Chương 1247: Mười cái râu nhân sâm
Cô Đơn Địa Phi
01/02/2018
- Sâm gia biết, trên người ngươi có một bảo vật, có thể chứa đựng vật còn sống, cho sâm gia ẩn thân một hồi, sau khi đi ra
ngoài, sâm gia thưởng ngươi tuyệt thế thần dịch!
Lăng Hàn nhìn hắn, không khỏi thầm nghĩ đối phương nhìn thấy "Hoàng kim nãi" của Trầm Trúc Nhi thì chảy nước miếng, sắc mặt không khỏi tối sầm lại nói:
- Ngươi nói tới tuyệt thế thần dịch, sẽ không phải là nước miếng của ngươi chứ?
Tuy này xác thực có thể xưng bảo thủy, nhưng cùng tuyệt thế thần dịch chênh lệch cũng quá to lớn đi.
Lão nhân sâm không khỏi đỏ mặt, ho khan một hồi nói:
- Sâm gia được thiên địa tạo hóa, khắp người đều là bảo vật, ngươi cho rằng ai cũng có thể được ngụm nước của sâm gia?
Lão già này thật không phải thứ tốt!
Trợ giúp hắn thoát vây, báo lại chính là mấy ngụm nước miếng, ngươi là ô nhục người sao?
Lăng Hàn cò kè mặc cả nói:
- Ngươi cắt một nửa ra, ta liền mang ngươi rời đi.
- Tiểu tử, ngươi quá tham lam, lại muốn cắt sâm gia ?
Lão nhân sâm tức điên.
- Xem chân của gia gia ngươi, không đạp tỉnh ngươi a!
Một người một nhân sâm lại đánh nhau, có điều, chỉ qua mấy chiêu liền ngừng lại.
- Nhiều nhất một cái râu nhân sâm!
Lão nhân sâm nói.
- 100 cây!
Lăng Hàn giở công phu sư tử ngoạm.
- Lăn, trên người sâm gia tổng cộng mới có ba mươi bảy sợi rễ, rút hết cho ngươi cũng không đủ!
Lão nhân sâm kêu quái dị.
- Vậy thì ba mươi bảy rễ là được rồi.
Lăng Hàn biết nghe lời phải.
- Không được, nhiều nhất hai cái!
Lão nhân sâm lắc đầu liên tục.
Ra giá đến đòi giá đi, cuối cùng, bọn họ quyết định mười cái.
- Đúng rồi, đến cùng ngươi là cái giống gì?
Lăng Hàn cười hỏi.
- Tiểu tử thúi, dám nhục sâm gia nhà ngươi!
Lão nhân sâm đạp tới một cước.
Lăng Hàn đưa tay ngăn cản, sau đó gật gù nói:
- Không cần phải nói ta cũng biết, không phải nhân sâm lưu manh chính là nhân sâm thiếu đạo đức.
- Tức chết sâm gia !
Lão nhân sâm giơ chân, sau đó nói.
- Tiểu tử, ngươi phát Thiên Đạo thệ ngôn đi!
Thiên Đạo thệ ngôn chính là hướng về thiên địa đại đạo thề, từ nơi sâu xa có thiên ý, phát Thiên Đạo thệ ngôn mà không tuân, sẽ bị thiên địa trừng phạt, đây là tối kỵ, không phải người nào cũng dám trái với Thiên Đạo thệ ngôn.
Lăng Hàn gật gù, phát Thiên Đạo thệ ngôn, đây là hướng thiên mà thề, coi như hắn đổi thân phận khác cũng không thể lừa gạt được thiên địa.
Lúc này lão nhân sâm mới yên tâm, nhảy đến trên vai của Lăng Hàn nói:
- Tiểu tử, vận khí không tệ nha, cua được hai mỹ nữ.
Cái lão nhân sâm này lại động sắc tâm.
Lăng Hàn lắc đầu, lão nhân sâm này xuất quỷ nhập thần, bị hắn phát hiện mình sử dụng Hắc Tháp. Đại khái hắn cũng quan sát mình thời gian khá lâu, nhận định nhân phẩm của hắn, lúc này mới xuất hiện ở Dược Sơn.
- Nhân sâm lưu manh, ngươi đắc đạo lúc nào, tại sao muốn rời khỏi nơi này?
- Sâm gia nuốt tinh hoa của thiên địa, được tinh khí của Nhật Nguyệt…
- Ngừng ngừng ngừng, không nên nói khoác, vào thẳng đề tài chính!
Lăng Hàn vội đánh gãy.
Lão nhân sâm hết sức bất mãn, không thể để cho hắn thổi sao? Hắn nói nhỏ nửa ngày, có điều rốt cục vẫn nói chính đề.
