Chương 3405: Ngã một bên
Cô Đơn Địa Phi
11/04/2018
Lúc xưa khi chưa có thực lực Lão Tham đã giỏi về chạy trốn, giờ bước vào Tiên Vương, sức chiến đấu vẫn không được tốt, xếp chót trong Nhất Trọng Thiên nhưng công phu bỏ trốn thì lên vùn vụt.
Lão Tham chui xuống đất khi ngoi lên đã đến bên cạnh Lăng Hàn.
Lão Tham la lớn:
- Đến đây, các ngươi đến đây!
Có ít nhất hơn mười Tiên Vương lao ra:
- Khốn nạn!
Vân Vĩnh Vọng nhảy ra:
- Để ta!
Vân Vĩnh Vọng vỗ chưởng quét qua đánh hướng đám Tiên Vương.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Chưởng lực của Vân Vĩnh Vọng vô cùng hùng hậu, một kích đã đánh bay đám Tiên Vương.
Có Tiên Vương giật mình kêu lên:
- Mạnh quá!
Cùng là Ngũ Trọng Thiên nhưng Vân Vĩnh Vọng mạnh đến khó tin.
Trong hơn mười Tiên Vương này có bốn người cũng là Ngũ Trọng Thiên, nhưng nhiều người liên hợp vậy mà không thể ngang bằng gã.
Nhóm người đó thật lợi hại, ai cũng có thực lực nghiền áp cùng đẳng cấp, hèn gì dám đến đá quán. Nhưng lợi hại hơn nữa thì sao? Nơi đây là Chí Tôn đạo tràng, nếu chọc Phá Nhạc Thiên Tôn đi ra thì mặc kệ bao nhiêu người đến, ai đến cũng chỉ có một con đường chết.
Vân Vĩnh Vọng hào hững vẫy tay nói:
- Tại hạ tên Vân Vĩnh Vọng, mời các vị chỉ giáo!
Vân Vĩnh Vọng kiêm tu Cửu Hóa Thiên Kinh và Bất Diệt Thiên Kinh, công phòng đầy đủ nên rất ghê gớm.
Trước kia Lăng Hàn không thể truyền dạy bảo thuật Thiên Tôn cho họ, giờ thì chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa qua đã lâu, đám đệ tử giỏi về võ đạo như Vân Vĩnh Vọng, Giang Dược Phong đương nhiên đều nắm giữ hết.
Vân Vĩnh Vọng hú dài chủ động lao ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người Vân Vĩnh Vọng tỏa ánh sáng vàng nhạt, có thân thể vô địch. Vận chuyển Cửu Hóa Thiên Kinh, lực lượng của Vân Vĩnh Vọng tăng vọt gấp trăm lần cao hơn xa đẳng cấp Ngũ Trọng Thiên.
Các bóng người bay lên, không ai đỡ nổi một đòn, Tiên Vương cùng đẳng cấp cũng bị Vân Vĩnh Vọng một kích đánh bay.
Chỉ vài giây không còn ai đứng trước mặt Vân Vĩnh Vọng được nữa.
Vân Vĩnh Vọng chắp tay nói:
- Đã nhường.
Một Tiên Vương Thất Trọng Thiên bước ra:
- Có chút bản lĩnh, hèn gì dám đến gây rối. Nhưng các ngươi đừng quên đây là đạo tràng của Phá Nhạc đại nhân! Để Lan Nhược Bình ta đây giải quyết các ngươi!
Giang Dược Phong cười phá lên chỉ vào chính mình:
- Giờ đến lượt ta ra sân rồi đi?
Giang Dược Phong khoe mẽ vỗ tay mời gọi:
- Các vị, các vị, mau vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh đệ nhất mỹ nam tử trong lịch sử đi!
Giang Dược Phong nhìn Lan Nhược Bình:
- Ủa? Hình như ngươi không quá vui? Ài, thấy trai siêu đẹp như ta mà ngươi không kinh diễm chút nào, thật là khiến ta thất vọng.
Lan Nhược Bình lạnh lùng lườm gã:
- Bớt nói mấy lời nhảm nhí này, ra tay đi!
Lan Nhược Bình rất tự phụ, biết đám người Vân Vĩnh Vọng có thực lực nghiền áp cùng đẳng cấp nhưng vẫn tràn trề tự tin vào mình.
Giang Dược Phong lắc đầu cười nói:
- Ài, con người của ngươi thật là thô lỗ. Chẳng bằng chúng ta ngồi xuống uống trà, nói chuyện phiếm chịu không?
Lan Nhược Bình ngây ra, không ngờ không chỉ có sâm yêu, chó yêu miệng rất tiện mà nhân loại này cũng vậy.
Lan Nhược Bình xông lên:
- Chết này!
Bùm!
Lan Nhược Bình lấy ra một cổ cảnh bềnh bồng trên đỉnh đầu mình, phun ra nuốt vào ánh sáng đáng sợ.
Giang Dược Phong không sợ hãi, chủ động giết đi lên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người va chạm, đều dốc hết sức.
Lan Nhược Bình hết sức tự phụ dĩ nhiên vì có tài học thật sự, sức chiến đấu của gã vô cùng kinh người, có lẽ đến độ cao Bát Trọng Thiên. Vì thiên phú võ đạo quá cao nên sức chiến đấu của Lan Nhược Bình hầu như vượt qua một trọng thiên.
Giang Dược Phong thì khác, gã vốn chưa chắc đến nổi Tinh Thần cảnh, nhưng bây giờ thành Thất Trọng Thiên, đã dùng cạn tiềm lực. Nhờ Lăng Hàn nên Giang Dược Phong nhiều lần đánh phá cực hạn. Giang Dược Phong tu luyện bất Diệt Thiên Kinh và Cửu Hóa Thiên Kinh, sức chiến đấu hay lực phòng ngự đều khiến gã vượt xa cùng đẳng cấp. Nên sức chiến đấu của Giang Dược Phong không thua gì Lan Nhược Bình.
Giang Dược Phong còn có ưu thế về phòng ngự, cơ thể như kim cương không hỏng, Lan Nhược Bình không thể oanh phá được. Điều này khiến Giang Dược Phong đứng ở thế bất bại, có thể thoải mái lo tập trung đành nhau.
Lan Nhược Bình càng đánh càng bực tức, rõ ràng gã xuất sắc hơn Giang Dược Phong nhưng vì đối phương tu luyện bí pháp nào đó phóng lớn sức chiến đấu gấp trăm lần đủ sức đối kháng với gã.
Giang Dược Phong được bí pháp khác bảo vệ nên phòng ngự gần như vô địch, Lan Nhược Bình tiếp tục đánh mấy chục đòn chỉ để lại vết trầy nhỏ trên người đối phương, thế thì làm sao tổn hại nặng đối thủ?
Chiến đấu như vậy cực kỳ không công bằng!
Lan Nhược Bình hận, chắc chắn đối phương có sư phụ lợi hại, được dạy diệu pháp như vậy. Lan Nhược Bình vô cùng không cam lòng, nhưng vậy thì sao? Có không cam lòng đến đâu cũng không thể tăng sức chiến đấu cho gã, sẽ chỉ khiến cảm xúc ảnh hưởng dẫn đến suy yếu sức chiến đấu.
Cán cân thắng thua không ngừng nghiêng hướng Giang Dược Phong, Lan Nhược Bình cách thua trận chỉ còn là vấn đề về thời gian.
Quả nhiên mấy trăm chiêu sau Lan Nhược Bình bị Giang Dược Phong một đấm đánh trúng liên tục hộc máu thua trận.
