Chương 1827: Một chiêu
Cô Đơn Địa Phi
06/04/2018
Trưởng Tôn Lương hít sâu bình ổn cảm xúc, chợt phát hiện mình hơi quá đáng. Đồng gia nói sao cũng là thế lực Tứ Trảm, nhưng đã giết người rồi, tính cách của Trưởng Tôn Lương sẽ không rối rắm.
Trưởng Tôn Lương nhìn Lăng Hàn, mỉm cười vỗ tay nói:
- Đặc sắc, rất đặc sắc.
Mọi người không biết nên nói cái gì. Ngươi tức giận đến làm thịt Đồng Lâm còn vỗ tay khen hay gì, thật giả tạo. Nhưng vị này là thánh tử của Hắc Nguyệt giáo, ai dám lên tiếng trách móc?
Trưởng Tôn Lương nói:
- Có ai muốn luận bàn với vị này không?
Không ai lên tiếng, mới rồi xem biểu hiện của Lăng Hàn tuyệt đối ngang hàng với Nguyên Hưng Bình, Đan Ngọc Tĩnh, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Tuy Hắc Nguyệt thành là thành nhị tinh, số lượng thiên tài nhiều hơn thành nhất tinh rất nhiều nhưng không có mấy người giống Nguyên Hưng Bình. Huống chi dù mạnh cỡ Nguyên Hưng Bình cũng không nắm chắc dễ dàng thắng Lăng Hàn được.
Hèn gì Nữ Hoàng vô cùng kiêu ngạo vừa mắt hắn, tuyệt đối không phải bao cỏ chỉ có cái vỏ.
Trưởng Tôn Lương lúng túng, không ai chịu ra tay sao?
Trưởng Tôn Lương có thân phận gì? Chẳng lẽ để gã tự mình ra tay với Lăng Hàn?
Trưởng Tôn Lương khó chịu hừ mũi, đường đường là thánh tử mà không ai nể mặt?
Một thanh niên bước ra, gã cúi đầu hướng Trưởng Tôn Lương rồi nhìn qua Lăng Hàn:
- Ha ha, tại hạ bất tài, xin huynh đài chỉ dạy một chút.
Sắc mặt Trưởng Tôn Lương tốt hơn nhiều. Thanh niên này là Hạng Văn Côn thiên tài của Hạng gia, thực lực rất mạnh, được Trưởng Tôn Lương thừa nhận.
Hạng Văn Côn ra tay là ổn rồi.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Đến đây đi, ta chỉ giáo cho.
Hạng Văn Côn lộ vẻ bực mình, gã nói ‘chỉ dạy’ là khách sáo thôi, ai ngờ đối phương tin thật.
Hừ, nhà quê thành nhất tinh nho nhỏ thật là không biết trời cao đất rộng!
Cũng đúng, người có chút thực lực tất nhiên vô địch trong tiểu thành, cho rằng trên đời không có cao thủ nên huênh hoang.
Thật là vô tri.
Hạng Văn Côn lười nói nhiều, ngoắc tay hướng Lăng Hàn:
- Đến chiến đi.
Lăng Hàn mỉm cười giơ một ngón tay:
- Một chiêu.
Ui!
Mọi người hút ngụm khí lạnh.
Ngươi một chiêu hạ gục Hạng Văn Côn? Lấy đâu ra can đảm vậy?
Hạng Văn Côn tức giận bật cười nói:
- Vậy thì một chiêu!
Hạng Văn Côn nhìn Lăng Hàn chằm chằm, vận chuyển nguyên lực, chân mày hiện ra ấn ký một thanh kiếm. Uy nhiếp hồng hoang viễn cổ lan tỏa khiến mỗi người trái tim như đè tảng đá lớn cực kỳ khó chịu.
Hạng Văn Côn sử dụng đại chiêu, lực lượng huyết mạch dẫn động lực lượng tổ tiên viễn cổ, khiến sức chiến đấu của gã tăng cao mạng lớn.
Một kích thắng!
Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng mặc cho đối phương chuẩn bị đại chiêu, không hề muốn ngăn chặn, cũng không định phát ra đại chiêu.
Cuồng!
Mọi người thầm nghĩ. Đây là Hạng Văn Côn, đổi lại Nguyên Hưng Bình, Đan Ngọc Tĩnh đụng phải gã cũng hết sức thận trọng, nếu không đánh hết sức sẽ bị oanh giết thành vụn ngay.
Hạng Văn Côn hét to một tiếng:
- Đóng Băng Thần Kiếm!
Hạng Văn Côn điểm trên mình.
Vèo!
Ấn ký hình kiếm hóa thành thần kiếm bay ra, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ thấp, người xung quanh cảm giác máu đóng băng, muốn nhúc nhích chợt phát hiện tay đã đông cứng, người phủ lớp băng dày.
Ui, đây mới chỉ là dư ba mà uy lực đáng sợ như vậy, nếu bị Đóng Băng Thần Kiếm chém trúng thì còn đường sống không?
Một kiếm này mau đến không thể hình dung.
Lăng Hàn lại cười, hắn ung dung bình tĩnh chỉ một cái vừa đúng chặn lại mũi kiếm.
Thật chuẩn! Mau quá!
Mọi người thầm la lên, sau đó lắc đầu. Thanh kiếm này phát ra lạnh lẽo khủng bố như thế mà ngươi tay không đón đỡ, chẳng khác nào tìm chết.
Bóc!
Băng kiếm vỡ, khí lạnh truyền vào người Lăng Hàn đóng băng hắn ngay.
Hạng Văn Côn lộ vẻ mặt kiêu ngạo, đây là kết cục dám chọc giận gã.
Bùm!
Ngọn lửa rực cháy trên người Lăng Hàn, băng tầng nháy mắt hòa tan. Lăng Hàn tiếp tục chỉ một cái hóa thành một ngọn núi đè hướng Hạng Văn Côn.
Hạng Văn Côn hoảng sợ, khu vực ngón tay đè quá lớn, gã không thể trốn đi đâu được. Hạng Văn Côn hết sức bùng nổ liên tục đấm bầu trời.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng cú đấm đánh vào ngón tay nhưng vô dụng, ngón tay đó thế không thể đỡ đè xuống.
Rầm!
Thân thể Hạng Văn Côn biến mất, khi Lăng Hàn giơ ngón tay lên thì Hạng Văn Côn đã bẹp dí.
Một chiêu, quả nhiên chỉ dùng một chiêu.
Mạnh như Hạng Văn Côn, chuẩn bị thời gian dài như vậy phát ra đại chiêu nhưng vẫn bị một chiêu dẹp gọn, thực lực cách biệt bao lớn? Lăng Hàn không hề chuẩn bị cái gì, hắn chỉ tùy ý đánh ra một chỉ.
Lần này thì Trưởng Tôn Lương cũng bị rung động.
Trưởng Tôn Lương nhìn Lăng Hàn, nói:
- Ba nguyên năm trước Thương Nguyệt thành ra một Mạo Đại càn quét thế hệ trẻ, được gọi là thiên tài khoáng thế. Theo ta thấy ngươi mạnh hơn Mạo Đại năm xưa nhiều.
Đây là đánh giá rất cao. Năm xưa Mạo Đại càn quét tất cả Thánh Vương, mạnh mẽ nổi lên, đến ngày nay vẫn khiến người nói chuyện không ngớt, một siêu thiên tài. Phó gia đều muốn thu nạp Mạo Đại, thành tựu tương lai không chỉ ở Tứ Trảm.
Nhưng Trưởng Tôn Lương nói Lăng Hàn mạnh hơn Mạo Đại năm xưa, có phải hơi lố không?
Trưởng Tôn Lương kiêu ngạo nói:
- Ngươi đáng giá ta tự mình ra tay!
Trưởng Tôn Lương đã đứng trên đỉnh Thánh Vương, chỉ chờ Trảm Trần Uyên mở ra là sẽ trảm trần thành tiên, tự tin vô địch khi chiến với cùng đẳng cấp.
Lăng Hàn cười nói:
- Con người ta khá hiền, ngươi muốn chiến thì ta chơi với ngươi.
Chơi với?
Ai dám nói đánh nhau với Trưởng Tôn Lương là chơi?
Mạo Đại đúng là siêu thiên tài, nhưng không phải không có thiên tài sánh ngang. Ví dụ Thương Nguyệt thành có Đinh Diệu Long, nhưng sau lưng là cả một gia tộc, không thể được Phó gia hay Hắc Nguyệt giáo tài bồi, không như Mạo Đại ở rể là thành người của họ.
Nhưng đè tu vi của Mạo Đại xuống cỡ Sáng Thế cảnh thì tuyệt đối không đánh lại Trưởng Tôn Lương.
Trưởng Tôn Lương là thiên tài mấy vạn nguyên năm hiếm khi ra đời, sức chiến đấu với cùng đẳng cấp mạnh cỡ nào không ai biết, vì không người cùng đẳng cấp nào ép gã dốc hết sức ra.
Trưởng Tôn Lương cười cười, gã ở địa vị cao không thèm so đo với Lăng Hàn.
Trưởng Tôn Lương chắp hai tay sau lưng từ từ đi ra nói:
- Nhường ngươi ba chiêu.
Lăng Hàn cười:
- Nhường ngươi mười chiêu.
Nụ cười đông lại trên mặt Trưởng Tôn Lương, quá là cuồng. Trưởng Tôn Lương không nói chuyện nữa, chỉ một cái vào Lăng Hàn.
Ong ong ong ong ong!
Uy thế đáng sợ chấn động, bầu trời như sắp sập.
Lăng Hàn cũng chỉ một cái nghênh hướng công kích của Trưởng Tôn Lương.
Bùm!
Hai đòn công kích tan rã cùng lúc.
Lăng Hàn không thừa dịp đánh trả mà theo ước hẹn lúc trước nhường Trưởng Tôn Lương mười chiêu.
Trưởng Tôn Lương nhìn Lăng Hàn, mỉm cười vỗ tay nói:
- Đặc sắc, rất đặc sắc.
Mọi người không biết nên nói cái gì. Ngươi tức giận đến làm thịt Đồng Lâm còn vỗ tay khen hay gì, thật giả tạo. Nhưng vị này là thánh tử của Hắc Nguyệt giáo, ai dám lên tiếng trách móc?
Trưởng Tôn Lương nói:
- Có ai muốn luận bàn với vị này không?
Không ai lên tiếng, mới rồi xem biểu hiện của Lăng Hàn tuyệt đối ngang hàng với Nguyên Hưng Bình, Đan Ngọc Tĩnh, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Tuy Hắc Nguyệt thành là thành nhị tinh, số lượng thiên tài nhiều hơn thành nhất tinh rất nhiều nhưng không có mấy người giống Nguyên Hưng Bình. Huống chi dù mạnh cỡ Nguyên Hưng Bình cũng không nắm chắc dễ dàng thắng Lăng Hàn được.
Hèn gì Nữ Hoàng vô cùng kiêu ngạo vừa mắt hắn, tuyệt đối không phải bao cỏ chỉ có cái vỏ.
Trưởng Tôn Lương lúng túng, không ai chịu ra tay sao?
Trưởng Tôn Lương có thân phận gì? Chẳng lẽ để gã tự mình ra tay với Lăng Hàn?
Trưởng Tôn Lương khó chịu hừ mũi, đường đường là thánh tử mà không ai nể mặt?
Một thanh niên bước ra, gã cúi đầu hướng Trưởng Tôn Lương rồi nhìn qua Lăng Hàn:
- Ha ha, tại hạ bất tài, xin huynh đài chỉ dạy một chút.
Sắc mặt Trưởng Tôn Lương tốt hơn nhiều. Thanh niên này là Hạng Văn Côn thiên tài của Hạng gia, thực lực rất mạnh, được Trưởng Tôn Lương thừa nhận.
Hạng Văn Côn ra tay là ổn rồi.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Đến đây đi, ta chỉ giáo cho.
Hạng Văn Côn lộ vẻ bực mình, gã nói ‘chỉ dạy’ là khách sáo thôi, ai ngờ đối phương tin thật.
Hừ, nhà quê thành nhất tinh nho nhỏ thật là không biết trời cao đất rộng!
Cũng đúng, người có chút thực lực tất nhiên vô địch trong tiểu thành, cho rằng trên đời không có cao thủ nên huênh hoang.
Thật là vô tri.
Hạng Văn Côn lười nói nhiều, ngoắc tay hướng Lăng Hàn:
- Đến chiến đi.
Lăng Hàn mỉm cười giơ một ngón tay:
- Một chiêu.
Ui!
Mọi người hút ngụm khí lạnh.
Ngươi một chiêu hạ gục Hạng Văn Côn? Lấy đâu ra can đảm vậy?
Hạng Văn Côn tức giận bật cười nói:
- Vậy thì một chiêu!
Hạng Văn Côn nhìn Lăng Hàn chằm chằm, vận chuyển nguyên lực, chân mày hiện ra ấn ký một thanh kiếm. Uy nhiếp hồng hoang viễn cổ lan tỏa khiến mỗi người trái tim như đè tảng đá lớn cực kỳ khó chịu.
Hạng Văn Côn sử dụng đại chiêu, lực lượng huyết mạch dẫn động lực lượng tổ tiên viễn cổ, khiến sức chiến đấu của gã tăng cao mạng lớn.
Một kích thắng!
Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng mặc cho đối phương chuẩn bị đại chiêu, không hề muốn ngăn chặn, cũng không định phát ra đại chiêu.
Cuồng!
Mọi người thầm nghĩ. Đây là Hạng Văn Côn, đổi lại Nguyên Hưng Bình, Đan Ngọc Tĩnh đụng phải gã cũng hết sức thận trọng, nếu không đánh hết sức sẽ bị oanh giết thành vụn ngay.
Hạng Văn Côn hét to một tiếng:
- Đóng Băng Thần Kiếm!
Hạng Văn Côn điểm trên mình.
Vèo!
Ấn ký hình kiếm hóa thành thần kiếm bay ra, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ thấp, người xung quanh cảm giác máu đóng băng, muốn nhúc nhích chợt phát hiện tay đã đông cứng, người phủ lớp băng dày.
Ui, đây mới chỉ là dư ba mà uy lực đáng sợ như vậy, nếu bị Đóng Băng Thần Kiếm chém trúng thì còn đường sống không?
Một kiếm này mau đến không thể hình dung.
Lăng Hàn lại cười, hắn ung dung bình tĩnh chỉ một cái vừa đúng chặn lại mũi kiếm.
Thật chuẩn! Mau quá!
Mọi người thầm la lên, sau đó lắc đầu. Thanh kiếm này phát ra lạnh lẽo khủng bố như thế mà ngươi tay không đón đỡ, chẳng khác nào tìm chết.
Bóc!
Băng kiếm vỡ, khí lạnh truyền vào người Lăng Hàn đóng băng hắn ngay.
Hạng Văn Côn lộ vẻ mặt kiêu ngạo, đây là kết cục dám chọc giận gã.
Bùm!
Ngọn lửa rực cháy trên người Lăng Hàn, băng tầng nháy mắt hòa tan. Lăng Hàn tiếp tục chỉ một cái hóa thành một ngọn núi đè hướng Hạng Văn Côn.
Hạng Văn Côn hoảng sợ, khu vực ngón tay đè quá lớn, gã không thể trốn đi đâu được. Hạng Văn Côn hết sức bùng nổ liên tục đấm bầu trời.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng cú đấm đánh vào ngón tay nhưng vô dụng, ngón tay đó thế không thể đỡ đè xuống.
Rầm!
Thân thể Hạng Văn Côn biến mất, khi Lăng Hàn giơ ngón tay lên thì Hạng Văn Côn đã bẹp dí.
Một chiêu, quả nhiên chỉ dùng một chiêu.
Mạnh như Hạng Văn Côn, chuẩn bị thời gian dài như vậy phát ra đại chiêu nhưng vẫn bị một chiêu dẹp gọn, thực lực cách biệt bao lớn? Lăng Hàn không hề chuẩn bị cái gì, hắn chỉ tùy ý đánh ra một chỉ.
Lần này thì Trưởng Tôn Lương cũng bị rung động.
Trưởng Tôn Lương nhìn Lăng Hàn, nói:
- Ba nguyên năm trước Thương Nguyệt thành ra một Mạo Đại càn quét thế hệ trẻ, được gọi là thiên tài khoáng thế. Theo ta thấy ngươi mạnh hơn Mạo Đại năm xưa nhiều.
Đây là đánh giá rất cao. Năm xưa Mạo Đại càn quét tất cả Thánh Vương, mạnh mẽ nổi lên, đến ngày nay vẫn khiến người nói chuyện không ngớt, một siêu thiên tài. Phó gia đều muốn thu nạp Mạo Đại, thành tựu tương lai không chỉ ở Tứ Trảm.
Nhưng Trưởng Tôn Lương nói Lăng Hàn mạnh hơn Mạo Đại năm xưa, có phải hơi lố không?
Trưởng Tôn Lương kiêu ngạo nói:
- Ngươi đáng giá ta tự mình ra tay!
Trưởng Tôn Lương đã đứng trên đỉnh Thánh Vương, chỉ chờ Trảm Trần Uyên mở ra là sẽ trảm trần thành tiên, tự tin vô địch khi chiến với cùng đẳng cấp.
Lăng Hàn cười nói:
- Con người ta khá hiền, ngươi muốn chiến thì ta chơi với ngươi.
Chơi với?
Ai dám nói đánh nhau với Trưởng Tôn Lương là chơi?
Mạo Đại đúng là siêu thiên tài, nhưng không phải không có thiên tài sánh ngang. Ví dụ Thương Nguyệt thành có Đinh Diệu Long, nhưng sau lưng là cả một gia tộc, không thể được Phó gia hay Hắc Nguyệt giáo tài bồi, không như Mạo Đại ở rể là thành người của họ.
Nhưng đè tu vi của Mạo Đại xuống cỡ Sáng Thế cảnh thì tuyệt đối không đánh lại Trưởng Tôn Lương.
Trưởng Tôn Lương là thiên tài mấy vạn nguyên năm hiếm khi ra đời, sức chiến đấu với cùng đẳng cấp mạnh cỡ nào không ai biết, vì không người cùng đẳng cấp nào ép gã dốc hết sức ra.
Trưởng Tôn Lương cười cười, gã ở địa vị cao không thèm so đo với Lăng Hàn.
Trưởng Tôn Lương chắp hai tay sau lưng từ từ đi ra nói:
- Nhường ngươi ba chiêu.
Lăng Hàn cười:
- Nhường ngươi mười chiêu.
Nụ cười đông lại trên mặt Trưởng Tôn Lương, quá là cuồng. Trưởng Tôn Lương không nói chuyện nữa, chỉ một cái vào Lăng Hàn.
Ong ong ong ong ong!
Uy thế đáng sợ chấn động, bầu trời như sắp sập.
Lăng Hàn cũng chỉ một cái nghênh hướng công kích của Trưởng Tôn Lương.
Bùm!
Hai đòn công kích tan rã cùng lúc.
Lăng Hàn không thừa dịp đánh trả mà theo ước hẹn lúc trước nhường Trưởng Tôn Lương mười chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.