Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1302: Tàng bảo đồ+Đệ tử Thiên Kiếm Cung

Cô Đơn Địa Phi

27/02/2018

Ba ba ba ba, từng cái đầu bạo liệt, huyết hoa trùng thiên. Nơi đây có mười mấy đạo tặc, cái nào trải qua Lăng Hàn tàn sát như thế, trong nháy mắt, cũng chỉ còn lại có ba cường phỉ Nhật Nguyệt Cảnh.

Chỉ là hai đùi của ba người này cũng run lên, thanh niên đối diện quả thực như Sát Thần, một quyền chính là một cái, ở dưới sự vây công của bọn hắn cũng có thể ung dung sát nhân, thực lực như vậy để cho bọn họ tâm kinh đảm hàn.

Quá mạnh mẻ.

- Ghê tởm!

Một gã cường phỉ giận dữ hét.

- Lão nhị lão tam, không nên đau lòng, đều tế Thần Phù, nếu không... ngày hôm nay sẽ chết ở nơi này.

Hắn móc ra một tấm Thần Phù, vỗ xuống ngực.

Nhất thời, cả người hắn thả ra hào quang đỏ thắm, Liệt Diễm phun trào, làm cho khí tức của hắn lập tức cường đại gấp mấy lần.

Hai người khác cũng nhe răng cười, dồn dập lấy thần phù dán lên người.

Bọn họ đều tu luyện công pháp giống nhau, dùng cũng là loại hình Thần Phù đồng nhất, Xích Diễm trùng thiên, lập tức liền có lực lượng trung cực vị đỉnh phong thậm chí đại cực vị sơ kỳ.

- Chết đi!

Ba người dồn dập đánh ra, muốn giết chết Lăng Hàn.

Lăng Hàn kinh ngạc, loại Thần Phù đề thăng lực lượng này rất trân quý, ở trên người ba tặc phỉ cũng có thể nhìn đến… chắc là bọn họ sử dụng Công Huân đổi.

Thảo nào rất nhiều người cho dù phục dịch xong vẫn ở nơi này dốc sức làm, bởi vì dứt bỏ tỉ lệ tử vong kinh người, chiến trường hai giới cũng là một bảo địa, chỉ cần có thể tích lũy công huân, liền có thể đổi được tất cả bảo vật.

Dùng ở trên người ba người này, ha hả, thực lãng phí.

Lăng Hàn di chuyển một tia uy lực thiên kiếp, ba ba ba, ba người lập tức quỳ xuống, cả người mềm nhũn, một xíu khí lực cũng không có.

Bọn họ chỉ là dựa vào Thần Phù tăng lực lượng lên, nhưng cường độ thần hồn không có biến hóa chút nào, đâu thể nào đối kháng Lăng Hàn?

- Không nên!

Ba gã cường phỉ đều sợ đến nước mắt chảy ra, vừa đến thời khắc mấu chốt đã bày ra bản tính sợ chết hoàn toàn, bởi vì bọn họ chỉ vì mình cầu tình, không có để ý đồng bạn chết sống.

- Các ngươi, có ý nghĩa sống gì chứ?

Lăng Hàn thản nhiên nói.

- Chủ nhân, để tiểu Đế đến!

Tu La Ma Đế nín một hơi, trước bị đám này người vây công thiếu chút nữa ngủm, hiện tại tự nhiên muốn báo thù.

Hắn đằng đằng sát khí, vốn chính là ma đầu Minh Giới, giết người với hắn mà nói thực sự là một chút gánh nặng cũng không có.

- Không muốn! Không muốn!

Ba gã cường phỉ đều kinh hô.

- Tha ta một mạng, ta có một cổ địa đồ, chỉ dẫn tới một bảo tàng Thượng Cổ!

Một cường phỉ nói.

- Cái gì!

Hai người khác đều kinh hô.

- Ngươi không phải nói, tàng bảo đồ đã thất lạc sao?

- Nguyên lai bị ngươi độc chiếm!

Bọn họ đều trách mắng, tràn đầy phẫn nộ.

Vậy thì liền đấu tranh nội bộ.

Tu La Ma Đế tra mặt quan sắc, biết Lăng Hàn có hứng thú, lập tức cáo mượn oai hùm nói:

- Cái tàng bảo đồ gì, lập tức giao ra đây!

- Ta giao ra, có thể tha ta một mạng không?

Người này cẩn thận hỏi.

Ba!

Tu La Ma Đế một quyền đánh bể đầu một gã cường phỉ khác, tiếp đó uy hiếp nói:

- Ngươi có tư cách trả giá sao?

