Chương 1312: Long uy đối chiến Thiên uy (Thượng)
Cô Đơn Địa Phi
27/02/2018
Rõ ràng đều chỉ là Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, nhưng uy thế hầu như khiến người ta hoài nghi là hai vị đại năng Tinh Thần Cảnh liều chết.
- Tiểu Hàn tử, thêm ít lực lượng, đánh nát tiểu tử này, ngày hôm nay liền ăn Long cốt nướng!
- Sâm gia đã khát khao khó nhịn, muốn uống máu tươi của sinh linh Minh Giới.
Con thỏ cùng lão nhân sâm ở một bên trợ uy cho Lăng Hàn, chỉ là hai người này đều không phải vật tốt, nói rất tổn hại.
Ngao Tử Vân vừa giận vừa sợ.
Làm một cường giả, ở trong chiến đấu tự nhiên cũng có thể tai nghe bát phương, lão nhân sâm cùng con thỏ nói đương nhiên khó thoát tai hắn. Lại còn nói muốn ăn Long cốt, đám gia hoả này thực sự là đáng ghét.
Nhưng thực lực của Lăng Hàn cũng làm cho hắn khiếp sợ.
Ở trong chiến trường hai giới, bởi vì hai thế giới va chạm, quy tắc vô cùng hỗn loạn, sẽ làm sức chiến đấu của võ giả xuống thấp. Nhưng suy yếu như vậy là hai phương diện, ta hạ ngươi cũng hạ, hơn nữa, nơi đây vẫn là quy tắc Minh Giới mạnh hơn một chút, trên lý thuyết mà nói, hắn suy yếu tốt hơn Lăng Hàn một ít.
Nhưng hai người lại chỉ liều hoà nhau!
Hắn rõ ràng cao hơn đối phương hai tiểu cảnh giới nhỏ, đây chính là áp chế hai tinh lực lượng a, hơn nữa ở trên địa lợi vẫn là hắn chiếm tiện nghi, cái này còn chỉ đánh hoà nhau, vậy phóng tới địa phương hai giới cân đối, hắn không phải muốn bại sao?
Hắn cũng không biết, Lăng Hàn nắm giữ ma nguyên, có thể thích ứng quy tắc của hai giới, căn bản không có bị suy yếu, chịu thiệt kỳ thực là hắn. Nhưng bởi vì không biết, hắn không khỏi kiêng kỵ Lăng Hàn mãnh liệt.
Tại sao sinh linh Thần giới này yêu nghiệt như vậy, lại có thể kém hai tinh lực lượng cùng mình chiến hoà nhau?
Phải biết, hắn cũng là thiên tài tu Sơn Hà Cảnh đến cực hạn chân chính a.
- Có chút mạnh, nhưng còn chưa đủ!
Ngao Tử Vân đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, hét dài một tiếng, hắn không chỉ đấu lực lượng với Lăng Hàn, mà sử dụng tới bí pháp, điên cuồng tăng sức chiến đấu lên.
Lăng Hàn gặp chiêu phá chiêu, lấy chỉ làm kiếm, triển khai Lôi Đình Kiếm Pháp, Kiếm Khí bay lượn, vừa nhanh vừa độc.
Ngươi mạnh ta cũng mạnh, song phương vẫn khó phân thắng bại.
Đừng nói trong lòng Ngao Tử Vân khiếp sợ, Lăng Hàn cũng âm thầm cảm khái, thời nay quả nhiên thiên tài vô số, phải biết nơi này chỉ là một đường nối của hai giới, mà trong Thần giới, đường nối như vậy đếm không xuể.
Tùy tiện ở một chiến trường hai giới liền có thể gặp phải thiên tài như vậy, vậy toàn bộ Minh Giới lại có bao nhiêu?
Thế nhưng, đánh nhau cùng cấp, hắn mới là vô địch!
Lăng Hàn tràn đầy tự tin, bởi vì hắn mạnh nhất là thần hồn cùng thể phách, hiện tại vẫn không có đánh đến mức này. Bất Diệt Thiên Kinh ở Tiên Vực hẳn cũng là bí thuật chí cao, hắn bị Hắc Tháp mạnh mẽ rót vào mới chậm rãi thông hiểu đạo lí, tuyệt không tin Thần giới có bí pháp ngang hàng.
- Long uy!
Ngao Tử Vân khẽ quát một tiếng, vù, hư ảnh Hắc Long phía sau hắn nhất thời tỏa ra một luồng uy thế doạ người, ngay cả Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị cũng có thể sinh ra hàn ý, từ đó sức chiến đấu xuống thấp.
Chân Long, là một loại sinh linh đáng sợ.