Lúc trước Lan Nhược Bình dõng dạc tuyên bố, giờ bị Giang Dược Phong cùng đánh cấp hạ gục, gã quá mất mặt trực tiếp quay đầu rời đi, không về đạo tràng.
Không biết là Giang Dược Phong làm bộ làm tịch hay sau này sẽ không quay về.
Giang Dược Phong cười tủm tỉm nắm hai tay lại vái mọi người:
- Đã nhường đã nhường, quả nhiên ta oách nhất, khiến người mặc cảm không bằng, xấu hổ bỏ đi.
Một Tiên Vương Cửu Trọng Thiên mở miệng nói:
- Hừ! Các ngươi thật to gan!
Trông Tiên Vương Cửu Trọng Thiên rất trẻ, lửa sinh mệnh chỉ đố mấy ức năm đã bước vào Cửu Trọng Thiên, có thể nói tiến cảnh như bay.
Tiên Vương Cửu Trọng Thiên trẻ tuổi bước nhanh ra:
- Muốn nổi tiếng đến bị điên, đạo tràng của Phá Nhạc Thiên Tôn cũng dám đến quấy phá!
Bùm!
Không thấy Tiên Vương Cửu Trọng Thiên sử dụng lực lượng gì nhưng chân đạp xuống trời lắc đất rung, như thể trời sợ gã.
Đinh Bình đi ra, thản nhiên nói:
- Ngươi là ai?
Tiên Vương Cửu Trọng Thiên trả lời:
- Bản thiếu gia tên Thi Viên, gia phụ là... Vô Khuyết Thiên Tôn!
Vô Khuyết Thiên Tôn?
Đinh Bình khẽ ừ, nhớ ra Vô Khuyết Thiên Tôn là cường giả Tam Bộ, hèn gì có thể bồi dưỡng ra Tiên Vương Cửu Trọng Thiên trẻ tuổi như vậy.
Nhưng Thi Viên không có khả năng lớn bước vào Thiên Tôn, bởi vậy gã mới đến đây, hy vọng Thất Bộ Chí Tôn có thể trợ giúp gã đi ra bước then chốt vô cùng.
Thành tựu Thiên Tôn mới chính thức xếp vào đỉnh mạnh nhất trên đời.
Lão Tham chui xuống đất khi ngoi lên đã đến bên cạnh Lăng Hàn.
Lão Tham la lớn:
- Đến đây, các ngươi đến đây!
Có ít nhất hơn mười Tiên Vương lao ra:
- Khốn nạn!
Vân Vĩnh Vọng nhảy ra:
- Để ta!
Vân Vĩnh Vọng vỗ chưởng quét qua đánh hướng đám Tiên Vương.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Chưởng lực của Vân Vĩnh Vọng vô cùng hùng hậu, một kích đã đánh bay đám Tiên Vương.
Có Tiên Vương giật mình kêu lên:
- Mạnh quá!
Cùng là Ngũ Trọng Thiên nhưng Vân Vĩnh Vọng mạnh đến khó tin.
Trong hơn mười Tiên Vương này có bốn người cũng là Ngũ Trọng Thiên, nhưng nhiều người liên hợp vậy mà không thể ngang bằng gã.
Nhóm người đó thật lợi hại, ai cũng có thực lực nghiền áp cùng đẳng cấp, hèn gì dám đến đá quán. Nhưng lợi hại hơn nữa thì sao? Nơi đây là Chí Tôn đạo tràng, nếu chọc Phá Nhạc Thiên Tôn đi ra thì mặc kệ bao nhiêu người đến, ai đến cũng chỉ có một con đường chết.
Vân Vĩnh Vọng hào hững vẫy tay nói:
- Tại hạ tên Vân Vĩnh Vọng, mời các vị chỉ giáo!
Vân Vĩnh Vọng kiêm tu Cửu Hóa Thiên Kinh và Bất Diệt Thiên Kinh, công phòng đầy đủ nên rất ghê gớm.