Người kia sợ đến mặt tái rồi, vội vàng nói:

- Không nên! Ta mang bọn ngươi đi lấy tàng bảo đồ.

- Không có mang ở trên người?

Tu La Ma Đế hỏi.

- Không có!

Người này vội vàng lắc đầu, mặc dù bọn họ là đồng bạn, nhưng lẫn nhau trong lúc đó không tín nhiệm, hắn làm sao có thể đặt bản đồ bảo tàng ở trong không gian linh khí mang theo?



Bọn họ có thể cướp đoạt người khác, tự nhiên cũng có thể bị người cướp, vật trân quý tuyệt đối không thể mang theo trên người, nếu không nào có tư cách trả giá, bị người lấy đi không gian linh khí liền xong.

Tu La Ma Đế nhìn về phía Lăng Hàn, thấy Lăng Hàn một bộ không sao cả, liền giết một tên cường phỉ khác, ba, đập nát đầu người này, tiên huyết dán lên mặt cường phỉ còn sót lại, sợ đến hắn tiểu trong quần.

Tuy bình thường bọn họ giết người giết rất ngoan tâm, nhưng sự tình dạng này phóng tới trên đầu mình, cũng để hắn mềm chân.

Tu La Ma Đế áp tặc phỉ, Lăng Hàn thì đi ở phía sau, do tặc phỉ chỉ đường, đi tới một sơn cốc nhỏ, tặc phỉ đẩy một tảng đá, phía dưới có một chiếc nhẫn, cắm ở trong kẽ thạch đầu.

Nếu không có hắn chỉ điểm, thì thật không ai có thể phát hiện.

Tu La Ma Đế đoạt nhẫn qua, tiếp đó cung kính giao cho Lăng Hàn, bộ dáng nịnh nọt.

Lăng Hàn tiếp qua, rót thần thức vào, chỉ "thấy" bên trong thật đúng là không ít, có Chân Nguyên Thạch, có mấy quyển công pháp, còn có mấy khối Thần Thiết, cuối cùng là một tấm bản đồ.

Hắn lấy ra ngoài nói:

- Bản đồ bảo tàng này có lai lịch gì?

- Tiểu nhân chẳng biết, chỉ là lúc tiểu nhân cướp một nhóm người, tìm ra tấm bản đồ này, mới có thể giấu đi.

Tặc phỉ nói.

- Đại thiếu, ta có thể đi hay không?

- Đi muội muội ngươi a!

Tu La Ma Đế lập tức đập tới một quyền, ba, tên tặc phỉ sau cùng cũng bị đánh giết.

Lăng Hàn không có chút tâm đồng tình nào, người này chuyên môn giết người cướp của, hành vi cực kỳ đáng trách.

- Cái chỗ này... ở chỗ nào?

Lăng Hàn nhìn địa đồ, khu vực chính giữa dùng mực đỏ câu một vòng tròn, hẳn là chỗ bảo tàng, nhưng địa hình cô cùng xa lạ.

- Nói đến bảo tàng, ta còn có một tọa độ, đó là ở Thập Nhị Thiên Bí Cảnh đạt được.

Lăng Hàn nghĩ tới, Thập Nhị Thiên Bí Cảnh là 12 Đại Tướng của Thiên Hà Vương xây dựng, chỉ cần thừa kế một cung, liền có thể được tọa độ ở Thần Giới, nơi đó có truyền thừa của Thiên Hà Vương Tuyệt Thế.

Trước Lăng Hàn một mực ở Hợp Ninh Tinh, tự nhiên không có khả năng đi tìm tọa độ này, nhưng bây giờ tới Vân Đỉnh Tinh, thì có thể tìm kiếm một chút.

- Bất quá, Thiên Hà Vương rốt cuộc là người nào?

- Ta ở trong bí cảnh đạt được bí pháp, vô luận là Cửu Long Phách Thể Thuật hay Diệt Long Tinh Thần Tiễn, đều có thể nói tuyệt học vô thượng, chí ít bây giờ còn thuộc về bí pháp đỉnh cấp. Như vậy có thể thấy, Thiên Hà Vương truyền thừa chí ít cũng phải là cấp bậc Tinh Thần Cảnh.

- Được rồi, ta ở trong bí cảnh còn chiếm được một quả trứng.

Lăng Hàn tâm niệm vừa động, một quả trứng lập tức xuất hiện ở trước mặt.

Đây là hắn từ Thập Nhị Thiên Bí Cảnh đạt được, sau đó bỏ ở trong Hắc Tháp, bởi vì thủy chung không có biến hóa, hắn cũng quên còn có thứ này tồn tại.

- Có sinh mệnh, nói rõ còn có thể ấp ra.