Trong truyền thuyết, đây là nhi tử của Thiên đạo, sinh ra liền mạnh mẽ, thành niên chính là tồn tại Sáng Thế Cảnh.
Cái này đủ khiến hết thảy sinh linh ước ao chết, căn bản không cần tu luyện, ăn ăn uống uống ngủ ngủ, tự nhiên liền thành Sáng Thế Cảnh. Nhưng mà, được thiên địa ân sủng cũng chỉ giới hạn ở Chân Long có huyết mạch tinh khiết, một khi huyết mạch mỏng manh, liền không thể nhẹ nhàng bước vào Sáng Thế Cảnh như vậy.
Thậm chí, cuối cùng không khác sinh linh bình thường, chỉ nắm giữ một chút năng lực đặc biệt mà thôi.
Tỷ như Long uy.
Chân Long phát uy, thiên địa thất sắc!
Huyết mạch của Ngao Tử Vân đương nhiên xa xa vô duyên với hai chữ tinh khiết, muốn xung kích Sáng Thế Cảnh cũng chỉ có dựa vào bản thân nỗ lực cùng tạo hóa, huyết mạch không có tác dụng gì.
Đương nhiên, nếu hắn đạt đến Sáng Thế Cảnh, huyết mạch sẽ hoàn toàn hóa thành Chân Long, lại cưới một Chân Long khác, vậy sinh ra đời sau có khả năng rất lớn kế thừa huyết mạch như vậy, nằm ngủ cũng có thể tiến vào Sáng Thế Cảnh.
Hiện tại Long uy của Ngao Tử Vân đương nhiên không thể so với Chân Long, dù sao giới hạn ở cảnh giới, nhưng huyết mạch phát uy, vẫn rất đáng sợ, dù cho là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị bị hắn nhằm vào, thực lực cũng phải sụt giá một hai tinh.
Thượng Cổ Thần thú, người nào không phải trâu bò hò hét, mà Chân Long càng là đứng đầu trong Thần thú, chỉ có Chân Phượng mới có thể sánh ngang, Long uy xung kích, hóa thành thực chất, bao phủ phạm vi mười dặm.
Nói cách khác, trong mười dặm, thực lực của hết thảy sinh linh đều rơi xuống một hai tinh.
- Ở dưới Long uy của bản vương tử, còn có tư cách ngươi làm càn?
Ngao Tử Vân cười gằn, có thể ép hắn vận dụng Long uy, tiểu tử Thần giới này cũng coi như không kém.
Vù, Long uy kéo tới, phảng phất có một con Chân Long ở trong thức hải của Lăng Hàn rít gào, dọa hắn kinh sợ.
Long uy?
Lăng Hàn làm như chưa phát hiện, đùa giỡn, hắn là người nắm giữ Thiên uy, lùi một bước mà nói, trước hắn còn luyện hóa Ma Chủ tinh nguyên. Ma Chủ là nhân vật cấp bậc nào? Sáng Thế Cảnh!
Đều là Sáng Thế Cảnh, ai sợ ai? Lại nói, thực lực của Ngao Tử Vân còn không đạt tới cấp độ của Chân Long.
Này cũng muốn uy hiếp hắn?
- Cái gì!
Thấy Lăng Hàn vẫn đứng ngạo nghễ như núi, Ngao Tử Vân không khỏi thay đổi sắc mặt, cái này quá khó mà tin nổi, người này lại không bị Long uy của hắn ảnh hưởng?
Hắn từng thử, chí ít người trên hắn hai cảnh giới nhỏ mới có thể hoàn toàn miễn dịch Long uy của hắn, hoặc là đồng dạng nắm giữ huyết mạch của Thượng Cổ Thần thú, tỷ như Chân Phượng, tỷ như Huyền Quy.
Lẽ nào người trẻ tuổi Thần giới này cũng là hậu duệ của Thần thú?
Lần này... hắn thật gặp phải đối thủ!
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Yên tâm, yên tâm, ta không phải hậu duệ Thần thú, huyết mạch của ta cực kỳ sạch sẽ, không phải là súc sinh!
- Tiểu Hàn tử, ngươi mắng ai đó! Ngươi nói ai súc sinh?
Con thỏ trước tiên không vui, ở phía xa hét lớn.
Lại còn nói hắn là súc sinh, quá bẩn thỉu người!
Sắc mặt của Ngao Tử Vân cũng khó coi, Chân Long huyết mạch là kiêu ngạo của hắn, nhưng ở trong mắt Lăng Hàn, cái này lại rơi xuống cấp độ “súc sinh”?
Hắn không thể nhẫn nhịn!
- Vậy để cho bản vương tử mở mang kiến thức một chút, ngươi so với súc sinh mạnh hơn nơi nào!
Hắn rống to, từng mảng hắc vân từ trong cơ thể hắn dâng trào ra, như muốn đốt trời.
- Tiểu Hàn tử, thêm ít lực lượng, đánh nát tiểu tử này, ngày hôm nay liền ăn Long cốt nướng!
- Sâm gia đã khát khao khó nhịn, muốn uống máu tươi của sinh linh Minh Giới.
Con thỏ cùng lão nhân sâm ở một bên trợ uy cho Lăng Hàn, chỉ là hai người này đều không phải vật tốt, nói rất tổn hại.
Ngao Tử Vân vừa giận vừa sợ.
Làm một cường giả, ở trong chiến đấu tự nhiên cũng có thể tai nghe bát phương, lão nhân sâm cùng con thỏ nói đương nhiên khó thoát tai hắn. Lại còn nói muốn ăn Long cốt, đám gia hoả này thực sự là đáng ghét.
Nhưng thực lực của Lăng Hàn cũng làm cho hắn khiếp sợ.
Ở trong chiến trường hai giới, bởi vì hai thế giới va chạm, quy tắc vô cùng hỗn loạn, sẽ làm sức chiến đấu của võ giả xuống thấp. Nhưng suy yếu như vậy là hai phương diện, ta hạ ngươi cũng hạ, hơn nữa, nơi đây vẫn là quy tắc Minh Giới mạnh hơn một chút, trên lý thuyết mà nói, hắn suy yếu tốt hơn Lăng Hàn một ít.
Nhưng hai người lại chỉ liều hoà nhau!
Hắn rõ ràng cao hơn đối phương hai tiểu cảnh giới nhỏ, đây chính là áp chế hai tinh lực lượng a, hơn nữa ở trên địa lợi vẫn là hắn chiếm tiện nghi, cái này còn chỉ đánh hoà nhau, vậy phóng tới địa phương hai giới cân đối, hắn không phải muốn bại sao?
Hắn cũng không biết, Lăng Hàn nắm giữ ma nguyên, có thể thích ứng quy tắc của hai giới, căn bản không có bị suy yếu, chịu thiệt kỳ thực là hắn. Nhưng bởi vì không biết, hắn không khỏi kiêng kỵ Lăng Hàn mãnh liệt.
Tại sao sinh linh Thần giới này yêu nghiệt như vậy, lại có thể kém hai tinh lực lượng cùng mình chiến hoà nhau?
Phải biết, hắn cũng là thiên tài tu Sơn Hà Cảnh đến cực hạn chân chính a.
- Có chút mạnh, nhưng còn chưa đủ!
Ngao Tử Vân đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, hét dài một tiếng, hắn không chỉ đấu lực lượng với Lăng Hàn, mà sử dụng tới bí pháp, điên cuồng tăng sức chiến đấu lên.
Lăng Hàn gặp chiêu phá chiêu, lấy chỉ làm kiếm, triển khai Lôi Đình Kiếm Pháp, Kiếm Khí bay lượn, vừa nhanh vừa độc.
Ngươi mạnh ta cũng mạnh, song phương vẫn khó phân thắng bại.
Đừng nói trong lòng Ngao Tử Vân khiếp sợ, Lăng Hàn cũng âm thầm cảm khái, thời nay quả nhiên thiên tài vô số, phải biết nơi này chỉ là một đường nối của hai giới, mà trong Thần giới, đường nối như vậy đếm không xuể.
Tùy tiện ở một chiến trường hai giới liền có thể gặp phải thiên tài như vậy, vậy toàn bộ Minh Giới lại có bao nhiêu?
Thế nhưng, đánh nhau cùng cấp, hắn mới là vô địch!
Lăng Hàn tràn đầy tự tin, bởi vì hắn mạnh nhất là thần hồn cùng thể phách, hiện tại vẫn không có đánh đến mức này. Bất Diệt Thiên Kinh ở Tiên Vực hẳn cũng là bí thuật chí cao, hắn bị Hắc Tháp mạnh mẽ rót vào mới chậm rãi thông hiểu đạo lí, tuyệt không tin Thần giới có bí pháp ngang hàng.
- Long uy!
Ngao Tử Vân khẽ quát một tiếng, vù, hư ảnh Hắc Long phía sau hắn nhất thời tỏa ra một luồng uy thế doạ người, ngay cả Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị cũng có thể sinh ra hàn ý, từ đó sức chiến đấu xuống thấp.
Chân Long, là một loại sinh linh đáng sợ.
Trong truyền thuyết, đây là nhi tử của Thiên đạo, sinh ra liền mạnh mẽ, thành niên chính là tồn tại Sáng Thế Cảnh.
