Thần Đạo Đan Tôn

Chương 366: Ma Âm Đao phỏng chế

Cô Đơn Địa Phi

15/08/2017

Lôi Đình Chiến Giáp truyền từ thượng cổ, Ngạo gia lão tổ muốn lấy cho đời sau của mình. Coi như không thể kích phát Linh khí uy, nhưng chỉ là vật liệu liền đủ để hình thành một tầng phòng ngự không tệ, bảo vệ chỗ yếu trên thân người sử dụng.

Bởi vậy, hắn lực bài chúng nghị, cố ý lấy bộ chiến giáp này ra khen thưởng, vì thế mà bỏ ra chút đền bù. Ai bảo mọi người đều biết, bộ chiến giáp này nhất định sẽ rơi xuống trong tay Ngạo gia thất tử !

Nhưng hiện tại ngược lại tốt, tiền mất tật mang!

Càng mấu chốt chính là, Lăng Hàn có thể kích hoạt Lôi Đình Chiến Giáp ! Đây thực là quá thần kỳ, bảo đảm Đông Nguyệt Tông sẽ không có ai tin tưởng.

Lăng Hàn ỷ vào Lôi Đình Chiến Giáp, lại một người kiềm chế hai Thần Thai Cảnh. Thứ nhất là bởi vì Lôi Đình Chiến Giáp trâu bò. Thứ hai là bất kể đệ tử hay Thi Binh của Thiên Thi Tông, đều là vật chí tà, bị lôi điện khắc chế.

Bởi vậy mới có chiến công huy hoàng thế này.

Nói ra sẽ hù chết người nha. Một tiểu tử Linh Hải tầng một lại địch hai Thần Thai Cảnh.

Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên đã rơi vào trạng thái si ngốc. Mà những người khác của Thiên Thi Tông cũng gần như vậy. Cả đám đều kinh ngạc trước sức chiến đấu nghịch thiên của Lăng Hàn.

- Hừ, chỉ là một Linh khí mà thôi, cho rằng ta thật không làm gì được ngươi sao?

Đoạn Chính Chí hừ lạnh, tay phải khẽ vung, đã có thêm một thanh trường đao. Hiển nhiên hắn cũng có một cái không gian giới chỉ.

Cây trường đao này là Linh khí, trên thân có từng đạo mạch văn, rất nhanh thì bị điểm phát. Tổng cộng có mười ba đạo, đều toả ra ánh sáng u ám. Thật giống như cả thanh đao bị khói đen quấn quanh.

Hắn múa đao chém nhanh, ô ô ô… Có tiếng quỷ khóc từ trên thân đao truyền ra. Âm thanh phảng phất có thể xâm lấn thần thức, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

- A!

Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên lập tức dùng hai tay che tai. Nhưng mắt, mũi, miệng vẫn có máu tươi chảy ra, trong tai cũng đang chảy máu.

- Ma âm thực não, thất khiếu sát!

Đoạn Chính Chí cười lạnh nói. Uy năng của Linh khí này không ở chỗ sắc bén, mà là có thể phát sinh ma âm. Chỉ có người tu luyện thi khí mới có thể miễn dịch.

Năm xưa Thiên Thi Tông có ba chí bảo, là Tam Sinh Thi Quan, Ma Âm Đao, Hoàng Tuyền Trì, mà Linh khí này chính là hàng nhái của Ma Âm Đao. Linh khí ngũ phẩm mà thôi, nhưng dùng để đối phó mấy Linh Hải Cảnh tự nhiên là thừa sức.

Lăng Hàn còn tốt, Lôi Đình Chiến Giáp hình thành bích chướng. Đây chính là Linh khí cấp mười, dù tổn hại, nhưng vẫn nắm giữ lực phòng ngự kinh người, miễn cưỡng cản lại ma âm.

Nhưng như vậy cũng kịch liệt tiêu hao nguyên lực của Lăng Hàn.

Để Lôi Đình Chiến Giáp vận chuyển phải không ngừng đưa nguyên lực vào. Không có khí linh, muốn kích hoạt Linh khí thì chỉ có dựa vào sức mạnh của chính mình.



Biện pháp tốt nhất đương nhiên là bắt giặc trước bắt vua. Chỉ cần giết Đoạn Chính Chí, ma âm tự nhiên sẽ biến mất. Vấn đề là, người ta là Thần Thai Cảnh a, làm sao giết?

Lăng Hàn lập tức tung mình đi tới bên người Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên. Bỗng nhiên ra tay, đùng đùng… Liền đánh hai người hôn mê bất tỉnh.

Hai người bọn họ sao nghĩ tới Lăng Hàn lại đột nhiên ra tay, thực sự là một chút đề phòng cũng không có. Lại thêm thực lực của Lăng Hàn quá mạnh, lúc này mới có thể một đòn đắc thủ.

Đoạn Chính Chí cũng sững sờ. Đây là ý tứ gì, lẽ nào Lăng Hàn muốn đầu hàng, hai người này là đầu danh trạng? Hắn sững sờ, nhưng Thi Binh thì không, Nông Thanh Duyệt lập tức giết tới.

- Tiểu gia không chơi với ngươi, Đại Linh Thiên Phù, dịch chuyển tức thời, đi!

Lăng Hàn dùng một tay ôm Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên, tay khác thì lấy ra một tờ giấy lung tung, dán lên người. Vèo, thân hình lập tức biến mất.