- Nhưng còn cần bao lâu?

- Này là hậu đại của Thanh Diễm Điêu, theo lý mà nói không nên lâu như vậy còn không có ấp ra, chẳng lẽ là bởi vì thu ở trong Hắc Tháp? Dù sao, tuy không gian trong Hắc Tháp có thể dung nạp vật còn sống, nhưng thiếu khuyết Thiên Địa quy tắc cần phải, không thể coi như là một thế giới chân chính.

- Hơn nữa, trước nhét dưới Luân Hồi Thụ, hình như để nó có biến hóa không hiểu.

- Này ấp ra Thanh Diễm Điêu... còn có thể là Thanh Diễm Điêu sao?

- Không bằng ăn đi cho nó lành?

Cái ý niệm này chỉ lướt qua trong đầu Lăng Hàn, hắn vẫn quyết định lưu lại, có thể lấy ra phơi nắng một hai ngày sẽ nở a.

Hắn ném quả trứng ở trên đất, mình thì ngồi ở trên thạch đầu, bắt đầu suy nghĩ.

- Phá vỡ Tiểu Thế Giới mà nói, hẳn là Nhật Nguyệt Cảnh liền có thể làm được, chỉ là muốn tiến nhập Tiểu Thế Giới, đây rất khó, bởi vì quy tắc không cho phép, phải áp chế tu vi, hay tự chém cảnh giới mới được.

- Trừ đám người Tiên Vực kia, thực lực mạnh đến trình độ nhất định, có thể không nhìn quy tắc của Tiểu Thế Giới.

- Di, tên Lôi Hỏa Đại Đế kia... sẽ không cũng là từ Tiên Vực đến chứ?

Lôi Hỏa Đại Đế muốn hắn tìm Chân Long giác, Thiên Phượng vũ, đó đều là tồn tại Thánh Cấp, mà từ khẩu khí của Lôi Hỏa Đại Đế lúc đó, tựa hồ còn rất chẳng đáng. Như vậy, nếu như đối phương là đại năng của Tiên Vực, như vậy liền dễ hiểu.

- Dựa vào, Hằng Thiên Đại Lục tới cùng là địa phương nào, vì sao hấp dẫn nhiều quái vật như vậy?

Lăng Hàn chỉ cảm thấy đau đầu, Tu La Ma Đế nói qua, trước đó Hằng Thiên Đại Lục đã khai thiên một lần, về sau lại không biết tại sao lui về thành Tiểu Thế Giới, mới có Lăng Hàn lần thứ hai khai thiên.

- Này phải chờ ta tiến nhập Tiên Vực, mới có tư cách hiểu rõ.

- Có một khả năng có thể khẳng định, là Sáng Thế cảnh cũng không thể cắt một khối thổ địa Thần Giới, hóa thành một Tiểu Thế Giới. Chỉ có đồng thời nắm giữ lực lượng Sáng Thế cùng Diệt Thế mới có thể làm được.

- Ta chiếm được Hắc Tháp, tựa hồ cũng thừa kế một nguy hiểm rất lớn.

Lăng Hàn lắc đầu, dự định thu quả trứng, trở về địa phương nguyên lai, tiếp tục chờ Tử Nguyệt Quân xuất động.

Xoát!

Đúng lúc này, chỉ thấy một đạo kiếm quang dương động, chém về phía Lăng Hàn, uy thế cực kỳ cường đại, như thiên băng địa liệt.

- Ác tặc nhận lấy cái chết!

Một kiếm này quá nhanh, bởi vậy kiếm đã đâm lại đây, nhưng giọng nói lại còn không có truyền tới.

Lăng Hàn ngưng quyền, thình thịch, đập vào trên kiếm quang, nhất thời, kiếm quang lóng lánh phá thành mảnh nhỏ, một đạo nhân ảnh cũng bị hắn đánh lùi trở lại.



Bất quá, người này ngược lại cũng thật có tài, một cái lăng không trở mình, đánh tan đại bộ phận lực lượng của Lăng Hàn, vững vàng rơi xuống đất.

Này là một nữ tử, nhìn qua chỉ 20 tuổi, tương đối xinh đẹp, nhưng trên mặt tràn đầy ngạo khí, đây không phải tiểu thư, chính là đệ tử môn phái nào đó được chiều chuộng.

Ở phía sau, còn có bảy người đang bước nhanh tới, đều là nam tử, chỉ có một người là lão giả tóc trắng xoá, sáu người khác là người trẻ tuổi, tán phát ra anh khí bừng bừng.

- Sư muội!

Sáu người trẻ tuổi lập tức chạy tới, vây quanh mỹ nữ, ân cần không nói cũng hiểu.

- Sư muội, ngươi không sao chứ?

- Tên kia không thương ngươi đi?

- Ghê tởm, lại dám đụng đến sư muội của ta!

Đám người này một mặt thân thiết hỏi han mỹ nữ kia, một bên nhìn chằm chằm Lăng Hàn, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, hoàn toàn không nhìn là nàng kia xuất thủ trước.

Lăng Hàn buồn cười, nữ nhân này không giải thích được công kích mình, hắn chỉ là tự vệ mà thôi, như hắn đã làm sự tình tội ác tày trời gì vậy? Hắn lắc đầu nói:

- Các ngươi không cảm thấy nợ ta một lời giải thích cùng xin lỗi sao?

- Giải thích?

- Xin lỗi?

Mấy người kia đều cười lạnh, “đả thương” sư muội của bọn họ, lại còn muốn bọn họ giải thích cùng xin lỗi, đầu tên này là bị lừa đá sao?

- Hanh, chỉ là tặc phỉ, người người đều phải giết, lại còn muốn giải thích cùng xin lỗi, thực sự là buồn cười!

Một người trẻ tuổi nói.

Nghe hắn nói như vậy, hỏa khí trong lòng Lăng Hàn trái lại tiêu mất một ít.

Xuất thủ với tặc phỉ, quả thực không cần nói quy củ gì, bằng không chỉ có khả năng đưa mạng nhỏ của mình. Chỉ là, con mắt nào của các ngươi thấy hắn như tặc phỉ?

- Các ngươi nghĩ ta là tặc phỉ?

Lăng Hàn lắc đầu.

- Ánh mắt này thực đủ tàn, phải nên đi khám mắt!

- Ác tặc, địa đồ trong tay ngươi là của một vị sư huynh ta, nếu ngươi không phải tặc phỉ, thì sao có thể rơi vào tay ngươi?

Cô gái kia đã bình phục khí tức, lập tức nhìn Lăng Hàn trách mắng.

- Thực sự là buồn cười!

Lăng Hàn xuy nói.

- Lẽ nào ta không thể diệt tặc phỉ, từ trong tay bọn họ đoạt đi sao?

- Ha hả, người trẻ tuổi, đã như vậy, vậy thì mời trả địa đồ cho chúng ta.

Lão giả duy nhất mở miệng, thanh âm trầm thấp, mang uy thế rất cường đại.

Hắn là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, tự nhiên không để Lăng Hàn vào mắt.

Lăng Hàn cười ha ha, tức giận nói:

- Trước không nói bản đồ này nguyên bản có thuộc về các ngươi hay không, nhưng nếu là ta được, các ngươi muốn lấy về, làm sao cũng phải thả thái độ thấp một chút?

- Ta lại không phải nô tài của các ngươi, các ngươi lại một bộ ngạo mạn trên cao nhìn xuống, làm sao, ta nợ các ngươi sao?

- Đánh rắm!

Một người trẻ tuổi trách mắng.

- Đây vốn chính là vật của chúng ta, trả cho chúng ta không nên sao?

Lăng Hàn bật cười:

- Vật của các ngươi? Tấm bản đồ này tồn tại mấy nghìn vạn năm, chính là đồ cổ, chủ nhân chân chính đã sớm chết, tại sao có chuyện của các ngươi? Nhiều nhất cũng chỉ là các ngươi từ nơi nào giành được, không cần lẽ thẳng khí hùng như thế.

- Người trẻ tuổi, ngươi đây là muốn tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

Lão giả hừ nói.

- Thất sư thúc, không cần phế thoại với người như thế, bắt hắn!

Nữ tử nói, ở đây cũng chỉ có nàng mới dám nói như vậy, ai bảo nàng được sủng ái chứ?

Lão giả suy nghĩ một chút, mới nói:

- Được rồi, tận lực không nên đả thương người.

Bảy người trẻ tuổi đều cười lạnh, tận lực không muốn đả thương người mà thôi, đó chính là bị thương cũng không có vấn đề gì.

Thực lực đám người này hẳn mạnh hơn tặc phỉ lúc trước nhiều lắm, trừ lão giả là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, bảy người này cũng tiến vào Nhật Nguyệt Cảnh, thực lực từ tiểu cực vị sơ kỳ đến đỉnh phong không giống, nhưng không có người nào bước vào trung cực vị.

Cũng phải, nếu không có chút thực lực, sao dám đến chỗ này tìm kiếm đám tặc phỉ kia?

Như vậy xem ra, tấm bản đồ bảo tàng này thật có chút giá trị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook