Chương 113: Ngớ ngẩn
Cô Đơn Địa Phi
22/05/2017
- Lục soát cho ta!
An Học Minh chỉ tay, trên mặt lại khôi phục tràn đầy tự tin.
- Chậm!
Lăng Hàn mở miệng.
- Làm sao, có tật giật mình, sợ rồi?
An Học Minh cười gằn.
Lăng Hàn đẩy cửa ra, nói:
- Hổ Nữu!
Vèo! Một đạo thân ảnh nho nhỏ bay nhào đến, nhảy vào trong lồng ngực Lăng Hàn, chính là Hổ Nữu. Tiểu nha đầu rất thiếu tính nhẫn nại, bởi vậy vừa nãy ở lại trong phòng mình chơi đùa.
Đối với Hổ Nữu nắm giữ quan niệm lãnh địa cực mạnh mà nói, những người ngoại lai này tiến vào, giống như là tuyên chiến với nàng. Tiểu nha đầu không quản đánh lại hay không, nhất định sẽ vung vẩy móng vuốt nhỏ, mở miệng nhào tới.
- Được rồi, các ngươi tìm đi!
Lăng Hàn cười nói.
An Học Minh không khỏi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hổ Nữu, hắn lo lắng Hổ Nữu giấu "tang vật" ở trên người, nhưng nghĩ lại, Lăng Hàn căn bản không có cơ hội giao lưu với đối phương, thậm chí còn không biết tang vật là cái gì, nên không đến nỗi như vậy.
- Tìm!
Hắn lại ra lệnh.
- Vâng.
Mọi người dồn dập đáp, giống như thuỷ triều tràn vào trong sân.
Lăng Hàn ôm Hổ Nữu đứng ở bên ngoài, Tam hoàng tử, mỹ nữ tóc đỏ, Mạc Cao, Phong Lạc và Vi Hà Nhạc cũng chờ ở bên ngoài. Bọn họ không phải là người của Hội chấp pháp, tự nhiên không thể tùy tiện đi vào nơi ở của một học sinh.
Bên trong truyền đến âm thanh loảng xoảng, Lăng Hàn chuyển ra một cái ghế, ôm Hổ Nữu ngồi xuống. Mỹ nữ tóc đỏ thấy thế, cũng từ trong sân lấy ra một cái ghế, mời Tam hoàng tử ngồi xuống.
Phong Lạc tự nhiên cũng không cam lòng đứng, các ngươi đều ngồi, ta đứng, vậy ta chẳng phải thành hạ nhân của các ngươi?
- Đứng lại!
Hắn vừa nhấc bước, liền bị Lăng Hàn quát bảo ngưng lại.
- Tiểu viện của ta không cho phép chó đi vào!
- Cái… Cái gì!
Phong Lạc nhảy cẩng lên.
- Ngươi dám mắng ta là chó?
- Đã bị ta giẫm mấy lần, sao còn chưa rõ ràng?
Lăng Hàn lắc đầu, thở dài nói.
- Bị loại tiểu nhân vật như ngươi dây dưa nhiều, sẽ hạ thấp thưởng thức của ta! Giẫm ngươi thực sự là không có ý gì, đổi thành ca ca ngươi, miễn cưỡng còn có chút cảm giác thành tựu.
Này cũng không phải hắn nói khoác. Nhớ năm đó hắn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, có thể bị hắn giẫm, làm sao cũng phải là cường giả Hoá Thần Cảnh.
- Lăng… Hàn!
Phong Lạc gằn từng chữ, trong mắt muốn phun ra lửa, chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Hiện tại ngươi cứ việc mạnh miệng, chờ sau đó ngươi chết chắc!
Khóe miệng của Lăng Hàn tràn ra một nụ cười, nói:
- Ta cũng nhìn chán khuôn mặt của ngươi, vẫn là cút khỏi Hổ Dương Học Viện mới tốt a!
- Tìm ra rồi!
Đúng lúc này, chỉ nghe trong viện truyền ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó liền thấy mười mấy người An Học Minh từ trong sân đi ra, trong tay An Học Minh cầm một tấm huy chương, vẻ mặt cười gằn.
- Lăng Hàn, bây giờ ngươi còn có gì để nói?
An Học Minh đưa huy chương ra phía trước.
- Đây không phải là đồ vật của ta.
Lăng Hàn nhìn lướt qua, sau đó thuận miệng nói.
- Cái này đương nhiên không phải vật của ngươi!
Phong Lạc tiếp lời.
- Đây là lễ vật mà Tam hoàng tử đưa cho ca ca ta, mấy ngày trước đột nhiên thất lạc, quả nhiên bị ngươi trộm đi!
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta đã nói mà, thông minh của ngươi có chút khuyết thiếu! Phải biết, ta là ngày hôm trước vừa mới đến Hoàng Đô, ngươi muốn vu oan, trước tiên phải điều tra rõ a!
Phong Lạc sững sờ, hắn vạn lần không ngờ Lăng Hàn mới đến Hoàng Đô, vừa vặn ở ngày thứ nhất liền đụng vào hắn. Hắn vội biện giải, nói:
- Ta nhớ lầm, hẳn là mới mất ngày hôm qua.
Lăng Hàn chà chà tán thưởng nói:
- Đầu óc của ngươi quả nhiên có vấn đề, ngay cả mất lúc nào cũng không nhớ! Còn có vị tiểu đội trưởng Hội chấp pháp này, ánh mắt của ngươi thực sáng như đuốc, thời gian ngắn như vậy liền khóa chặt mục tiêu ở trên người ta?
- Hừ, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, lời ngươi nói hết thảy chỉ là nguỵ biện mà thôi!
An Học Minh biết đạo lý nói càng nhiều, kẽ hở sẽ càng nhiều, chỉ cần hắn tóm chặt lấy "sự thực" Lăng Hàn là tặc đã đủ rồi.
- Có một vấn đề…
Lăng Hàn cười nói.
- Ta muốn hỏi một chút, ta ăn trộm đồ chơi này làm gì?
- Ha! Ha!
Phong Lạc hiển nhiên biết Lăng Hàn sẽ hỏi như vậy, lập tức nói.
- Đây chính là tín vật của Tam hoàng tử, đại diện cho bằng hữu của Tam hoàng tử, mỗi người ở Hoàng Đô đều khát vọng nắm giữ!
Lời này vẫn tương đối có trình độ, vừa định vững tội danh cho Lăng Hàn, lại nịnh nọt Tam hoàng tử.
- Lăng Hàn, bây giờ ngươi còn có lời gì để nói?
An Học Minh cười lạnh hỏi.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Vấn đề thì không, có điều ta có món đồ muốn mời Tam hoàng tử xem qua.
- Há, là cái gì?
Tam hoàng tử rất phối hợp hỏi.
- Ầy, chính là cái này.
Lăng Hàn lấy ra huy chương Tử la lan của mình.
Cái gì!
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào huy chương nho nhỏ kia. Dù đại bộ phận mọi người chỉ là nghe nói, nhưng nhìn thế nào hai tấm huy chương kia cũng giống như đúc a.
- Ngươi, ngươi lại trộm một tấm huy chương khác!
Phong Lạc lắp bắp nói. Trời đất chứng giám, trong tay hắn tuyệt đối chỉ có một tấm huy chương a.
Có mấy người đã phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Phong Lạc như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Từ đầu tới đuôi, Lăng Hàn đều quá trấn định, trước còn tưởng rằng là cuồng ngạo đến không biết trời cao đất rộng, nhưng hiện tại suy ngẫm, đây là định liệu trước.
- Há, đây là lễ vật mà ngày hôm qua ta đưa cho Lăng huynh.
Tam hoàng tử cũng lộ ra nụ cười, người thông minh như hắn, tự nhiên biết nói sao phối hợp với Lăng Hàn, căn bản không cần tập luyện trước.
Sát! Sát! Sát!
Tất cả mọi người đều muốn chửi má nó, hai người các ngươi coi chúng ta là khỉ làm xiếc sao?
Lăng Hàn tung tung tín vật trong tay nói:
- Thật không nghĩ tới, điện hạ ra tay hào phóng như vậy, nghe nói cầm đồ chơi này, vào tửu lâu ăn cơm sẽ không cần trả tiền a?
Khóe miệng của Tam hoàng tử hơi co giật, lẽ nào Lăng Hàn chỉ coi trọng tác dụng này của tín vật, hắn đường đường Tam hoàng tử, giá trị lại ít như thế? Nếu như đối phương là người bình thường, hắn đã sớm nổi giận, nhưng sau đó hắn đi gặp Phó Nguyên Thắng, từ trong miệng đối phương, biết vị Đan sư kia cực kỳ tôn sùng Lăng Hàn.
Phó Nguyên Thắng là ai? Trong những người có quyền thế lớn nhất Vũ Quốc, hắn tuyệt đối được cho là số một, hơn nữa còn xếp hạng rất cao.
Đừng nói hiện tại hắn chỉ là hoàng tử, dù ngày sau kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không dám bất kính với Phó Nguyên Thắng. Người ngay cả Phó Nguyên Thắng cũng phải tôn kính, nếu như hắn dám sơ sẩy bất cẩn, chẳng phải muốn Phó Nguyên Thắng đối địch với hắn sao?
Vũ Hoàng hiện nay không chỉ có hắn là nhi tử hùng tài đại lược, cạnh tranh ngôi vị hoàng đế kịch liệt cỡ nào, hắn không được Phó Nguyên Thắng chống lưng ngược lại không sao, nhưng nếu bức đối phương đến bên đối thủ cạnh tranh, vậy thì thật là tai hại.
- Ha ha, ta ở đây cũng coi như là nửa cái chủ nhân, đương nhiên phải phụ trách quản cơm nước a.
Hắn cười to nói, ung dung hóa giải lúng túng.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Hi vọng sau này Tam hoàng tử đừng hối hận.
- Sao có thể có chuyện đó!
Tam hoàng tử kiên quyết lắc đầu.
Hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, thời điểm tháng sau đi tính tiền, vẻ mặt của mình sẽ khó coi cỡ nào.
---------------
An Học Minh chỉ tay, trên mặt lại khôi phục tràn đầy tự tin.
- Chậm!
Lăng Hàn mở miệng.
- Làm sao, có tật giật mình, sợ rồi?
An Học Minh cười gằn.
Lăng Hàn đẩy cửa ra, nói:
- Hổ Nữu!
Vèo! Một đạo thân ảnh nho nhỏ bay nhào đến, nhảy vào trong lồng ngực Lăng Hàn, chính là Hổ Nữu. Tiểu nha đầu rất thiếu tính nhẫn nại, bởi vậy vừa nãy ở lại trong phòng mình chơi đùa.
Đối với Hổ Nữu nắm giữ quan niệm lãnh địa cực mạnh mà nói, những người ngoại lai này tiến vào, giống như là tuyên chiến với nàng. Tiểu nha đầu không quản đánh lại hay không, nhất định sẽ vung vẩy móng vuốt nhỏ, mở miệng nhào tới.
- Được rồi, các ngươi tìm đi!
Lăng Hàn cười nói.
An Học Minh không khỏi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hổ Nữu, hắn lo lắng Hổ Nữu giấu "tang vật" ở trên người, nhưng nghĩ lại, Lăng Hàn căn bản không có cơ hội giao lưu với đối phương, thậm chí còn không biết tang vật là cái gì, nên không đến nỗi như vậy.
- Tìm!
Hắn lại ra lệnh.
- Vâng.
Mọi người dồn dập đáp, giống như thuỷ triều tràn vào trong sân.
Lăng Hàn ôm Hổ Nữu đứng ở bên ngoài, Tam hoàng tử, mỹ nữ tóc đỏ, Mạc Cao, Phong Lạc và Vi Hà Nhạc cũng chờ ở bên ngoài. Bọn họ không phải là người của Hội chấp pháp, tự nhiên không thể tùy tiện đi vào nơi ở của một học sinh.
Bên trong truyền đến âm thanh loảng xoảng, Lăng Hàn chuyển ra một cái ghế, ôm Hổ Nữu ngồi xuống. Mỹ nữ tóc đỏ thấy thế, cũng từ trong sân lấy ra một cái ghế, mời Tam hoàng tử ngồi xuống.
Phong Lạc tự nhiên cũng không cam lòng đứng, các ngươi đều ngồi, ta đứng, vậy ta chẳng phải thành hạ nhân của các ngươi?
- Đứng lại!
Hắn vừa nhấc bước, liền bị Lăng Hàn quát bảo ngưng lại.
- Tiểu viện của ta không cho phép chó đi vào!
- Cái… Cái gì!
Phong Lạc nhảy cẩng lên.
- Ngươi dám mắng ta là chó?
- Đã bị ta giẫm mấy lần, sao còn chưa rõ ràng?
Lăng Hàn lắc đầu, thở dài nói.
- Bị loại tiểu nhân vật như ngươi dây dưa nhiều, sẽ hạ thấp thưởng thức của ta! Giẫm ngươi thực sự là không có ý gì, đổi thành ca ca ngươi, miễn cưỡng còn có chút cảm giác thành tựu.
Này cũng không phải hắn nói khoác. Nhớ năm đó hắn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, có thể bị hắn giẫm, làm sao cũng phải là cường giả Hoá Thần Cảnh.
- Lăng… Hàn!
Phong Lạc gằn từng chữ, trong mắt muốn phun ra lửa, chỉ vào Lăng Hàn nói.
- Hiện tại ngươi cứ việc mạnh miệng, chờ sau đó ngươi chết chắc!
Khóe miệng của Lăng Hàn tràn ra một nụ cười, nói:
- Ta cũng nhìn chán khuôn mặt của ngươi, vẫn là cút khỏi Hổ Dương Học Viện mới tốt a!
- Tìm ra rồi!
Đúng lúc này, chỉ nghe trong viện truyền ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó liền thấy mười mấy người An Học Minh từ trong sân đi ra, trong tay An Học Minh cầm một tấm huy chương, vẻ mặt cười gằn.
- Lăng Hàn, bây giờ ngươi còn có gì để nói?
An Học Minh đưa huy chương ra phía trước.
- Đây không phải là đồ vật của ta.
Lăng Hàn nhìn lướt qua, sau đó thuận miệng nói.
- Cái này đương nhiên không phải vật của ngươi!
Phong Lạc tiếp lời.
- Đây là lễ vật mà Tam hoàng tử đưa cho ca ca ta, mấy ngày trước đột nhiên thất lạc, quả nhiên bị ngươi trộm đi!
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta đã nói mà, thông minh của ngươi có chút khuyết thiếu! Phải biết, ta là ngày hôm trước vừa mới đến Hoàng Đô, ngươi muốn vu oan, trước tiên phải điều tra rõ a!
Phong Lạc sững sờ, hắn vạn lần không ngờ Lăng Hàn mới đến Hoàng Đô, vừa vặn ở ngày thứ nhất liền đụng vào hắn. Hắn vội biện giải, nói:
- Ta nhớ lầm, hẳn là mới mất ngày hôm qua.
Lăng Hàn chà chà tán thưởng nói:
- Đầu óc của ngươi quả nhiên có vấn đề, ngay cả mất lúc nào cũng không nhớ! Còn có vị tiểu đội trưởng Hội chấp pháp này, ánh mắt của ngươi thực sáng như đuốc, thời gian ngắn như vậy liền khóa chặt mục tiêu ở trên người ta?
- Hừ, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, lời ngươi nói hết thảy chỉ là nguỵ biện mà thôi!
An Học Minh biết đạo lý nói càng nhiều, kẽ hở sẽ càng nhiều, chỉ cần hắn tóm chặt lấy "sự thực" Lăng Hàn là tặc đã đủ rồi.
- Có một vấn đề…
Lăng Hàn cười nói.
- Ta muốn hỏi một chút, ta ăn trộm đồ chơi này làm gì?
- Ha! Ha!
Phong Lạc hiển nhiên biết Lăng Hàn sẽ hỏi như vậy, lập tức nói.
- Đây chính là tín vật của Tam hoàng tử, đại diện cho bằng hữu của Tam hoàng tử, mỗi người ở Hoàng Đô đều khát vọng nắm giữ!
Lời này vẫn tương đối có trình độ, vừa định vững tội danh cho Lăng Hàn, lại nịnh nọt Tam hoàng tử.
- Lăng Hàn, bây giờ ngươi còn có lời gì để nói?
An Học Minh cười lạnh hỏi.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Vấn đề thì không, có điều ta có món đồ muốn mời Tam hoàng tử xem qua.
- Há, là cái gì?
Tam hoàng tử rất phối hợp hỏi.
- Ầy, chính là cái này.
Lăng Hàn lấy ra huy chương Tử la lan của mình.
Cái gì!
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào huy chương nho nhỏ kia. Dù đại bộ phận mọi người chỉ là nghe nói, nhưng nhìn thế nào hai tấm huy chương kia cũng giống như đúc a.
- Ngươi, ngươi lại trộm một tấm huy chương khác!
Phong Lạc lắp bắp nói. Trời đất chứng giám, trong tay hắn tuyệt đối chỉ có một tấm huy chương a.
Có mấy người đã phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Phong Lạc như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Từ đầu tới đuôi, Lăng Hàn đều quá trấn định, trước còn tưởng rằng là cuồng ngạo đến không biết trời cao đất rộng, nhưng hiện tại suy ngẫm, đây là định liệu trước.
- Há, đây là lễ vật mà ngày hôm qua ta đưa cho Lăng huynh.
Tam hoàng tử cũng lộ ra nụ cười, người thông minh như hắn, tự nhiên biết nói sao phối hợp với Lăng Hàn, căn bản không cần tập luyện trước.
Sát! Sát! Sát!
Tất cả mọi người đều muốn chửi má nó, hai người các ngươi coi chúng ta là khỉ làm xiếc sao?
Lăng Hàn tung tung tín vật trong tay nói:
- Thật không nghĩ tới, điện hạ ra tay hào phóng như vậy, nghe nói cầm đồ chơi này, vào tửu lâu ăn cơm sẽ không cần trả tiền a?
Khóe miệng của Tam hoàng tử hơi co giật, lẽ nào Lăng Hàn chỉ coi trọng tác dụng này của tín vật, hắn đường đường Tam hoàng tử, giá trị lại ít như thế? Nếu như đối phương là người bình thường, hắn đã sớm nổi giận, nhưng sau đó hắn đi gặp Phó Nguyên Thắng, từ trong miệng đối phương, biết vị Đan sư kia cực kỳ tôn sùng Lăng Hàn.
Phó Nguyên Thắng là ai? Trong những người có quyền thế lớn nhất Vũ Quốc, hắn tuyệt đối được cho là số một, hơn nữa còn xếp hạng rất cao.
Đừng nói hiện tại hắn chỉ là hoàng tử, dù ngày sau kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không dám bất kính với Phó Nguyên Thắng. Người ngay cả Phó Nguyên Thắng cũng phải tôn kính, nếu như hắn dám sơ sẩy bất cẩn, chẳng phải muốn Phó Nguyên Thắng đối địch với hắn sao?
Vũ Hoàng hiện nay không chỉ có hắn là nhi tử hùng tài đại lược, cạnh tranh ngôi vị hoàng đế kịch liệt cỡ nào, hắn không được Phó Nguyên Thắng chống lưng ngược lại không sao, nhưng nếu bức đối phương đến bên đối thủ cạnh tranh, vậy thì thật là tai hại.
- Ha ha, ta ở đây cũng coi như là nửa cái chủ nhân, đương nhiên phải phụ trách quản cơm nước a.
Hắn cười to nói, ung dung hóa giải lúng túng.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Hi vọng sau này Tam hoàng tử đừng hối hận.
- Sao có thể có chuyện đó!
Tam hoàng tử kiên quyết lắc đầu.
Hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, thời điểm tháng sau đi tính tiền, vẻ mặt của mình sẽ khó coi cỡ nào.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.