Chương 807: Huyết Hòe Thụ Nhân (Thượng)
Cô Đơn Địa Phi
31/12/2017
- Hì hì!
Hổ Nữu nhất thời đắc ý.
Ba người lại tiếp tục lên đường, Lăng Hàn cân nhắc nói:
- Tử Linh Chi Hoa đến từ U Minh, chẳng lẽ nói, là đến từ Minh Giới? Ngũ Tông tự nhiên không thể tiến vào Minh Giới, như vậy bọn họ chiếm được từ nơi nào?
Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời:
- Thiên Thi Tông!
Căn nguyên của Thiên Thi Tông không phải ở Thần giới, mà là Minh Giới, như vậy sau khi Ngũ Tông và Thiên Thi Tông đạt thành giao dịch, thu được Tử Linh Chi Hoa cũng không phải là chuyện không thể nào.
- Bọn họ hợp tác sâu, nằm ngoài dự đoán của ta nha!
Lăng Hàn lẩm bẩm nói.
Ba người chỉ đi một đoạn, lại thấy Tiên Vu Thải chận ở trước mặt, nhìn thấy bọn họ, cô nàng này lập tức lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy, cười lạnh nói:
- Các ngươi không cắt đuôi được ta đâu!
Thực sự là phiền phức!
Lăng Hàn nhìn về phía Hách Liên Tầm Tuyết, cười nói:
- Chúng ta có thể làm thịt nàng hay không?
- Tốt tốt, Nữu muốn ăn thịt rồng hầm!
Hổ Nữu lập tức chảy nước miếng nói, sợ đến Tiên Vu Thải nhảy một cái, tại sao tiểu nha đầu này hung tàn như vậy, động một chút là muốn ăn thịt rồng.
Hách Liên Tầm Tuyết lắc đầu nói:
- Hay là thôi đi, dù sao người ta cũng là quận chúa của Tiên Vu tộc, hiện tại là lúc liên thủ, giết nàng không hay lắm.
Tiên Vu Thải thở phào nhẹ nhõm, nàng tự nhiên biết bất luận Lăng Hàn hay Hách Liên Tầm Tuyết, đều có thực lực ung dung đánh giết mình. Có điều, Lăng Hàn nói lại làm cho nàng lo lắng.
- Nơi này là Quỷ Long Quật, giết cũng không người nào biết là chúng ta làm nha.
Hách Liên Tầm Tuyết nhìn thấy Tiên Vu Thải run cầm cập, không khỏi cười nói:
- Được rồi, ngươi không nên doạ nàng.
Lúc này Lăng Hàn mới nói:
- Không nên theo chúng ta nữa, bằng không không quản ngươi là ai, giết không tha!
Tiên Vu Thải lại kiên cường lên, nghểnh đầu nói:
- Giết đi, ngươi dám giết sao?
Nơi này mới ở tầng thứ hai, người lui tới rất nhiều, nàng mới không tin Lăng Hàn dám động thủ.
- Không biết mùi vị!
Lăng Hàn lắc đầu, tiểu công chúa này tuyệt đối là bị làm hư, cực kỳ tùy hứng, may là gặp phải hắn, bằng không đã sớm mất mạng.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, hoàn cảnh tầng thứ hai hoàn toàn khác nhau, tất cả đều là rừng rậm màu đỏ rực, từng cây từng cây cao tới trăm trượng, tạo ra tán cây to lớn, phảng phất như người khổng lồ.
- Những thứ này là Huyết Hòe Thụ, hấp thu tinh hoa huyết nhục của Chân Long mà sinh. Mà trong đó có một ít Huyết Hòe Thụ thậm chí còn có thể tu luyện, mọc chân di chuyển, ra tay giết người, xưng là Huyết Hòe Thụ Nhân!
Hách Liên Tầm Tuyết nhắc nhở.
- Ở trước khi Huyết Hòe Thụ Nhân ra tay, ngươi căn bản không thể biết có phải nó hay không, vì lẽ đó cần phải cẩn thận, mỗi lần Quỷ Long Quật mở ra, người chết ở nơi này là nhiều nhất.
Lăng Hàn gật đầu, đây giống như trước đó bọn họ phục kích Cổ Minh, dưới đánh lén, có thể làm cho thiên tài cũng phải nuốt hận.
Nhưng Huyết Hòe Thụ Nhân cũng là bảo vật, bọn nó súc tích ra thụ tâm, ngưng tụ một tia tinh hoa của Á Long, hiệu quả gần bằng Long Huyết Thảo, cũng thuộc về đồ vật phải tranh. Ở trước bảo vật, dù cho người người đều biết nơi này nguy hiểm, nhưng không ít người tuyển chọn đi tới, hấp dẫn Huyết Hòe Thụ Nhân ra tay công kích, từ đó giết ngược đoạt bảo.
Lăng Hàn cũng dự định như thế, ba người tài cao gan lớn, chỉ cần cẩn thận, lại thêm chỉ cần không gặp Huyết Hòe Thụ Nhân Vương thì sẽ không có nguy hiểm gì.
Xoạt!
Một cành cây đột nhiên chui ra, quấn về phía Tiên Vu Thải, tốc độ thật nhanh, hơn nữa rất bất ngờ.
Dù Tiên Vu Thải rất cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn bị đánh lén thành công, bởi vì cành của cây này ngay ở dưới chân của nàng, chỉ cần hơi động liền quấn lên chân, đùng, cành kéo một cái, kéo nàng bay lên.
Lúc này, chí ít có hơn mười rễ cành lại quấn tới, quấn nàng như bánh chưng.
- A!
Tiên Vu Thải không nhịn được thốt lên.
Lăng Hàn quay đầu lại, không khỏi cười to nói:
- Ta dám đánh cuộc, đây là một sắc thụ!
Cây này trói quá có nghệ thuật, tuy cành quấn chặt Tiên Vu Thải, nhưng hoàn toàn vẽ ra đường cong cả người, đặc biệt là ngực, nhô lên thật cao nha.
Nhưng Hách Liên Tầm Tuyết lại khó chịu, chẳng lẽ không biết nàng ghét nhất người khác khoe khoang ngực lớn ở trước mặt nàng sao? Nàng nói:
- Còn không cứu người?
- Không bằng lưu nàng lại nơi này đi, miễn cho làm phiền chúng ta!
Lăng Hàn cười nói.
Vèo, lại một nhành cây bắn ra, bắn tới trái tim của Tiên Vu Thải. Lần này không phải cuốn lấy, mà là muốn đâm thủng trái tim, hấp thụ tinh khí của nàng.
- Hừ!
Lăng Hàn búng một ngón tay, vù, cành cây kia liền bị chấn trở lại.
Xèo xèo xèo, liên tục bảy cành cây bắn ra, bắn về tim của Tiên Vu Thải.
- Vẫn không học ngoan sao?
Lăng Hàn triển khai Phúc Địa Ấn, đập tới những cành kia, đùng đùng đùng… những cành kia đều gãy lìa, nhìn kỹ, lại còn có chất lỏng màu xanh lục bay ra, giống như huyết dịch.
- Ngang!
Thanh âm tràn ngập phẫn nộ vang lên, chỉ thấy một gốc đại thụ vụt lên khỏi mặt đất, bộ rễ to lớn quấn thành hai cái chân, mà Tiên Vu Thải thì treo trên một cành, đang lay qua lay lại.
Huyết Hòe Thụ Nhân!
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Hai lần bồi hồi ở trên đường sinh tử, Tiên Vu Thải cuối cùng biết sợ rồi, run giọng cầu cứu Lăng Hàn.
Lăng Hàn không vội cứu người, quyết định để tiểu công chúa này ăn chút khổ sở, cho nàng học ngoan một ít. Hắn nhìn Huyết Hòe Thụ Nhân, cười nói:
- Đánh nhau không phải dựa vào la thét.
Ầm!
Huyết Hòe Thụ Nhân quấn cành thành một cánh tay thô to, đánh về phía Lăng Hàn, kình phong gào thét, nhưng thanh âm chưa tới, chưởng đã tới trước, cho thấy tốc độ của đòn đánh này nhanh ra sao.
- Sức chiến đấu gần bằng Thiên Nhân thất tinh.
Lăng Hàn phán đoán, ở chỗ này Phá Hư Cảnh không thể tiến vào, như vậy sức chiến đấu của Thiên Nhân thất tinh là cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn vẫn dùng Phúc Địa Ấn, đón đánh thụ nhân.
Oành!
Trong oanh kích nặng nề, thụ nhân bị đánh bay, Lăng Hàn đuổi theo, oành oành oành… mấy đòn Phúc Địa Ấn, đánh cho Cây Huyết Hòe Thụ Chấn chia năm xẻ bảy.
Hổ Nữu vọt ra, rất nhanh thì đào ra một viên tinh thể to bằng nắm tay màu máu, vui sướng nói:
- Lăng Hàn, Lăng Hàn, Nữu tìm được lõi cây rồi!
Tiên Vu Thải oan ức vuốt cái mông, tuy ngã không đau nàng, nhưng ba tên này đều coi nàng như không khí, làm cho nàng cực kỳ oan ức, người ta tốt xấu gì cũng là quận chúa, kim chi ngọc diệp, nhưng lại bị không nhìn như vậy.
Lăng Hàn thu hồi lõi cây, hiện tại không vội luyện hóa, thời gian có hạn, vẫn là trước tiên lấy được răng của Chân Long lại nói.
