Chương 1372: Ngược Vương giả
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Nhưng Nguyệt Ảnh không có hai ưu thế này, nàng chỉ có Vương giả chi uy, mà không có thiên địa chi uy, Thần Kiếm của nàng rất mạnh, nhưng hiện tại cũng bị cắt rơi đến cấp bốn, cấp năm.
Ngao Tử Vân cười ha ha, chấn động trường thương, vận chuyển Long uy, một Chân Long màu đen hiện lên ở sau người hắn, phẫn nộ múa lấy nanh vuốt.
Nguyệt Ảnh nhất thời bị ảnh hưởng, sức chiến đấu sụt giá một đoạn.
- Vương giả Thần giới chỉ như thế!
Ngao Tử Vân ngạo nhiên nói, một thương quét ngang, như Hắc Long Diệt Thế, muốn thiêu sạch muôn dân.
Nguyệt Ảnh hét dài một tiếng, một ánh trăng từ trong miệng nàng bắn ra, ở trên đỉnh đầu hóa thành một vòng trăng sáng, rải xuống ánh trăng lạnh lẽo, ngăn Long uy ở bên ngoài.
Sức chiến đấu của nàng nhất thời khôi phục bình thường, Thần Kiếm phát sáng, cùng trường thương của Ngao Tử Vân không ngừng va chạm.
Lăng Hàn gật đầu, Vương giả nào có đơn giản bị thua như thế, ai không có vài lá bài tẩy?
Thiên Phượng Thần Nữ lắc đầu nói:
- Quên đi, ta xác thực không bằng mấy người kia, dùng mưu kế cướp đoạt một vị trí, lòng ta khó yên.
- Nói nhăng gì đó!
Lăng Hàn ôm eo nhỏ của nàng, tập hợp ở bên tai của nàng nói.
- Ngươi là thê tử của ta, ta nói ngươi có tư cách, ngươi liền nhất định có tư cách! Huống hồ, chúng ta cướp là tiêu chuẩn của Minh Giới, kia là làm vẻ vang thay Thần giới, nào cần bất an trong lòng?
Thiên Phượng Thần Nữ không khỏi bị hắn dụ dỗ cười nói:
- Nói giống như ngươi đã năm được hai tiêu chuẩn vậy.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Ngươi đây là coi thường nam nhân của ngươi sao?
- Lắm lời!
Thiên Phượng Thần Nữ thẹn thùng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, sáng rực rỡ đến không gì tả nổi.
Lăng Hàn lòng ngứa ngáy, đáng tiếc đáng tiếc, hiện tại thân thể hắn mới khôi phục lại cơ năng năm sáu tuổi, vẫn như cũ không có năng lực “đẩy ngã”.
Đùng, hắn dùng sức vỗ một cái lên đùi, thật hận a.
- Ngươi làm gì thế?
Thiên Phượng Thần Nữ không biết đối phương đầy đầu là ý nghĩ muốn đẩy ngã mình, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không hỏi, mà là một cái tát quất tới.
- Có muỗi.
Lăng Hàn nhe răng nói.
Cuộc chiến của Ngao Tử Vân cùng Nguyệt Ảnh rốt cục hạ màn, lấy Ngao Tử Vân thắng hiểm kết thúc.
Theo Lăng Hàn xem ra, đây cũng không phải thực lực của Nguyệt Ảnh thua đối phương, mà là ở trên Thần Khí, huyết mạch bị Ngao Tử Vân khắc chế.
Luận Thần Khí, Ngao Tử Vân dùng chính là xương sống lưng của Lão Long trong tộc, cùng huyết mạch bản thân tương thông, có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất. Mà luận lực lượng huyết thống, Hắc Long huyết mạch của Ngao Tử Vân mạnh hơn Nguyệt Ảnh, bởi vậy ở dưới tình huống cảnh giới tương đồng, một khi huyết mạch, Thần Khí chiếm ưu thế, cái này đủ để quyết định chiến cuộc.
Loại cưỡng chế cảnh giới chiến đấu này, nhìn như công bằng, thực tế đó là không công bằng nhất.
Dựa vào cái gì cảnh giới của ta cao hơn ngươi, lại phải áp chế xuống cấp độ giống ngươi đánh chứ?
Nhưng nếu quy tắc nơi đây là như thế, như vậy thất bại chính là thất bại, không có gì để nói nhiều.
Nguyệt Ảnh ngồi khoanh chân, khôi phục nguyên lực, nàng còn có hai cơ hội khiêu chiến.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, xem ra thiên tài cùng Vương giả chênh lệch vẫn rất lớn, ngoại trừ hắn và Nguyệt Ảnh, những người khác đều không thể dao động vị trí Cửu Vương trên đài.
