Chương 2433: Hồng Hoang ra tay
Cô Đơn Địa Phi
08/04/2018
Hồ Ngôn rốt cục kêu lên, Bất Diệt A Phần Hỏa của hắn không phải dựa vào lực lượng của mình đạt được, mà là Ngự Hư Tiên Vương tự mình ra tay, giúp hắn trấn áp hung sát cùng lực phá hoại trong hỏa diễm, để hắn tìm hiểu chín mươi chín năm mới thu được.
Hung diễm như vậy thậm chí có thể ngang hàng uy thế của Tiên Vương… điều kiện trước tiên là hắn đạt đến Tiên Vương cảnh, cái này cũng là chổ hắn kiêu ngạo, trong Tiên Phủ Cảnh có mấy người có thể đạt đến độ cao như vậy?
Nhưng Lăng Hàn chỉ bị hắn nhốt một hồi, lại đột nhiên đại phát thần uy, phá giải Bất Diệt A Phạm Hỏa, điều này để hắn làm sao tin tưởng?
- Không có cái gì không thể, ở trong mắt ta ngươi chỉ là một cặn bã mà thôi, đánh bại một cặn bã lại có gì khó?
Lăng Hàn từ tốn nói, trên nắm tay bùng lên ngọn lửa, kết ra một phù văn cổ xưa mà lại uy nghiêm.
Oành!
Oành!
Oành!
Hồ Ngôn nguyên bản có thể chống đối chừng trăm chiêu mới bị thua, nhưng bởi vì tâm chí bị đoạt, chiến ý giảm mạnh, cái này còn làm sao chống lại Lăng Hàn?
Hắn bị đánh tơi bời, kêu thảm thiết không dứt.
Chỉ mười mấy chiêu mà thôi, Hồ Ngôn liền ngã trên mặt đất, dung nham mất đi khởi nguồn, nên không còn sôi trào nữa, bị trận pháp nơi đây trấn áp, hóa thành hư vô.
Lăng Hàn nhìn về phía Tề Á, để cô gái nóng bỏng này không tự chủ được lui một bước, trên mặt có sợ hãi mãnh liệt, tựa hồ lo lắng cũng bị Lăng Hàn bạo đánh một trận.
- Trở về nói cho Già Lan...
Lăng Hàn xách Hồ Ngôn lên.
- Còn có ngươi, đi nói cho Hồng Hoang, muốn đến làm khách, ta rất hoan nghênh. Nhưng cần lấy chút thành ý ra, không nên để cho a miêu a cẩu như các ngươi tới quấy rầy ta!
- Cút!
Hắn giương tay vung một cái, Hồ Ngôn nhất thời bị hắn ném ra thật xa.
Tề Á vừa thấy, không khỏi rụt thân thể xuống, vội vàng xoay người chạy trối chết.
- Ha ha!
Lăng Hàn cười cợt, ngồi xuống tiếp tục uống trà.
Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu cũng không có để ở trong lòng, tuy Hồng Hoang cùng Già Lan đã bước vào Tiên Phủ Cảnh, lấy Đế giả vô thượng chi uy, Lăng Hàn tuyệt đối không thể là đối thủ của bọn họ.
Nhưng nơi này là Thánh Nguyên Học Viện, quy tắc nên có vẫn sẽ có, nghĩ rằng hai người này cũng không dám trắng trợn bắt nạt người như vậy.
Nhưng mà, vẻn vẹn chỉ qua một hồi, chỉ thấy một Cự Linh Thần Chưởng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bàn tay trong suốt như ngọc, từng viên từng viên phù văn óng ánh, lấy tư thế không gì địch nổi trấn xuống xuống.
Lăng Hàn vội vã nắm lên hai nữ, triển khai Hư Linh Không Gian, thân hình nhanh động.
Ầm!
Cự chưởng hạ xuống, oanh, bốn động phủ của bọn người Lăng Hàn trong cùng một lúc biến thành phế tích.
- Oa!
Lăng Hàn liên tục thổ huyết, cũng còn tốt, hai nữ được hắn che ở phía sau, không có bị trùng kích quá lớn, không giống Lăng Hàn bị Cự Linh Chưởng mang theo dư âm đụng một phát.
Cái này quá dọa người, vẻn vẹn chỉ là một đạo dư âm mà thôi, lại có uy năng như vậy.
Cường giả Thăng Nguyên Cảnh ra tay?
- Đây là một cảnh cáo, người Hồng Hoang ta không ai có thể nhục nhã!
Một thanh âm thong thả vang lên, mang theo khí phách vô cùng vô tận.
Hồng Hoang!
Người xuất thủ lại là Hồng Hoang, hắn cũng vẻn vẹn chỉ là Nhất Bí mà thôi.
Đế giả vô thượng quả nhiên mạnh mẽ.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, chẳng trách Hồng Hoang có thể sánh ngang Kỷ Vô Danh, nếu như hắn cùng Kỷ Vô Danh cao hơn một cảnh giới giao thủ, vậy kết quả căn bản không cần nhiều lời, hắn sẽ chết rất thảm.
Người chưa từng xuất hiện, chỉ xa xa một chưởng, liền để hắn bị thương nhẹ, nếu không phải phản ứng đúng lúc, hắn thậm chí sẽ bị trọng thương!
Hơn nữa, người này cực kỳ bá đạo.
Đây chính là Thánh Nguyên Học Viện, nhưng Hồng Hoang công nhiên ra tay với Lăng Hàn, lấy lớn ép nhỏ, hoàn toàn không nhìn quy tắc, hung hăng như vậy cũng thật hiếm thấy.
- Hạn ngươi ở trong vòng ba ngày, đến Hoang Minh ta đưa tin, làm một tạp dịch quét rác, bằng không, lần sau ta đánh vỡ không phải động phủ của các ngươi.
Âm thanh của Hồng Hoang lần thứ hai truyền tới.
- Rượu mời không uống, hừ, tự mình chuốc lấy cực khổ!
Âm thanh ầm ầm, không hề cố kỵ, tựa hồ ngay cả Tiên Vương cũng không để vào mắt.
Sắc mặt của Lăng Hàn chìm xuống, cách làm của Hồng Hoang ra ngoài dự liệu của hắn, thứ này làm sao dám kiêu ngạo như thế?
- Nhất Bí sao?
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói.
Ỷ vào cao hơn hắn một cảnh giới liền có thể ngang tàng như thế? Kháo, cho rằng hắn sẽ không đột phá sao?
- Hồng Hoang, bắt nạt một người mới như thế, còn thấp hơn mình một cảnh giới lớn có ý tứ sao?
Một thanh âm cũng thong thả vang lên.
- Thích Thiện Tử, ngươi dám quản chuyện của ta?
Hồng Hoang tăng cao âm thanh, khí phách càng rực cháy.
Người thứ hai là Thích Thiện Tử trong tứ đại Đế giả vô thượng, chẳng trách dám đối kháng Hồng Hoang.
- Ha ha.
Thích Thiện Tử chỉ cười nhạt.
- Tiểu tăng chỉ là không ưa mà thôi, nếu như ngươi muốn chiến, tiểu tăng cũng không ngại hóa thành Đấu Chiến Thắng Phật, cùng ngươi luận bàn một chút.
- Lần trước chiến một trận không có phân ra thắng bại, lần này có thể có kết quả.
Hồng Hoang rầm rầm nói.
- Đến chiến!
Vèo, một vệt kim quang lòe lòe, bóng người đột nhiên phóng lên trời, sau đó là một bóng người bay về phía không trung. Oanh, phía chân trời lập tức có tia sáng chói mắt dật động, rõ ràng cách vô cùng xa, nhưng có thể rõ ràng mà nhìn thấy.
Hai Đế giả vô thượng đã khai chiến.
Lăng Hàn kinh ngạc, tại sao Thích Thiện Tử muốn ra mặt thay mình? Lẽ nào cũng muốn mời chào mình?
Hồng Hoang và Thích Thiện Tử đến cùng là ai thắng, không có ai biết, nhưng Hồng Hoang không nhắc lại sự tình để Lăng Hàn đi Hoang Minh làm tạp dịch nữa, có thể thấy được hắn chí ít không có vượt qua Thích Thiện Tử.
Có điều, Thích Thiện Tử cũng không có để ý tới Lăng Hàn, đúng là để Lăng Hàn có chút giật mình.
Lại đợi ba ngày, Lăng Hàn quyết định đi bái phỏng Thích Thiện Tử một chút, đến tột cùng là nhân vật thế nào.
Hắn chỉ có một người, đi tới trước động phủ của Thích Thiện Tử.
Động phủ của Thích Thiện Tử mở rộng, ngoài cửa đứng một người trẻ tuổi biểu hiện ôn hòa, nhìn thấy Lăng Hàn đi tới, hắn hơi khom người nói:
- Hóa ra là Hàn thiếu đến, Phật Tử đại nhân đã chờ lâu, mời đến.
Trong hồ lô bán thuốc gì a?
Lăng Hàn nhanh chân đi vào động phủ, nơi này có động thiên khác, dùng tới Không Gian bí thuật, bên ngoài nhìn không lớn, nhưng bên trong không nhỏ một chút nào.
