Chương 1295: Khách khanh trưởng lão
Cô Đơn Địa Phi
01/02/2018
Lăng Hàn cười cười nói
- Phu nhân là uống quá nhiều sao, say cũng không nhẹ ! Được rồi, ta không có thời gian chơi với ngươi, nếu không tránh mà nói, ta không thể làm gì khác hơn là phá hủy cái xe ngựa này của phu nhân!
Lâm Vũ Viên há hốc mồm cứng lưỡi, người này còn cự tuyệt mình.
- Ô !
Nàng đột nhiên ủy khuất, ô ô ô khóc thút thít.
Ngươi bị động kinh sao?
Ta một ngón tay cũng không có đụng ngươi, sao ngươi như bị người khinh bạc vậy? Lăng Hàn cảm thấy đau đầu.
Không nên chọc thì tốt hơn, đi !
Lăng Hàn muốn nhấc chân, lại thấy hoa mắt, Lâm Vũ Viên mới vừa rồi còn ngồi dưới đất khóc thút thít lại chặn đường đi của hắn, thực lực của nữ nhân này thật có chút sâu không lường được, để cho Lăng Hàn không cách nào nắm bắt, không cách nào suy đoán.
- Ngươi khi dễ người !
Lâm Vũ Viên dùng giọng nức nỡ nói, chẳng qua nàng vốn là vưu vật quyến rũ như nước, vừa lê hoa đái vũ, nhất thời để cho người ta lên tà hỏa, càng hiện lên một cổ vọng động muốn giày xéo nàng mãnh liệt.
Loại quý phụ cao cao tại thượng này, là có thể kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân nhất, thật muốn xé rách quần áo của nàng, để cho nàng thần phục ở dưới khố của mình …… dựa vào ! Lăng Hàn nhe răng, mị lực của cái họa thủy này thật không nhỏ, hại hắn lại suy nghĩ nhiều.
Hắn vội vàng nghĩ tới Loạn Tinh Nữ Hoàng, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành kia vừa hiện, Lâm Vũ Viên lập tức mất đi quang thải, ở trước mặt của hắn bình thường, sẽ không có một tia cám dỗ nữa.
Nữ hoàng đại nhân lại còn có thể coi là thuốc thanh tâm, cái này, thật đáng khen a!
Lâm Vũ Viên lần nữa chắc lưỡi hít hà, lão nương đã dùng tới bản lãnh áp đáy hòm, ngươi lại còn một bộ cười chê?
Nàng không có lui, chẳng lẽ muốn nàng cởi?
Nàng chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, trêu đùa là nam nhân tình cảm, trêu đùa là nam nhân đáng thương, nhưng không có ý để mình nhảy vào chút nào.
- Lăng thiếu, mời ngồi !
Nàng đột nhiên nghiêm mặt nói, trên khuôn mặt quyến rũ như nước nào có một chút nước mắt?
Lăng Hàn có chút phát điên, ngươi nói chúng ta quen biết sao? Ngươi đùa như vậy thật tốt sao?
Chẳng qua là, thực lực nữ nhân này sâu không lường được, nếu da mặt nàng lại dày không cho rời đi, vậy trừ khi Lăng Hàn vận dụng Hắc Tháp thì không có biện pháp khác. Chẳng qua là kể từ khi biết Tiên Vực, Lăng Hàn càng thêm cẩn thận, càng không muốn bộc lộ bí mật của Hắc Tháp.
Hắc Tháp là tồn tại gì?
Luân Hồi Thụ cần mười hai vạn ức năm mới có thể lớn, nhưng ở trong Hắc Tháp bất quá ba năm mà thôi, mặc dù không có đạt tới công hiệu lớn nhất, nhưng đã nghịch thiên đến không tả nổi rồi.
Cái này thả vào Tiên Vực, chắc cũng là chí bảo?
Bây giờ hắn ngay cả Sáng Thế Cảnh cũng không thể bước vào, nếu để cho cường giả Tiên Vực biết hắn có Hắc Tháp, đó không phải muốn chết sao?
- Phu nhân tới cùng có gì chỉ giáo?
Lăng Hàn trầm giọng nói, hắn đến bây giờ thậm chí còn không biết thân phận của đối phương.
Lâm Vũ Viên cười nói:
- Thiếp chính là chưởng quỹ của Bảo Lâm Các.
Lăng Hàn có chút cổ quái, một đại yêu tinh quyến rũ như nước, hơn nữa thực lực thâm bất khả trắc như thế cư nhiên chỉ là chưởng quỹ của một cửa hàng đan dược? Trong lòng hắn nhả rãnh, nhưng trên mặt bất động thanh sắc nói:
- Nguyên lai là Lâm chưởng quỹ.
- Sách sách sách, thiếp không thích tiếng xưng hô này!
Lâm Vũ Viên lắc đầu, lấy một tư thái vô cùng mạn diệu ngồi xuống, tiếp đó vén hai chân, trong tà váy xẻ cao hiện ra một cái chân thon dài, tinh tế, tuyết trắng giống như ngà voi.
Bởi vì trong buồng xe lắp đặt thiết bị thập phần xa hoa, trên nền lót thảm lông thật dầy, nàng ngay cả giày cũng không có mang, năm ngón chân khéo léo đỏ tươi, tôn lên mỹ chân tuyết trắng, nếu có ham mê đặc thù nào đó mà nói, nhất định sẽ muốn quỳ liếm.
Càng muốn mạng là, nàng còn nhẹ nhàng lay chân, mùi thơm trận trận, để mắt người không tự chủ được chạy vào trong váy, muốn xem càng nhiều cảnh xuân.
Đáng tiếc là, chỉ có thể thấy một chút xíu bắp đùi trắng như tuyết.
- Không bằng... Gọi thiếp tỷ tỷ đi!
Lâm Vũ Viên cắn ngón tay, hàm răng như ngọc, nhãn thần mông lung, rượu không say người người tự say.
- Lâm phu nhân!
Lăng Hàn bất vi sở động.
- Lâm tỷ tỷ cũng được.
Lâm Vũ Viên rất có kiên nhẫn.
- Lâm phu nhân!
Lăng Hàn kiên trì.
Lâm Vũ Viên không khỏi thở dài, nàng còn thật không có thấy nam nhân như vậy, lãnh khốc hờ hững, để cho nàng hiện lên vài phần hiếu kỳ. Nàng biết, khi nữ nhân phát lên lòng hiếu kỳ với một nam nhân mà nói, đó là một tín hiệu nguy hiểm, rất có khả năng bởi vậy mà lún xuống.
Nhưng nàng có lòng tin, tuyệt đối có thể khống chế mình, lại làm cho đối phương say mê mình.
- Được rồi!
Lâm Vũ Viên cuối cùng không miệt mài trên xưng hô nữa.
- Hàn đệ đệ cũng biết, ngươi luyện ra Cuồng Dã Huyết Linh Đan, sẽ đưa tới bao nhiêu phiền phức không?
Khóe miệng của Lăng Hàn co quắp, nữ nhân này căn bản không có chút thoái nhượng, cái gì được rồi chứ, mặc dù không có yêu cầu hắn kêu tỷ tỷ nữa, nhưng gọi hắn là “Hàn đệ đệ”, còn không phải như nhau sao?
Hắn cũng lười cải cọ với đối phương, sẽ để đề tài càng xả càng xa, hơn nữa, nữ nhân này hiển nhiên là một tay hảo thủ, không thể bị đối phương kéo vào trong rãnh.
- Làm sao phiền phức?
Hỏi hắn.
- Cuồng Dã Huyết Linh Đan, có thể đề thăng một tiểu cảnh giới nhỏ của Nhật Nguyệt Cảnh, được xưng là thánh dược trong Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ cần không có đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn đỉnh phong, khẳng định sẽ để mắt tới Hàn đệ đệ.
Lâm Vũ Viên nhẹ nhàng nói, không chút keo kiệt ở trước mặt Lăng Hàn cho thấy nàng quyến rũ xinh đẹp.
Lăng Hàn cười cười nói:
- Đã như vậy, những Nhật Nguyệt Cảnh kia không nên khách khí với ta, kính như khách quý sao?
Lâm Vũ Viên cười ha hả, lần thứ hai để Lăng Hàn no mắt, nàng lắc đầu nói:
- Hàn đệ đệ lại không có bối cảnh gì, Hàn Lâm Các lại là một miếu nhỏ, làm sao có thể chấn nhiếp người khác?
- Chỉ cần tin tức truyền ra, không bao lâu nữa, Hàn đệ đệ sẽ bị người bắt, bức luyện đan cả ngày.
- Hì hì, Hàn đệ đệ sẽ không cho là địa vị của Đan Sư cao cả, có thể đi khắp thiên hạ chứ?
Dĩ nhiên không có khả năng.
Sở dĩ địa vị của Đan Sư cao cả, đó là bởi vì võ giả nhu cầu, đương nhiên cái địa vị này là võ giả cho, có nhận hay không, cũng phải xem tâm tình của võ giả.
Đan Sư không có bối cảnh duy trì, vậy thật chỉ là một “công cụ” luyện đan mà thôi.
