Thần Đạo Đan Tôn

Chương 787: Ngược lại đem một quân

Cô Đơn Địa Phi

31/12/2017

Trước khi tới đây, Hách Liên Tầm Tuyết đã phân tích qua các đại thế lực của Hải tộc, bởi vậy Lăng Hàn cũng biết một ít tình huống, mà Hách Liên Vương tộc có thể có nhiều Phá Hư Cảnh như vậy, một là bởi vì có tổ huyết, muốn bước vào tầng thứ này tương đối dễ, thứ hai bọn họ là hậu duệ Long tộc, trời sinh tuổi thọ tương đối dài, cùng cảnh giới tuổi thọ là gấp ba Nhân tộc.

Thời gian dài, đột phá sẽ cao hơn một chút, đặc biệt là gấp ba lần, có thể sáng tạo khả năng vô tận a.

Lại nói, Phá Hư Cảnh của Nhân tộc chỉ có khoảng một ngàn hai trăm năm tuổi thọ, nhưng Vương tộc Hải tộc cao tới bốn ngàn năm, có thêm ba đời tích lũy, Phá Hư Cảnh có thể không nhiều sao?

- Ha ha, tiểu bối Nhân tộc, nếu ngươi có thể đỡ được một chiêu của bản tướng, bản tướng liền cho phép ngươi nói chuyện!

Ngư Kiến Sơn giận dữ mà cười.

Những người khác đều không mở miệng, ngầm thừa nhận cách làm của Ngư Kiến Sơn, hiển nhiên phải cho Lăng Hàn ăn chút đau khổ. Đương nhiên, bọn họ sẽ không làm quá mức với Lăng Hàn, một là bọn họ muốn xác nhận chân tướng của thanh toán, hai là ở trong tay Dực Song Song nếm nhiều đau khổ, bọn họ không dám ăn lần nữa a.

- Tam Tổ, không cần ngươi tự mình ra tay, để ta tới là được!

Một nam tử vóc người to lớn nhảy ra, ngón tay chỉ Lăng Hàn nói.

- Ta chính là Huyền Ngư tộc Ngư Tử Hà, Nhân tộc, ngoan ngoãn chịu chết đi!

Thấy Ngư Tử Hà nhảy ra, mấy người Hách Liên gia đều nhíu mày.

Cường giả Phá Hư Cảnh đều cơ bản biết sự tình thanh toán, cũng biết mục đích mời Lăng Hàn tới, bởi vậy cho dù bọn họ lại tức giận, ra tay cũng có chừng mực. Nhưng thanh toán liên lụy quá lớn, nào dám để tiểu bối biết, một khi tiết lộ... có khả năng sẽ đưa tới tai ương diệt tộc!

Ngư Tử Hà chính là quần chúng không rõ chân tướng, tuy chỉ là Hoá Thần Cảnh, nhưng đạt đến tầng chín, hơn nữa sức chiến đấu đáng sợ, có thể so với Thiên Nhân Cảnh cấp thấp, vạn nhất hắn thất thủ đánh chết Lăng Hàn, sự tình liền lớn rồi.

Hơn nữa Hách Liên tộc người nào không biết, Ngư Tử Hà thích Hách Liên Tầm Tuyết, vẫn làm tùy tùng theo đuổi, nhưng tương Vương có ý, Thần nữ vô tình, cho đến khi Hách Liên Tầm Tuyết hứa hôn cho Tiên Vu Đông Minh, Ngư Tử Hà mới bỏ đi tâm tư.

Hết cách rồi, cái này dính đến hai tộc tồn vong, bằng không có thể sẽ bị Văn Nhân Vương tộc diệt.

Nhưng hiện tại Hách Liên Tầm Tuyết sinh hạ nhi tử, hiển nhiên không thể tái giá cho Tiên Vu Vương tộc, Tiên Vu Đông Minh lại chết, bởi vậy tâm tư của hắn lại trở nên sống động.

Nếu như giết chết Lăng Hàn, có phải hắn có thể thay thế hay không?

Hắn không ngại làm cha đứa bé a.

Hắn xác thực rất yêu Hách Liên Tầm Tuyết, bằng không người bình thường ai sẽ nghĩ, ngươi giết nam nhân của người ta rồi, người ta còn có thể tái giá cho ngươi sao? Gả gà gả chó cũng sẽ không nhìn ngươi một chút a.

Tâm tư của Ngư Tử Hà ai không đoán được? Bởi vậy, tất cả mọi người muốn khuyên can, bọn họ chỉ muốn cho Lăng Hàn ăn đau khổ, để hắn ngoan một chút, nhưng quyết không dám lấy mạng của hắn.

- Để hắn lên đi.



Hách Liên Dung khoát tay áo, nếu như cùng cảnh giới chiến một trận, Lăng Hàn vẫn không địch lại, vậy dạng con rể này hắn muốn làm gì? Mất mặt sao?