Trong động phủ khắp nơi là hoa sen nở rộ, có phổ thông, cũng có Ngân Liên năm lá, Kim Liên chín lá, Tử Liên mười tám lá, hương sen tung bay, rõ ràng truyền vạn dặm.
Hung diễm như vậy thậm chí có thể ngang hàng uy thế của Tiên Vương… điều kiện trước tiên là hắn đạt đến Tiên Vương cảnh, cái này cũng là chổ hắn kiêu ngạo, trong Tiên Phủ Cảnh có mấy người có thể đạt đến độ cao như vậy?
Nhưng Lăng Hàn chỉ bị hắn nhốt một hồi, lại đột nhiên đại phát thần uy, phá giải Bất Diệt A Phạm Hỏa, điều này để hắn làm sao tin tưởng?
- Không có cái gì không thể, ở trong mắt ta ngươi chỉ là một cặn bã mà thôi, đánh bại một cặn bã lại có gì khó?
Lăng Hàn từ tốn nói, trên nắm tay bùng lên ngọn lửa, kết ra một phù văn cổ xưa mà lại uy nghiêm.
Oành!
Oành!
Oành!
Hồ Ngôn nguyên bản có thể chống đối chừng trăm chiêu mới bị thua, nhưng bởi vì tâm chí bị đoạt, chiến ý giảm mạnh, cái này còn làm sao chống lại Lăng Hàn?
Hắn bị đánh tơi bời, kêu thảm thiết không dứt.
Chỉ mười mấy chiêu mà thôi, Hồ Ngôn liền ngã trên mặt đất, dung nham mất đi khởi nguồn, nên không còn sôi trào nữa, bị trận pháp nơi đây trấn áp, hóa thành hư vô.
Lăng Hàn nhìn về phía Tề Á, để cô gái nóng bỏng này không tự chủ được lui một bước, trên mặt có sợ hãi mãnh liệt, tựa hồ lo lắng cũng bị Lăng Hàn bạo đánh một trận.
- Trở về nói cho Già Lan...
Lăng Hàn xách Hồ Ngôn lên.
- Còn có ngươi, đi nói cho Hồng Hoang, muốn đến làm khách, ta rất hoan nghênh. Nhưng cần lấy chút thành ý ra, không nên để cho a miêu a cẩu như các ngươi tới quấy rầy ta!
- Cút!
Hắn giương tay vung một cái, Hồ Ngôn nhất thời bị hắn ném ra thật xa.
Tề Á vừa thấy, không khỏi rụt thân thể xuống, vội vàng xoay người chạy trối chết.
- Ha ha!
Lăng Hàn cười cợt, ngồi xuống tiếp tục uống trà.
Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu cũng không có để ở trong lòng, tuy Hồng Hoang cùng Già Lan đã bước vào Tiên Phủ Cảnh, lấy Đế giả vô thượng chi uy, Lăng Hàn tuyệt đối không thể là đối thủ của bọn họ.
Nhưng nơi này là Thánh Nguyên Học Viện, quy tắc nên có vẫn sẽ có, nghĩ rằng hai người này cũng không dám trắng trợn bắt nạt người như vậy.
Nhưng mà, vẻn vẹn chỉ qua một hồi, chỉ thấy một Cự Linh Thần Chưởng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bàn tay trong suốt như ngọc, từng viên từng viên phù văn óng ánh, lấy tư thế không gì địch nổi trấn xuống xuống.
Lăng Hàn vội vã nắm lên hai nữ, triển khai Hư Linh Không Gian, thân hình nhanh động.
Ầm!
Cự chưởng hạ xuống, oanh, bốn động phủ của bọn người Lăng Hàn trong cùng một lúc biến thành phế tích.
- Oa!
Lăng Hàn liên tục thổ huyết, cũng còn tốt, hai nữ được hắn che ở phía sau, không có bị trùng kích quá lớn, không giống Lăng Hàn bị Cự Linh Chưởng mang theo dư âm đụng một phát.
Cái này quá dọa người, vẻn vẹn chỉ là một đạo dư âm mà thôi, lại có uy năng như vậy.
Cường giả Thăng Nguyên Cảnh ra tay?
- Đây là một cảnh cáo, người Hồng Hoang ta không ai có thể nhục nhã!
Một thanh âm thong thả vang lên, mang theo khí phách vô cùng vô tận.
Hồng Hoang!
Người xuất thủ lại là Hồng Hoang, hắn cũng vẻn vẹn chỉ là Nhất Bí mà thôi.