Cái này đủ khiến hết thảy sinh linh ước ao chết, căn bản không cần tu luyện, ăn ăn uống uống ngủ ngủ, tự nhiên liền thành Sáng Thế Cảnh. Nhưng mà, được thiên địa ân sủng cũng chỉ giới hạn ở Chân Long có huyết mạch tinh khiết, một khi huyết mạch mỏng manh, liền không thể nhẹ nhàng bước vào Sáng Thế Cảnh như vậy.
Thậm chí, cuối cùng không khác sinh linh bình thường, chỉ nắm giữ một chút năng lực đặc biệt mà thôi.
Tỷ như Long uy.
Chân Long phát uy, thiên địa thất sắc!
Huyết mạch của Ngao Tử Vân đương nhiên xa xa vô duyên với hai chữ tinh khiết, muốn xung kích Sáng Thế Cảnh cũng chỉ có dựa vào bản thân nỗ lực cùng tạo hóa, huyết mạch không có tác dụng gì.
Đương nhiên, nếu hắn đạt đến Sáng Thế Cảnh, huyết mạch sẽ hoàn toàn hóa thành Chân Long, lại cưới một Chân Long khác, vậy sinh ra đời sau có khả năng rất lớn kế thừa huyết mạch như vậy, nằm ngủ cũng có thể tiến vào Sáng Thế Cảnh.
Hiện tại Long uy của Ngao Tử Vân đương nhiên không thể so với Chân Long, dù sao giới hạn ở cảnh giới, nhưng huyết mạch phát uy, vẫn rất đáng sợ, dù cho là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị bị hắn nhằm vào, thực lực cũng phải sụt giá một hai tinh.
Thượng Cổ Thần thú, người nào không phải trâu bò hò hét, mà Chân Long càng là đứng đầu trong Thần thú, chỉ có Chân Phượng mới có thể sánh ngang, Long uy xung kích, hóa thành thực chất, bao phủ phạm vi mười dặm.
Nói cách khác, trong mười dặm, thực lực của hết thảy sinh linh đều rơi xuống một hai tinh.
- Ở dưới Long uy của bản vương tử, còn có tư cách ngươi làm càn?
Ngao Tử Vân cười gằn, có thể ép hắn vận dụng Long uy, tiểu tử Thần giới này cũng coi như không kém.
Vù, Long uy kéo tới, phảng phất có một con Chân Long ở trong thức hải của Lăng Hàn rít gào, dọa hắn kinh sợ.
Long uy?
Lăng Hàn làm như chưa phát hiện, đùa giỡn, hắn là người nắm giữ Thiên uy, lùi một bước mà nói, trước hắn còn luyện hóa Ma Chủ tinh nguyên. Ma Chủ là nhân vật cấp bậc nào? Sáng Thế Cảnh!
Đều là Sáng Thế Cảnh, ai sợ ai? Lại nói, thực lực của Ngao Tử Vân còn không đạt tới cấp độ của Chân Long.
Này cũng muốn uy hiếp hắn?
- Cái gì!
Thấy Lăng Hàn vẫn đứng ngạo nghễ như núi, Ngao Tử Vân không khỏi thay đổi sắc mặt, cái này quá khó mà tin nổi, người này lại không bị Long uy của hắn ảnh hưởng?
Hắn từng thử, chí ít người trên hắn hai cảnh giới nhỏ mới có thể hoàn toàn miễn dịch Long uy của hắn, hoặc là đồng dạng nắm giữ huyết mạch của Thượng Cổ Thần thú, tỷ như Chân Phượng, tỷ như Huyền Quy.
Lẽ nào người trẻ tuổi Thần giới này cũng là hậu duệ của Thần thú?
Lần này... hắn thật gặp phải đối thủ!
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Yên tâm, yên tâm, ta không phải hậu duệ Thần thú, huyết mạch của ta cực kỳ sạch sẽ, không phải là súc sinh!
- Tiểu Hàn tử, ngươi mắng ai đó! Ngươi nói ai súc sinh?
Con thỏ trước tiên không vui, ở phía xa hét lớn.
Lại còn nói hắn là súc sinh, quá bẩn thỉu người!
Sắc mặt của Ngao Tử Vân cũng khó coi, Chân Long huyết mạch là kiêu ngạo của hắn, nhưng ở trong mắt Lăng Hàn, cái này lại rơi xuống cấp độ “súc sinh”?
Hắn không thể nhẫn nhịn!
- Vậy để cho bản vương tử mở mang kiến thức một chút, ngươi so với súc sinh mạnh hơn nơi nào!
Hắn rống to, từng mảng hắc vân từ trong cơ thể hắn dâng trào ra, như muốn đốt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.