Ở mấy vạn năm trước, hắn mở ra ý thức mông lung, theo bản năng thu nạp tinh khí đất trời, bắt đầu tu luyện. Nhưng cho đến mấy trăm năm gần đây, hắn mới rốt cục hóa ra hai tay hai chân, có thể thoát khỏi đại địa ràng buộc, ngao du thiên hạ.
Nhưng nơi này dù sao vẫn quá nhỏ, hơn nữa, theo hắn nắm giữ quy tắc thiên địa càng ngày càng nhiều, phát hiện nơi này lại nhằm vào hắn, phản phệ hắn, để hắn sinh ra bức thiết nhất định phải rời đi.
Nhưng mỗi cách trăm năm mặc dù nơi này sẽ mở ra hai lần, một lần có người tiến vào, một lần có người ra, nhưng bên ngoài cường giả như mây, để hắn không dám lỗ mãng, chỉ lo đi ra ngoài liền bị hầm thành canh nhân sâm.
Nhưng lần này hắn nhất định phải rời đi, bởi vì hắn có loại cảm giác, bỏ qua cơ hội lần này, vậy thì không có lần sau, nhịn không nổi trăm năm nữa, hắn sẽ bị bí cảnh phản phệ, xoá bỏ.
Lăng Hàn không khỏi vỗ đùi nói:
- Sớm biết như vậy, phải mở điều kiện càng ác hơn một ít.
- Ha ha, đấu với sâm gia nhà ngươi, ngươi còn kém 20 ngàn năm!
Lão nhân sâm dương dương tự đắc.
Lăng Hàn cười khà khà, may mà Hổ Nữu không ở đây, nếu không lão nhân sâm này hả hê như vậy, phỏng chừng một giây sau liền bị kẻ tham ăn kia nhét vào trong nồi hầm thành canh.
- Tiểu tử, ngươi không nên cười khiếp người như thế, sâm gia nổi da gà đây này.
Lão nhân sâm run cầm cập.
- Ngươi có thể nổi da gà?
Hồ Phỉ Vân hiếu kỳ.
Lão nhân sâm nhất thời trừng mắt nói:
- Sâm gia là dùng thủ pháp tỉ dụ, tiểu cô nương, có hiểu hay không? Xem ngực ngươi không nhỏ, sao đầu óc đần độn như vậy?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Miệng ngươi hèn hạ như thế, sớm muộn sẽ bị thiệt thòi!
- Phi, cửu thiên thập địa, sâm gia tiêu dao! Chỉ cần rời nơi này, ai có thể tóm được sâm gia ?
Lão nhân sâm không để ý mà nói, có vẻ rất tự tin.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Sau này, ta giới thiệu cho ngươi một người quen biết một chút.
Không thể chờ đợi được nữa mà muốn nhìn Hổ Nữu chà đạp lão nhân sâm này, không lý do, Lăng Hàn tin tưởng Hổ Nữu có thể áp chế được lão nhân sâm này.
Lão nhân sâm rất cơ linh, lúc không có người liền cùng Lăng Hàn khoác lác, tình cờ sẽ đi đùa giỡn Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân, tự nhiên là bị Lăng Hàn vung kiếm chém đến oa oa gọi bậy, đều không có thực hiện được.
Có người ngoài đến, hắn liền chui xuống đất, ở đây, căn bản không ai có thể phát hiện hắn.
- Tiểu tử, ngươi muốn đi kho báu cuối cùng?
Biết được điểm cuối chuyến này của Lăng Hàn, sắc mặt của lão nhân sâm không khỏi nghiêm túc.
- Nơi đó không phải là địa phương tốt gì, có mấy lần sâm gia đi ngang qua, đều sẽ sinh ra cảm giác run sợ trong lòng.
- Há, ngươi có biết tình huống cụ thể không?
Tuy Lăng Hàn có Hắc Tháp, tự tin có thể giữ được tính mạng, nhưng Hắc Tháp cũng không phải vạn năng, vạn nhất bị vây ở nơi đó, liền chơi không vui.
- Nơi đó tử khí trùng thiên, sâm gia mới chẳng muốn tới gần, làm sao biết!
Lão nhân sâm lắc đầu liên tục.
Lăng Hàn trầm ngâm chốc lát, vẫn quyết định muốn đi.
Đầu tiên hắn đã đáp ứng người, không thể thất tín, thứ hai, hắn cũng hiếu kì.
Đi qua Ưng Sơn, hoàn cảnh nơi này liền trở nên hoang vu, khắp nơi có thể nhìn thấy phế cảnh sau đại chiến, từng toà núi lớn bị san bằng cho thấy lúc trước chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào.
Đây chính là sơn mạch của Thần giới, vững chắc cỡ nào? Bây giờ lại bị nhổ cả gốc, người xuất thủ tất nhiên vô cùng mạnh mẽ.
Lăng Hàn nhìn hắn, không khỏi thầm nghĩ đối phương nhìn thấy "Hoàng kim nãi" của Trầm Trúc Nhi thì chảy nước miếng, sắc mặt không khỏi tối sầm lại nói:
- Ngươi nói tới tuyệt thế thần dịch, sẽ không phải là nước miếng của ngươi chứ?
Tuy này xác thực có thể xưng bảo thủy, nhưng cùng tuyệt thế thần dịch chênh lệch cũng quá to lớn đi.
Lão nhân sâm không khỏi đỏ mặt, ho khan một hồi nói:
- Sâm gia được thiên địa tạo hóa, khắp người đều là bảo vật, ngươi cho rằng ai cũng có thể được ngụm nước của sâm gia?
Lão già này thật không phải thứ tốt!
Trợ giúp hắn thoát vây, báo lại chính là mấy ngụm nước miếng, ngươi là ô nhục người sao?
Lăng Hàn cò kè mặc cả nói:
- Ngươi cắt một nửa ra, ta liền mang ngươi rời đi.
- Tiểu tử, ngươi quá tham lam, lại muốn cắt sâm gia ?
Lão nhân sâm tức điên.
- Xem chân của gia gia ngươi, không đạp tỉnh ngươi a!
Một người một nhân sâm lại đánh nhau, có điều, chỉ qua mấy chiêu liền ngừng lại.
- Nhiều nhất một cái râu nhân sâm!
Lão nhân sâm nói.
- 100 cây!
Lăng Hàn giở công phu sư tử ngoạm.
- Lăn, trên người sâm gia tổng cộng mới có ba mươi bảy sợi rễ, rút hết cho ngươi cũng không đủ!
Lão nhân sâm kêu quái dị.
- Vậy thì ba mươi bảy rễ là được rồi.
Lăng Hàn biết nghe lời phải.
- Không được, nhiều nhất hai cái!
Lão nhân sâm lắc đầu liên tục.
Ra giá đến đòi giá đi, cuối cùng, bọn họ quyết định mười cái.
- Đúng rồi, đến cùng ngươi là cái giống gì?
Lăng Hàn cười hỏi.
- Tiểu tử thúi, dám nhục sâm gia nhà ngươi!
Lão nhân sâm đạp tới một cước.
Lăng Hàn đưa tay ngăn cản, sau đó gật gù nói:
- Không cần phải nói ta cũng biết, không phải nhân sâm lưu manh chính là nhân sâm thiếu đạo đức.
- Tức chết sâm gia !
Lão nhân sâm giơ chân, sau đó nói.
- Tiểu tử, ngươi phát Thiên Đạo thệ ngôn đi!
Thiên Đạo thệ ngôn chính là hướng về thiên địa đại đạo thề, từ nơi sâu xa có thiên ý, phát Thiên Đạo thệ ngôn mà không tuân, sẽ bị thiên địa trừng phạt, đây là tối kỵ, không phải người nào cũng dám trái với Thiên Đạo thệ ngôn.
Lăng Hàn gật gù, phát Thiên Đạo thệ ngôn, đây là hướng thiên mà thề, coi như hắn đổi thân phận khác cũng không thể lừa gạt được thiên địa.
Lúc này lão nhân sâm mới yên tâm, nhảy đến trên vai của Lăng Hàn nói:
- Tiểu tử, vận khí không tệ nha, cua được hai mỹ nữ.
Cái lão nhân sâm này lại động sắc tâm.
Lăng Hàn lắc đầu, lão nhân sâm này xuất quỷ nhập thần, bị hắn phát hiện mình sử dụng Hắc Tháp. Đại khái hắn cũng quan sát mình thời gian khá lâu, nhận định nhân phẩm của hắn, lúc này mới xuất hiện ở Dược Sơn.
- Nhân sâm lưu manh, ngươi đắc đạo lúc nào, tại sao muốn rời khỏi nơi này?
- Sâm gia nuốt tinh hoa của thiên địa, được tinh khí của Nhật Nguyệt…
- Ngừng ngừng ngừng, không nên nói khoác, vào thẳng đề tài chính!
Lăng Hàn vội đánh gãy.
Lão nhân sâm hết sức bất mãn, không thể để cho hắn thổi sao? Hắn nói nhỏ nửa ngày, có điều rốt cục vẫn nói chính đề.