Đã như vậy, hắn tiến lên!
Lăng Hàn nhảy lên một cái, sau đó rơi vào trên một bình đài.
Hắn đối mặt chính là cường giả Minh Giới… Thác Bạt Đông.
Có người khiêu chiến Cửu Vương!
Đoàn người nhất thời sôi trào đến, mọi người đều cảm thấy lần này rất xui xẻo, năm rồi coi như có Vương giả cũng sẽ không nhiều như vậy, những người khác luôn có thể vồ lấy hai đến ba vị trí, nào giống lần này, ngay cả Vương giả cũng bị dồn xuống một cái.
- Cái tên này... là ai vậy?
- Không quen biết.
- Khà khà, a miêu a cẩu gì cũng dám khiêu chiến Vương giả sao?
Có mấy người hiếu kỳ, có mấy người xem thường, có mấy người chờ mong, nhanh như vậy liền quyết định Cửu Vương, cũng quá vô vị.
Ngao Tử Vân thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Lăng Hàn khiêu chiến mình, hắn tất bại.
Hết cách rồi, lúc trước hắn có ưu thế hai tiểu cảnh giới nhỏ, còn không phải thua ở trong tay Lăng Hàn, toàn phương vị bị đối phương áp chế. Hiện tại tu vi mọi người đều bị cắt đến Sơn Hà Cảnh, thế yếu của hắn khẳng định càng lớn hơn.
Thác Bạt Đông nhìn Lăng Hàn đánh giá một hồi, ánh mắt thận trọng, hắn nhìn ra Lăng Hàn mạnh mẽ.
- Ngươi là kình địch.
Hắn nghiêm nghị nói, lông bờm không gió mà bay, tỏa ra uy thế của Bách Thú Chi Vương.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, ngươi còn không xưng được kình địch của ta.
Hắn nhìn về phía Bắc Hoàng, Thạch Hoàng, Xích Hoang Cực, đây mới là người có thể làm kình địch của hắn.
- Thật cuồng!
Thác Bạt Đông hừ nói, vung chưởng vỗ tới Lăng Hàn.
Oanh, nguyên lực khuấy động, hóa thành một sư chưởng to lớn, quét ngang về phía Lăng Hàn.
Cái này không dùng kỹ pháp gì, chính là lấy lực thủ thắng.
Lăng Hàn vung chỉ vạch một cái, phốc, sư chưởng lập tức chia ra làm hai, từ hai bên trái phải của hắn xẹt qua, kình phong khuấy động, nhưng ngay cả góc áo của hắn cũng không thể động.
Hí!
Cao thủ vừa ra tay, đã biết có môn đạo hay không.
Phía dưới nhất thời kinh hô, tuy Thác Bạt Đông không hề sử dụng toàn lực, nhưng Lăng Hàn hóa giải cũng quá ung dung đi, tiện tay mà làm, thật giống như đối thủ không phải Vương giả trẻ tuổi đương đại, mà chỉ là một Sơn Hà Cảnh phổ thông.
Vô Diện cảm thán, lúc trước hắn áp chế tu vi, có quy tắc thiên địa cao hơn giúp đỡ cũng không thể thắng Lăng Hàn, cái tên này quả thực sâu không lường được.
Bắc Hoàng, Thạch Hoàng cùng Xích Hoang Cực thì lộ ra vẻ tò mò, luận sức chiến đấu chân thực, bọn họ là Tinh Thần Cảnh, giơ tay liền có thể trấn áp Lăng Hàn. Nhưng ở đây, tu vi bị ép đến Sơn Hà Cảnh, vậy liều là ở trong trình độ Cực Cảnh, mặt khác, huyết mạch, võ kỹ, kỹ xảo chiến đấu cũng tuyệt đối không thể lơ là, sẽ ảnh hưởng sức chiến đấu rất lớn.
- Có chút bản lĩnh, chẳng trách dám cuồng như thế.
Thác Bạt Đông lạnh lùng nói, tuy một đòn không có kết quả, nhưng hắn vẫn tràn đầy tự tin, vì kia chỉ là tiện tay một kích mà thôi.
- Trong vòng mười chiêu bại ngươi.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Kỳ thực hắn có nắm chắt càng lớn hơn, nhưng vẫn cảm thấy khiêm tốn một điểm cho thỏa đáng.
Thác Bạt Đông suýt chút nữa tức chết, hắn đường đường Vương giả, nhưng đánh nhau cùng cấp lại bị người nói mười chiêu oanh bại? Hắn giận dữ mà cười nói:
- Tốt, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao ở trong vòng mười chiêu bại ta!
Ngao Tử Vân cười ha ha, chấn động trường thương, vận chuyển Long uy, một Chân Long màu đen hiện lên ở sau người hắn, phẫn nộ múa lấy nanh vuốt.
Nguyệt Ảnh nhất thời bị ảnh hưởng, sức chiến đấu sụt giá một đoạn.
- Vương giả Thần giới chỉ như thế!
Ngao Tử Vân ngạo nhiên nói, một thương quét ngang, như Hắc Long Diệt Thế, muốn thiêu sạch muôn dân.
Nguyệt Ảnh hét dài một tiếng, một ánh trăng từ trong miệng nàng bắn ra, ở trên đỉnh đầu hóa thành một vòng trăng sáng, rải xuống ánh trăng lạnh lẽo, ngăn Long uy ở bên ngoài.
Sức chiến đấu của nàng nhất thời khôi phục bình thường, Thần Kiếm phát sáng, cùng trường thương của Ngao Tử Vân không ngừng va chạm.
Lăng Hàn gật đầu, Vương giả nào có đơn giản bị thua như thế, ai không có vài lá bài tẩy?
Thiên Phượng Thần Nữ lắc đầu nói:
- Quên đi, ta xác thực không bằng mấy người kia, dùng mưu kế cướp đoạt một vị trí, lòng ta khó yên.
- Nói nhăng gì đó!
Lăng Hàn ôm eo nhỏ của nàng, tập hợp ở bên tai của nàng nói.
- Ngươi là thê tử của ta, ta nói ngươi có tư cách, ngươi liền nhất định có tư cách! Huống hồ, chúng ta cướp là tiêu chuẩn của Minh Giới, kia là làm vẻ vang thay Thần giới, nào cần bất an trong lòng?
Thiên Phượng Thần Nữ không khỏi bị hắn dụ dỗ cười nói:
- Nói giống như ngươi đã năm được hai tiêu chuẩn vậy.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Ngươi đây là coi thường nam nhân của ngươi sao?
- Lắm lời!
Thiên Phượng Thần Nữ thẹn thùng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, sáng rực rỡ đến không gì tả nổi.
Lăng Hàn lòng ngứa ngáy, đáng tiếc đáng tiếc, hiện tại thân thể hắn mới khôi phục lại cơ năng năm sáu tuổi, vẫn như cũ không có năng lực “đẩy ngã”.
Đùng, hắn dùng sức vỗ một cái lên đùi, thật hận a.
- Ngươi làm gì thế?
Thiên Phượng Thần Nữ không biết đối phương đầy đầu là ý nghĩ muốn đẩy ngã mình, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không hỏi, mà là một cái tát quất tới.
- Có muỗi.
Lăng Hàn nhe răng nói.
Cuộc chiến của Ngao Tử Vân cùng Nguyệt Ảnh rốt cục hạ màn, lấy Ngao Tử Vân thắng hiểm kết thúc.
Theo Lăng Hàn xem ra, đây cũng không phải thực lực của Nguyệt Ảnh thua đối phương, mà là ở trên Thần Khí, huyết mạch bị Ngao Tử Vân khắc chế.
Luận Thần Khí, Ngao Tử Vân dùng chính là xương sống lưng của Lão Long trong tộc, cùng huyết mạch bản thân tương thông, có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất. Mà luận lực lượng huyết thống, Hắc Long huyết mạch của Ngao Tử Vân mạnh hơn Nguyệt Ảnh, bởi vậy ở dưới tình huống cảnh giới tương đồng, một khi huyết mạch, Thần Khí chiếm ưu thế, cái này đủ để quyết định chiến cuộc.
Loại cưỡng chế cảnh giới chiến đấu này, nhìn như công bằng, thực tế đó là không công bằng nhất.
Dựa vào cái gì cảnh giới của ta cao hơn ngươi, lại phải áp chế xuống cấp độ giống ngươi đánh chứ?
Nhưng nếu quy tắc nơi đây là như thế, như vậy thất bại chính là thất bại, không có gì để nói nhiều.
Nguyệt Ảnh ngồi khoanh chân, khôi phục nguyên lực, nàng còn có hai cơ hội khiêu chiến.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, xem ra thiên tài cùng Vương giả chênh lệch vẫn rất lớn, ngoại trừ hắn và Nguyệt Ảnh, những người khác đều không thể dao động vị trí Cửu Vương trên đài.
Đã như vậy, hắn tiến lên!
Lăng Hàn nhảy lên một cái, sau đó rơi vào trên một bình đài.
Hắn đối mặt chính là cường giả Minh Giới… Thác Bạt Đông.
Có người khiêu chiến Cửu Vương!
Đoàn người nhất thời sôi trào đến, mọi người đều cảm thấy lần này rất xui xẻo, năm rồi coi như có Vương giả cũng sẽ không nhiều như vậy, những người khác luôn có thể vồ lấy hai đến ba vị trí, nào giống lần này, ngay cả Vương giả cũng bị dồn xuống một cái.
- Cái tên này... là ai vậy?
- Không quen biết.
- Khà khà, a miêu a cẩu gì cũng dám khiêu chiến Vương giả sao?
Có mấy người hiếu kỳ, có mấy người xem thường, có mấy người chờ mong, nhanh như vậy liền quyết định Cửu Vương, cũng quá vô vị.
Ngao Tử Vân thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Lăng Hàn khiêu chiến mình, hắn tất bại.
Hết cách rồi, lúc trước hắn có ưu thế hai tiểu cảnh giới nhỏ, còn không phải thua ở trong tay Lăng Hàn, toàn phương vị bị đối phương áp chế. Hiện tại tu vi mọi người đều bị cắt đến Sơn Hà Cảnh, thế yếu của hắn khẳng định càng lớn hơn.
Thác Bạt Đông nhìn Lăng Hàn đánh giá một hồi, ánh mắt thận trọng, hắn nhìn ra Lăng Hàn mạnh mẽ.
- Ngươi là kình địch.
Hắn nghiêm nghị nói, lông bờm không gió mà bay, tỏa ra uy thế của Bách Thú Chi Vương.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, ngươi còn không xưng được kình địch của ta.
Hắn nhìn về phía Bắc Hoàng, Thạch Hoàng, Xích Hoang Cực, đây mới là người có thể làm kình địch của hắn.
- Thật cuồng!
Thác Bạt Đông hừ nói, vung chưởng vỗ tới Lăng Hàn.
Oanh, nguyên lực khuấy động, hóa thành một sư chưởng to lớn, quét ngang về phía Lăng Hàn.
Cái này không dùng kỹ pháp gì, chính là lấy lực thủ thắng.
Lăng Hàn vung chỉ vạch một cái, phốc, sư chưởng lập tức chia ra làm hai, từ hai bên trái phải của hắn xẹt qua, kình phong khuấy động, nhưng ngay cả góc áo của hắn cũng không thể động.
Hí!
Cao thủ vừa ra tay, đã biết có môn đạo hay không.
Phía dưới nhất thời kinh hô, tuy Thác Bạt Đông không hề sử dụng toàn lực, nhưng Lăng Hàn hóa giải cũng quá ung dung đi, tiện tay mà làm, thật giống như đối thủ không phải Vương giả trẻ tuổi đương đại, mà chỉ là một Sơn Hà Cảnh phổ thông.
Vô Diện cảm thán, lúc trước hắn áp chế tu vi, có quy tắc thiên địa cao hơn giúp đỡ cũng không thể thắng Lăng Hàn, cái tên này quả thực sâu không lường được.
Bắc Hoàng, Thạch Hoàng cùng Xích Hoang Cực thì lộ ra vẻ tò mò, luận sức chiến đấu chân thực, bọn họ là Tinh Thần Cảnh, giơ tay liền có thể trấn áp Lăng Hàn. Nhưng ở đây, tu vi bị ép đến Sơn Hà Cảnh, vậy liều là ở trong trình độ Cực Cảnh, mặt khác, huyết mạch, võ kỹ, kỹ xảo chiến đấu cũng tuyệt đối không thể lơ là, sẽ ảnh hưởng sức chiến đấu rất lớn.
- Có chút bản lĩnh, chẳng trách dám cuồng như thế.
Thác Bạt Đông lạnh lùng nói, tuy một đòn không có kết quả, nhưng hắn vẫn tràn đầy tự tin, vì kia chỉ là tiện tay một kích mà thôi.
- Trong vòng mười chiêu bại ngươi.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Kỳ thực hắn có nắm chắt càng lớn hơn, nhưng vẫn cảm thấy khiêm tốn một điểm cho thỏa đáng.
Thác Bạt Đông suýt chút nữa tức chết, hắn đường đường Vương giả, nhưng đánh nhau cùng cấp lại bị người nói mười chiêu oanh bại? Hắn giận dữ mà cười nói:
- Tốt, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao ở trong vòng mười chiêu bại ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.