Chương 2284: Hạ độc (Thượng)
Cô Đơn Địa Phi
08/04/2018
Sau đó chính là sự tình Lăng Hàn bị chèn ép.
Rõ ràng ở cửa ải luyện đan có thể xếp hạng thứ hai, thậm chí tổng thành tích phải là thứ nhất, hiện tại rơi đến thứ ba, kém Lâm Vĩnh Xương ròng rã năm điểm, tương đương với đã thua thi đấu.
- Lăng Hàn đây là đắc tội với ai?
- Khẳng định là người của Cổ Đan Tháp.
- Ta nghe người ta nói, lần này quyết định nội bộ Phan Lạc Linh thu được thứ nhất, vì lẽ đó nhất định phải ép Lăng Hàn.
- Nhưng vì cái gì Lâm Vĩnh Xương không gặp phải chèn ép?
- Chuyện này... Kháo, ta làm sao biết.
Bên ngoài là một mảnh nghị luận sôi nổi, mà trong Cổ Đan Tháp cũng có thanh âm bất đồng, có bộ phận người cho rằng không nên sai lầm công chính như vậy, nhưng âm thanh như thế lại bị Lâm Vĩnh Xương cùng Nguyên Đồng Quang liên thủ ép xuống.
Trưởng bối của hai vị này, đều là Ngũ Tinh Đại Sư a!
Có mấy người sẵn lòng không thèm đến xỉa đắc tội bọn họ, vạn nhất Ngũ Tinh Đại Sư nói vài câu, vậy là có thể ép sụp bầu trời.
Ở trong thế giới của Võ Giả, Tiên Vương chính là trời, mà ở trong thế giới của Đan Sư, Ngũ Tinh Đại Sư đồng dạng là tồn tại giống như bầu trời.
Ở trong khách sạn, Phó Nhạc cũng tức giận bất bình.
- Bọn họ cũng thật quá mức, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Hắn vỗ bàn, so với Lăng Hàn còn vội hơn, biết không người còn cho rằng người bị đãi ngộ bất công là hắn.
Lăng Hàn vuốt cằm, nhíu mày lại.
Tỷ thí công bình, hắn không sợ bất luận người nào, như chơi âm hiểm, hơn nữa còn không biết xấu hổ đến như vậy, hắn làm sao có thể thắng?
Coi như sau mười ngày hắn ở trên Luyện Linh vượt qua Lâm Vĩnh Xương, vậy trừ khi là Lục Luyện nghiền ép Ngũ Luyện, nếu không vẫn không cách nào nghịch chuyển thế yếu.
Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn làm sao có khả năng ở trong vòng mười ngày đạt đến sáu lần Luyện Linh?
Đừng nói mười ngày, mười ức năm cũng chưa chắc làm được, từ Ngũ Luyện đi lên, mỗi tiến một bước đều khó như lên trời.
Vậy làm sao bây giờ, cứ để người bắt nạt như vậy?
- Giết Lâm Vĩnh Xương.
Nữ Hoàng đột nhiên mở miệng, âm thanh lạnh lẽo.
- Đúng, giết Vương Cửu Đản kia!
Hổ Nữu lập tức nhảy lên, vung vẩy quả đấm nhỏ.
Phó Nhạc giật mình, sau đó hắn cũng biết, lai lịch của Lâm Vĩnh Xương càng thêm trâu bò hơn Nguyên Đồng Quang, lão tử của người ta là Trưởng lão của Cổ Đan Tháp, Ngũ Tinh Đan Sư!
Giết Lâm Vĩnh Xương?
Tê, trước tiên không nói đối phương ở trong Bách Đan Điện, có cường giả tọa trấn, coi như có thể đánh giết, cái lỗ thủng này là chọc thủng trời, sẽ tạo thành hậu quả khủng bố bao nhiêu?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, dùng sức vỗ tay một cái:
- Chỉ có biện pháp này!
Hắn căn bản không tin tưởng thực lực của Phan Lạc Linh, tất nhiên là thông qua phương thức làm càn mới đạt được thành tích như vậy, mà ở cửa ải Luyện Linh, chỉ cần hắn rõ ràng thắng được đối phương, vậy vượt lại xếp hạng không thành vấn đề.
Che ở trước mặt hắn chỉ có Lâm Vĩnh Xương, mà nguyên bản hắn phải xếp trước đối phương, chỉ cần ở trên Luyện Linh ngang hàng liền có thể đoạt được thứ nhất.
Đối phương không phải muốn tìm chết sao, vậy mình nhịn cái gì?
- Lăng Hàn, ngươi điên rồi!
Phó Nhạc phục hồi tinh thần lại, cả kinh kêu lên.
Đúng là điên, ở Bách Long Thành lại dám nghĩ đánh giết một truyền nhân của Cổ Đan Tháp, đây là sống thiếu kiên nhẫn đến cỡ nào a?
- Vậy ý của ngươi là ta nên nuốt xuống cơn giận này sao?
Lăng Hàn nhìn hắn.
Phó Nhạc không khỏi nghẹn lời, nhưng lập tức lại nói:
- Nhưng tuyệt đối không thể làm như thế, ngươi căn bản không thể thành công, đây chính là Bách Long Thành, trong Đan Điện có cường giả Thăng Nguyên Cảnh tọa trấn, nếu như ngươi muốn hành hung, chết sẽ chỉ là chính ngươi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Đúng vậy, làm như vậy quá nguy hiểm.
- Ừ ân.
Phó Nhạc vội vàng gật đầu.
Lăng Hàn vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Vậy ngươi liền thay ta ra tay đi.
Phó Nhạc nhất thời muốn thổ huyết, hắn cũng không muốn bị gài bẫy đi vào a.
- Ta không thể ra tay, ngươi muốn ra tay cũng vô dụng, thực lực quá thấp.
Lăng Hàn thu tay về, thuận tiện xem thường Phó Nhạc một hồi.
- Đúng vậy.
Hổ Nữu vỗ tay biểu thị tán thành.
- Hừm, cặn bã.
Nữ Hoàng cũng như thế.
Phó Nhạc phát điên, sao đầu óc của mấy người này không giống người khác a? Căn bản không phải vấn đề có giết Lâm Vĩnh Xương được hay không, mà là đối phương tuyệt đối không thể giết được, kia sẽ gợi ra bão táp ngập trời.
- Có điều, có người có thể.
Lăng Hàn cười nói, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Cốt.
- Có điều, có người có thể.
Tiểu Cốt thấy thế, còn tưởng rằng Lăng Hàn muốn chơi với hắn, không khỏi bắt đầu học vẹt.
- Tiểu Cốt, thay ta giết chết một người.
- Tiểu Cốt, thay ta...
Tiểu Cốt học đến một chữ không rơi.
Lăng Hàn thở dài, muốn Tiểu Cốt thay hắn giết người tựa hồ là sự tình không hiện thực, cái tên này ngoại trừ học vẹt ra, chỉ có thể bị động phòng ngự, có thể làm cho hắn chủ động ra tay chỉ có người tu luyện hệ thống tu luyện khác.
Làm sao bây giờ?
Hơn nữa, xác thực như Phó Nhạc từng nói, Lâm Vĩnh Xương chính là truyền nhân của Cổ Đan Tháp, phòng vệ bên cạnh hắn khẳng định cực kỳ nghiêm mật, muốn ở dưới tình huống bất tri bất giác đánh giết hắn không quá hiện thực.
Coi như Tiểu Cốt chịu ra tay, lấy tính ngốc của tên này, phỏng chừng sẽ nháo đến thiên hạ đều biết.
Tiểu Cốt cũng chỉ có thể trước tiên để ở một bên.
- Ồ, có!
Lăng Hàn đột nhiên vỗ đùi.
- Có thể thành hay không, liền xem vận khí.
Một mình hắn điều động, bước về phía Đan Điện, nhưng không phải mà về phía Lâm Vĩnh Xương, mà là đan phòng.
Vòng kế tiếp so chính là Luyện Linh, mà Luyện Linh cần đạo cụ… là đan dược sẵn có.
Vì bảo đảm sẽ không có tình huống làm càn phát sinh, đan dược này là do Cổ Đan Tháp cung cấp, nhưng chỉ là đan dược Nhất Tinh, bởi vậy Luyện Linh thất bại cũng không cần sợ, tổn thất có hạn.
Lăng Hàn hi vọng, chính là những đan dược này từ trước đã an bài xong đối tượng.
Hắn triển khai quy tắc Không Gian, thân hình như quỷ mị, ngay cả cường giả Phân Hồn cũng rất khó phát hiện tung tích của hắn.
Có điều, cái này không gạt được Tiên Phủ Cảnh.
- Ai!
Một bóng người đột nhiên từ trong phòng chạy ra, là một đại hán thân cao kinh người, vẻ mặt hắn ngờ vực, rõ ràng cảm ứng được một luồng khí tức xa lạ, nhưng chạy đi ra nhìn một chút lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.
Hắn gần đây tu luyện quá chuyên cần, tẩu hỏa nhập ma?
Lại nhìn một hồi, đại hán này mới trở về gian phòng.
