Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1292: Lăng gia quả phụ

Cô Đơn Địa Phi

01/02/2018

Đằng, đằng, Vân Vĩnh Vọng cùng Khang Tu Nguyên đồng thời đứng lên, lộ ra vẻ giận dử.

Lại dám nói Tam Hỏa Dẫn của sư tôn bọn họ sáng chế là độc môn của hắn? Này quá không biết xấu hổ, mặc kệ đối phương làm sao giúp Hàn Lâm Các, nhưng có một nguyên tắc, có một cực hạn là tuyệt đối không thể thoái nhượng.

Đó chính là sư tôn của bọn họ, như thiên thần, như Chân Tiên, tuyệt đối không thể khinh nhờn!

- Ta nghĩ, Đại trưởng lão cũng nên ly khai!

Vân Vĩnh Vọng lạnh lùng nói.

Biểu tình của Khang Tu Nguyên cũng lạnh lùng.

Quả thực, Lăng Hàn trợ giúp Hàn Lâm Các rất lớn, nhưng coi như Hàn Lâm Các suy sụp, bọn họ cũng tuyệt đối không cho phép một người ăn cắp thành tựu của sư tôn ở lại trong điếm, này là đại bất kính với sư tôn.

Lăng Hàn cười ha ha, hiện tại hai đồ đệ này biểu hiện để hắn rất hài lòng, nhưng hắn lại nói:

- Các ngươi đây là muốn xua đuổi công thần sao?

- Chúng ta sẽ cho các hạ đủ thù lao.

Khang Tu Nguyên lạnh lùng nói.

Lăng Hàn lại nói:

- Các ngươi không sợ ta gia nhập Bảo Lâm Các sao? Các ngươi nên biết, nếu ta gia nhập Bảo Lâm Các, các ngươi tuyệt đối chống không nổi mười ngày, liền đóng cửa.

- Ha hả, không biết các hạ có nghe câu này chưa, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!

Vân Vĩnh Vọng quả quyết nói.

Lăng Hàn vỗ tay một cái, cười nói:

- Cần gì chứ, chỉ là một câu nói mà thôi.

- Các hạ, ngươi nên ly khai, thù lao của ngươi qua mấy ngày chúng ta sẽ đưa đến phủ.

Khang Tu Nguyên hạ lệnh trục khách.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Ta nhớ đó là một ngày trời đông giá rét, ta ở trước một tửu lâu phát hiện một tiểu hài tử sắp bị đông lạnh chết, gọi cho hắn một tô mì, từ đây tiểu hài tử này liền ỷ lại vào ta, vô luận ta đi tới chỗ nào liền theo tới chỗ đó.

Cả người Khang Tu Nguyên run lên, trong ánh mắt lộ ra quang thải không thể tin tưởng, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt này.

Đây là tràng cảnh lúc hắn cùng sư tôn gặp nhau, hắn là cô nhi, thiếu chút nữa đông chết, được Lăng Hàn cho một tô mì, liền đi theo Lăng Hàn, nhõng nhẽo muốn làm tuỳ tùng của đối phương.



Sau bị nghị lực của hắn cảm động, Lăng Hàn thu hắn làm đồ đệ, mà hắn cũng không có cô phụ Lăng Hàn kỳ vọng, ở Đan Đạo cho thấy thiên phú trác việt, từ đây đi lên con đường Đan Sư.

Chuyện này, hắn chưa từng nói cho bất luận kẻ nào biết!

Lẽ nào... Lẽ nào...

Lăng Hàn lại nhìn về phía Vân Vĩnh Vọng nói:

- Ngươi là Vân gia thiếu gia, bởi vì bị vị hôn thê vứt bỏ, liền đầu đến môn hạ của ta, muốn học thành võ nghệ, trở lại cho nữ nhân kia hai cái bạt tai. Nhưng không nghĩ tới, ngươi ở Đan Đạo thiên phú lại vượt xa võ đạo, cuối cùng không có thể trở thành cao thủ võ đạo, lại thành Đan Đạo đại sư.

- Vĩnh Vọng, vi sư còn nhớ rõ, ngươi từng làm cho vi sư một cái áo choàng, nhưng chẳng ra thể thống gì, kết quả bị ba sư huynh đệ cười hơn nửa năm.

- Sư, sư phụ!

Vân Vĩnh Vọng không khỏi kêu lên, nhưng lời ra khỏi miệng mới biết được không hợp, người trước mặt này tại sao có thể là sư phụ chứ?

Lăng Hàn thở dài nói:

- Lúc ấy vi sư tiến nhập một di tích cổ thám hiểm, kết quả thân tử đạo tiêu, nhưng linh hồn lại bất diệt, vạn năm sau, lại ở trên người một thiếu niên thu được tân sinh.

Vân Vĩnh Vọng cùng Khang Tu Nguyên hai mặt nhìn nhau, đã vô cùng kinh hỉ, lại cảm thấy khó mà tin được.

Phải biết dù ở Thần Giới, Chuyển Hồn Hoa cũng là chí bảo tong chí bảo, trăm ức năm mới có thể sinh ra một gốc, độc nhất vô nhị! Nhưng Lăng Hàn có thể ở Tiểu Thế Giới để linh hồn chuyển thế, phúc trạch như vậy thậm chí vượt qua Thánh Nhân.

Có nên tin tưởng hay không?

Lăng Hàn cười ha hả, kể lại một số chuyện của năm người bọn họ khi đó.

Hai người Vân Vĩnh Vọng càng nghe càng kinh, việc này tuy không tính là bí mật, càng không phải bí pháp gì, nhưng cũng chỉ giới hạn ở năm người bọn họ, bây giờ nghe Lăng Hàn không ngừng nói ra, để cho bọn họ càng ngày càng tin tưởng Lăng Hàn.

Chứng cứ trọng yếu nhất là, trừ sư tôn của bọn họ ra, người nào còn có thể có được thiên phú Đan Đạo cao như vậy?

Nếu là sư tôn của bọn hắn, như vậy nửa năm tăng một cấp... Nói không chừng có khả năng!

- Sư phụ!

Hai người Vân Vĩnh Vọng đều quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.

Lăng Hàn cũng cảm xúc dâng trào, giơ tay lên nói:

- Không cần đa lễ, vạn năm không gặp, có thể nhìn thấy các ngươi không chỉ bình an vô sự, hơn nữa ở Đan Đạo, võ đạo đều có tiến bộ nhảy vọt, để vi sư rất vui mừng.

- Sư phụ…



Hai người Vân Vĩnh Vọng đều rơi lệ đầy mặt, nói không ra lời.

- Được rồi, sư huynh đệ của hai người các ngươi đâu?

Lăng Hàn hỏi.

Trong bốn đồ đệ, Trần Thụy Tĩnh là lão đại, Vân Vĩnh Vọng là lão nhị, Khang Tu Nguyên lão tam, Giang Dược Phong là lão tứ.

Sắc mặt của Vân Vĩnh Vọng không khỏi biến hóa, muốn nói lại thôi.

Lăng Hàn nhìn ở trong mắt nói:

- Ta biết, trong sư huynh đệ các ngươi tất có hiềm khích, ban đầu ở Hằng Thiên Đại Lục thấy có hai Hàn Phong Hội, vi sư liền đoán được.

- Trước đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vân Vĩnh Vọng, Khang Tu Nguyên nhau nhìn, Vân Vĩnh Vọng nói:

- Để ta nói đi.

Hắn dừng một chút, sửa lại tâm tư mới nói:

- Sau khi sư tôn mất mấy trăm năm…

Hắn mới bắt đầu liền ngừng lại, nhìn Lăng Hàn, lộ ra vẻ bối rối, sư tồn còn ngồi trước mặt, nói chết không phải đại nghịch bất đạo sao.

- Không có gì.

Lăng Hàn cười nói.

- Ngũ Tông rất nhanh thì lộ ra chân diện mục, muốn tai họa thiên hạ. Lúc đó, quần hùng thiên hạ nổi lên, chống lại Ngũ Tông hãm hại. Nhưng tuy Thiên Địa biến hóa, cường giả xuất hiện lớp lớp, nhưng nội tình của Ngũ tông càng thâm hậu hơn, còn có Thần Giới trợ giúp, tuy chúng ta liều mạng với vài Thần linh, nhưng cuối cùng vẫn lấy thất bại kết thúc.

- Bất quá, Thiên Kiếm Cung có nữ nhi của một vị đại nhân vật đi tới Hằng Thiên Đại Lục, nảy lòng du sơn ngoạn thủy, cư nhiên lại coi trọng lão tứ.

- A!

Lăng Hàn không khỏi kinh hô một tiếng, Giang Dược Phong phong lưu vô số, lại còn có thể được một bạch phú mỹ đến từ Thần Giới coi trọng, đây thật là để người giật mình.

- Lão tứ cũng thích nàng kia, còn muốn ba người chúng ta cùng hắn đi Thần Giới, tự nhiên bị chúng ta cự tuyệt. Vì vậy... chúng ta liền xích mích.

Vân Vĩnh Vọng tiếp nói.

- Chúng ta vốn phải chết trận ở Hằng Thiên Đại Lục, nhưng sư nương… không, là Thiên Phượng Thần Nữ mang chúng ta lên Thần Giới, nàng nói, chúng ta không dám không nghe.

Quả nhiên, ở trong lòng bốn đồ đệ, Thiên Phượng Thần Nữ sớm đã là sư nương, nói ra còn có trọng lượng hơn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook