Chương 1154: Sát thủ hiện thân
Cô Đơn Địa Phi
11/01/2018
- Đi!
Lão giả cắn răng, đã không còn có ý nghĩ khác, lấy Diệt Thánh Nỗ bắn ra Xích Hỏa Châm.
Một điểm sáng màu đỏ thẫm bay ra, trực tiếp xuyên qua quy tắc của Loạn Tinh nữ hoàng phong tỏa, đánh tới nàng.
Lão giả cười gằn, chỉ cần Diệt Thánh Nỗ bắn ra, liền ý nghĩa đối phương nhất định sẽ trúng chiêu.
Trừ khi thực lực của ngươi trên Diệt Thánh Nỗ!
Mà Xích Hỏa Châm có thể cấp tốc đốt cháy khí huyết của võ giả, ngay cả Tinh Thần cảnh cũng chống đỡ không được bao lâu, nữ hoàng đại nhân này đã trúng một chi, coi như ngươi có bí pháp có thể tạm thời gánh vác, nhưng hai bút cùng vẽ, không tin ngươi còn có thể kiên trì.
Nhưng trước đó Loạn Tinh nữ hoàng còn né một chút, lần này ngay cả trốn cũng không trốn, xích quang đánh thẳng vào người nàng.
Xong đời.
Lão giả kia cao hứng, lại cảm thấy đáng tiếc.
Trúng hai chi Xích Hỏa Châm, đối phương tự nhiên là chắc chắn phải chết, ngay cả hắn cũng cứu không được. Nhưng một mỹ nhân như thế chết đi, hắn ngay cả mùi vị cũng không thể nếm trải một chút, đây cũng quá đáng tiếc.
Nhưng hắn lập tức lộ ra vẻ ngờ vực, thậm chí hoảng sợ.
Bởi vì Loạn Tinh nữ hoàng còn đứng ở đó, khí huyết trùng thiên, bá thế không giảm, nào giống người trúng hai Xích Hỏa Châm chứ?
- Chết!
Sau khi Loạn Tinh nữ hoàng hóa giải đòn đánh này, liền hung hăng ra tay, không gian bốn phía đều bị nàng phá nát.
Lão giả kia cắn răng, không còn một tia đấu chí, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Loạn Tinh nữ hoàng đuổi theo vài bước, nhưng lập tức ngừng chân, xuất hiện một tia hỗn loạn:
- Đòn thứ nhất bị đối phương đánh lén đắc thủ, Cửu Tử Thiên Công cũng không có cách nào hoàn toàn áp chế Xích Hỏa Châm, may là lần thứ hai có chuẩn bị, lấy khối kỳ thạch này chặn công kích.
Thủ đoạn ám sát của Ám Dạ Đường thật đáng sợ, Diệt Thánh Nỗ càng là chí bảo áp đảo Tinh Thần cảnh.
- Hừ, dù chạy trốn tới chân trời góc biển, trẫm cũng phải giết ngươi!
Nàng triển khai truy kích.
Lăng Hàn đột nhiên ngừng chân.
- Làm sao vậy?
Thủy Nhạn Ngọc hỏi.
Lăng Hàn trầm ngâm một hồi nói:
- Luôn cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta.
- Ám Dạ Đường... hay là Triệu Luân, Hạ Vô Khuyết?
Thủy Nhạn Ngọc nói ra hung thủ có khả năng, nhưng nàng lập tức cười khổ, người muốn đối phó Lăng Hàn thật đúng là không ít.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Không thể là Triệu Luân, hắn đi theo Triệu đại tướng quân, nếu như bị bọn họ nhìn chằm chằm, vậy lấy thân phận của Triệu đại tướng quân, muốn giết ta cần gì phải lén lén lút lút, trực tiếp ra tay là được.
- Hạ Vô Khuyết cũng không thể, bên người hắn không có cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, từng thấy phòng ngự của ta, sẽ không tới tự chuốc nhục nhã.
- Ám Dạ Đường có độ khả thi lớn nhất!
Lăng Hàn phán đoán.
- Nếu như là Ám Dạ Đường, tại sao không ra tay? Lẽ nào thực lực không đủ mạnh, đang liên hệ cao thủ tới?
Thủy Nhạn Ngọc cũng tiến hành suy đoán.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Nơi này đối với mỗi người mà nói đều là địa phương hoàn toàn xa lạ, ngay cả phương hướng cũng không có cách nào phán định, ngươi làm sao nói cho người khác biết ta ở đây?
