Chương 3695: Hóa giải (1)
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Lăng Hàn không khỏi cười, nói:
- Người lớn nhà nàng đâu?
- Chết rồi.
Thiếu nữ mặt không đổi sắc nói, đã cầm đùi dê trực tiếp gặm.
Con heo nhỏ háo sắc nhất thời giận dữ, vươn móng heo chỉ vào thiếu nữ, bộ dạng ta phải liều mạng.
Dám cướp thịt của heo đại gia, chán sống! Mấu chốt là, ngực còn nhỏ như vậy. Khốn kiếp, đó là điều heo đại gia ghét nhất.
Lăng Hàn nhìn thiếu nữ, nhíu mày. Thiếu nữ này cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được, hoàn toàn không nhìn ra tu vi cao thấp.
Muốn nói nàng chỉ là người bình thường, lại làm sao có thể lặng lẽ gần mà không bị hắn phát hiện?
Nếu muốn nói tu vi của nàng còn cao hơn cả Lăng Hàn, vậy thì càng không thể tưởng tượng nổi. Mới mười bốn mười lăm tuổi đã đạt Cực Cốt Cảnh? Đó không phải là còn muốn yêu nghiệt hơn so với Hồng Thiên Bộ sao? Nếu thật sự có quái vật như vậy, còn không phải đã sớm nổi danh khắp thiên hạ.
Hắn nhìn thiếu nữ ăn như hổ đói, nói:
- Tiểu cô nương, nàng tên là gì?
- Tiểu cô nương?
Thiếu nữ buông đùi dê, nghiêng đầu nhìn Lăng Hàn một hồi.
- Lão nương làm mẹ ngươi cũng dư dả!
Thực là một nha đầu không khiến cho người ta yêu thích. Đều nói ăn thịt người miệng ngắn. Nàng thì hay rồi, ngược lại còn chiếm tiện nghi.
Vút.
Heo háo sắc nỗ lực nhảy lên một cái, gặm miếng thịt dê. Nhưng bất đắc dĩ, lực nhảy lên quá mức khả quan, cách mặt đất chỉ có ba tấc liền rơi xuống, cách va chạm tới miếng thịt còn kém xa lắm.
Thiếu nữ hình như hứng thú, đặt miếng thịt thấp một chút. Đợi tới thời điểm heo háo sắc muốn cắn, nàng lại nhấc lên, khiến cho heo háo sắc cắn vào một khoảng không. Nàng vui vẻ cười ha ha.
Còn nói không phải là tiểu hài tử!
Lăng Hàn cũng không có hỏi lại, chỉ lẳng lặng nhìn. Nàng chung quy sẽ không bỏ chạy tới đây ăn một bữa thịt dê.
Một lát sau, thiếu nữ dường như chán đùa với heo, tiện tay vứt cái đùi dê ăn chỉ còn xương trên mặt đất, nói:
- Tiểu tử, bụi cây Dưỡng Binh Thụ kia là do ta trồng!
Lúc heo háo sắc nhào ra ngoài, lại phát hiện chỉ ngậm được một cái xương, không khỏi giận dữ.
Ngươi là chó sao, lại có thể gặm xương sạch như vậy, ngay cả một thớ thịt cũng không tìm được.
Lăng Hàn lại nhất thời kinh sợ. Dưỡng Binh Thụ lại là do nàng trồng?
Không có khả năng. Bụi cây Dưỡng Binh Thụ kia chí ít đã trồng dưới mấy chục năm. Nàng trẻ tuổi như vậy căn bản không giống
- Ta vừa mới đánh cho con chó lười biếng kia một cái. Hiện tại, đến lượt ngươi!
Thiếu nữ giơ tay lên một cái, đai lưng rút ra, cuối cùng lại hóa thành một cây roi.
Nghe được bốn chữ con chó lười biếng, Lăng Hàn liền có thể kết luận, thiếu nữ này không có khả năng ăn nói lung tung. Nếu không, cũng sẽ không biết Dưỡng Binh Thụ là do một con yêu khuyển Cực Cốt Cảnh canh gác.
Vút.
Người thiếu nữ giơ roi lên. Nhất thời, cái roi dài phát ra tiếng nổ, tràn ngập sóng khí tức đáng sợ.
Đây là khí tức Cực Cốt Cảnh, hơn nữa còn có thể là cấp bậc tứ cốt thậm chí ngũ cốt.
Lúc này, Lăng Hàn tin tưởng con chó lười biếng kia là do thiếu nữ nuôi, Dưỡng Binh Thụ là do thiếu nữ trồng. Thậm chí, người này căn bản không phải là một thiếu nữ, chỉ là nhìn qua dáng vẻ tương đối trẻ mà thôi.
- Tiền bối, tại hạ thất lễ.
