Chương 3192: Mông Đông
Cô Đơn Địa Phi
09/04/2018
- Rất tốt, tới nhiều người như vậy, tin tưởng lần này ta thu hoạch Thiên Tôn ký hiệu sẽ càng nhiều.
Hắn cười ha ha, lộ ra tràn đầy tự tin.
- Phách lối!
Có người khinh thường nói.
Mông Đông nhìn sang, dùng tay ngoắc ngoắc:
- Có dám chiến hay không, đối với loại cặn bã như ngươi, ta có thể một bồi mười, dám hay không?
Người kia lập tức lộ ra ý động, một bồi mười, hắn chỉ cần thắng một lần liền có thể đạt được mười Thiên Tôn ký hiệu, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm?
- Tốt, ta đánh cược với ngươi!
Hắn dứt bỏ ra một viên Thiên Tôn ký hiệu, Mông Đông thì quả nhiên dứt bỏ ra mười cái, hai người lập tức khai chiến, nhưng người này căn bản không phải đối thủ của Mông Đông, ba chiêu hai thức liền bị oanh bại.
Mông Đông cười lạnh, đi qua cầm tới chiến lợi phẩm thuộc về hắn, nhưng cũng không có thu vào Thức Hải, mà nhìn về phía bốn phía:
- Còn có ai đến đánh cược, quy củ cũ, vẫn là một bồi mười.
- Nhị Bộ coi như xong, ta cũng lười khi dễ, có Tam Bộ hay không, không cần áp chế tu vi, ta bồi các ngươi chơi đùa.
Nguyên bản có chút Nhị Bộ, Nhất Bộ còn ngo ngoe muốn động, bọn hắn đều có xu thế cùng giai vô địch, nhưng tự tin không cách nào làm đến lấy lực lượng Nhị Bộ địch nổi Tam Bộ, bởi vậy, bọn hắn tự nhiên không dám ra chiến.
- Không có người không, thật sự là làm ta quá thất vọng!
Mông Đông lắc đầu.
- Vậy ta lại nới lỏng một chút, các ngươi có thể nhiều hơn mấy người, mười cái cũng không có vấn đề.
- Mông Đông, ngươi thật ngông cuồng!
Trang Tất nói.
Mông Đông nhìn Trang Tất một chút, cười nói:
- Ngươi là Tứ Bộ đỉnh phong, ta tạm thời còn không phải đối thủ của ngươi.
Đây là lời nói thật, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại để Trang Tất hoàn toàn cao hứng không nổi, đây không phải đang nói, hắn rất nhanh liền có thể vượt qua?
Nhị Bộ ở trước mặt Tứ Bộ bất kính như thế, để hắn nổi giận.
Nhưng thì tính sao?
Mặc dù Mông Đông không bằng hắn, nhưng thực lực cũng không chênh lệch quá nhiều, hắn nhiều lắm là đánh bại đối phương mà không có khả năng trọng thương đối thủ, đối thủ đương nhiên là có tư cách ở trước mặt hắn phách lối.
- Mông Đông, ngươi vừa mới nói thật chứ?
Một tên Tam Bộ Thiên Tôn hỏi.
- Tự nhiên.
Mông Đông ngạo nghễ nói.
- Tốt, tính ta một người.
Tên Tam Bộ này đứng dậy.
- Ta cũng coi như một cái.
Lại một tên Tam Bộ đứng ra.
- Còn có ta.
Một cái tiếp theo một cái, rất nhanh liền có mười người.
- Tốt, đến chiến!
Mông Đông lấy ra mười tảng đá phong ấn Thiên Tôn ký hiệu, tiện tay ném cho Trang Tất.
Mười tên Tam Bộ kia cũng nhao nhao từ trong thức hải lấy ra một viên Thiên Tôn ký hiệu, dùng tảng đá đặc thù phong ấn, sau đó giao cho Trang Tất. Nếu như bọn hắn thắng, như vậy một người liền có thể có một viên Thiên Tôn ký hiệu, nếu như bọn hắn thua, thì mười Thiên Tôn ký hiệu tận về Mông Đông.
- Bắt đầu đi.
Trang Tất nói.
Mười tên Tam Bộ Thiên Tôn lập tức xuất thủ, nhưng mà, bọn hắn rất nhanh liền sợ hãi, bởi vì chiến lực của Mông Đông mạnh vượt xa bọn hắn tưởng tượng, vừa khai chiến liền chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.
Bọn hắn phấn khởi phản kích, đại chiêu gì cũng dùng ra, nhưng ở dưới thực lực tuyệt đối nghiền ép, đây là hoàn toàn không có tác dụng.
Rất nhanh, bọn hắn liền bị nhao nhao oanh bại.
- Cám ơn.
Mông Đông cười nói.
Mười tên Tam Bộ Thiên Tôn kia chỉ có sắc mặt tái xanh, mười Tam Bộ đánh một cái Nhị Bộ cũng không thắng, bọn hắn còn có thể nói cái gì?
- Còn có người nào không?
Mông Đông cười nói.
Không người trả lời, dù trong Tứ Bộ cũng không có mấy người có thể áp chế Mông Đông, mà Mông Đông hiển nhiên không có khả năng đáp ứng cùng dạng cường giả này đánh cược.
- Ha ha ha, nếu không có người xuất chiến, vậy lần sau ta cũng không cần tới nơi này!
Mông Đông lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía mọi người tràn đầy khinh thường.
Tất cả mọi người cực kỳ khó chịu, bọn hắn cái nào cũng có thể coi là “thiếu niên” đắc chí, bây giờ bị người miệt thị như vậy, trong nội tâm sẽ dễ chịu mới lạ.
- Không phải ta xem thường các ngươi, nhưng các ngươi thật sự là một đám cặn bã!
Mông Đông cười ha ha, xoay người muốn rời đi.
- Ta đến đánh với ngươi một trận.
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Mông Đông quay đầu, nhìn về phía người nói chuyện, không khỏi kinh ngạc:
- Nhị Bộ? Ha ha, ngươi đây là đối với mình lòng tin bạo lều, hay là đầu bị lừa đá?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Ngươi không phải cũng là Nhị Bộ sao?
Trước đó hắn một mực không nói gì, là bởi vì hắn còn củng cố mười lăm viên Thiên Tôn ký hiệu kia, nhưng nghĩ tới muốn cùng Mông Đông đánh cược, khẳng định phải dứt bỏ mấy Thiên Tôn ký hiệu ra, vậy cần gì vẽ vời thêm chuyện?
Mông Đông kinh ngạc, hắn không khỏi bật cười:
- Không tệ, ta đúng là Nhị Bộ, nhưng chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nhìn thấy, ngay cả mười Tam Bộ liên thủ cũng không phải đối thủ của ta?
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Thấy được, cho nên cảm thấy ngươi có thể làm đối thủ của ta.
Ánh mắt của Mông Đông không khỏi xiết chặt, có thể tu đến Thiên Tôn, nào có người đầu bị lừa đá hư? Cho nên, Lăng Hàn biết rất rõ ràng hắn có được thực lực trấn áp Tam Bộ, lại như cũ dám khiêu chiến, tất nhiên cũng là tuyệt thế yêu nghiệt.
- Tốt, đến cược!
Hắn tiện tay ném ra mười tảng đá phong ấn Thiên Tôn ký hiệu.
- Quy củ cũ, một bồi mười.
- Không cần chiếm tiện nghi của ngươi, mười cược mười.
Lăng Hàn cũng ném ra mười tảng đá.
Tất cả mọi người a một cái, bị hào khí của Lăng Hàn chấn kinh, đương nhiên cũng có mấy người tự nhủ Lăng Hàn ngốc, rõ ràng có thể lấy một cược mười. Nhưng bọn hắn lại không biết, Lăng Hàn đối với mình tràn đầy lòng tin, như vậy lấy ra mười ký hiệu cùng một viên, có gì khác biệt sao?
- Thật là tự tin!
Mông Đông híp mắt nói.
- Người nha, nếu đối với mình cũng không có lòng tin... vậy còn có ý nghĩa gì sao?
Lăng Hàn hỏi lại.
- Ha ha, không tệ, người hẳn là đối với mình nhiều một chút lòng tin.
Mông Đông cười to.
- Vậy đến đánh đi.
Hai người đều giao Thiên Tôn ký hiệu cho Trang Tất, sau đó nhập không, cách xa nhau trăm trượng mà đứng. Điểm ấy khoảng cách đối với Thiên Tôn mà nói căn bản không tồn tại, đưa tay một kích liền đến.
- Hi vọng ngươi thật có thực lực, đừng để ta thất vọng.
Mông Đông nói.
- Cũng vậy!
Lăng Hàn cũng nói.
- Vậy thì tiếp chiêu đi.
Mông Đông xuất thủ, vung ra một chưởng.
Bành!
Lăng Hàn cùng hắn đối oanh một quyền, một làn sóng xung kích cường đại phun trào, hai người ai cũng nhao nhao lui lại, cơ hồ bất phân cao thấp.
Hắn cười ha ha, lộ ra tràn đầy tự tin.
- Phách lối!
Có người khinh thường nói.
Mông Đông nhìn sang, dùng tay ngoắc ngoắc:
- Có dám chiến hay không, đối với loại cặn bã như ngươi, ta có thể một bồi mười, dám hay không?
Người kia lập tức lộ ra ý động, một bồi mười, hắn chỉ cần thắng một lần liền có thể đạt được mười Thiên Tôn ký hiệu, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm?
- Tốt, ta đánh cược với ngươi!
Hắn dứt bỏ ra một viên Thiên Tôn ký hiệu, Mông Đông thì quả nhiên dứt bỏ ra mười cái, hai người lập tức khai chiến, nhưng người này căn bản không phải đối thủ của Mông Đông, ba chiêu hai thức liền bị oanh bại.
Mông Đông cười lạnh, đi qua cầm tới chiến lợi phẩm thuộc về hắn, nhưng cũng không có thu vào Thức Hải, mà nhìn về phía bốn phía:
- Còn có ai đến đánh cược, quy củ cũ, vẫn là một bồi mười.
- Nhị Bộ coi như xong, ta cũng lười khi dễ, có Tam Bộ hay không, không cần áp chế tu vi, ta bồi các ngươi chơi đùa.
Nguyên bản có chút Nhị Bộ, Nhất Bộ còn ngo ngoe muốn động, bọn hắn đều có xu thế cùng giai vô địch, nhưng tự tin không cách nào làm đến lấy lực lượng Nhị Bộ địch nổi Tam Bộ, bởi vậy, bọn hắn tự nhiên không dám ra chiến.
- Không có người không, thật sự là làm ta quá thất vọng!
Mông Đông lắc đầu.
- Vậy ta lại nới lỏng một chút, các ngươi có thể nhiều hơn mấy người, mười cái cũng không có vấn đề.
- Mông Đông, ngươi thật ngông cuồng!
Trang Tất nói.
Mông Đông nhìn Trang Tất một chút, cười nói:
- Ngươi là Tứ Bộ đỉnh phong, ta tạm thời còn không phải đối thủ của ngươi.
Đây là lời nói thật, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại để Trang Tất hoàn toàn cao hứng không nổi, đây không phải đang nói, hắn rất nhanh liền có thể vượt qua?
Nhị Bộ ở trước mặt Tứ Bộ bất kính như thế, để hắn nổi giận.
Nhưng thì tính sao?
Mặc dù Mông Đông không bằng hắn, nhưng thực lực cũng không chênh lệch quá nhiều, hắn nhiều lắm là đánh bại đối phương mà không có khả năng trọng thương đối thủ, đối thủ đương nhiên là có tư cách ở trước mặt hắn phách lối.
- Mông Đông, ngươi vừa mới nói thật chứ?
Một tên Tam Bộ Thiên Tôn hỏi.
- Tự nhiên.
Mông Đông ngạo nghễ nói.
- Tốt, tính ta một người.
Tên Tam Bộ này đứng dậy.
- Ta cũng coi như một cái.
Lại một tên Tam Bộ đứng ra.
- Còn có ta.
Một cái tiếp theo một cái, rất nhanh liền có mười người.
- Tốt, đến chiến!
Mông Đông lấy ra mười tảng đá phong ấn Thiên Tôn ký hiệu, tiện tay ném cho Trang Tất.
Mười tên Tam Bộ kia cũng nhao nhao từ trong thức hải lấy ra một viên Thiên Tôn ký hiệu, dùng tảng đá đặc thù phong ấn, sau đó giao cho Trang Tất. Nếu như bọn hắn thắng, như vậy một người liền có thể có một viên Thiên Tôn ký hiệu, nếu như bọn hắn thua, thì mười Thiên Tôn ký hiệu tận về Mông Đông.
- Bắt đầu đi.
Trang Tất nói.
Mười tên Tam Bộ Thiên Tôn lập tức xuất thủ, nhưng mà, bọn hắn rất nhanh liền sợ hãi, bởi vì chiến lực của Mông Đông mạnh vượt xa bọn hắn tưởng tượng, vừa khai chiến liền chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.
Bọn hắn phấn khởi phản kích, đại chiêu gì cũng dùng ra, nhưng ở dưới thực lực tuyệt đối nghiền ép, đây là hoàn toàn không có tác dụng.
Rất nhanh, bọn hắn liền bị nhao nhao oanh bại.
- Cám ơn.
Mông Đông cười nói.
Mười tên Tam Bộ Thiên Tôn kia chỉ có sắc mặt tái xanh, mười Tam Bộ đánh một cái Nhị Bộ cũng không thắng, bọn hắn còn có thể nói cái gì?
- Còn có người nào không?
Mông Đông cười nói.
Không người trả lời, dù trong Tứ Bộ cũng không có mấy người có thể áp chế Mông Đông, mà Mông Đông hiển nhiên không có khả năng đáp ứng cùng dạng cường giả này đánh cược.
- Ha ha ha, nếu không có người xuất chiến, vậy lần sau ta cũng không cần tới nơi này!
Mông Đông lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía mọi người tràn đầy khinh thường.
Tất cả mọi người cực kỳ khó chịu, bọn hắn cái nào cũng có thể coi là “thiếu niên” đắc chí, bây giờ bị người miệt thị như vậy, trong nội tâm sẽ dễ chịu mới lạ.
- Không phải ta xem thường các ngươi, nhưng các ngươi thật sự là một đám cặn bã!
Mông Đông cười ha ha, xoay người muốn rời đi.
- Ta đến đánh với ngươi một trận.
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Mông Đông quay đầu, nhìn về phía người nói chuyện, không khỏi kinh ngạc:
- Nhị Bộ? Ha ha, ngươi đây là đối với mình lòng tin bạo lều, hay là đầu bị lừa đá?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Ngươi không phải cũng là Nhị Bộ sao?
Trước đó hắn một mực không nói gì, là bởi vì hắn còn củng cố mười lăm viên Thiên Tôn ký hiệu kia, nhưng nghĩ tới muốn cùng Mông Đông đánh cược, khẳng định phải dứt bỏ mấy Thiên Tôn ký hiệu ra, vậy cần gì vẽ vời thêm chuyện?
Mông Đông kinh ngạc, hắn không khỏi bật cười:
- Không tệ, ta đúng là Nhị Bộ, nhưng chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nhìn thấy, ngay cả mười Tam Bộ liên thủ cũng không phải đối thủ của ta?
Lăng Hàn gật gật đầu:
- Thấy được, cho nên cảm thấy ngươi có thể làm đối thủ của ta.
Ánh mắt của Mông Đông không khỏi xiết chặt, có thể tu đến Thiên Tôn, nào có người đầu bị lừa đá hư? Cho nên, Lăng Hàn biết rất rõ ràng hắn có được thực lực trấn áp Tam Bộ, lại như cũ dám khiêu chiến, tất nhiên cũng là tuyệt thế yêu nghiệt.
- Tốt, đến cược!
Hắn tiện tay ném ra mười tảng đá phong ấn Thiên Tôn ký hiệu.
- Quy củ cũ, một bồi mười.
- Không cần chiếm tiện nghi của ngươi, mười cược mười.
Lăng Hàn cũng ném ra mười tảng đá.
Tất cả mọi người a một cái, bị hào khí của Lăng Hàn chấn kinh, đương nhiên cũng có mấy người tự nhủ Lăng Hàn ngốc, rõ ràng có thể lấy một cược mười. Nhưng bọn hắn lại không biết, Lăng Hàn đối với mình tràn đầy lòng tin, như vậy lấy ra mười ký hiệu cùng một viên, có gì khác biệt sao?
- Thật là tự tin!
Mông Đông híp mắt nói.
- Người nha, nếu đối với mình cũng không có lòng tin... vậy còn có ý nghĩa gì sao?
Lăng Hàn hỏi lại.
- Ha ha, không tệ, người hẳn là đối với mình nhiều một chút lòng tin.
Mông Đông cười to.
- Vậy đến đánh đi.
Hai người đều giao Thiên Tôn ký hiệu cho Trang Tất, sau đó nhập không, cách xa nhau trăm trượng mà đứng. Điểm ấy khoảng cách đối với Thiên Tôn mà nói căn bản không tồn tại, đưa tay một kích liền đến.
- Hi vọng ngươi thật có thực lực, đừng để ta thất vọng.
Mông Đông nói.
- Cũng vậy!
Lăng Hàn cũng nói.
- Vậy thì tiếp chiêu đi.
Mông Đông xuất thủ, vung ra một chưởng.
Bành!
Lăng Hàn cùng hắn đối oanh một quyền, một làn sóng xung kích cường đại phun trào, hai người ai cũng nhao nhao lui lại, cơ hồ bất phân cao thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.