- Xác thực, không có địa đồ, nếu xưa nay chưa từng tới, làm sao có thể nói cho người khác biết ta ở chỗ nào?
Thủy Nhạn Ngọc lộ ra vẻ khó khăn, nàng vỗ tay nói.
- Đã như vậy, vậy nói rõ thực lực của đối thủ quá yếu, cho nên mới không dám lại đây.
- Không nhất định.
Lăng Hàn cũng không đồng ý.
- Có thể đối phương biết Tiểu Đế tồn tại, biết hắn không dễ trêu, cho nên mới đang tìm kiếm cơ hội xuất thủ.
Đúng!
Thủy Nhạn Ngọc vội vàng gật đầu, nàng theo bản năng quên mất Tu La Ma Đế, chủ yếu là tên này vẫn dùng bộ dáng vô liêm sỉ tồn tại, làm sao có khả năng để nàng nghĩ "há, hóa ra cái này cũng là một cường giả".
- Ồ, tại sao Tiểu Đế ta không có phát hiện chứ?
Tu La Ma Đế nói, vẻ mặt kỳ quái.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Tuy ngươi làm chủ một bộ khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng thực lực của bản thân chỉ là Sơn Hà Cảnh, cường độ thần hồn quá yếu. Nơi này lại áp chế thần hồn, ngươi không cảm ứng được cũng rất bình thường.
Tu La Ma Đế lộ ra vẻ chán chường, cảnh giới của hắn không thể ở Thần Giới thông qua tu luyện tăng lên, để hắn vô cùng khó chịu.
- Chờ bị người theo như vậy, không bằng dẫn xà xuất động.
Lăng Hàn nâng cằm, sau lưng có người nhìn chằm chằm, làm chuyện gì cũng có vẻ trói tay trói chân, tỷ như Hắc Tháp, vậy không phải muốn vào là có thể vào, sẽ lộ ra bí mật.
- Làm sao dẫn?
Thủy Nhạn Ngọc hỏi.
- Tự nhiên là để Tiểu Đế chạy đi.
Lăng Hàn cười nói, hắn có Kim Cương Phù cùng Sư Tử Phù, ngay cả Nhật Nguyệt cảnh đỉnh cao cũng không sợ.
- Chủ nhân, ngài không muốn Tiểu Đế trung thành tuyệt đối sao?
Tu La Ma Đế vội giả làm chó, đáng tiếc không có đuôi để hắn đong đưa.
- Cút!
Lăng Hàn không chịu được người này, một cước đạp bay hắn.
- Chủ nhân…
Tu La Ma Đế nhất thời bay xa mấy trăm dặm.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười nói:
- Hi vọng người này xuất hiện sớm một chút, nếu không luôn có người theo ở phía sau, thật giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vậy.
Thủy Nhạn Ngọc lộ ra vẻ lo âu, nếu như đối phương ra tay, này tất nhiên là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, có thể sẽ không cho Lăng Hàn cơ hội trốn vào Hắc Tháp hoặc sử dụng thần phù.
- Yên tâm, phu quân của ngươi không phải người bình thường.
Lăng Hàn cười nói.
- Mỹ nữ, đến cười một cái cho đại gia!
Thủy Nhạn Ngọc bị hắn chọc cười, liền tức giận cho hắn một cái liếc mắt.
Hai người tiếp tục tiến lên, Tu La Ma Đế bị cưỡng chế rời đi, cố ý cho người cơ hội.
Sau một ngày.
- Ha ha ha!
Trong tiếng cười gằn, chỉ thấy một bóng người xuất hiện, đuổi theo hai người Lăng Hàn.
Đây là một trung niên vóc người thon gầy, bề ngoài xấu xí, chỉ tình cờ thể hiện ra phía sau có một vòng Nhật Nguyệt, mới cho thấy hắn là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, đạt đến Tiểu cực vị đỉnh cao.
Chẳng trách trước đó hắn không xuất hiện, quả nhiên lực chiến đấu không bằng Tu La Ma Đế, lúc này mới không hiện thân.
- Tiểu tử, ta biết ngươi cố ý đẩy khôi lỗi kia đi, tạo cơ hội cho ta. Tuy ta không biết dụng ý ngươi làm như thế, thế nhưng... ngươi cảm thấy ở trước mặt ta, có khả năng đào mạng sao?
Người này cười lạnh nói.
- Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu nào cũng không thể nghịch chuyển!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ngươi rốt cục xuất hiện. Ta nói các hạ, ngươi tốt xấu gì cũng đúng cao thủ Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng lén lén lút lút đi theo hai Sơn Hà Cảnh, không cảm thấy đáng thẹn sao?
---------------
Lão giả cắn răng, đã không còn có ý nghĩ khác, lấy Diệt Thánh Nỗ bắn ra Xích Hỏa Châm.
Một điểm sáng màu đỏ thẫm bay ra, trực tiếp xuyên qua quy tắc của Loạn Tinh nữ hoàng phong tỏa, đánh tới nàng.
Lão giả cười gằn, chỉ cần Diệt Thánh Nỗ bắn ra, liền ý nghĩa đối phương nhất định sẽ trúng chiêu.
Trừ khi thực lực của ngươi trên Diệt Thánh Nỗ!
Mà Xích Hỏa Châm có thể cấp tốc đốt cháy khí huyết của võ giả, ngay cả Tinh Thần cảnh cũng chống đỡ không được bao lâu, nữ hoàng đại nhân này đã trúng một chi, coi như ngươi có bí pháp có thể tạm thời gánh vác, nhưng hai bút cùng vẽ, không tin ngươi còn có thể kiên trì.
Nhưng trước đó Loạn Tinh nữ hoàng còn né một chút, lần này ngay cả trốn cũng không trốn, xích quang đánh thẳng vào người nàng.
Xong đời.
Lão giả kia cao hứng, lại cảm thấy đáng tiếc.
Trúng hai chi Xích Hỏa Châm, đối phương tự nhiên là chắc chắn phải chết, ngay cả hắn cũng cứu không được. Nhưng một mỹ nhân như thế chết đi, hắn ngay cả mùi vị cũng không thể nếm trải một chút, đây cũng quá đáng tiếc.
Nhưng hắn lập tức lộ ra vẻ ngờ vực, thậm chí hoảng sợ.
Bởi vì Loạn Tinh nữ hoàng còn đứng ở đó, khí huyết trùng thiên, bá thế không giảm, nào giống người trúng hai Xích Hỏa Châm chứ?
- Chết!
Sau khi Loạn Tinh nữ hoàng hóa giải đòn đánh này, liền hung hăng ra tay, không gian bốn phía đều bị nàng phá nát.
Lão giả kia cắn răng, không còn một tia đấu chí, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Loạn Tinh nữ hoàng đuổi theo vài bước, nhưng lập tức ngừng chân, xuất hiện một tia hỗn loạn:
- Đòn thứ nhất bị đối phương đánh lén đắc thủ, Cửu Tử Thiên Công cũng không có cách nào hoàn toàn áp chế Xích Hỏa Châm, may là lần thứ hai có chuẩn bị, lấy khối kỳ thạch này chặn công kích.
Thủ đoạn ám sát của Ám Dạ Đường thật đáng sợ, Diệt Thánh Nỗ càng là chí bảo áp đảo Tinh Thần cảnh.
- Hừ, dù chạy trốn tới chân trời góc biển, trẫm cũng phải giết ngươi!
Nàng triển khai truy kích.
Lăng Hàn đột nhiên ngừng chân.
- Làm sao vậy?
Thủy Nhạn Ngọc hỏi.
Lăng Hàn trầm ngâm một hồi nói:
- Luôn cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta.
- Ám Dạ Đường... hay là Triệu Luân, Hạ Vô Khuyết?
Thủy Nhạn Ngọc nói ra hung thủ có khả năng, nhưng nàng lập tức cười khổ, người muốn đối phó Lăng Hàn thật đúng là không ít.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Không thể là Triệu Luân, hắn đi theo Triệu đại tướng quân, nếu như bị bọn họ nhìn chằm chằm, vậy lấy thân phận của Triệu đại tướng quân, muốn giết ta cần gì phải lén lén lút lút, trực tiếp ra tay là được.
- Hạ Vô Khuyết cũng không thể, bên người hắn không có cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, từng thấy phòng ngự của ta, sẽ không tới tự chuốc nhục nhã.
- Ám Dạ Đường có độ khả thi lớn nhất!
Lăng Hàn phán đoán.
- Nếu như là Ám Dạ Đường, tại sao không ra tay? Lẽ nào thực lực không đủ mạnh, đang liên hệ cao thủ tới?
Thủy Nhạn Ngọc cũng tiến hành suy đoán.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Nơi này đối với mỗi người mà nói đều là địa phương hoàn toàn xa lạ, ngay cả phương hướng cũng không có cách nào phán định, ngươi làm sao nói cho người khác biết ta ở đây?
- Xác thực, không có địa đồ, nếu xưa nay chưa từng tới, làm sao có thể nói cho người khác biết ta ở chỗ nào?
Thủy Nhạn Ngọc lộ ra vẻ khó khăn, nàng vỗ tay nói.
- Đã như vậy, vậy nói rõ thực lực của đối thủ quá yếu, cho nên mới không dám lại đây.
- Không nhất định.
Lăng Hàn cũng không đồng ý.
- Có thể đối phương biết Tiểu Đế tồn tại, biết hắn không dễ trêu, cho nên mới đang tìm kiếm cơ hội xuất thủ.
Đúng!
Thủy Nhạn Ngọc vội vàng gật đầu, nàng theo bản năng quên mất Tu La Ma Đế, chủ yếu là tên này vẫn dùng bộ dáng vô liêm sỉ tồn tại, làm sao có khả năng để nàng nghĩ "há, hóa ra cái này cũng là một cường giả".
- Ồ, tại sao Tiểu Đế ta không có phát hiện chứ?
Tu La Ma Đế nói, vẻ mặt kỳ quái.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Tuy ngươi làm chủ một bộ khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng thực lực của bản thân chỉ là Sơn Hà Cảnh, cường độ thần hồn quá yếu. Nơi này lại áp chế thần hồn, ngươi không cảm ứng được cũng rất bình thường.
Tu La Ma Đế lộ ra vẻ chán chường, cảnh giới của hắn không thể ở Thần Giới thông qua tu luyện tăng lên, để hắn vô cùng khó chịu.
- Chờ bị người theo như vậy, không bằng dẫn xà xuất động.
Lăng Hàn nâng cằm, sau lưng có người nhìn chằm chằm, làm chuyện gì cũng có vẻ trói tay trói chân, tỷ như Hắc Tháp, vậy không phải muốn vào là có thể vào, sẽ lộ ra bí mật.
- Làm sao dẫn?
Thủy Nhạn Ngọc hỏi.
- Tự nhiên là để Tiểu Đế chạy đi.
Lăng Hàn cười nói, hắn có Kim Cương Phù cùng Sư Tử Phù, ngay cả Nhật Nguyệt cảnh đỉnh cao cũng không sợ.
- Chủ nhân, ngài không muốn Tiểu Đế trung thành tuyệt đối sao?
Tu La Ma Đế vội giả làm chó, đáng tiếc không có đuôi để hắn đong đưa.
- Cút!
Lăng Hàn không chịu được người này, một cước đạp bay hắn.
- Chủ nhân…
Tu La Ma Đế nhất thời bay xa mấy trăm dặm.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười nói:
- Hi vọng người này xuất hiện sớm một chút, nếu không luôn có người theo ở phía sau, thật giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vậy.
Thủy Nhạn Ngọc lộ ra vẻ lo âu, nếu như đối phương ra tay, này tất nhiên là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, có thể sẽ không cho Lăng Hàn cơ hội trốn vào Hắc Tháp hoặc sử dụng thần phù.
- Yên tâm, phu quân của ngươi không phải người bình thường.
Lăng Hàn cười nói.
- Mỹ nữ, đến cười một cái cho đại gia!
Thủy Nhạn Ngọc bị hắn chọc cười, liền tức giận cho hắn một cái liếc mắt.
Hai người tiếp tục tiến lên, Tu La Ma Đế bị cưỡng chế rời đi, cố ý cho người cơ hội.
Sau một ngày.
- Ha ha ha!
Trong tiếng cười gằn, chỉ thấy một bóng người xuất hiện, đuổi theo hai người Lăng Hàn.
Đây là một trung niên vóc người thon gầy, bề ngoài xấu xí, chỉ tình cờ thể hiện ra phía sau có một vòng Nhật Nguyệt, mới cho thấy hắn là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, đạt đến Tiểu cực vị đỉnh cao.
Chẳng trách trước đó hắn không xuất hiện, quả nhiên lực chiến đấu không bằng Tu La Ma Đế, lúc này mới không hiện thân.
- Tiểu tử, ta biết ngươi cố ý đẩy khôi lỗi kia đi, tạo cơ hội cho ta. Tuy ta không biết dụng ý ngươi làm như thế, thế nhưng... ngươi cảm thấy ở trước mặt ta, có khả năng đào mạng sao?
Người này cười lạnh nói.
- Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu nào cũng không thể nghịch chuyển!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ngươi rốt cục xuất hiện. Ta nói các hạ, ngươi tốt xấu gì cũng đúng cao thủ Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng lén lén lút lút đi theo hai Sơn Hà Cảnh, không cảm thấy đáng thẹn sao?
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.