Hắn tự nhiên là tiến vào trong Hắc Tháp. Nhưng Đoạn Chính Chí làm sao nghĩ tới thế gian còn có bảo vật như vậy ? Lại vào trước là chủ, nghe cái gì "Đại Linh Thiên Phù dịch chuyển tức thời", còn tưởng rằng Lăng Hàn thật lợi dụng linh phù thuấn di, nên gào thét liên tục.

- Đại nhân, làm sao bây giờ?

Những người khác dồn dập tiến lên.

Đùng đùng đùng đùng… Đoạn Chính Chí cho bọn hắn một bạt tai, nổi giận mắng:

- Một đám rác rưởi, ngay cả ba người cũng không bắt được!

Mọi người không khỏi thầm nhổ nước bọt. Không phải ngươi cũng vậy sao? Nhưng lời này chỉ có thể nói thầm, trên mặt là một chút cũng không dám biểu lộ ra, dồn dập quỳ xuống đất nói:

- Xin đại nhân bớt giận!

Sau khi Đoạn Chính Chí phát tiết lửa giận, mới nói:

- Lui lại, trước bình minh toàn bộ ra khỏi thành, từ bỏ cứ điểm này.

- Đại nhân, nhưng mà sau ba ngày nữa Cửu Vân trưởng lão sẽ đến tra xét!

Một tên đệ tử nói.

- Hừ, nơi này của chúng ta đã lộ, muộn nhất giữa trưa ngày mai, Đông Nguyệt Tông nhất định sẽ phái cao thủ tới.

Đoạn Chính Chí phất tay.

- Cửu Vân trưởng lão cũng chỉ là Sinh Hoa Cảnh. Đông Nguyệt Tông có cường giả Linh Anh Cảnh. Nếu để Cửu Vân trưởng lão rơi vào trong tay Đông Nguyệt Tông, các ngươi ai gánh chịu được trách nhiệm?

- Vâng!



Mọi người dồn dập gật đầu, lập tức tản ra. Bọn họ đi gọi những người khác, mang theo Thi Binh rời đi, còn phải phá hủy tầng ngầm này.

- Quảng Nguyên a Quảng Nguyên, chúng ta thật là oan gia đối đầu. Trước đây ngươi cùng ta tranh nữ nhân, hiện tại lại làm cho ta từ bỏ cơ nghiệp kinh doanh nhiều năm! Ngươi không nên để ta gặp lại, bằng không ta nhất định ăn tươi nuốt sống ngươi, luyện ngươi thành Thi Binh!

Đoạn Chính Chí lớn tiếng nói, sau đó vung tay áo rời đi.

. . .

Lăng Hàn ở trong Hắc Tháp tự nhiên thấy tất cả, nghe được rõ ràng. Hắn cũng không vội rời đi. Dù sao Thiên Thi Tông cũng muốn rút lui, chờ bọn hắn đi hết, hắn lại thong dong rời đi cũng không muộn.

Lại nói, hiện tại coi như hắn lập tức chạy về Đông Nguyệt Tông, cũng không kịp mời cao thủ đến vây quét.

Thiên Thi Tông a Thiên Thi Tông, thật là âm hồn bất tán, để hắn gặp gỡ khắp nơi.

Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, tu luyện một hồi đi.

Lăng Hàn vứt Quảng Nguyên và Nhạc Khai Vũ qua một bên. Hắn không có ý định đánh thức bọn họ, chờ rời đi rồi nói sau.

Hắn vẫy tay, một khối nguyên tinh bay ra. Ở dưới tâm niệm của hắn, đùng… Một cái nát tan. Nhất thời, nguyên lực cực kỳ phong phú bao vây, hắn vận chuyển linh căn hút một cái. Chỉ mấy lần, nguyên lực nồng nặc như thực chất vừa nãy đã bị hắn hấp thu sạch sành sanh.

- Ta sát!

Lăng Hàn kinh ngạc. Hai ngày trước không có hảo hảo tu luyện qua, ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên sử dụng nguyên tinh, nhưng lại làm hắn giật mình.

Một khối nguyên tinh nhất tinh cần Linh Hải Cảnh không ngừng rót nguyên lực vào, thời gian một tháng mới có thể luyện thành. Trong này bao hàm nguyên lực cường đại cỡ nào là có thể tưởng tượng được.

Nhưng Lăng Hàn chỉ tùy tiện hấp thu mấy lần, khối nguyên tinh này liền hết sạch!

Không còn chút gì!

- Cái Linh Hải này của ta . . . Lớn có chút quá mức a. Hơn nữa còn là hai cái!

Lăng Hàn thở dài. Sức mạnh của hắn vượt xa Linh Hải Cảnh bình thường, cũng ý nghĩa hắn muốn tăng cao tu vi, cần linh khí phải vượt xa người bình thường.

- Có được, thì phải có mất.

- Có điều, có thể vô địch đồng cấp, hấp nhiều chút linh khí thì đã sao ? Ngược lại nguyên tinh rất dễ kiếm.

Lăng Hàn lại lật tay một cái. Lần này hắn lấy ra một trăm khối nguyên tinh, đùng đùng đùng… trong cùng một lúc vỡ tan. Nguyên lực mãnh liệt như biển, dật đãng ở quanh người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook