hận Diệt Tuyệt nhất, dù nó biết không đánh lại cũng muốn tiến lên ngăn cản.
Diệt Tuyệt vỗ tay dao:
- Biến!
Cuồng Loạn bị Cuồng Loạn chém bay ra ngoài cùng với máu màu vàng, lại một xúc tu bị chặt đứt.
Nhưng Cuồng Loạn cười lớn, vì Lăng Hàn đã đuổi theo chặn lại Diệt Tuyệt.
Lăng Hàn thầm lắc đầu, Cuồng Loạn đầu óc ngu si, dù không có nó ngăn cản thì hắn vẫn dễ dàng đuổi theo Diệt Tuyệt. Lăng Hàn có chín mươi phần trăm lực lượng hư không, vô địch tuyệt đối.
Mà thôi, hắn không cần quan tâm.
Lăng Hàn vừa ngăn chặn Diệt Tuyệt vừa gây áp lực cho Bán Nguyệt:
- Có hối hận không?
Lực lượng đáng sợ đó làm sao khí lực Thất Bộ đối kháng lại, Bán Nguyệt gào thét không ngớt.
Bán Nguyệt chống cự nửa ngày cuối cùng nói:
- Hối, ta hối hận!
Một là vì Bán Nguyệt không chịu đựng nổi nữa, sống không bằng chết chẳng bằng chết tốt giải thoát. Hai vì Bán Nguyệt nói thật, rất hối hận vì sao tin lời Diệt Tuyệt, hối hận không dốc hết sức giết Lăng Hàn còn nhỏ yếu.
Lăng Hàn bóp mạnh:
- Tốt, vậy thì lên đường đi.
Bụp!
Bán Nguyệt cũng hóa thành huyết vụ.
Diệt Tuyệt rít gào, mắt rực cháy lửa giận khó tả:
- Lăng Hàn! Lăng Hàn! Lăng Hàn!
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- La lối cái gì, còn chưa đến lượt ngươi.
Lăng Hàn nhìn hướng Huyền Vũ, Bắc Đẩu, tiếp theo đến lượt ai đây?
Bị ánh mắt Lăng Hàn quét qua, Huyền Vũ và Bắc Đẩu nổi lên cảm xúc bi ai, vô tận tuyệt vọng.
Diệt Tuyệt rơi vào trạng thái điên khùng, thở hổn hển, mặt dữ tợn không còn chút gì xinh đẹp.
Diệt Tuyệt nhìn Cuồng Loạn chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực.
Giết nó, cướp đi lực lượng của nó vậy thì nàng sẽ ngang ngửa sức mạnh với Lăng Hàn, sẽ thắng được hắn.
Đúng rồi, làm thế đi!
Diệt Tuyệt thét dài lao vào Cuồng Loạn.
Thất Bộ bình thường vô dụng, lực lượng không bằng một phần trăm vạn của Diệt Tuyệt, có cướp cũng vô ích.
Lăng Hàn cười, lắc người đi sau mà đến trước chụp một xúc tu của Cuồng Loạn ném ra ngoài.
Bùm!
Cuồng Loạn hóa thành luồng sáng bay nhanh vào hư không vô tận.
Lúc Lăng Hàn mới bước vào Lục Bộ là Phá Nhạc đã không đánh lại hắn, bây giờ hắn thành tựu Thất Bộ, còn hấp thu gần chín mươi phần trăm năng lượng hư không. Trong người Lăng Hàn có hàng trăm vạn vị diện siêu cao đẳng, đây là khái niệm gì? Đừng nói một Thất Bộ, một ức Thất Bộ bắt tay nhau cũng không ngăn lại hắn được.
Phá Nhạc hết hồn, người ướt mồ hôi lạnh.
Diệt Tuyệt hét to tràn đầy oán độc:
- Thả người xuống cho ta!
Diệt Tuyệt hận chết bốn người Phá Nhạc, vì nàng hận thấu xương nên muốn tự tay tiêu diệt bốn người này, nếu không làm sao trút ra cơn giận trong lòng? Nhiều năm qua chống đỡ Diệt Tuyệt không điên là nhờ động lực báo thù.
Giờ đây Diệt Tuyệt đi lên đỉnh cao, đang định nhấm nháp rượu ngon báo thù thì bỗng bị người giành mất rượu, hỏi sao nàng không tức giận?
Diệt Tuyệt như phát điên liều mạng tấn công Lăng Hàn.
Đám người Lâm Lạc biểu tình phức tạp, đường đường là Thất Bộ Chí Tôn mà bây giờ thành đồ chơi bị người tranh qua giành lại.
Không phải Lăng Hàn, Diệt Tuyệt muốn cướp sức chiến đấu Thất Bộ mà giành nhau quyền giết người.
Dù đứng ở mặt đối lập nhưng đám người Lâm Lạc vô cùng cảm khái, vì bọn họ cũng là, có cảm xúc đồng điệu.
Ba Thiên Tôn Bắc Đẩu, Bán Nguyệt, Huyền Vũ dâng lên cảm xúc thỏ chết cáo khóc. Bị Lăng Hàn, Diệt Tuyệt theo dõi, hai người đều dễ dàng đè chết bọn họ, làm lòng họ run sợ.
Chờ Phá Nhạc chết sẽ đến lượt ba người.
Lăng Hàn phớt lờ Diệt Tuyệt, một tay tùy ý cản công kích cực kỳ đáng sợ, tay kia bóp cổ Phá Nhạc, năm ngón tay siết chặt. Xương cổ Phá Nhạc kêu răng rắc giòn vang.
Cái gì mà thân thể Thất Bộ bất diệt, ở trước mặt Lăng Hàn yếu ớt không chịu nổi một kích.
Lăng Hàn hỏi lại:
- Lão tặc, ngươi có hối hận không?
Phá Nhạc khàn giọng nói:
- Hối!
Phá Nhạc thật sự hối hận, hợp tác với Diệt Tuyệt tự chặt đứt đường sống, bị người bán cũng không biết. Hơn nữa họ đối đầu với yêu nghiệt Lăng Hàn, nếu không thì có hắn đối kháng Diệt Tuyệt thậm chí có hy vọng đánh thắng. Lăng Hàn mà thắng là có thể mở ra cánh cửa kia, mang theo bọn họ đi thế giới mới, kết cục tuyệt đẹp biết bao.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Hối hận thì đã muộn.
Lăng Hàn gật gù:
- Hối hận là tốt.
Năm ngón tay siết chặt, bùm, Phá Nhạc thành mưa máu.
Ánh mắt Lăng Hàn âm trầm nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, Huyền Vũ, Bán Nguyệt.
Diệt Tuyệt hét chói tai như chết phụ mẫu, như đã điên cuồng:
- Không!!!
Báo thù năm người Xung Viêm là chấp niệm của Diệt Tuyệt, không biết nàng đã tưởng tượng bao nhiêu lần dùng cách gì lần lượt giết họ. Nhưng Thất Bộ bất diệt không phải nói cho có, mãi đến bây giờ nàng mới có năng lực tùy ý giày xéo Thất Bộ.
Nhưng Phá Nhạc bị Lăng Hàn giết.
Diệt Tuyệt đau lòng tắt thở.
Diệt Tuyệt dốc hết sức tấn công, muốn oanh sát Lăng Hàn ra bã:
- Khốn nạn! Ta muốn bằm thây ngươi ra vạn mảnh!
Lăng Hàn cười khẽ:
- Ha ha ha!
Lúc trước mọi thứ nằm trong tay Diệt Tuyệt khống chế, đại ma đầu hai đời như Cuồng Loạn, hay đám Thất Bộ Chí Tôn Lâm Lạc, Xung Viêm đều là con cờ của nàng, bị chơi đùa trong tay.
Giờ thì mọi việc không theo như ngươi muốn.
Lăng Hàn nhìn Bán Nguyệt chằm chằm, xông lên.
Ba Chí Tôn Bán Nguyệt co cẳng chạy, nhưng đã không có lực lượng bản chất cho bọn họ hút, lợi dụng, bọn họ chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính mình phát uy, điều này ảnh hưởng lớn đến tốc độ của họ.
Nói đến lực lượng thì ai có thể so sánh với Lăng Hàn?
Lăng Hàn chỉ bước ra một bước đã đuổi theo Bán Nguyệt, thò tay chộp.
Diệt Tuyệt gầm lên, điên cuồng truy kích:
- Ngươi –Dám!?
Nhưng nàng tới kịp sao?
Lăng Hàn vươn tay ra, Bán Nguyệt rơi vào tay hắn.
- Rùa già, ngươi hối hận không?
Bán Nguyệt cắn răng, lúc trước gã đã thấy Phá Nhạc nói một chữ hối liền chết, nên gã phải cắn chặt răng quyết không nhả ra.
Lăng Hàn bóp mạnh:
- Không hối hận?
Lực lượng không gì sánh bằng đè ép làm xương Bán Nguyệt kêu răng rắc, khuôn mặt trướng thành màu tím đỏ, cực kỳ khó chịu.
Diệt Tuyệt ngừng lại, nàng biết mình không thể cướp người từ tay Lăng Hàn. Vì thế...
Diệt Tuyệt theo dõi Bắc Đẩu, Huyền Vũ. Tuy không thể báo thù hoàn mỹ nhưng còn đỡ hơn là không giết được một người.
Vèo!
Diệt Tuyệt bay hướng Bắc Đẩu.
Lúc này tâm tình của Bắc Đẩu, Huyền Vũ không biết nên hình dung ra sao, đường đường là Thất Bộ Chí Tôn mà lưu lạc đến mức làm con mồi bị người giành giật săn giết.
Quá bi ai, Thất Bộ, bọn họ chính là Thất Bộ, lớn nhất trên trời dưới đất.
Cuồng Loạn rống to, huơ xúc tu nghênh đón:
- Hoàng Sa!
Cuồng Loạn hận Diệt Tuyệt nhất, dù nó biết không đánh lại cũng muốn tiến lên ngăn cản.
Diệt Tuyệt vỗ tay dao:
- Biến!
Cuồng Loạn bị Cuồng Loạn chém bay ra ngoài cùng với máu màu vàng, lại một xúc tu bị chặt đứt.
Nhưng Cuồng Loạn cười lớn, vì Lăng Hàn đã đuổi theo chặn lại Diệt Tuyệt.
Lăng Hàn thầm lắc đầu, Cuồng Loạn đầu óc ngu si, dù không có nó ngăn cản thì hắn vẫn dễ dàng đuổi theo Diệt Tuyệt. Lăng Hàn có chín mươi phần trăm lực lượng hư không, vô địch tuyệt đối.
Mà thôi, hắn không cần quan tâm.
Lăng Hàn vừa ngăn chặn Diệt Tuyệt vừa gây áp lực cho Bán Nguyệt:
- Có hối hận không?
Lực lượng đáng sợ đó làm sao khí lực Thất Bộ đối kháng lại, Bán Nguyệt gào thét không ngớt.
Bán Nguyệt chống cự nửa ngày cuối cùng nói:
- Hối, ta hối hận!
Một là vì Bán Nguyệt không chịu đựng nổi nữa, sống không bằng chết chẳng bằng chết tốt giải thoát. Hai vì Bán Nguyệt nói thật, rất hối hận vì sao tin lời Diệt Tuyệt, hối hận không dốc hết sức giết Lăng Hàn còn nhỏ yếu.
Lăng Hàn bóp mạnh:
- Tốt, vậy thì lên đường đi.
Bụp!
Bán Nguyệt cũng hóa thành huyết vụ.
Diệt Tuyệt rít gào, mắt rực cháy lửa giận khó tả:
- Lăng Hàn! Lăng Hàn! Lăng Hàn!
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- La lối cái gì, còn chưa đến lượt ngươi.
Lăng Hàn nhìn hướng Huyền Vũ, Bắc Đẩu, tiếp theo đến lượt ai đây?
Bị ánh mắt Lăng Hàn quét qua, Huyền Vũ và Bắc Đẩu nổi lên cảm xúc bi ai, vô tận tuyệt vọng.
Diệt Tuyệt rơi vào trạng thái điên khùng, thở hổn hển, mặt dữ tợn không còn chút gì xinh đẹp.
Diệt Tuyệt nhìn Cuồng Loạn chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực.
Giết nó, cướp đi lực lượng của nó vậy thì nàng sẽ ngang ngửa sức mạnh với Lăng Hàn, sẽ thắng được hắn.
Đúng rồi, làm thế đi!
Diệt Tuyệt thét dài lao vào Cuồng Loạn.
Thất Bộ bình thường vô dụng, lực lượng không bằng một phần trăm vạn của Diệt Tuyệt, có cướp cũng vô ích.
Lăng Hàn cười, lắc người đi sau mà đến trước chụp một xúc tu của Cuồng Loạn ném ra ngoài.
Bùm!
Cuồng Loạn hóa thành luồng sáng bay nhanh vào hư không vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.