Lăng Hàn cười cười nói:
- Phu nhân lại có đề nghị gì đây?
- Phu nhân là uống quá nhiều sao, say cũng không nhẹ ! Được rồi, ta không có thời gian chơi với ngươi, nếu không tránh mà nói, ta không thể làm gì khác hơn là phá hủy cái xe ngựa này của phu nhân!
Lâm Vũ Viên há hốc mồm cứng lưỡi, người này còn cự tuyệt mình.
- Ô !
Nàng đột nhiên ủy khuất, ô ô ô khóc thút thít.
Ngươi bị động kinh sao?
Ta một ngón tay cũng không có đụng ngươi, sao ngươi như bị người khinh bạc vậy? Lăng Hàn cảm thấy đau đầu.
Không nên chọc thì tốt hơn, đi !
Lăng Hàn muốn nhấc chân, lại thấy hoa mắt, Lâm Vũ Viên mới vừa rồi còn ngồi dưới đất khóc thút thít lại chặn đường đi của hắn, thực lực của nữ nhân này thật có chút sâu không lường được, để cho Lăng Hàn không cách nào nắm bắt, không cách nào suy đoán.
- Ngươi khi dễ người !
Lâm Vũ Viên dùng giọng nức nỡ nói, chẳng qua nàng vốn là vưu vật quyến rũ như nước, vừa lê hoa đái vũ, nhất thời để cho người ta lên tà hỏa, càng hiện lên một cổ vọng động muốn giày xéo nàng mãnh liệt.
Loại quý phụ cao cao tại thượng này, là có thể kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân nhất, thật muốn xé rách quần áo của nàng, để cho nàng thần phục ở dưới khố của mình …… dựa vào ! Lăng Hàn nhe răng, mị lực của cái họa thủy này thật không nhỏ, hại hắn lại suy nghĩ nhiều.
Hắn vội vàng nghĩ tới Loạn Tinh Nữ Hoàng, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành kia vừa hiện, Lâm Vũ Viên lập tức mất đi quang thải, ở trước mặt của hắn bình thường, sẽ không có một tia cám dỗ nữa.
Nữ hoàng đại nhân lại còn có thể coi là thuốc thanh tâm, cái này, thật đáng khen a!
Lâm Vũ Viên lần nữa chắc lưỡi hít hà, lão nương đã dùng tới bản lãnh áp đáy hòm, ngươi lại còn một bộ cười chê?
Nàng không có lui, chẳng lẽ muốn nàng cởi?
Nàng chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, trêu đùa là nam nhân tình cảm, trêu đùa là nam nhân đáng thương, nhưng không có ý để mình nhảy vào chút nào.
- Lăng thiếu, mời ngồi !
Nàng đột nhiên nghiêm mặt nói, trên khuôn mặt quyến rũ như nước nào có một chút nước mắt?
Lăng Hàn có chút phát điên, ngươi nói chúng ta quen biết sao? Ngươi đùa như vậy thật tốt sao?
Chẳng qua là, thực lực nữ nhân này sâu không lường được, nếu da mặt nàng lại dày không cho rời đi, vậy trừ khi Lăng Hàn vận dụng Hắc Tháp thì không có biện pháp khác. Chẳng qua là kể từ khi biết Tiên Vực, Lăng Hàn càng thêm cẩn thận, càng không muốn bộc lộ bí mật của Hắc Tháp.
Hắc Tháp là tồn tại gì?
Luân Hồi Thụ cần mười hai vạn ức năm mới có thể lớn, nhưng ở trong Hắc Tháp bất quá ba năm mà thôi, mặc dù không có đạt tới công hiệu lớn nhất, nhưng đã nghịch thiên đến không tả nổi rồi.
Cái này thả vào Tiên Vực, chắc cũng là chí bảo?
Bây giờ hắn ngay cả Sáng Thế Cảnh cũng không thể bước vào, nếu để cho cường giả Tiên Vực biết hắn có Hắc Tháp, đó không phải muốn chết sao?
- Phu nhân tới cùng có gì chỉ giáo?
Lăng Hàn trầm giọng nói, hắn đến bây giờ thậm chí còn không biết thân phận của đối phương.
Lâm Vũ Viên cười nói:
- Thiếp chính là chưởng quỹ của Bảo Lâm Các.
Lăng Hàn có chút cổ quái, một đại yêu tinh quyến rũ như nước, hơn nữa thực lực thâm bất khả trắc như thế cư nhiên chỉ là chưởng quỹ của một cửa hàng đan dược? Trong lòng hắn nhả rãnh, nhưng trên mặt bất động thanh sắc nói:
- Nguyên lai là Lâm chưởng quỹ.
- Sách sách sách, thiếp không thích tiếng xưng hô này!
Lâm Vũ Viên lắc đầu, lấy một tư thái vô cùng mạn diệu ngồi xuống, tiếp đó vén hai chân, trong tà váy xẻ cao hiện ra một cái chân thon dài, tinh tế, tuyết trắng giống như ngà voi.
Bởi vì trong buồng xe lắp đặt thiết bị thập phần xa hoa, trên nền lót thảm lông thật dầy, nàng ngay cả giày cũng không có mang, năm ngón chân khéo léo đỏ tươi, tôn lên mỹ chân tuyết trắng, nếu có ham mê đặc thù nào đó mà nói, nhất định sẽ muốn quỳ liếm.
Càng muốn mạng là, nàng còn nhẹ nhàng lay chân, mùi thơm trận trận, để mắt người không tự chủ được chạy vào trong váy, muốn xem càng nhiều cảnh xuân.
Đáng tiếc là, chỉ có thể thấy một chút xíu bắp đùi trắng như tuyết.
- Không bằng... Gọi thiếp tỷ tỷ đi!
Lâm Vũ Viên cắn ngón tay, hàm răng như ngọc, nhãn thần mông lung, rượu không say người người tự say.
- Lâm phu nhân!
Lăng Hàn bất vi sở động.
- Lâm tỷ tỷ cũng được.
Lâm Vũ Viên rất có kiên nhẫn.
- Lâm phu nhân!
Lăng Hàn kiên trì.
Lâm Vũ Viên không khỏi thở dài, nàng còn thật không có thấy nam nhân như vậy, lãnh khốc hờ hững, để cho nàng hiện lên vài phần hiếu kỳ. Nàng biết, khi nữ nhân phát lên lòng hiếu kỳ với một nam nhân mà nói, đó là một tín hiệu nguy hiểm, rất có khả năng bởi vậy mà lún xuống.
Nhưng nàng có lòng tin, tuyệt đối có thể khống chế mình, lại làm cho đối phương say mê mình.
- Được rồi!
Lâm Vũ Viên cuối cùng không miệt mài trên xưng hô nữa.
- Hàn đệ đệ cũng biết, ngươi luyện ra Cuồng Dã Huyết Linh Đan, sẽ đưa tới bao nhiêu phiền phức không?
Khóe miệng của Lăng Hàn co quắp, nữ nhân này căn bản không có chút thoái nhượng, cái gì được rồi chứ, mặc dù không có yêu cầu hắn kêu tỷ tỷ nữa, nhưng gọi hắn là “Hàn đệ đệ”, còn không phải như nhau sao?
Hắn cũng lười cải cọ với đối phương, sẽ để đề tài càng xả càng xa, hơn nữa, nữ nhân này hiển nhiên là một tay hảo thủ, không thể bị đối phương kéo vào trong rãnh.
- Làm sao phiền phức?
Hỏi hắn.
- Cuồng Dã Huyết Linh Đan, có thể đề thăng một tiểu cảnh giới nhỏ của Nhật Nguyệt Cảnh, được xưng là thánh dược trong Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ cần không có đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn đỉnh phong, khẳng định sẽ để mắt tới Hàn đệ đệ.
Lâm Vũ Viên nhẹ nhàng nói, không chút keo kiệt ở trước mặt Lăng Hàn cho thấy nàng quyến rũ xinh đẹp.
Lăng Hàn cười cười nói:
- Đã như vậy, những Nhật Nguyệt Cảnh kia không nên khách khí với ta, kính như khách quý sao?
Lâm Vũ Viên cười ha hả, lần thứ hai để Lăng Hàn no mắt, nàng lắc đầu nói:
- Hàn đệ đệ lại không có bối cảnh gì, Hàn Lâm Các lại là một miếu nhỏ, làm sao có thể chấn nhiếp người khác?
- Chỉ cần tin tức truyền ra, không bao lâu nữa, Hàn đệ đệ sẽ bị người bắt, bức luyện đan cả ngày.
- Hì hì, Hàn đệ đệ sẽ không cho là địa vị của Đan Sư cao cả, có thể đi khắp thiên hạ chứ?
Dĩ nhiên không có khả năng.
Sở dĩ địa vị của Đan Sư cao cả, đó là bởi vì võ giả nhu cầu, đương nhiên cái địa vị này là võ giả cho, có nhận hay không, cũng phải xem tâm tình của võ giả.
Đan Sư không có bối cảnh duy trì, vậy thật chỉ là một “công cụ” luyện đan mà thôi.
Lăng Hàn cười cười nói:
- Phu nhân lại có đề nghị gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.