Lăng Hàn từ trong Hắc Tháp đi ra, đây là hắn chân chính dựa vào, quy tắc Không Gian chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi.
Rõ ràng ở cửa ải luyện đan có thể xếp hạng thứ hai, thậm chí tổng thành tích phải là thứ nhất, hiện tại rơi đến thứ ba, kém Lâm Vĩnh Xương ròng rã năm điểm, tương đương với đã thua thi đấu.
- Lăng Hàn đây là đắc tội với ai?
- Khẳng định là người của Cổ Đan Tháp.
- Ta nghe người ta nói, lần này quyết định nội bộ Phan Lạc Linh thu được thứ nhất, vì lẽ đó nhất định phải ép Lăng Hàn.
- Nhưng vì cái gì Lâm Vĩnh Xương không gặp phải chèn ép?
- Chuyện này... Kháo, ta làm sao biết.
Bên ngoài là một mảnh nghị luận sôi nổi, mà trong Cổ Đan Tháp cũng có thanh âm bất đồng, có bộ phận người cho rằng không nên sai lầm công chính như vậy, nhưng âm thanh như thế lại bị Lâm Vĩnh Xương cùng Nguyên Đồng Quang liên thủ ép xuống.
Trưởng bối của hai vị này, đều là Ngũ Tinh Đại Sư a!
Có mấy người sẵn lòng không thèm đến xỉa đắc tội bọn họ, vạn nhất Ngũ Tinh Đại Sư nói vài câu, vậy là có thể ép sụp bầu trời.
Ở trong thế giới của Võ Giả, Tiên Vương chính là trời, mà ở trong thế giới của Đan Sư, Ngũ Tinh Đại Sư đồng dạng là tồn tại giống như bầu trời.
Ở trong khách sạn, Phó Nhạc cũng tức giận bất bình.
- Bọn họ cũng thật quá mức, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Hắn vỗ bàn, so với Lăng Hàn còn vội hơn, biết không người còn cho rằng người bị đãi ngộ bất công là hắn.
Lăng Hàn vuốt cằm, nhíu mày lại.
Tỷ thí công bình, hắn không sợ bất luận người nào, như chơi âm hiểm, hơn nữa còn không biết xấu hổ đến như vậy, hắn làm sao có thể thắng?
Coi như sau mười ngày hắn ở trên Luyện Linh vượt qua Lâm Vĩnh Xương, vậy trừ khi là Lục Luyện nghiền ép Ngũ Luyện, nếu không vẫn không cách nào nghịch chuyển thế yếu.
Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn làm sao có khả năng ở trong vòng mười ngày đạt đến sáu lần Luyện Linh?
Đừng nói mười ngày, mười ức năm cũng chưa chắc làm được, từ Ngũ Luyện đi lên, mỗi tiến một bước đều khó như lên trời.
Vậy làm sao bây giờ, cứ để người bắt nạt như vậy?
- Giết Lâm Vĩnh Xương.
Nữ Hoàng đột nhiên mở miệng, âm thanh lạnh lẽo.
- Đúng, giết Vương Cửu Đản kia!
Hổ Nữu lập tức nhảy lên, vung vẩy quả đấm nhỏ.
Phó Nhạc giật mình, sau đó hắn cũng biết, lai lịch của Lâm Vĩnh Xương càng thêm trâu bò hơn Nguyên Đồng Quang, lão tử của người ta là Trưởng lão của Cổ Đan Tháp, Ngũ Tinh Đan Sư!
Giết Lâm Vĩnh Xương?
Tê, trước tiên không nói đối phương ở trong Bách Đan Điện, có cường giả tọa trấn, coi như có thể đánh giết, cái lỗ thủng này là chọc thủng trời, sẽ tạo thành hậu quả khủng bố bao nhiêu?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, dùng sức vỗ tay một cái:
- Chỉ có biện pháp này!
Hắn căn bản không tin tưởng thực lực của Phan Lạc Linh, tất nhiên là thông qua phương thức làm càn mới đạt được thành tích như vậy, mà ở cửa ải Luyện Linh, chỉ cần hắn rõ ràng thắng được đối phương, vậy vượt lại xếp hạng không thành vấn đề.
Che ở trước mặt hắn chỉ có Lâm Vĩnh Xương, mà nguyên bản hắn phải xếp trước đối phương, chỉ cần ở trên Luyện Linh ngang hàng liền có thể đoạt được thứ nhất.
Đối phương không phải muốn tìm chết sao, vậy mình nhịn cái gì?
- Lăng Hàn, ngươi điên rồi!
Phó Nhạc phục hồi tinh thần lại, cả kinh kêu lên.
Đúng là điên, ở Bách Long Thành lại dám nghĩ đánh giết một truyền nhân của Cổ Đan Tháp, đây là sống thiếu kiên nhẫn đến cỡ nào a?
- Vậy ý của ngươi là ta nên nuốt xuống cơn giận này sao?
Lăng Hàn nhìn hắn.
Phó Nhạc không khỏi nghẹn lời, nhưng lập tức lại nói:
- Nhưng tuyệt đối không thể làm như thế, ngươi căn bản không thể thành công, đây chính là Bách Long Thành, trong Đan Điện có cường giả Thăng Nguyên Cảnh tọa trấn, nếu như ngươi muốn hành hung, chết sẽ chỉ là chính ngươi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Đúng vậy, làm như vậy quá nguy hiểm.
- Ừ ân.
Phó Nhạc vội vàng gật đầu.
Lăng Hàn vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Vậy ngươi liền thay ta ra tay đi.
Phó Nhạc nhất thời muốn thổ huyết, hắn cũng không muốn bị gài bẫy đi vào a.
- Ta không thể ra tay, ngươi muốn ra tay cũng vô dụng, thực lực quá thấp.
Lăng Hàn thu tay về, thuận tiện xem thường Phó Nhạc một hồi.
- Đúng vậy.
Hổ Nữu vỗ tay biểu thị tán thành.
- Hừm, cặn bã.
Nữ Hoàng cũng như thế.
Phó Nhạc phát điên, sao đầu óc của mấy người này không giống người khác a? Căn bản không phải vấn đề có giết Lâm Vĩnh Xương được hay không, mà là đối phương tuyệt đối không thể giết được, kia sẽ gợi ra bão táp ngập trời.
- Có điều, có người có thể.
Lăng Hàn cười nói, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Cốt.
- Có điều, có người có thể.
Tiểu Cốt thấy thế, còn tưởng rằng Lăng Hàn muốn chơi với hắn, không khỏi bắt đầu học vẹt.
- Tiểu Cốt, thay ta giết chết một người.
- Tiểu Cốt, thay ta...
Tiểu Cốt học đến một chữ không rơi.
Lăng Hàn thở dài, muốn Tiểu Cốt thay hắn giết người tựa hồ là sự tình không hiện thực, cái tên này ngoại trừ học vẹt ra, chỉ có thể bị động phòng ngự, có thể làm cho hắn chủ động ra tay chỉ có người tu luyện hệ thống tu luyện khác.
Làm sao bây giờ?
Hơn nữa, xác thực như Phó Nhạc từng nói, Lâm Vĩnh Xương chính là truyền nhân của Cổ Đan Tháp, phòng vệ bên cạnh hắn khẳng định cực kỳ nghiêm mật, muốn ở dưới tình huống bất tri bất giác đánh giết hắn không quá hiện thực.
Coi như Tiểu Cốt chịu ra tay, lấy tính ngốc của tên này, phỏng chừng sẽ nháo đến thiên hạ đều biết.
Tiểu Cốt cũng chỉ có thể trước tiên để ở một bên.
- Ồ, có!
Lăng Hàn đột nhiên vỗ đùi.
- Có thể thành hay không, liền xem vận khí.
Một mình hắn điều động, bước về phía Đan Điện, nhưng không phải mà về phía Lâm Vĩnh Xương, mà là đan phòng.
Vòng kế tiếp so chính là Luyện Linh, mà Luyện Linh cần đạo cụ… là đan dược sẵn có.
Vì bảo đảm sẽ không có tình huống làm càn phát sinh, đan dược này là do Cổ Đan Tháp cung cấp, nhưng chỉ là đan dược Nhất Tinh, bởi vậy Luyện Linh thất bại cũng không cần sợ, tổn thất có hạn.
Lăng Hàn hi vọng, chính là những đan dược này từ trước đã an bài xong đối tượng.
Hắn triển khai quy tắc Không Gian, thân hình như quỷ mị, ngay cả cường giả Phân Hồn cũng rất khó phát hiện tung tích của hắn.
Có điều, cái này không gạt được Tiên Phủ Cảnh.
- Ai!
Một bóng người đột nhiên từ trong phòng chạy ra, là một đại hán thân cao kinh người, vẻ mặt hắn ngờ vực, rõ ràng cảm ứng được một luồng khí tức xa lạ, nhưng chạy đi ra nhìn một chút lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì.
Hắn gần đây tu luyện quá chuyên cần, tẩu hỏa nhập ma?
Lại nhìn một hồi, đại hán này mới trở về gian phòng.
Lăng Hàn từ trong Hắc Tháp đi ra, đây là hắn chân chính dựa vào, quy tắc Không Gian chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.