Đế giả vô thượng quả nhiên mạnh mẽ.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, chẳng trách Hồng Hoang có thể sánh ngang Kỷ Vô Danh, nếu như hắn cùng Kỷ Vô Danh cao hơn một cảnh giới giao thủ, vậy kết quả căn bản không cần nhiều lời, hắn sẽ chết rất thảm.
Người chưa từng xuất hiện, chỉ xa xa một chưởng, liền để hắn bị thương nhẹ, nếu không phải phản ứng đúng lúc, hắn thậm chí sẽ bị trọng thương!
Hơn nữa, người này cực kỳ bá đạo.
Đây chính là Thánh Nguyên Học Viện, nhưng Hồng Hoang công nhiên ra tay với Lăng Hàn, lấy lớn ép nhỏ, hoàn toàn không nhìn quy tắc, hung hăng như vậy cũng thật hiếm thấy.
- Hạn ngươi ở trong vòng ba ngày, đến Hoang Minh ta đưa tin, làm một tạp dịch quét rác, bằng không, lần sau ta đánh vỡ không phải động phủ của các ngươi.
Âm thanh của Hồng Hoang lần thứ hai truyền tới.
- Rượu mời không uống, hừ, tự mình chuốc lấy cực khổ!
Âm thanh ầm ầm, không hề cố kỵ, tựa hồ ngay cả Tiên Vương cũng không để vào mắt.
Sắc mặt của Lăng Hàn chìm xuống, cách làm của Hồng Hoang ra ngoài dự liệu của hắn, thứ này làm sao dám kiêu ngạo như thế?
- Nhất Bí sao?
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói.
Ỷ vào cao hơn hắn một cảnh giới liền có thể ngang tàng như thế? Kháo, cho rằng hắn sẽ không đột phá sao?
- Hồng Hoang, bắt nạt một người mới như thế, còn thấp hơn mình một cảnh giới lớn có ý tứ sao?
Một thanh âm cũng thong thả vang lên.
- Thích Thiện Tử, ngươi dám quản chuyện của ta?
Hồng Hoang tăng cao âm thanh, khí phách càng rực cháy.
Người thứ hai là Thích Thiện Tử trong tứ đại Đế giả vô thượng, chẳng trách dám đối kháng Hồng Hoang.
- Ha ha.
Thích Thiện Tử chỉ cười nhạt.
- Tiểu tăng chỉ là không ưa mà thôi, nếu như ngươi muốn chiến, tiểu tăng cũng không ngại hóa thành Đấu Chiến Thắng Phật, cùng ngươi luận bàn một chút.
- Lần trước chiến một trận không có phân ra thắng bại, lần này có thể có kết quả.
Hồng Hoang rầm rầm nói.
- Đến chiến!
Vèo, một vệt kim quang lòe lòe, bóng người đột nhiên phóng lên trời, sau đó là một bóng người bay về phía không trung. Oanh, phía chân trời lập tức có tia sáng chói mắt dật động, rõ ràng cách vô cùng xa, nhưng có thể rõ ràng mà nhìn thấy.
Hai Đế giả vô thượng đã khai chiến.
Lăng Hàn kinh ngạc, tại sao Thích Thiện Tử muốn ra mặt thay mình? Lẽ nào cũng muốn mời chào mình?
Hồng Hoang và Thích Thiện Tử đến cùng là ai thắng, không có ai biết, nhưng Hồng Hoang không nhắc lại sự tình để Lăng Hàn đi Hoang Minh làm tạp dịch nữa, có thể thấy được hắn chí ít không có vượt qua Thích Thiện Tử.
Có điều, Thích Thiện Tử cũng không có để ý tới Lăng Hàn, đúng là để Lăng Hàn có chút giật mình.
Lại đợi ba ngày, Lăng Hàn quyết định đi bái phỏng Thích Thiện Tử một chút, đến tột cùng là nhân vật thế nào.
Hắn chỉ có một người, đi tới trước động phủ của Thích Thiện Tử.
Động phủ của Thích Thiện Tử mở rộng, ngoài cửa đứng một người trẻ tuổi biểu hiện ôn hòa, nhìn thấy Lăng Hàn đi tới, hắn hơi khom người nói:
- Hóa ra là Hàn thiếu đến, Phật Tử đại nhân đã chờ lâu, mời đến.
Trong hồ lô bán thuốc gì a?
Lăng Hàn nhanh chân đi vào động phủ, nơi này có động thiên khác, dùng tới Không Gian bí thuật, bên ngoài nhìn không lớn, nhưng bên trong không nhỏ một chút nào.
Trong động phủ khắp nơi là hoa sen nở rộ, có phổ thông, cũng có Ngân Liên năm lá, Kim Liên chín lá, Tử Liên mười tám lá, hương sen tung bay, rõ ràng truyền vạn dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.