Chương 2355: Mỗi người đi một ngả
Cô Đơn Địa Phi
08/04/2018
Phần sau của mẫu trùng vểnh lên mấy lần, rất nhanh thì đình chỉ động tác, cuối cùng chết đi.
Nó vừa chết, bầy sâu còn đang bay múa giữa bầu trời lập tức rớt xuống, chết cùng một chỗ.
Xem ra, mẫu trùng không chỉ lãnh đạo toàn bộ bầy sâu, thậm chí còn là ngọn nguồn của sinh mệnh, nó vừa chết, tất cả mọi thứ toàn bộ chơi xong.
- Rốt cục quyết định.
- Thật phiền phức.
Muốn tiêu diệt những con sâu này, cần trước tiên giết chết kí chủ chúng nó sống nhờ, lại lấy lực lượng quy tắc luyện hóa, cưỡng ép bầy sâu hiện thân, sau đó tiêu diệt mẫu trùng, lúc này mới có thể triệt để tiêu diệt bọn chúng.
Bọn họ đều thầm nghĩ, nếu như người trúng chiêu là cường giả Tứ Bí, Ngũ Bí, hoặc Thăng Nguyên Cảnh thì sao, vậy bọn họ gặp phải liền chỉ có phần chạy mất dép.
Nhưng lo lắng như vậy không thể ngăn cản quyết tâm bọn họ đi tới chút nào, càng nguy hiểm, liền càng có khả năng dưỡng dục ra bảo vật kinh người.
Lăng Hàn lặng lẽ lấy ra tấm bản đồ cổ kia xem.
Cái này tuyệt không phải một bức tranh đơn giản mà thôi, mà là một bảo cụ truyền vào khá nhiều tâm huyết, tỷ như lúc Lăng Hàn ở bên ngoài, trên bản đồ chỉ cho thấy địa hình của Tiên Vực.
Nhưng sau khi vào nơi này, địa đồ liền sẽ tự động phóng to, cho thấy tình huống khu vực hiện tại của Lăng Hàn.
Truyền thần thức vào trong đó, còn có thể xuất hiện hình nổi ở trong óc, mỗi một chi tiết nhỏ đều cực kỳ rõ ràng.
Đương nhiên, tấm bản đồ cổ này không biết là bao nhiêu năm trước chế tác, khả năng nơi này cũng phát sinh biến hóa lớn, cùng lúc đó hoàn toàn khác nhau cũng không nhất định.
Nhưng Lăng Hàn cảm thấy tổng thể không có thay đổi, hoặc là thay đổi rất nhỏ, nơi này hẳn là một chỗ hoàn toàn tách biệt với thế gian, vẻn vẹn chỉ là bên trong sản sinh biến hóa, rất có hạn.
Hắn nhìn kỹ địa đồ, hiện tại bọn họ ở trong một khu rừng rậm rạp, mà đi tới trước, là một Đại Sơn, sau đó là một hồ nước, nhưng sau hồ nước là cái gì, trên bản đồ lại không có biểu hiện.
Khả năng phải đi về phía trước một đoạn đường mới sẽ biểu hiện, bởi vì bản đồ này phóng to, chi tiết càng nhiều, nhưng tương ứng ở phương diện vĩ mô liền nhỏ đi.
Trên bản đồ có một mũi tên, chỉ thị Lăng Hàn phải tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì biết gai sâu đáng sợ, bọn họ một đường cất bước trở nên cẩn thận từng li từng tí, mà bọn họ cũng nhìn thấy càng nhiều thi thể phơi khô, có phát hiện chậm, bị thi thể công kích, chỉ có thể lãng phí một chút thời gian, luyện hóa thi thể, bức ra bầy sâu đánh chết.
Có phát hiện sớm, đúng lúc né tránh đi qua, miễn một trận đấu.
Vận may của bọn họ không tệ, không có gặp phải người bị hại là Tứ Bí, Ngũ Bí thậm chí Thăng Nguyên Cảnh, nếu không thì bọn họ cũng chỉ có phần trốn chui trốn nhủi trở ra.
Kỳ thực Lăng Hàn hi vọng bọn họ gặp phải nhân vật như vậy, hắn liền có thể nhân cơ hội tách ra đám người An Nhiên, vì hắn chế tạo cơ hội bỏ chạy.
Sau mười mấy ngày, bọn họ cuối cùng ra rừng rậm, phía trước xuất hiện một ngọn núi cao và hiểm trở xuyên thẳng mây xanh, có thần hà quấn quanh, thật giống như một vị Tiên Vương, toả ra lực áp bách vô cùng.
- Trong núi này, tất có báu vật!
Ngãi Khải Phong chắc chắn nói.
- Hừm, cần lên núi tìm tòi!
Lâm Tuyên biểu thị đồng ý.
- Vậy thì đi thôi.
Nhưng Lăng Hàn dừng bước bất động, lắc đầu nói:
- Ta không có hứng thú lên núi.
Bản đồ vẫn chỉ dẫn về phía trước, mà trước đó Linh Nhạc, Đại Vân Tiên Vương đến nơi này rồi, cho dù bọn họ không lọt mắt bảo bối nơi này, nhưng còn có cường giả Thăng Nguyên Cảnh khác a.
Hơn nữa, Tiên Vương tới đây cũng không chỉ hai vị này, nếu như trên núi thật có bảo vật gì, Phân Hồn Cảnh như hắn làm sao có khả năng phân đến một chén canh?
Ầm!
Trên ngọn núi, thỉnh thoảng có một đoàn hào quang óng ánh lấp lóe, kia chí ít là chiến đấu cấp bậc Thăng Nguyên Cảnh, có thể thấy phù hiệu đại đạo.
- Tiểu tử, cái này không phải trưng cầu ý kiến của ngươi!
Ngãi Khải Phong uy nghiêm đáng sợ nói, hắn chỉ cảm thấy nổi nóng, Lăng Hàn lại tranh cãi với hắn.
Ta nói trên núi có bảo bối, muốn đi lên, ngươi lại nói không có hứng thú, ý tứ gì?
Lâm Tuyên cũng không thích:
- Lăng Hàn, ngươi là tu vi gì? Nếu chúng ta quyết định lên núi, ngươi có tư cách nói không sao? Ngươi không phải sợ chứ? Ha ha, ngay cả dũng khí đoạt đồ ăn trước miệng hổ cũng không có, thành tựu của ngươi cũng có hạn.
- Ngươi có bản lĩnh, đánh một Thăng Nguyên Cảnh nằm bò cho ta xem thử.
Lăng Hàn thuận miệng phản kích.
- Nói hưu nói vượn!
Lâm Tuyên hừ một tiếng.
Lăng Hàn hai tay ôm ngực:
- Ta dám nói ta có thể đỡ lấy mười mấy hai mươi chiêu của Tiên Phủ Cảnh, ngươi dám đi tiếp Thăng Nguyên Cảnh mười mấy hai mươi chiêu sao?
Mọi người đều là vượt qua một cảnh giới lớn, đối lập công bằng.
Lâm Tuyên không khỏi lúng túng, không cãi lại được.
Lăng Hàn là yêu quái, liên tục chặn An Nhiên hai kích mà như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đổi thành hắn, tùy tiện Thăng Nguyên Cảnh nào đến cũng có thể thuấn sát hắn.
Hắn làm sao cãi lại?
Bốn người Ngãi Khải Phong cũng khiếp sợ, Lăng Hàn có thể đỡ được mười mấy hai mươi chiêu của Tiên Phủ Cảnh? Cái này không phải đùa giỡn sao, Tiên Phủ nghiền ép Phân Hồn, đây là thiết luật ai cũng biết, là thiên địa chân lý.
- Ta cũng không muốn lên núi.
An Nhiên nói.
- Các ngươi lên núi đi, ta cùng Lăng Hàn đi trước một bước.
- Ta cùng ngươi!
Lâm Tuyên liền vội vàng nói, hắn sao chịu tách ra An Nhiên, càng không thể để An Nhiên cùng Lăng Hàn ở chung một mình.
- Vậy thì tạm thời mỗi người đi một ngả.
Địch Đồng Hân khẽ mỉm cười.
- An Nhiên muội tử, bảo trọng.
An Nhiên gật gù, nàng cũng không am hiểu lôi kéo tình cảm với người.
Lâm Tuyên rất am hiểu giao tiếp, cùng bốn người Ngự Hư Giáo nói một phen, lúc này mới phất tay từ biệt, cùng An Nhiên đứng song song.
Lăng Hàn thầm kêu đáng tiếc, vẫn có hai cái theo đuôi.
Làm sao bỏ rơi bọn họ đây?
- Đi thôi.
An Nhiên lạnh lùng nói, nàng đã chờ đến thiếu kiên nhẫn.
Ba người đi tới, trực tiếp vòng qua núi cao, phía trước xuất hiện một hồ nước hẹp dài.
Mặc dù nói “hẹp”, nhưng kia là đối lập với độ dài mà thôi, trên thực tế cái hồ này rộng đạt đến mấy vạn trượng, thỉnh thoảng liền có thể nhìn thấy có cá lớn từ trong nước nhảy ra, nhấc lên cuộn sóng cao tới mấy trăm trượng.
Nhưng một con hùng ưng xẹt qua, dễ như ăn cháo liền tóm lấy con cá lớn này, đập cánh rời đi.
Mạnh ăn yếu, đây là luật rừng.
- Nơi này... Càng thêm nguy hiểm!
Nó vừa chết, bầy sâu còn đang bay múa giữa bầu trời lập tức rớt xuống, chết cùng một chỗ.
Xem ra, mẫu trùng không chỉ lãnh đạo toàn bộ bầy sâu, thậm chí còn là ngọn nguồn của sinh mệnh, nó vừa chết, tất cả mọi thứ toàn bộ chơi xong.
- Rốt cục quyết định.
- Thật phiền phức.
Muốn tiêu diệt những con sâu này, cần trước tiên giết chết kí chủ chúng nó sống nhờ, lại lấy lực lượng quy tắc luyện hóa, cưỡng ép bầy sâu hiện thân, sau đó tiêu diệt mẫu trùng, lúc này mới có thể triệt để tiêu diệt bọn chúng.
Bọn họ đều thầm nghĩ, nếu như người trúng chiêu là cường giả Tứ Bí, Ngũ Bí, hoặc Thăng Nguyên Cảnh thì sao, vậy bọn họ gặp phải liền chỉ có phần chạy mất dép.
Nhưng lo lắng như vậy không thể ngăn cản quyết tâm bọn họ đi tới chút nào, càng nguy hiểm, liền càng có khả năng dưỡng dục ra bảo vật kinh người.
Lăng Hàn lặng lẽ lấy ra tấm bản đồ cổ kia xem.
Cái này tuyệt không phải một bức tranh đơn giản mà thôi, mà là một bảo cụ truyền vào khá nhiều tâm huyết, tỷ như lúc Lăng Hàn ở bên ngoài, trên bản đồ chỉ cho thấy địa hình của Tiên Vực.
Nhưng sau khi vào nơi này, địa đồ liền sẽ tự động phóng to, cho thấy tình huống khu vực hiện tại của Lăng Hàn.
Truyền thần thức vào trong đó, còn có thể xuất hiện hình nổi ở trong óc, mỗi một chi tiết nhỏ đều cực kỳ rõ ràng.
Đương nhiên, tấm bản đồ cổ này không biết là bao nhiêu năm trước chế tác, khả năng nơi này cũng phát sinh biến hóa lớn, cùng lúc đó hoàn toàn khác nhau cũng không nhất định.
Nhưng Lăng Hàn cảm thấy tổng thể không có thay đổi, hoặc là thay đổi rất nhỏ, nơi này hẳn là một chỗ hoàn toàn tách biệt với thế gian, vẻn vẹn chỉ là bên trong sản sinh biến hóa, rất có hạn.
Hắn nhìn kỹ địa đồ, hiện tại bọn họ ở trong một khu rừng rậm rạp, mà đi tới trước, là một Đại Sơn, sau đó là một hồ nước, nhưng sau hồ nước là cái gì, trên bản đồ lại không có biểu hiện.
Khả năng phải đi về phía trước một đoạn đường mới sẽ biểu hiện, bởi vì bản đồ này phóng to, chi tiết càng nhiều, nhưng tương ứng ở phương diện vĩ mô liền nhỏ đi.
Trên bản đồ có một mũi tên, chỉ thị Lăng Hàn phải tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì biết gai sâu đáng sợ, bọn họ một đường cất bước trở nên cẩn thận từng li từng tí, mà bọn họ cũng nhìn thấy càng nhiều thi thể phơi khô, có phát hiện chậm, bị thi thể công kích, chỉ có thể lãng phí một chút thời gian, luyện hóa thi thể, bức ra bầy sâu đánh chết.
Có phát hiện sớm, đúng lúc né tránh đi qua, miễn một trận đấu.
Vận may của bọn họ không tệ, không có gặp phải người bị hại là Tứ Bí, Ngũ Bí thậm chí Thăng Nguyên Cảnh, nếu không thì bọn họ cũng chỉ có phần trốn chui trốn nhủi trở ra.
Kỳ thực Lăng Hàn hi vọng bọn họ gặp phải nhân vật như vậy, hắn liền có thể nhân cơ hội tách ra đám người An Nhiên, vì hắn chế tạo cơ hội bỏ chạy.
Sau mười mấy ngày, bọn họ cuối cùng ra rừng rậm, phía trước xuất hiện một ngọn núi cao và hiểm trở xuyên thẳng mây xanh, có thần hà quấn quanh, thật giống như một vị Tiên Vương, toả ra lực áp bách vô cùng.
- Trong núi này, tất có báu vật!
Ngãi Khải Phong chắc chắn nói.
- Hừm, cần lên núi tìm tòi!
Lâm Tuyên biểu thị đồng ý.
- Vậy thì đi thôi.
Nhưng Lăng Hàn dừng bước bất động, lắc đầu nói:
- Ta không có hứng thú lên núi.
Bản đồ vẫn chỉ dẫn về phía trước, mà trước đó Linh Nhạc, Đại Vân Tiên Vương đến nơi này rồi, cho dù bọn họ không lọt mắt bảo bối nơi này, nhưng còn có cường giả Thăng Nguyên Cảnh khác a.
Hơn nữa, Tiên Vương tới đây cũng không chỉ hai vị này, nếu như trên núi thật có bảo vật gì, Phân Hồn Cảnh như hắn làm sao có khả năng phân đến một chén canh?
Ầm!
Trên ngọn núi, thỉnh thoảng có một đoàn hào quang óng ánh lấp lóe, kia chí ít là chiến đấu cấp bậc Thăng Nguyên Cảnh, có thể thấy phù hiệu đại đạo.
- Tiểu tử, cái này không phải trưng cầu ý kiến của ngươi!
Ngãi Khải Phong uy nghiêm đáng sợ nói, hắn chỉ cảm thấy nổi nóng, Lăng Hàn lại tranh cãi với hắn.
Ta nói trên núi có bảo bối, muốn đi lên, ngươi lại nói không có hứng thú, ý tứ gì?
Lâm Tuyên cũng không thích:
- Lăng Hàn, ngươi là tu vi gì? Nếu chúng ta quyết định lên núi, ngươi có tư cách nói không sao? Ngươi không phải sợ chứ? Ha ha, ngay cả dũng khí đoạt đồ ăn trước miệng hổ cũng không có, thành tựu của ngươi cũng có hạn.
- Ngươi có bản lĩnh, đánh một Thăng Nguyên Cảnh nằm bò cho ta xem thử.
Lăng Hàn thuận miệng phản kích.
- Nói hưu nói vượn!
Lâm Tuyên hừ một tiếng.
Lăng Hàn hai tay ôm ngực:
- Ta dám nói ta có thể đỡ lấy mười mấy hai mươi chiêu của Tiên Phủ Cảnh, ngươi dám đi tiếp Thăng Nguyên Cảnh mười mấy hai mươi chiêu sao?
Mọi người đều là vượt qua một cảnh giới lớn, đối lập công bằng.
Lâm Tuyên không khỏi lúng túng, không cãi lại được.
Lăng Hàn là yêu quái, liên tục chặn An Nhiên hai kích mà như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đổi thành hắn, tùy tiện Thăng Nguyên Cảnh nào đến cũng có thể thuấn sát hắn.
Hắn làm sao cãi lại?
Bốn người Ngãi Khải Phong cũng khiếp sợ, Lăng Hàn có thể đỡ được mười mấy hai mươi chiêu của Tiên Phủ Cảnh? Cái này không phải đùa giỡn sao, Tiên Phủ nghiền ép Phân Hồn, đây là thiết luật ai cũng biết, là thiên địa chân lý.
- Ta cũng không muốn lên núi.
An Nhiên nói.
- Các ngươi lên núi đi, ta cùng Lăng Hàn đi trước một bước.
- Ta cùng ngươi!
Lâm Tuyên liền vội vàng nói, hắn sao chịu tách ra An Nhiên, càng không thể để An Nhiên cùng Lăng Hàn ở chung một mình.
- Vậy thì tạm thời mỗi người đi một ngả.
Địch Đồng Hân khẽ mỉm cười.
- An Nhiên muội tử, bảo trọng.
An Nhiên gật gù, nàng cũng không am hiểu lôi kéo tình cảm với người.
Lâm Tuyên rất am hiểu giao tiếp, cùng bốn người Ngự Hư Giáo nói một phen, lúc này mới phất tay từ biệt, cùng An Nhiên đứng song song.
Lăng Hàn thầm kêu đáng tiếc, vẫn có hai cái theo đuôi.
Làm sao bỏ rơi bọn họ đây?
- Đi thôi.
An Nhiên lạnh lùng nói, nàng đã chờ đến thiếu kiên nhẫn.
Ba người đi tới, trực tiếp vòng qua núi cao, phía trước xuất hiện một hồ nước hẹp dài.
Mặc dù nói “hẹp”, nhưng kia là đối lập với độ dài mà thôi, trên thực tế cái hồ này rộng đạt đến mấy vạn trượng, thỉnh thoảng liền có thể nhìn thấy có cá lớn từ trong nước nhảy ra, nhấc lên cuộn sóng cao tới mấy trăm trượng.
Nhưng một con hùng ưng xẹt qua, dễ như ăn cháo liền tóm lấy con cá lớn này, đập cánh rời đi.
Mạnh ăn yếu, đây là luật rừng.
- Nơi này... Càng thêm nguy hiểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.