Ngư Tử Hà đại hỉ, tộc Vương nói như vậy, có phải cũng có ý thu hắn làm con rể không? Hắn nhanh chân mà ra, nói:

- Nhân tộc, đừng nói ta bắt nạt ngươi, ta chấp ngươi một tay.

Hách Liên Tầm Tuyết và Hổ Nữu đều mỉm cười, người khác không biết, lẽ nào các nàng còn không rõ ràng thực lực của Lăng Hàn? Đừng nói loại Hoá Thần Cảnh này, Thiên Nhân Cảnh cũng có thể chém giết trong nháy mắt, dù Phá Hư đến, không phải còn có Băng Long Oanh Địa Trận sao?

Hách Liên gia muốn cho Lăng Hàn một hạ mã uy, Lăng Hàn làm sao không muốn chứ?

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, đi lên hai bước nói:

- Thật nhường ta một tay?

- Đương nhiên, Ngư Tử Hà ta đã nói, lúc nào đổi ý qua?

Ngư Tử Hà có vẻ tràn đầy tự tin.

- Vậy cám ơn trước.

Lăng Hàn cười nói.

- Vì biểu đạt kính ý với ngươi, ta liền ra tay toàn lực, đây mới là tôn trọng lớn nhất với ngươi, đúng hay không?

Ngư Tử Hà nhếch miệng nở nụ cười, Nhân tộc này bị điên sao, ta muốn cướp lão bà của ngươi, ngươi còn kính ý, tôn trọng! Khà khà, lão bà này ta cướp định rồi! Hắn vỗ ngực một cái nói:

- Lấy ra một chiêu mạnh nhất của ngươi đi!

- Được!

Lăng Hàn lấy Tích Sinh Kiếm ra, nhẹ nhàng múa cái kiếm hoa, sau đó lập ở trước ngực.

- Hả?

Hết thảy Phá Hư Cảnh đều căng thẳng, có vẻ rất sốt sắng. Dù cho bọn họ hết sức thu lại, nhưng nhiều cường giả đồng thời sản sinh tâm ý căng thẳng, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào?

Nhất thời, rất nhiều người đều che ngực, sắc mặt trắng bệch, ngay cả Thiên Nhân Cảnh cũng suýt chút nữa từ trên ghế tuột xuống.

Phá Hư Cảnh, Nhân đạo đỉnh cao, mạnh đến giận sôi người!



Ngư Tử Hà cũng lùi lại bảy bước, may là Ngư Kiến Sơn ở sau lưng chống giúp hắn, mới để hắn dừng bước, bằng không hắn nhất định sẽ đặt mông ngồi trên đất.

- Nhân tộc, thanh kiếm này... có tên không?

Một tên Phá Hư Cảnh hỏi, hắn từ hoa văn trên thân kiếm cảm ứng được uy hiếp to lớn, thật giống như chỉ cần những trận văn kia kích hoạt, có thể dễ dàng chém giết hắn.

Nhưng cái này rõ ràng không phải Linh khí a!

- Tích Sinh Kiếm!

Lăng Hàn vỗ thân kiếm, khẽ mỉm cười nói.

- Chủ nhân cũ gọi nó là thiên hạ đệ nhất sát kiếm, ta cảm thấy quá kiêu ngạo, hơn nữa giết chóc làm đất trời oán giận, vẫn là quý trọng sinh mệnh mới tốt.

- Thiên hạ đệ nhất sát kiếm!

Vài cường giả Phá Hư Cảnh đều lẩm bẩm, trong mắt phát quang, thầm nghĩ có nên lấy ra bảo vật gì, đổi Tích Sinh Kiếm của Nhân tộc kia hay không, cái này đủ để sức chiến đấu của bọn họ tăng lên mười tinh!

Ngư Kiến Sơn cũng nghiêm nghị nói:

- Tử Hà, không nên khinh thường, thanh kiếm này không đơn giản!

Trong lòng Ngư Tử Hà không coi là chuyện to tát, Linh khí mạnh hơn không phải cũng xem ai dùng sao, chỉ là Hoá Thần Cảnh có thể phát huy ra uy năng của Linh khí cấp mười? Nhiều nhất chỉ là sắc bén một chút, hắn có gì sợ?

Nhưng hắn không dám chống đối Ngư Kiến Sơn, vội vàng nói:

- Tam Tổ, Tử Hà rõ ràng.

Hắn lại đi lên vài bước nói:

- Nhân tộc, đây chính là dựa dẫm của ngươi sao?

Lăng Hàn gật gù:

- Quá nghèo, cũng chỉ có chút gia sản ấy, không nên trách móc.

Rất nhiều Phá Hư Cảnh đều co giật, nắm giữ một Thần Kiếm tuyệt thế như vậy, ngươi còn nói nghèo, vậy bọn họ tính là gì? Ăn mày sao? Phải biết trân kim cấp mười quá hiếm thấy, tuyệt không phải mỗi Phá Hư Cảnh đều có thể có một Linh khí tương ứng.

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook