Chương 1487: Một kiếm chém tới
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Nhưng hắn lại còn nói muốn vị nữ cường giả này lưu lại cùng hắn uống rượu, cái này không phải muốn chết sao?
Sa Cảnh, Triệu Kiếm Bạch đều lộ ra vẻ nghiêm nghị, đừng nhìn khí tức của Thiên Phượng Thần Nữ không ổn định, vừa nhìn chính là vừa bước vào Tinh Thần Cảnh, nhưng chỉ cần đặt chân cảnh giới này liền tuyệt đối không thể coi thường, dù sao bọn họ cũng chỉ là tiểu cực vị đỉnh cao.
- Cô nương, việc này không có quan hệ gì tới ngươi, hà tất nhúng tay?
Sa Cảnh quyết định thử có thể gây xích mích ly gián hay không.
Thiên Phượng Thần Nữ ở trên cao nhìn xuống, phía sau lại có hai mảnh Phượng Dực mở ra, mỗi một mảnh đều dài ngàn dặm, nhẹ nhàng chấn động, có mây tía bay múa.
Nàng mở miệng:
- Lăng Hàn chính là phu quân của ta!
Lời này vừa ra, trực tiếp ngăn chặn lời phía sau của Sa Cảnh.
Hắn vì con báo thù, chẳng lẽ còn không cho người ta thay chồng ra mặt?
Điều này làm cho hắn đố kị, bởi vì tuy hắn cũng là đại năng Tinh Thần Cảnh, nhưng hiển nhiên không thể cưới một nữ tử Tinh Thần Cảnh làm vợ, có thể không đỏ mắt sao?
- Đã như vậy, cũng chỉ có xung đột vũ trang.
Hắn lấy ra một cây đao, là Bảo khí làm bạn với hắn chinh chiến sa trường vô số năm, sớm bị hắn luyện hóa tâm ý tương thông.
Thiên Phượng Thần Nữ không dám coi thường đối phương.
Nàng lấy Nhật Nguyệt Cực Cảnh bước vào Tinh Thần Cảnh, lực lượng có thể vượt qua ngũ tinh, kém lục tinh một chút, nhưng đồn đại, bảy đại tướng, Tả Hữu Tướng đều là thiên tài Tứ Tinh, lại thêm tu vi tiểu cực vị đỉnh cao, bổ trợ của quốc thế, lực lượng song phương sẽ chênh lệch hai tinh đến tam tinh trong lúc đó.
Đây là chênh lệch không nhỏ.
Có điều, huyết mạch của Thiên Phượng Thần Nữ đặc thù, nắm giữ một tia lực lượng Chân Phượng, đối với chiến lực có tăng lên rất nhiều, hơn nữa nàng cũng học được một ít bí pháp của Lăng Hàn, gộp lại có thể tăng lên một tinh sức chiến đấu.
Bởi vậy, sức chiến đấu của song phương chênh lệch ở từ một đến hai tinh, vậy thì có thể đánh.
Sa Cảnh hét lớn một tiếng, toàn lực vận chuyển, thần văn trên bảo đao từng cái tỏa ra, một luồng thiết huyết lưu chuyển, xông lên cửu thiên, xuống đãng cửu u, cực kỳ khủng bố.
Hắn cũng không phải là thiên tài siêu cấp, nhưng chỉ nói số lượng giết người, hắn có khả năng vượt qua Lăng Hàn, Xích Hoang Cực cùng vương giả trẻ tuổi, máu tươi ngưng tụ thành sát khí, hóa thành thực chất, người tâm tính yếu tuyệt đối rất dễ dàng sụp đổ.
- Lên trời cao chiến một trận!
Sa Cảnh phóng lên trời, phảng phất như một đạo lưu tinh xẹt qua, nghịch thế mà trên.
Thiên Phượng Thần Nữ đương nhiên sẽ không khiếp chiến, hai cánh sau lưng rung lên, tương tự xông thẳng cửu thiên.
Ầm!
Hai đại cường giả không nói nhảm, lập tức chiến lên, từng đạo gợn sóng hạ xuống, nhưng bị trận pháp bảo vệ của Hoàng Đô ngăn trở, mà Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân Cù Thu Tuyết cũng đứng ở trên đỉnh Hoàng thành, ngửa đầu nhìn bầu trời, trên mặt có vẻ kinh ngạc.
Lúc nào Loạn Tinh Hoàng Triều có thêm một đại năng Tinh Thần Cảnh nữ tính?
Hơn nữa, mặc dù đối phương mới vừa bước vào Tinh Thần Cảnh, nhưng sức chiến đấu cực kỳ kinh người, tuy không bằng Sa Cảnh, nhưng cũng không có ăn thiệt thòi quá lớn, tiến thối tự nhiên, không có lộ ra dấu hiệu thất bại.
Chỉ là nàng có chức trách trên người, nên không thể lên trời cao quan chiến, nhưng trong lòng ngứa ngáy, cô gái này đến cùng có lai lịch gì.
- Cha!
Triệu Luân nhẹ giọng nói, trong ánh mắt lướt qua một vẻ thất lạc, đồng thời cũng có sát cơ đáng sợ.
Triệu Kiếm Bạch nhìn nhi tử một chút, không nhịn được hừ một tiếng.
Hắn biết nhi tử là có ý gì, muốn hắn ra tay giết chết Lăng Hàn.
Quá không có tiền đồ!
Lăng Hàn có thể bước vào Tinh Thần Cảnh, lẽ nào ngươi không thể? Vừa gặp nan đề liền cầu viện, người ta có lão tử Tinh Thần Cảnh sao, nhưng nhanh như vậy liền thẳng tiến Tinh Thần Cảnh!
Vì lẽ đó, người phải dựa vào mình.
Triệu Kiếm Bạch thở dài, ai bảo hắn chỉ có một đứa con trai như thế, không giúp hắn thì giúp ai?
- Lăng Hàn, lên trời cao chiến một trận!
Hắn mở miệng, âm thanh như hành khúc, leng keng vang vọng.
Lăng Hàn ngồi ngay ngắn, lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta ra tay, bản triều liền thiếu một cường giả, ngươi nhất định muốn tự tìm đường chết?
Cái này cái này cái này!
Đừng nói Triệu Kiếm Bạch, người ở ngoài nghe xong, người nào không cảm thấy Lăng Hàn khoác lác tận trời?
Người ta là cường giả Tinh Thần Cảnh lâu năm, ở cảnh giới này đắm chìm vô số năm, há là một người vừa nhảy vào có thể so sánh? Hơn nữa, mặc dù mọi người đều là thần tử của Loạn Tinh Hoàng Triều, có thể thuyên chuyển quốc thế, nhưng cấp quan không giống, có thể thuyên chuyển cũng không giống.
Thất phẩm võ tướng nho nhỏ, có thể so sánh với đường đường Đại Tướng quân sao?
Đùa giỡn.
Triệu Kiếm Bạch giận dữ mà cười:
- Tiểu tử, ngươi tuổi còn trẻ liền bước vào Tinh Thần Cảnh dĩ nhiên bất phàm, nhưng bởi vậy coi thường anh hùng trong thiên hạ, không cảm thấy quá ngông cuồng sao? Đến, lên trời cao chiến một trận!
- Ngươi vẫn không tính là anh hùng gì!
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Nếu ngươi muốn chiến, vậy như ngươi mong muốn!
Hắn lấy ra thanh kiếm gỗ rách rưới, tuy đồ chơi này chỉ kiên cố, nhưng dùng để đối phó một tên Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị là thừa sức.
Triệu Kiếm Bạch vừa thấy, không khỏi tái mặt rồi.
Đây là binh khí sao?
Con mẹ nó gậy nhóm lửa còn tạm được, ngươi dùng cái này tới đối phó ta, đây là xem thường ta cỡ nào?
- Được! Được! Được!
Hắn xanh mặt nói.
- Nếu không đưa ngươi tiêu diệt ở đây, ta liền không họ Triệu!
Lăng Hàn đạp bước mà ra, tay phải vung kiếm gỗ lên, chém về phía Triệu Kiếm Bạch.
Đơn giản cực kỳ, chính là phủ đầu một kiếm.
Triệu Kiếm Bạch thực sự là tức giận đến thổ huyết, đầu tiên là cầm một thanh phá kiếm đến ô nhục hắn, hiện tại khinh bỉ như vậy, một kiếm phủ đầu chém tới, coi hắn là gà sao? Cũng được, ngươi lẫm lẫm liệt liệt như thế, kia là tự mình muốn chết!
Tay phải hắn rung lên, trong tay có thêm một thanh kiếm, đâm về phía đỉnh đầu của Lăng Hàn.
Muốn chém thần hồn!
Cái gì!
Hắn đột nhiên cả kinh, bởi vì chiêu kiếm của Lăng Hàn quá nhanh, vừa mới phất lên, nhưng sau một khắc đã chém tới trước mặt hắn. hắn vội vung kiếm ngăn chặn, tin tưởng lấy Thần kiếm trong tay hắn, một kiếm xuống không chỉ gậy nhóm lửa kia gãy, Lăng Hàn cũng bị hắn chia ra làm hai, biến thành hai đoạn.
Kiếm gỗ hạ xuống, đùng, một tiếng giòn vang, Thần kiếm của Triệu Kiếm Bạch bị chém thành hai đoạn, kiếm gỗ cơ hồ không bị ảnh hưởng rơi xuống, vào đúng lúc này, một luồng sát khí từ trên thân kiếm bắn ra, cuồn cuộn như lang sói, đáng sợ đến cực hạn.
Sa Cảnh, Triệu Kiếm Bạch đều lộ ra vẻ nghiêm nghị, đừng nhìn khí tức của Thiên Phượng Thần Nữ không ổn định, vừa nhìn chính là vừa bước vào Tinh Thần Cảnh, nhưng chỉ cần đặt chân cảnh giới này liền tuyệt đối không thể coi thường, dù sao bọn họ cũng chỉ là tiểu cực vị đỉnh cao.
- Cô nương, việc này không có quan hệ gì tới ngươi, hà tất nhúng tay?
Sa Cảnh quyết định thử có thể gây xích mích ly gián hay không.
Thiên Phượng Thần Nữ ở trên cao nhìn xuống, phía sau lại có hai mảnh Phượng Dực mở ra, mỗi một mảnh đều dài ngàn dặm, nhẹ nhàng chấn động, có mây tía bay múa.
Nàng mở miệng:
- Lăng Hàn chính là phu quân của ta!
Lời này vừa ra, trực tiếp ngăn chặn lời phía sau của Sa Cảnh.
Hắn vì con báo thù, chẳng lẽ còn không cho người ta thay chồng ra mặt?
Điều này làm cho hắn đố kị, bởi vì tuy hắn cũng là đại năng Tinh Thần Cảnh, nhưng hiển nhiên không thể cưới một nữ tử Tinh Thần Cảnh làm vợ, có thể không đỏ mắt sao?
- Đã như vậy, cũng chỉ có xung đột vũ trang.
Hắn lấy ra một cây đao, là Bảo khí làm bạn với hắn chinh chiến sa trường vô số năm, sớm bị hắn luyện hóa tâm ý tương thông.
Thiên Phượng Thần Nữ không dám coi thường đối phương.
Nàng lấy Nhật Nguyệt Cực Cảnh bước vào Tinh Thần Cảnh, lực lượng có thể vượt qua ngũ tinh, kém lục tinh một chút, nhưng đồn đại, bảy đại tướng, Tả Hữu Tướng đều là thiên tài Tứ Tinh, lại thêm tu vi tiểu cực vị đỉnh cao, bổ trợ của quốc thế, lực lượng song phương sẽ chênh lệch hai tinh đến tam tinh trong lúc đó.
Đây là chênh lệch không nhỏ.
Có điều, huyết mạch của Thiên Phượng Thần Nữ đặc thù, nắm giữ một tia lực lượng Chân Phượng, đối với chiến lực có tăng lên rất nhiều, hơn nữa nàng cũng học được một ít bí pháp của Lăng Hàn, gộp lại có thể tăng lên một tinh sức chiến đấu.
Bởi vậy, sức chiến đấu của song phương chênh lệch ở từ một đến hai tinh, vậy thì có thể đánh.
Sa Cảnh hét lớn một tiếng, toàn lực vận chuyển, thần văn trên bảo đao từng cái tỏa ra, một luồng thiết huyết lưu chuyển, xông lên cửu thiên, xuống đãng cửu u, cực kỳ khủng bố.
Hắn cũng không phải là thiên tài siêu cấp, nhưng chỉ nói số lượng giết người, hắn có khả năng vượt qua Lăng Hàn, Xích Hoang Cực cùng vương giả trẻ tuổi, máu tươi ngưng tụ thành sát khí, hóa thành thực chất, người tâm tính yếu tuyệt đối rất dễ dàng sụp đổ.
- Lên trời cao chiến một trận!
Sa Cảnh phóng lên trời, phảng phất như một đạo lưu tinh xẹt qua, nghịch thế mà trên.
Thiên Phượng Thần Nữ đương nhiên sẽ không khiếp chiến, hai cánh sau lưng rung lên, tương tự xông thẳng cửu thiên.
Ầm!
Hai đại cường giả không nói nhảm, lập tức chiến lên, từng đạo gợn sóng hạ xuống, nhưng bị trận pháp bảo vệ của Hoàng Đô ngăn trở, mà Đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân Cù Thu Tuyết cũng đứng ở trên đỉnh Hoàng thành, ngửa đầu nhìn bầu trời, trên mặt có vẻ kinh ngạc.
Lúc nào Loạn Tinh Hoàng Triều có thêm một đại năng Tinh Thần Cảnh nữ tính?
Hơn nữa, mặc dù đối phương mới vừa bước vào Tinh Thần Cảnh, nhưng sức chiến đấu cực kỳ kinh người, tuy không bằng Sa Cảnh, nhưng cũng không có ăn thiệt thòi quá lớn, tiến thối tự nhiên, không có lộ ra dấu hiệu thất bại.
Chỉ là nàng có chức trách trên người, nên không thể lên trời cao quan chiến, nhưng trong lòng ngứa ngáy, cô gái này đến cùng có lai lịch gì.
- Cha!
Triệu Luân nhẹ giọng nói, trong ánh mắt lướt qua một vẻ thất lạc, đồng thời cũng có sát cơ đáng sợ.
Triệu Kiếm Bạch nhìn nhi tử một chút, không nhịn được hừ một tiếng.
Hắn biết nhi tử là có ý gì, muốn hắn ra tay giết chết Lăng Hàn.
Quá không có tiền đồ!
Lăng Hàn có thể bước vào Tinh Thần Cảnh, lẽ nào ngươi không thể? Vừa gặp nan đề liền cầu viện, người ta có lão tử Tinh Thần Cảnh sao, nhưng nhanh như vậy liền thẳng tiến Tinh Thần Cảnh!
Vì lẽ đó, người phải dựa vào mình.
Triệu Kiếm Bạch thở dài, ai bảo hắn chỉ có một đứa con trai như thế, không giúp hắn thì giúp ai?
- Lăng Hàn, lên trời cao chiến một trận!
Hắn mở miệng, âm thanh như hành khúc, leng keng vang vọng.
Lăng Hàn ngồi ngay ngắn, lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta ra tay, bản triều liền thiếu một cường giả, ngươi nhất định muốn tự tìm đường chết?
Cái này cái này cái này!
Đừng nói Triệu Kiếm Bạch, người ở ngoài nghe xong, người nào không cảm thấy Lăng Hàn khoác lác tận trời?
Người ta là cường giả Tinh Thần Cảnh lâu năm, ở cảnh giới này đắm chìm vô số năm, há là một người vừa nhảy vào có thể so sánh? Hơn nữa, mặc dù mọi người đều là thần tử của Loạn Tinh Hoàng Triều, có thể thuyên chuyển quốc thế, nhưng cấp quan không giống, có thể thuyên chuyển cũng không giống.
Thất phẩm võ tướng nho nhỏ, có thể so sánh với đường đường Đại Tướng quân sao?
Đùa giỡn.
Triệu Kiếm Bạch giận dữ mà cười:
- Tiểu tử, ngươi tuổi còn trẻ liền bước vào Tinh Thần Cảnh dĩ nhiên bất phàm, nhưng bởi vậy coi thường anh hùng trong thiên hạ, không cảm thấy quá ngông cuồng sao? Đến, lên trời cao chiến một trận!
- Ngươi vẫn không tính là anh hùng gì!
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Nếu ngươi muốn chiến, vậy như ngươi mong muốn!
Hắn lấy ra thanh kiếm gỗ rách rưới, tuy đồ chơi này chỉ kiên cố, nhưng dùng để đối phó một tên Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị là thừa sức.
Triệu Kiếm Bạch vừa thấy, không khỏi tái mặt rồi.
Đây là binh khí sao?
Con mẹ nó gậy nhóm lửa còn tạm được, ngươi dùng cái này tới đối phó ta, đây là xem thường ta cỡ nào?
- Được! Được! Được!
Hắn xanh mặt nói.
- Nếu không đưa ngươi tiêu diệt ở đây, ta liền không họ Triệu!
Lăng Hàn đạp bước mà ra, tay phải vung kiếm gỗ lên, chém về phía Triệu Kiếm Bạch.
Đơn giản cực kỳ, chính là phủ đầu một kiếm.
Triệu Kiếm Bạch thực sự là tức giận đến thổ huyết, đầu tiên là cầm một thanh phá kiếm đến ô nhục hắn, hiện tại khinh bỉ như vậy, một kiếm phủ đầu chém tới, coi hắn là gà sao? Cũng được, ngươi lẫm lẫm liệt liệt như thế, kia là tự mình muốn chết!
Tay phải hắn rung lên, trong tay có thêm một thanh kiếm, đâm về phía đỉnh đầu của Lăng Hàn.
Muốn chém thần hồn!
Cái gì!
Hắn đột nhiên cả kinh, bởi vì chiêu kiếm của Lăng Hàn quá nhanh, vừa mới phất lên, nhưng sau một khắc đã chém tới trước mặt hắn. hắn vội vung kiếm ngăn chặn, tin tưởng lấy Thần kiếm trong tay hắn, một kiếm xuống không chỉ gậy nhóm lửa kia gãy, Lăng Hàn cũng bị hắn chia ra làm hai, biến thành hai đoạn.
Kiếm gỗ hạ xuống, đùng, một tiếng giòn vang, Thần kiếm của Triệu Kiếm Bạch bị chém thành hai đoạn, kiếm gỗ cơ hồ không bị ảnh hưởng rơi xuống, vào đúng lúc này, một luồng sát khí từ trên thân kiếm bắn ra, cuồn cuộn như lang sói, đáng sợ đến cực hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.