Trước kia Lăng Hàn không thể truyền dạy bảo thuật Thiên Tôn cho họ, giờ thì chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa qua đã lâu, đám đệ tử giỏi về võ đạo như Vân Vĩnh Vọng, Giang Dược Phong đương nhiên đều nắm giữ hết.
Vân Vĩnh Vọng hú dài chủ động lao ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người Vân Vĩnh Vọng tỏa ánh sáng vàng nhạt, có thân thể vô địch. Vận chuyển Cửu Hóa Thiên Kinh, lực lượng của Vân Vĩnh Vọng tăng vọt gấp trăm lần cao hơn xa đẳng cấp Ngũ Trọng Thiên.
Các bóng người bay lên, không ai đỡ nổi một đòn, Tiên Vương cùng đẳng cấp cũng bị Vân Vĩnh Vọng một kích đánh bay.
Chỉ vài giây không còn ai đứng trước mặt Vân Vĩnh Vọng được nữa.
Vân Vĩnh Vọng chắp tay nói:
- Đã nhường.
Một Tiên Vương Thất Trọng Thiên bước ra:
- Có chút bản lĩnh, hèn gì dám đến gây rối. Nhưng các ngươi đừng quên đây là đạo tràng của Phá Nhạc đại nhân! Để Lan Nhược Bình ta đây giải quyết các ngươi!
Giang Dược Phong cười phá lên chỉ vào chính mình:
- Giờ đến lượt ta ra sân rồi đi?
Giang Dược Phong khoe mẽ vỗ tay mời gọi:
- Các vị, các vị, mau vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh đệ nhất mỹ nam tử trong lịch sử đi!
Giang Dược Phong nhìn Lan Nhược Bình:
- Ủa? Hình như ngươi không quá vui? Ài, thấy trai siêu đẹp như ta mà ngươi không kinh diễm chút nào, thật là khiến ta thất vọng.
Lan Nhược Bình lạnh lùng lườm gã:
- Bớt nói mấy lời nhảm nhí này, ra tay đi!
Lan Nhược Bình rất tự phụ, biết đám người Vân Vĩnh Vọng có thực lực nghiền áp cùng đẳng cấp nhưng vẫn tràn trề tự tin vào mình.
Giang Dược Phong lắc đầu cười nói:
- Ài, con người của ngươi thật là thô lỗ. Chẳng bằng chúng ta ngồi xuống uống trà, nói chuyện phiếm chịu không?
Lan Nhược Bình ngây ra, không ngờ không chỉ có sâm yêu, chó yêu miệng rất tiện mà nhân loại này cũng vậy.
Lan Nhược Bình xông lên:
- Chết này!
Bùm!
Lan Nhược Bình lấy ra một cổ cảnh bềnh bồng trên đỉnh đầu mình, phun ra nuốt vào ánh sáng đáng sợ.
Giang Dược Phong không sợ hãi, chủ động giết đi lên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai người va chạm, đều dốc hết sức.
Lan Nhược Bình hết sức tự phụ dĩ nhiên vì có tài học thật sự, sức chiến đấu của gã vô cùng kinh người, có lẽ đến độ cao Bát Trọng Thiên. Vì thiên phú võ đạo quá cao nên sức chiến đấu của Lan Nhược Bình hầu như vượt qua một trọng thiên.
Giang Dược Phong thì khác, gã vốn chưa chắc đến nổi Tinh Thần cảnh, nhưng bây giờ thành Thất Trọng Thiên, đã dùng cạn tiềm lực. Nhờ Lăng Hàn nên Giang Dược Phong nhiều lần đánh phá cực hạn. Giang Dược Phong tu luyện bất Diệt Thiên Kinh và Cửu Hóa Thiên Kinh, sức chiến đấu hay lực phòng ngự đều khiến gã vượt xa cùng đẳng cấp. Nên sức chiến đấu của Giang Dược Phong không thua gì Lan Nhược Bình.
Giang Dược Phong còn có ưu thế về phòng ngự, cơ thể như kim cương không hỏng, Lan Nhược Bình không thể oanh phá được. Điều này khiến Giang Dược Phong đứng ở thế bất bại, có thể thoải mái lo tập trung đành nhau.
Lan Nhược Bình càng đánh càng bực tức, rõ ràng gã xuất sắc hơn Giang Dược Phong nhưng vì đối phương tu luyện bí pháp nào đó phóng lớn sức chiến đấu gấp trăm lần đủ sức đối kháng với gã.
Giang Dược Phong được bí pháp khác bảo vệ nên phòng ngự gần như vô địch, Lan Nhược Bình tiếp tục đánh mấy chục đòn chỉ để lại vết trầy nhỏ trên người đối phương, thế thì làm sao tổn hại nặng đối thủ?
Chiến đấu như vậy cực kỳ không công bằng!
Lan Nhược Bình hận, chắc chắn đối phương có sư phụ lợi hại, được dạy diệu pháp như vậy. Lan Nhược Bình vô cùng không cam lòng, nhưng vậy thì sao? Có không cam lòng đến đâu cũng không thể tăng sức chiến đấu cho gã, sẽ chỉ khiến cảm xúc ảnh hưởng dẫn đến suy yếu sức chiến đấu.
Cán cân thắng thua không ngừng nghiêng hướng Giang Dược Phong, Lan Nhược Bình cách thua trận chỉ còn là vấn đề về thời gian.
Quả nhiên mấy trăm chiêu sau Lan Nhược Bình bị Giang Dược Phong một đấm đánh trúng liên tục hộc máu thua trận.
Lúc trước Lan Nhược Bình dõng dạc tuyên bố, giờ bị Giang Dược Phong cùng đánh cấp hạ gục, gã quá mất mặt trực tiếp quay đầu rời đi, không về đạo tràng.
Không biết là Giang Dược Phong làm bộ làm tịch hay sau này sẽ không quay về.
Giang Dược Phong cười tủm tỉm nắm hai tay lại vái mọi người:
- Đã nhường đã nhường, quả nhiên ta oách nhất, khiến người mặc cảm không bằng, xấu hổ bỏ đi.
Một Tiên Vương Cửu Trọng Thiên mở miệng nói:
- Hừ! Các ngươi thật to gan!
Trông Tiên Vương Cửu Trọng Thiên rất trẻ, lửa sinh mệnh chỉ đố mấy ức năm đã bước vào Cửu Trọng Thiên, có thể nói tiến cảnh như bay.
Tiên Vương Cửu Trọng Thiên trẻ tuổi bước nhanh ra:
- Muốn nổi tiếng đến bị điên, đạo tràng của Phá Nhạc Thiên Tôn cũng dám đến quấy phá!
Bùm!
Không thấy Tiên Vương Cửu Trọng Thiên sử dụng lực lượng gì nhưng chân đạp xuống trời lắc đất rung, như thể trời sợ gã.
Đinh Bình đi ra, thản nhiên nói:
- Ngươi là ai?
Tiên Vương Cửu Trọng Thiên trả lời:
- Bản thiếu gia tên Thi Viên, gia phụ là... Vô Khuyết Thiên Tôn!
Vô Khuyết Thiên Tôn?
Đinh Bình khẽ ừ, nhớ ra Vô Khuyết Thiên Tôn là cường giả Tam Bộ, hèn gì có thể bồi dưỡng ra Tiên Vương Cửu Trọng Thiên trẻ tuổi như vậy.
Nhưng Thi Viên không có khả năng lớn bước vào Thiên Tôn, bởi vậy gã mới đến đây, hy vọng Thất Bộ Chí Tôn có thể trợ giúp gã đi ra bước then chốt vô cùng.
Thành tựu Thiên Tôn mới chính thức xếp vào đỉnh mạnh nhất trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.