Hắn ôm quyền.
- Ngươi thất lễ chỗ nào?
Thiếu nữ lộ ra thất sắc mờ mịt, quay về phía Lăng Hàn quan sát từ trên xuống dưới một hồi.
- Quần áo của ngươi lại không có chỗ nào không chỉnh tề, tại sao lại nói thất lễ? Đúng rồi, tiểu tử, ngươi cũng không nên ngắt lời. Lão nương là tới đánh ngươi!
Năng lực hiểu của thiếu nữ này rất có vấn đề.
Lăng Hàn thở dài, nói:
- Tại hạ cũng không biết Dưỡng Binh Thụ này là do tiền bối trồng, cho nên mới hái vài cái. Bằng không, như vậy đi, ta đền tiền cho tiền bối thì thế nào?
Thảo nào phía học viện không tìm hắn gây phiền phức. Hóa ra là thiếu nữ này trồng, tất nhiên có chủ nhân tự mình đến đòi nợ.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ngươi chẳng lẽ không biết chữ sao? Lão nương ở dưới chân núi đã cắm một tấm bảng hiệu, phát ra lời cảnh cáo.
Tấm biển cảnh cáo còn do nàng viết.
Lăng Hàn thở dài, nói:
- Tiền bối, ngài nói cái giá đi, ta nhất định tận lực bồi thường.
- Bồi thường là một chuyện, nhưng ngươi trộm đồ của lão nương. Không đánh ngươi một trận, lão nương lại không cam lòng!
Thiếu nữ vung roi phát ra những tiếng vút vút.
Heo háo sắc lặng lẽ lui về phía sau. Gặp phải loại tình huống này, nó tất nhiên là không nghĩa khí bỏ chạy. Khốn kiếp, chỉ là đáng thương cho miếng thịt dê nướng của nó.
Suy nghĩ trong đầu của Lăng Hàn thay đổi thật nhanh, cười nói:
- Tiền bối, ngài là Cực Cốt Cảnh, tại hạ lại chỉ là Hoán Huyết nhất biến. Tiền bố khi dễ người như vậy không tốt lắm đi? Không bằng, chúng ta áp chế cảnh giới, cùng giai đánh một trận thì thế nào?
Thiếu nữ cười lạnh:
- Lão nương là tới đánh ngươi, cũng không phải thử so đấu với ngươi, tại sao phải áp chế tu vi, cùng ngươi đánh một trận công bằng?
- Vậy dĩ nhiên là tiền bối quang minh lỗi lạc, không chiếm tiện nghi của tiểu bối.
Lăng Hàn đưa đỉnh đầu qua tâng bốc. Hắn cũng không muốn bị người điên cuồng đánh. Hắn cũng tự hiểu lấy mình. Tu vi của thiếu nữ này chí ít là tứ cốt. Hắn tuyệt đối không thể địch nổi.
Cho nên, nếu như đối phương đồng ý áp chế cảnh giới đánh một trận, hắn lại không sợ.
Thiếu nữ nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
- Cùng cảnh giới đánh một trận, lão nương không phải là đối thủ của ngươi. Mặc kệ!=
Dựa vào, ngươi cũng quá chính trực!
A, cái đó hình như có chút giống với người nào đó.
Lăng Hàn thử thăm dò nói:
- Một mình nàng là tiểu nha đầu lông cũng không có đủ dài, mở miệng liền nói lão nương, không xấu hổ sao?
- Lông không đủ dài?
Thiếu nữ lộ ra vẻ nghi hoặc, xoay người, giật quần lại liếc mắt thoáng nhìn, sau đó nói.
- Rõ ràng đủ dài!
Được, hiểu rõ.
Lăng Hàn nói:
- Tiền bối và Cát Thu Lĩnh là quan hệ như thế nào?
Trước đó hắn lại chỉ gặp qua một thiếu niên ngay thẳng như thế. Nếu nói hai người không có quan hệ gì, đánh chết Lăng Hàn cũng không tin.
Thiếu nữ không khỏi sửng sốt, nói:
- Ngươi lại quen biết với thằng nhóc đó?
- Cát Thu Lĩnh là bằng hữu của ta.
Lăng Hàn cười nói.
Thiếu nữ nghiêng đầu suy tính một hồi, mới nói:
- Cát Thu Lĩnh là con trai của lão nương.
Lăng Hàn nghiến răng. Hai người này nếu như đứng chung một chỗ, ai cũng sẽ cho rằng bọn họ là huynh muội? Hắn chỉ có thể gật đầu, nói:
- Tiền bối bảo dưỡng thật tốt.
Heo háo sắc xem thường. Khốn kiếp. Điều này không phải là vấn đề bảo dưỡng, mà là nha đầu kia bộ dạng trẻ không bình thường.
- Người lớn nhà nàng đâu?
- Chết rồi.
Thiếu nữ mặt không đổi sắc nói, đã cầm đùi dê trực tiếp gặm.
Con heo nhỏ háo sắc nhất thời giận dữ, vươn móng heo chỉ vào thiếu nữ, bộ dạng ta phải liều mạng.
Dám cướp thịt của heo đại gia, chán sống! Mấu chốt là, ngực còn nhỏ như vậy. Khốn kiếp, đó là điều heo đại gia ghét nhất.
Lăng Hàn nhìn thiếu nữ, nhíu mày. Thiếu nữ này cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được, hoàn toàn không nhìn ra tu vi cao thấp.
Muốn nói nàng chỉ là người bình thường, lại làm sao có thể lặng lẽ gần mà không bị hắn phát hiện?
Nếu muốn nói tu vi của nàng còn cao hơn cả Lăng Hàn, vậy thì càng không thể tưởng tượng nổi. Mới mười bốn mười lăm tuổi đã đạt Cực Cốt Cảnh? Đó không phải là còn muốn yêu nghiệt hơn so với Hồng Thiên Bộ sao? Nếu thật sự có quái vật như vậy, còn không phải đã sớm nổi danh khắp thiên hạ.
Hắn nhìn thiếu nữ ăn như hổ đói, nói:
- Tiểu cô nương, nàng tên là gì?
- Tiểu cô nương?
Thiếu nữ buông đùi dê, nghiêng đầu nhìn Lăng Hàn một hồi.
- Lão nương làm mẹ ngươi cũng dư dả!
Thực là một nha đầu không khiến cho người ta yêu thích. Đều nói ăn thịt người miệng ngắn. Nàng thì hay rồi, ngược lại còn chiếm tiện nghi.
Vút.
Heo háo sắc nỗ lực nhảy lên một cái, gặm miếng thịt dê. Nhưng bất đắc dĩ, lực nhảy lên quá mức khả quan, cách mặt đất chỉ có ba tấc liền rơi xuống, cách va chạm tới miếng thịt còn kém xa lắm.
Thiếu nữ hình như hứng thú, đặt miếng thịt thấp một chút. Đợi tới thời điểm heo háo sắc muốn cắn, nàng lại nhấc lên, khiến cho heo háo sắc cắn vào một khoảng không. Nàng vui vẻ cười ha ha.
Còn nói không phải là tiểu hài tử!
Lăng Hàn cũng không có hỏi lại, chỉ lẳng lặng nhìn. Nàng chung quy sẽ không bỏ chạy tới đây ăn một bữa thịt dê.
Một lát sau, thiếu nữ dường như chán đùa với heo, tiện tay vứt cái đùi dê ăn chỉ còn xương trên mặt đất, nói:
- Tiểu tử, bụi cây Dưỡng Binh Thụ kia là do ta trồng!
Lúc heo háo sắc nhào ra ngoài, lại phát hiện chỉ ngậm được một cái xương, không khỏi giận dữ.
Ngươi là chó sao, lại có thể gặm xương sạch như vậy, ngay cả một thớ thịt cũng không tìm được.
Lăng Hàn lại nhất thời kinh sợ. Dưỡng Binh Thụ lại là do nàng trồng?
Không có khả năng. Bụi cây Dưỡng Binh Thụ kia chí ít đã trồng dưới mấy chục năm. Nàng trẻ tuổi như vậy căn bản không giống
- Ta vừa mới đánh cho con chó lười biếng kia một cái. Hiện tại, đến lượt ngươi!
Thiếu nữ giơ tay lên một cái, đai lưng rút ra, cuối cùng lại hóa thành một cây roi.
Nghe được bốn chữ con chó lười biếng, Lăng Hàn liền có thể kết luận, thiếu nữ này không có khả năng ăn nói lung tung. Nếu không, cũng sẽ không biết Dưỡng Binh Thụ là do một con yêu khuyển Cực Cốt Cảnh canh gác.
Vút.
Người thiếu nữ giơ roi lên. Nhất thời, cái roi dài phát ra tiếng nổ, tràn ngập sóng khí tức đáng sợ.
Đây là khí tức Cực Cốt Cảnh, hơn nữa còn có thể là cấp bậc tứ cốt thậm chí ngũ cốt.
Lúc này, Lăng Hàn tin tưởng con chó lười biếng kia là do thiếu nữ nuôi, Dưỡng Binh Thụ là do thiếu nữ trồng. Thậm chí, người này căn bản không phải là một thiếu nữ, chỉ là nhìn qua dáng vẻ tương đối trẻ mà thôi.
- Tiền bối, tại hạ thất lễ.
Hắn ôm quyền.