---------------
Hổ Nữu nhất thời đắc ý.
Ba người lại tiếp tục lên đường, Lăng Hàn cân nhắc nói:
- Tử Linh Chi Hoa đến từ U Minh, chẳng lẽ nói, là đến từ Minh Giới? Ngũ Tông tự nhiên không thể tiến vào Minh Giới, như vậy bọn họ chiếm được từ nơi nào?
Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời:
- Thiên Thi Tông!
Căn nguyên của Thiên Thi Tông không phải ở Thần giới, mà là Minh Giới, như vậy sau khi Ngũ Tông và Thiên Thi Tông đạt thành giao dịch, thu được Tử Linh Chi Hoa cũng không phải là chuyện không thể nào.
- Bọn họ hợp tác sâu, nằm ngoài dự đoán của ta nha!
Lăng Hàn lẩm bẩm nói.
Ba người chỉ đi một đoạn, lại thấy Tiên Vu Thải chận ở trước mặt, nhìn thấy bọn họ, cô nàng này lập tức lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy, cười lạnh nói:
- Các ngươi không cắt đuôi được ta đâu!
Thực sự là phiền phức!
Lăng Hàn nhìn về phía Hách Liên Tầm Tuyết, cười nói:
- Chúng ta có thể làm thịt nàng hay không?
- Tốt tốt, Nữu muốn ăn thịt rồng hầm!
Hổ Nữu lập tức chảy nước miếng nói, sợ đến Tiên Vu Thải nhảy một cái, tại sao tiểu nha đầu này hung tàn như vậy, động một chút là muốn ăn thịt rồng.
Hách Liên Tầm Tuyết lắc đầu nói:
- Hay là thôi đi, dù sao người ta cũng là quận chúa của Tiên Vu tộc, hiện tại là lúc liên thủ, giết nàng không hay lắm.
Tiên Vu Thải thở phào nhẹ nhõm, nàng tự nhiên biết bất luận Lăng Hàn hay Hách Liên Tầm Tuyết, đều có thực lực ung dung đánh giết mình. Có điều, Lăng Hàn nói lại làm cho nàng lo lắng.
- Nơi này là Quỷ Long Quật, giết cũng không người nào biết là chúng ta làm nha.
Hách Liên Tầm Tuyết nhìn thấy Tiên Vu Thải run cầm cập, không khỏi cười nói:
- Được rồi, ngươi không nên doạ nàng.
Lúc này Lăng Hàn mới nói:
- Không nên theo chúng ta nữa, bằng không không quản ngươi là ai, giết không tha!
Tiên Vu Thải lại kiên cường lên, nghểnh đầu nói:
- Giết đi, ngươi dám giết sao?
Nơi này mới ở tầng thứ hai, người lui tới rất nhiều, nàng mới không tin Lăng Hàn dám động thủ.
- Không biết mùi vị!
Lăng Hàn lắc đầu, tiểu công chúa này tuyệt đối là bị làm hư, cực kỳ tùy hứng, may là gặp phải hắn, bằng không đã sớm mất mạng.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, hoàn cảnh tầng thứ hai hoàn toàn khác nhau, tất cả đều là rừng rậm màu đỏ rực, từng cây từng cây cao tới trăm trượng, tạo ra tán cây to lớn, phảng phất như người khổng lồ.
- Những thứ này là Huyết Hòe Thụ, hấp thu tinh hoa huyết nhục của Chân Long mà sinh. Mà trong đó có một ít Huyết Hòe Thụ thậm chí còn có thể tu luyện, mọc chân di chuyển, ra tay giết người, xưng là Huyết Hòe Thụ Nhân!
Hách Liên Tầm Tuyết nhắc nhở.
- Ở trước khi Huyết Hòe Thụ Nhân ra tay, ngươi căn bản không thể biết có phải nó hay không, vì lẽ đó cần phải cẩn thận, mỗi lần Quỷ Long Quật mở ra, người chết ở nơi này là nhiều nhất.
Lăng Hàn gật đầu, đây giống như trước đó bọn họ phục kích Cổ Minh, dưới đánh lén, có thể làm cho thiên tài cũng phải nuốt hận.
Nhưng Huyết Hòe Thụ Nhân cũng là bảo vật, bọn nó súc tích ra thụ tâm, ngưng tụ một tia tinh hoa của Á Long, hiệu quả gần bằng Long Huyết Thảo, cũng thuộc về đồ vật phải tranh. Ở trước bảo vật, dù cho người người đều biết nơi này nguy hiểm, nhưng không ít người tuyển chọn đi tới, hấp dẫn Huyết Hòe Thụ Nhân ra tay công kích, từ đó giết ngược đoạt bảo.
Lăng Hàn cũng dự định như thế, ba người tài cao gan lớn, chỉ cần cẩn thận, lại thêm chỉ cần không gặp Huyết Hòe Thụ Nhân Vương thì sẽ không có nguy hiểm gì.
Xoạt!
Một cành cây đột nhiên chui ra, quấn về phía Tiên Vu Thải, tốc độ thật nhanh, hơn nữa rất bất ngờ.
Dù Tiên Vu Thải rất cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn bị đánh lén thành công, bởi vì cành của cây này ngay ở dưới chân của nàng, chỉ cần hơi động liền quấn lên chân, đùng, cành kéo một cái, kéo nàng bay lên.
Lúc này, chí ít có hơn mười rễ cành lại quấn tới, quấn nàng như bánh chưng.
- A!
Tiên Vu Thải không nhịn được thốt lên.
Lăng Hàn quay đầu lại, không khỏi cười to nói:
- Ta dám đánh cuộc, đây là một sắc thụ!
Cây này trói quá có nghệ thuật, tuy cành quấn chặt Tiên Vu Thải, nhưng hoàn toàn vẽ ra đường cong cả người, đặc biệt là ngực, nhô lên thật cao nha.
Nhưng Hách Liên Tầm Tuyết lại khó chịu, chẳng lẽ không biết nàng ghét nhất người khác khoe khoang ngực lớn ở trước mặt nàng sao? Nàng nói:
- Còn không cứu người?
- Không bằng lưu nàng lại nơi này đi, miễn cho làm phiền chúng ta!
Lăng Hàn cười nói.
Vèo, lại một nhành cây bắn ra, bắn tới trái tim của Tiên Vu Thải. Lần này không phải cuốn lấy, mà là muốn đâm thủng trái tim, hấp thụ tinh khí của nàng.
- Hừ!
Lăng Hàn búng một ngón tay, vù, cành cây kia liền bị chấn trở lại.
Xèo xèo xèo, liên tục bảy cành cây bắn ra, bắn về tim của Tiên Vu Thải.
- Vẫn không học ngoan sao?
Lăng Hàn triển khai Phúc Địa Ấn, đập tới những cành kia, đùng đùng đùng… những cành kia đều gãy lìa, nhìn kỹ, lại còn có chất lỏng màu xanh lục bay ra, giống như huyết dịch.
- Ngang!
Thanh âm tràn ngập phẫn nộ vang lên, chỉ thấy một gốc đại thụ vụt lên khỏi mặt đất, bộ rễ to lớn quấn thành hai cái chân, mà Tiên Vu Thải thì treo trên một cành, đang lay qua lay lại.
Huyết Hòe Thụ Nhân!
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Hai lần bồi hồi ở trên đường sinh tử, Tiên Vu Thải cuối cùng biết sợ rồi, run giọng cầu cứu Lăng Hàn.
Lăng Hàn không vội cứu người, quyết định để tiểu công chúa này ăn chút khổ sở, cho nàng học ngoan một ít. Hắn nhìn Huyết Hòe Thụ Nhân, cười nói:
- Đánh nhau không phải dựa vào la thét.
Ầm!
Huyết Hòe Thụ Nhân quấn cành thành một cánh tay thô to, đánh về phía Lăng Hàn, kình phong gào thét, nhưng thanh âm chưa tới, chưởng đã tới trước, cho thấy tốc độ của đòn đánh này nhanh ra sao.
- Sức chiến đấu gần bằng Thiên Nhân thất tinh.
Lăng Hàn phán đoán, ở chỗ này Phá Hư Cảnh không thể tiến vào, như vậy sức chiến đấu của Thiên Nhân thất tinh là cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn vẫn dùng Phúc Địa Ấn, đón đánh thụ nhân.
Oành!
Trong oanh kích nặng nề, thụ nhân bị đánh bay, Lăng Hàn đuổi theo, oành oành oành… mấy đòn Phúc Địa Ấn, đánh cho Cây Huyết Hòe Thụ Chấn chia năm xẻ bảy.
Hổ Nữu vọt ra, rất nhanh thì đào ra một viên tinh thể to bằng nắm tay màu máu, vui sướng nói:
- Lăng Hàn, Lăng Hàn, Nữu tìm được lõi cây rồi!
Tiên Vu Thải oan ức vuốt cái mông, tuy ngã không đau nàng, nhưng ba tên này đều coi nàng như không khí, làm cho nàng cực kỳ oan ức, người ta tốt xấu gì cũng là quận chúa, kim chi ngọc diệp, nhưng lại bị không nhìn như vậy.
Lăng Hàn thu hồi lõi cây, hiện tại không vội luyện hóa, thời gian có hạn, vẫn là trước tiên lấy được răng của Chân Long lại nói.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.