Ở mấy vạn năm trước, hắn mở ra ý thức mông lung, theo bản năng thu nạp tinh khí đất trời, bắt đầu tu luyện. Nhưng cho đến mấy trăm năm gần đây, hắn mới rốt cục hóa ra hai tay hai chân, có thể thoát khỏi đại địa ràng buộc, ngao du thiên hạ.
Nhưng nơi này dù sao vẫn quá nhỏ, hơn nữa, theo hắn nắm giữ quy tắc thiên địa càng ngày càng nhiều, phát hiện nơi này lại nhằm vào hắn, phản phệ hắn, để hắn sinh ra bức thiết nhất định phải rời đi.
Nhưng mỗi cách trăm năm mặc dù nơi này sẽ mở ra hai lần, một lần có người tiến vào, một lần có người ra, nhưng bên ngoài cường giả như mây, để hắn không dám lỗ mãng, chỉ lo đi ra ngoài liền bị hầm thành canh nhân sâm.
Nhưng lần này hắn nhất định phải rời đi, bởi vì hắn có loại cảm giác, bỏ qua cơ hội lần này, vậy thì không có lần sau, nhịn không nổi trăm năm nữa, hắn sẽ bị bí cảnh phản phệ, xoá bỏ.
Lăng Hàn không khỏi vỗ đùi nói:
- Sớm biết như vậy, phải mở điều kiện càng ác hơn một ít.
- Ha ha, đấu với sâm gia nhà ngươi, ngươi còn kém 20 ngàn năm!
Lão nhân sâm dương dương tự đắc.
Lăng Hàn cười khà khà, may mà Hổ Nữu không ở đây, nếu không lão nhân sâm này hả hê như vậy, phỏng chừng một giây sau liền bị kẻ tham ăn kia nhét vào trong nồi hầm thành canh.
- Tiểu tử, ngươi không nên cười khiếp người như thế, sâm gia nổi da gà đây này.
Lão nhân sâm run cầm cập.
- Ngươi có thể nổi da gà?
Hồ Phỉ Vân hiếu kỳ.
Lão nhân sâm nhất thời trừng mắt nói:
- Sâm gia là dùng thủ pháp tỉ dụ, tiểu cô nương, có hiểu hay không? Xem ngực ngươi không nhỏ, sao đầu óc đần độn như vậy?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Miệng ngươi hèn hạ như thế, sớm muộn sẽ bị thiệt thòi!
- Phi, cửu thiên thập địa, sâm gia tiêu dao! Chỉ cần rời nơi này, ai có thể tóm được sâm gia ?
Lão nhân sâm không để ý mà nói, có vẻ rất tự tin.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Sau này, ta giới thiệu cho ngươi một người quen biết một chút.
Không thể chờ đợi được nữa mà muốn nhìn Hổ Nữu chà đạp lão nhân sâm này, không lý do, Lăng Hàn tin tưởng Hổ Nữu có thể áp chế được lão nhân sâm này.
Lão nhân sâm rất cơ linh, lúc không có người liền cùng Lăng Hàn khoác lác, tình cờ sẽ đi đùa giỡn Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân, tự nhiên là bị Lăng Hàn vung kiếm chém đến oa oa gọi bậy, đều không có thực hiện được.
Có người ngoài đến, hắn liền chui xuống đất, ở đây, căn bản không ai có thể phát hiện hắn.
- Tiểu tử, ngươi muốn đi kho báu cuối cùng?
Biết được điểm cuối chuyến này của Lăng Hàn, sắc mặt của lão nhân sâm không khỏi nghiêm túc.
- Nơi đó không phải là địa phương tốt gì, có mấy lần sâm gia đi ngang qua, đều sẽ sinh ra cảm giác run sợ trong lòng.
- Há, ngươi có biết tình huống cụ thể không?
Tuy Lăng Hàn có Hắc Tháp, tự tin có thể giữ được tính mạng, nhưng Hắc Tháp cũng không phải vạn năng, vạn nhất bị vây ở nơi đó, liền chơi không vui.
- Nơi đó tử khí trùng thiên, sâm gia mới chẳng muốn tới gần, làm sao biết!
Lão nhân sâm lắc đầu liên tục.
Lăng Hàn trầm ngâm chốc lát, vẫn quyết định muốn đi.
Đầu tiên hắn đã đáp ứng người, không thể thất tín, thứ hai, hắn cũng hiếu kì.
Đi qua Ưng Sơn, hoàn cảnh nơi này liền trở nên hoang vu, khắp nơi có thể nhìn thấy phế cảnh sau đại chiến, từng toà núi lớn bị san bằng cho thấy lúc trước chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào.
Đây chính là sơn mạch của Thần giới, vững chắc cỡ nào? Bây giờ lại bị nhổ cả gốc, người xuất thủ tất nhiên vô cùng mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.