- Ngươi thất lễ chỗ nào?
Thiếu nữ lộ ra thất sắc mờ mịt, quay về phía Lăng Hàn quan sát từ trên xuống dưới một hồi.
- Quần áo của ngươi lại không có chỗ nào không chỉnh tề, tại sao lại nói thất lễ? Đúng rồi, tiểu tử, ngươi cũng không nên ngắt lời. Lão nương là tới đánh ngươi!
Năng lực hiểu của thiếu nữ này rất có vấn đề.
Lăng Hàn thở dài, nói:
- Tại hạ cũng không biết Dưỡng Binh Thụ này là do tiền bối trồng, cho nên mới hái vài cái. Bằng không, như vậy đi, ta đền tiền cho tiền bối thì thế nào?
Thảo nào phía học viện không tìm hắn gây phiền phức. Hóa ra là thiếu nữ này trồng, tất nhiên có chủ nhân tự mình đến đòi nợ.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào hắn:
- Ngươi chẳng lẽ không biết chữ sao? Lão nương ở dưới chân núi đã cắm một tấm bảng hiệu, phát ra lời cảnh cáo.
Tấm biển cảnh cáo còn do nàng viết.
Lăng Hàn thở dài, nói:
- Tiền bối, ngài nói cái giá đi, ta nhất định tận lực bồi thường.
- Bồi thường là một chuyện, nhưng ngươi trộm đồ của lão nương. Không đánh ngươi một trận, lão nương lại không cam lòng!
Thiếu nữ vung roi phát ra những tiếng vút vút.
Heo háo sắc lặng lẽ lui về phía sau. Gặp phải loại tình huống này, nó tất nhiên là không nghĩa khí bỏ chạy. Khốn kiếp, chỉ là đáng thương cho miếng thịt dê nướng của nó.
Suy nghĩ trong đầu của Lăng Hàn thay đổi thật nhanh, cười nói:
- Tiền bối, ngài là Cực Cốt Cảnh, tại hạ lại chỉ là Hoán Huyết nhất biến. Tiền bố khi dễ người như vậy không tốt lắm đi? Không bằng, chúng ta áp chế cảnh giới, cùng giai đánh một trận thì thế nào?
Thiếu nữ cười lạnh:
- Lão nương là tới đánh ngươi, cũng không phải thử so đấu với ngươi, tại sao phải áp chế tu vi, cùng ngươi đánh một trận công bằng?
- Vậy dĩ nhiên là tiền bối quang minh lỗi lạc, không chiếm tiện nghi của tiểu bối.
Lăng Hàn đưa đỉnh đầu qua tâng bốc. Hắn cũng không muốn bị người điên cuồng đánh. Hắn cũng tự hiểu lấy mình. Tu vi của thiếu nữ này chí ít là tứ cốt. Hắn tuyệt đối không thể địch nổi.
Cho nên, nếu như đối phương đồng ý áp chế cảnh giới đánh một trận, hắn lại không sợ.
Thiếu nữ nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
- Cùng cảnh giới đánh một trận, lão nương không phải là đối thủ của ngươi. Mặc kệ!=
Dựa vào, ngươi cũng quá chính trực!
A, cái đó hình như có chút giống với người nào đó.
Lăng Hàn thử thăm dò nói:
- Một mình nàng là tiểu nha đầu lông cũng không có đủ dài, mở miệng liền nói lão nương, không xấu hổ sao?
- Lông không đủ dài?
Thiếu nữ lộ ra vẻ nghi hoặc, xoay người, giật quần lại liếc mắt thoáng nhìn, sau đó nói.
- Rõ ràng đủ dài!
Được, hiểu rõ.
Lăng Hàn nói:
- Tiền bối và Cát Thu Lĩnh là quan hệ như thế nào?
Trước đó hắn lại chỉ gặp qua một thiếu niên ngay thẳng như thế. Nếu nói hai người không có quan hệ gì, đánh chết Lăng Hàn cũng không tin.
Thiếu nữ không khỏi sửng sốt, nói:
- Ngươi lại quen biết với thằng nhóc đó?
- Cát Thu Lĩnh là bằng hữu của ta.
Lăng Hàn cười nói.
Thiếu nữ nghiêng đầu suy tính một hồi, mới nói:
- Cát Thu Lĩnh là con trai của lão nương.
Lăng Hàn nghiến răng. Hai người này nếu như đứng chung một chỗ, ai cũng sẽ cho rằng bọn họ là huynh muội? Hắn chỉ có thể gật đầu, nói:
- Tiền bối bảo dưỡng thật tốt.
Heo háo sắc xem thường. Khốn kiếp. Điều này không phải là vấn đề bảo dưỡng, mà là nha đầu kia bộ dạng trẻ không bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.