Chương 3762: Một góc kẽ hở
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Hắn dừng một chút, nói:
- Ta là Tiết Thành, tu vi ngũ biến. Chúng ta đều không phải cùng một nhóm. Ngươi yên tâm. Chỉ là phát hiện nơi này có một lỗ thủng, muốn tập trung sức lực của mọi người đánh phá ra.
Lăng Hàn nhìn sang. Quả nhiên, ở đây có một góc tường bị đổ.
- Như thế nào, cùng nhau liên thủ chứ?
Tiết Thành tha thiết mời.
- Được.
Lăng Hàn gật đầu.
Hắn đi tới, cùng mọi người, liên thủ công kích chỗ lỗ thủng này. Trận pháp ở đây có một lỗ thủng, nhưng còn chưa đủ để cho người ta đi qua. Chỉ có điều, tuy rằng bọn họ liên tục công kích, nhưng lỗ thủng này lại hoàn toàn không có dấu hiệu mở rộng.
- Cần phải có người nhiều hơn.
Bọn họ vừa tiếp tục công kích, vừa nói.
Tin tưởng sẽ càng lúc càng có nhiều người chạy tới nơi này. Mở rộng lỗ thủng này chắc hẳn chỉ là vấn đề thời gian.
Một lúc sau, quả nhiên lại có người đi qua.
Lần này là năm người. Hai người nam nữ có nhiều tuổi một chút. Ba người khác lại là người trẻ tuổi, đều là nam tính.
A?
Lăng Hàn phát hiện, ba gã nam tử trẻ tuổi này ngay từ lúc đầu hắn mới tiến vào đã nhìn thấy qua. Chẳng qua là lúc đó cũng không nhìn thấy hai người nam nữ có chút lớn tuổi kia.
Mà hai người nam nữ này... Lăng Hàn nhận được nam tử trong đó.
Vu Ích, thành chủ của Cát Ninh Thành. Trước đây khi Hổ Cứ Thành bị phá, trạm thứ nhất Lăng Hàn dẫn theo Phong Nhược Tiên, Mục quản gia đến, chính là Cát Ninh Thành. Ở nơi đó, hắn gặp phải Cổ Hạng Minh, ngồi không hạm đi Đế Đô.
Nói đến Cổ Hạng Minh, Lăng Hàn đột nhiên nghĩ tới, ban đầu ở thời điểm cuộc so tài săn bắn, vì sao bốn người Trần Kinh Nghiệp có thể tìm được mình tinh chuẩn như vậy, còn bao vây mình lại?
Nếu nói bên ngoài không có người nào báo tin, Lăng Hàn dù thế nào cũng không tin.
Mà hắn nghĩ tới nghĩ lui, trong cấm vệ quân có thù oán với hắn, cũng chỉ có một mình Cổ Hạng Minh này.
Ừ, có cơ hội phải cùng hắn tính sổ một chút.
Trong lòng của hắn xẹt qua một chuỗi ý niệm, nhưng cũng không đứng ra nhận quen biết với Vu Ích.
Nói đi còn nói lại, hắn và Vu Ích vốn không có giao tình gì. Trước đây Vu Ích từng tới thăm hỏi, cũng không phải nhằm về phía hắn. Hiện tại hắn cho dù đi ra ngoài cùng đối phương chào hỏi, tin tưởng Vu Ích cũng sẽ chỉ lãnh đạm đối với hắn.
Không cần thiết mang mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người ta. Lăng Hàn lại không cần gì từ Vu Ích.
- Vu thành chủ!
Có người nhận ra Vu Ích, lập tức tiến lên chào hỏi.
Thành chủ?
Mọi người vừa nghe, đều trở nên nghiêm nghị. Thành chủ Huyền Bắc Quốc đều là tu vi Cực Cốt Cảnh.
Nhất thời, thần sắc mọi người lộ vẻ cung kính hơn. Người nơi này đều là Hoán Huyết Cảnh. Đừng nói một đấu một còn xa mới có thể là đối thủ. Cho dù một đám xông lên cũng sẽ chỉ có kết cục từng người bị đánh bại. Bởi vì Vu Ích thành danh nhiều năm, khẳng định đã đạt được ngũ cốt.
Vu Ích mỉm cười, nhìn qua hòa hòa khí khí, không có gì cao giá. Nhưng trên thực tế lại không có trả lời người nào. Hiển nhiên hắn không để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt.
Cũng bộ dạng như vậy, ngoại trừ Vu Ích ra, thận phận của bốn người khác cũng rất nhanh công bố.
Nữ tử kia chính là phu nhân của Vu Ích, gọi là Hồ Nguyệt Mai. Ba người khác lại là con trai của hắn, theo thứ tự là Vu Đông, Vu Sơn và Vu Hải.
Không giống với Vu Ích, ba người con trai kia của hắn mỗi người đều kiêu ngạo vô cùng. Lão đại dù gì cũng là Hoán Huyết Cảnh. Nhưng hai người nhỏ hơn rõ ràng là Thông Mạch Cảnh, lại lộ ra bộ dạng ai cũng khinh thường, mắt cao hơn đầu.
Cũng quả thực không thể trách được. Ở Cát Ninh Thành này trong một mẫu ba phần đất, ba huynh đệ bọn họ có thể đi ngang. Hiện tại đi ra ngoài cũng hoàn toàn không biết thu lại.
Sau khi được người sùng bái một hồi, Vu Ích cuối cùng nói:
- Được rồi, các ngươi tránh ra. Đợi bản tọa tới phá vỡ lỗ thủng này.
- Được, trông cậy vào thành chủ.
- Hoàn toàn dựa vào Vu thành chủ.
Tất cả mọi người đều nói.
Vu Ích vô cùng ngạo nghễ, bước đến chỗ đoạn tường có vết nứt, bắt đầu ép lực lượng.
Dù sao đây cũng không phải là kẻ địch, hoàn toàn có thể điều chỉnh trạng thái của mình đến đỉnh phong, sau đó mới xuất thủ.
Lăng Hàn lại không coi trọng. Bởi vì vừa rồi hắn cũng vận dụng toàn lực. Tuy rằng lực lượng của hắn quả thực không bằng ngũ cốt, nhưng lại thêm nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với một ngũ cốt.
Cho nên, trận pháp này cho dù có lỗ thủng, cũng không phải ngũ cốt có thể ầm mặc.
Hắn không ngừng so sánh, tìm kiếm sơ hở trong đó, nhìn xem có thể hay không lấy Trở Tuyệt Trận áp chế một chút hay không.
- A!
Vu Ích hét lớn một tiếng, đánh ra một đòn.
Một đòn này thanh thế lớn. Tuy rằng Vu Ích còn không có sôi trào huyết khí, nhưng vẫn vô cùng khủng khiếp.
Ầm!
Một đòn này đánh vào trên vách tường, tạo nên từng tầng rung động. Nhưng bản thân bức tường lại không bị một chút tổn thất chút nào.
Xấu hổ.
Trên mặt Vu Ích thoáng ửng đỏ. Vừa nãy bị người ta thổi phồng cao như vậy, ngay cả hắn cũng cho rằng một đòn là có thể đánh phá trận pháp. Ai biết lại là một kết quả như vậy.
Tất cả mọi người nói không ra lời. Có vài người còn che miệng cười thầm. Nếu không phải e ngại Vu Ích cường đại, hiện tại chắc hẳn tiếng cười đã vang lên một mảnh.
- Ha hả, không có việc gì không có việc gì. Trận pháp này cường độ rất cao. Cũng khó trách ở thành chủ không có cách nào phá vỡ.
Có người vội vàng hoà giải.
- Đúng vậy. Có lẽ phải là cường giả Minh Văn Cảnh mới có khả năng phá vỡ.
Vu Ích không nhịn được. Hắn lập tức sôi trào huyết khí, nâng cao lực lượng.
Hắn hét lớn một tiếng, lại đánh ra một đòn.
Ầm!
Uy lực một đòn này chí ít tăng lên gấp hai. Nhưng đánh vào trên vách tường vẫn không có hiệu quả gì.
Ầm ầm ầm.
Vu Ích liên tục ra tay, nhưng kết quả lại không có bất kỳ thay đổi nào.
Không ai nói nữa. Hiện tại bất kể nói cái gì cũng rất xấu hổ.
Lăng Hàn đi ra. Hắn nhìn lâu như vậy, cuối cùng nhìn ra được một ít manh mối.
Nếu như trận pháp này hoàn chỉnh, như vậy lấy trình độ trận đạo của Lăng Hàn hiện tại chính là nhìn ra chút manh mỗi cũng không được. Nhưng bây giờ lại khác. Có một góc lộ ra kẽ hở, cho Lăng Hàn cơ hội.
- Tiểu tử, ngươi đứng ra làm cái gì?
Vu Đông lập tức kêu lên.
- Muốn bỏ đá xuống giếng sao?
Vu Sơn cũng nói.
- Ngươi cho rằng mình là nhân vật gì?
Vu Hải lại trực tiếp mở phun ra.
Lăng Hàn kinh ngạc. Vu Ích rất biết cách làm người, thế nào lại sinh ba gia hỏa không nên thân này?
- Ta là Tiết Thành, tu vi ngũ biến. Chúng ta đều không phải cùng một nhóm. Ngươi yên tâm. Chỉ là phát hiện nơi này có một lỗ thủng, muốn tập trung sức lực của mọi người đánh phá ra.
Lăng Hàn nhìn sang. Quả nhiên, ở đây có một góc tường bị đổ.
- Như thế nào, cùng nhau liên thủ chứ?
Tiết Thành tha thiết mời.
- Được.
Lăng Hàn gật đầu.
Hắn đi tới, cùng mọi người, liên thủ công kích chỗ lỗ thủng này. Trận pháp ở đây có một lỗ thủng, nhưng còn chưa đủ để cho người ta đi qua. Chỉ có điều, tuy rằng bọn họ liên tục công kích, nhưng lỗ thủng này lại hoàn toàn không có dấu hiệu mở rộng.
- Cần phải có người nhiều hơn.
Bọn họ vừa tiếp tục công kích, vừa nói.
Tin tưởng sẽ càng lúc càng có nhiều người chạy tới nơi này. Mở rộng lỗ thủng này chắc hẳn chỉ là vấn đề thời gian.
Một lúc sau, quả nhiên lại có người đi qua.
Lần này là năm người. Hai người nam nữ có nhiều tuổi một chút. Ba người khác lại là người trẻ tuổi, đều là nam tính.
A?
Lăng Hàn phát hiện, ba gã nam tử trẻ tuổi này ngay từ lúc đầu hắn mới tiến vào đã nhìn thấy qua. Chẳng qua là lúc đó cũng không nhìn thấy hai người nam nữ có chút lớn tuổi kia.
Mà hai người nam nữ này... Lăng Hàn nhận được nam tử trong đó.
Vu Ích, thành chủ của Cát Ninh Thành. Trước đây khi Hổ Cứ Thành bị phá, trạm thứ nhất Lăng Hàn dẫn theo Phong Nhược Tiên, Mục quản gia đến, chính là Cát Ninh Thành. Ở nơi đó, hắn gặp phải Cổ Hạng Minh, ngồi không hạm đi Đế Đô.
Nói đến Cổ Hạng Minh, Lăng Hàn đột nhiên nghĩ tới, ban đầu ở thời điểm cuộc so tài săn bắn, vì sao bốn người Trần Kinh Nghiệp có thể tìm được mình tinh chuẩn như vậy, còn bao vây mình lại?
Nếu nói bên ngoài không có người nào báo tin, Lăng Hàn dù thế nào cũng không tin.
Mà hắn nghĩ tới nghĩ lui, trong cấm vệ quân có thù oán với hắn, cũng chỉ có một mình Cổ Hạng Minh này.
Ừ, có cơ hội phải cùng hắn tính sổ một chút.
Trong lòng của hắn xẹt qua một chuỗi ý niệm, nhưng cũng không đứng ra nhận quen biết với Vu Ích.
Nói đi còn nói lại, hắn và Vu Ích vốn không có giao tình gì. Trước đây Vu Ích từng tới thăm hỏi, cũng không phải nhằm về phía hắn. Hiện tại hắn cho dù đi ra ngoài cùng đối phương chào hỏi, tin tưởng Vu Ích cũng sẽ chỉ lãnh đạm đối với hắn.
Không cần thiết mang mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người ta. Lăng Hàn lại không cần gì từ Vu Ích.
- Vu thành chủ!
Có người nhận ra Vu Ích, lập tức tiến lên chào hỏi.
Thành chủ?
Mọi người vừa nghe, đều trở nên nghiêm nghị. Thành chủ Huyền Bắc Quốc đều là tu vi Cực Cốt Cảnh.
Nhất thời, thần sắc mọi người lộ vẻ cung kính hơn. Người nơi này đều là Hoán Huyết Cảnh. Đừng nói một đấu một còn xa mới có thể là đối thủ. Cho dù một đám xông lên cũng sẽ chỉ có kết cục từng người bị đánh bại. Bởi vì Vu Ích thành danh nhiều năm, khẳng định đã đạt được ngũ cốt.
Vu Ích mỉm cười, nhìn qua hòa hòa khí khí, không có gì cao giá. Nhưng trên thực tế lại không có trả lời người nào. Hiển nhiên hắn không để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt.
Cũng bộ dạng như vậy, ngoại trừ Vu Ích ra, thận phận của bốn người khác cũng rất nhanh công bố.
Nữ tử kia chính là phu nhân của Vu Ích, gọi là Hồ Nguyệt Mai. Ba người khác lại là con trai của hắn, theo thứ tự là Vu Đông, Vu Sơn và Vu Hải.
Không giống với Vu Ích, ba người con trai kia của hắn mỗi người đều kiêu ngạo vô cùng. Lão đại dù gì cũng là Hoán Huyết Cảnh. Nhưng hai người nhỏ hơn rõ ràng là Thông Mạch Cảnh, lại lộ ra bộ dạng ai cũng khinh thường, mắt cao hơn đầu.
Cũng quả thực không thể trách được. Ở Cát Ninh Thành này trong một mẫu ba phần đất, ba huynh đệ bọn họ có thể đi ngang. Hiện tại đi ra ngoài cũng hoàn toàn không biết thu lại.
Sau khi được người sùng bái một hồi, Vu Ích cuối cùng nói:
- Được rồi, các ngươi tránh ra. Đợi bản tọa tới phá vỡ lỗ thủng này.
- Được, trông cậy vào thành chủ.
- Hoàn toàn dựa vào Vu thành chủ.
Tất cả mọi người đều nói.
Vu Ích vô cùng ngạo nghễ, bước đến chỗ đoạn tường có vết nứt, bắt đầu ép lực lượng.
Dù sao đây cũng không phải là kẻ địch, hoàn toàn có thể điều chỉnh trạng thái của mình đến đỉnh phong, sau đó mới xuất thủ.
Lăng Hàn lại không coi trọng. Bởi vì vừa rồi hắn cũng vận dụng toàn lực. Tuy rằng lực lượng của hắn quả thực không bằng ngũ cốt, nhưng lại thêm nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với một ngũ cốt.
Cho nên, trận pháp này cho dù có lỗ thủng, cũng không phải ngũ cốt có thể ầm mặc.
Hắn không ngừng so sánh, tìm kiếm sơ hở trong đó, nhìn xem có thể hay không lấy Trở Tuyệt Trận áp chế một chút hay không.
- A!
Vu Ích hét lớn một tiếng, đánh ra một đòn.
Một đòn này thanh thế lớn. Tuy rằng Vu Ích còn không có sôi trào huyết khí, nhưng vẫn vô cùng khủng khiếp.
Ầm!
Một đòn này đánh vào trên vách tường, tạo nên từng tầng rung động. Nhưng bản thân bức tường lại không bị một chút tổn thất chút nào.
Xấu hổ.
Trên mặt Vu Ích thoáng ửng đỏ. Vừa nãy bị người ta thổi phồng cao như vậy, ngay cả hắn cũng cho rằng một đòn là có thể đánh phá trận pháp. Ai biết lại là một kết quả như vậy.
Tất cả mọi người nói không ra lời. Có vài người còn che miệng cười thầm. Nếu không phải e ngại Vu Ích cường đại, hiện tại chắc hẳn tiếng cười đã vang lên một mảnh.
- Ha hả, không có việc gì không có việc gì. Trận pháp này cường độ rất cao. Cũng khó trách ở thành chủ không có cách nào phá vỡ.
Có người vội vàng hoà giải.
- Đúng vậy. Có lẽ phải là cường giả Minh Văn Cảnh mới có khả năng phá vỡ.
Vu Ích không nhịn được. Hắn lập tức sôi trào huyết khí, nâng cao lực lượng.
Hắn hét lớn một tiếng, lại đánh ra một đòn.
Ầm!
Uy lực một đòn này chí ít tăng lên gấp hai. Nhưng đánh vào trên vách tường vẫn không có hiệu quả gì.
Ầm ầm ầm.
Vu Ích liên tục ra tay, nhưng kết quả lại không có bất kỳ thay đổi nào.
Không ai nói nữa. Hiện tại bất kể nói cái gì cũng rất xấu hổ.
Lăng Hàn đi ra. Hắn nhìn lâu như vậy, cuối cùng nhìn ra được một ít manh mối.
Nếu như trận pháp này hoàn chỉnh, như vậy lấy trình độ trận đạo của Lăng Hàn hiện tại chính là nhìn ra chút manh mỗi cũng không được. Nhưng bây giờ lại khác. Có một góc lộ ra kẽ hở, cho Lăng Hàn cơ hội.
- Tiểu tử, ngươi đứng ra làm cái gì?
Vu Đông lập tức kêu lên.
- Muốn bỏ đá xuống giếng sao?
Vu Sơn cũng nói.
- Ngươi cho rằng mình là nhân vật gì?
Vu Hải lại trực tiếp mở phun ra.
Lăng Hàn kinh ngạc. Vu Ích rất biết cách làm người, thế nào lại sinh ba gia hỏa không nên thân này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.