Chương 1341: Thân phận thật lộ ra ngoài
Cô Đơn Địa Phi
04/04/2018
Người kia sợ vãi tè rồi.
Hắn vốn tưởng rằng có Liễu Thập ra tay, có thể ung dung bắt Lăng Hàn, nhưng kết quả hoàn toàn ra khỏi dự liệu, Liễu Thập lại bị Lăng Hàn làm cho chỉ có thể tự vệ, mà hắn thì bị Lăng Hàn nhìn chằm chằm.
Trong giây lát này, hắn mồ hôi lạnh như mưa, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, thật giống như đứng cũng không vững.
Nhân Khí Hợp Nhất, đây là bí pháp thuộc về Nhật Nguyệt đại viên mãn, chỉ có bước vào cảnh giới này, tông môn mới truyền thụ. Bởi vậy, hắn không có Thần khí mạnh mẽ a, coi như có, cảnh giới của hắn cũng còn thấp, có tư cách gì đối kháng Lăng Hàn?
- Ngươi dám!
Thanh âm của Liễu Thập từ trong bảo tháp truyền ra, hai thanh Thần Kiếm kích bắn, chém tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn vung kiếm chống đỡ, đánh ra từng đạo Kiếm Khí, hóa giải toàn bộ công kích của Liễu Thập. Có điều, tên còn lại của Thiên Kiếm Cung cũng nhân cơ hội chạy mất dép, hắn thực là sợ vãi tè rồi, hai chân cuồng bay, chỉ hận không có dài mấy chân, thoát thân không đủ nhanh.
- Chạy trốn sao?
Lăng Hàn lắc đầu, triển khai Diệt Long Tinh Thần Tiễn, vèo, một mũi tên xẹt qua, phảng phất như lưu quang, cấp tốc đuổi theo người kia, phốc, mũi tên xuyên thấu ngực của hắn, nổ thành hai đoạn.
Chỉ là sức sống của Nhật Nguyệt Cảnh quá cường hãn, dù cho thân thể chia làm hai đoạn cũng chưa chết, hai tay bò, hai chân bước, hai đoạn thân thể muốn dính lại với nhau, lấy nguyên lực nối liền, lại tu dưỡng mấy năm, nói không chắc lại thành một hảo hán.
- Thực sự là phiền phức!
Lăng Hàn lần thứ hai khai cung.
- Đừng hòng!
Liễu Thập hét lớn, hắn dật động bảo tháp tráo qua Lăng Hàn.
Lăng Hàn quay lại, bắn tới Liễu Thập, xèo, tiễn nguyên lực nhanh đến mức ngay cả cường giả Nhật Nguyệt Cảnh cũng rất khó bắt lấy quỹ tích.
Phốc!
Mũi tên này bắn lên vai trái Liễu Thập, nếu không phải hắn đúng lúc né tránh, mũi tên này khẳng định là thấu tim mà qua, vậy hắn không chết cũng trọng thương.
Liễu Thập kinh hãi đến biến sắc, tại sao mũi tên này nhanh như vậy, hơn nữa uy lực còn mạnh như vậy, ngay cả nguyên lực hộ thể của hắn cũng không thể ngăn trở. Tuy hắn còn có rất nhiều tuyệt chiêu không có triển khai, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không có chiến ý.
Người trẻ tuổi này cho hắn một loại cảm giác ngột ngạt không thể địch lại được.
Trong lòng hắn có loại linh cảm không lành, chính là người mạnh nhất của tông môn ra tay cũng không nhất định có thể bắt được người trẻ tuổi này. Có điều, một cái không được, vậy hai cái? Ba cái thì sao?
Dù cho là thần linh, lực lượng cũng có cực hạn, chỉ cần vượt qua điểm giới hạn này, vậy mạnh đến đâu cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hắn đã nắm chắc chủ ý, muốn lập tức hồi bẩm sự tình Lăng Hàn đi tới Vân Đính Tinh, điều động Thiên Kiếm Cung… không, điều động hết thảy cường giả của Ngũ Tông đến vây giết Lăng Hàn.
Nếu không, lấy tốc độ tiến cảnh yêu nghiệt của tiểu tử này, e là không cần mấy năm liền có thể đứng ngang hàng với Ngũ Tông, vậy liền vĩnh viễn không thể trấn áp đối phương.
Hắn cũng là người cầm được thì buông được, lúc này cắn răng một cái, xoay người rời đi, bảo tháp xoay nhẹ, rủ xuống đạo đạo thần diễm, hình thành tầng một ô dù mạnh mẽ.
- Liễu tổ sư! Liễu tổ sư!
Người còn lại kia của Thiên Kiếm Cung tuyệt vọng kêu lên, hắn miễn cưỡng nối liền thân thể, nhưng chí ít cũng phải cho hắn một nén hương thời gian điều trị, mới có thể lấy nguyên lực ghép lại đoạn thân thể này, khôi phục năng lực hành động.
Nhưng hiện tại Liễu Thập bỏ hắn, ý nghĩa hắn tứ cố vô thân.
- Ha ha, các ngươi muốn ăn Sâm gia, ăn chân của đại gia đi!
Lão nhân sâm lại bắt đầu nhảy nhót, cường địch chạy, còn lại một cái sắp chết, hắn tự nhiên không sợ, xông lên một trận loạn đá.
Đáng thương người kia vốn là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, ở trạng thái toàn thịnh một tay liền có thể trấn áp lão nhân sâm, nhưng hiện tại chỉ có thể bị lão nhân sâm đạp, chỉ mấy lần mà thôi, hắn liền phun máu tươi tung toé, bị lão nhân sâm đạp chết.
- Mịa nó, Sâm gia quá trâu bò, mới vừa vào Nhật Nguyệt Cảnh liền giết một kình địch đại viên mãn!
Lão nhân sâm tự mình cảm giác bạo rạp.
- Cái này nhất định phải dùng một trăm cái yếm đến chúc mừng.
Hắn quả nhiên lấy ra một cái yếm màu phấn hồng, hút một hơi thật sâu, vẻ mặt say sưa.
- Biến thái!
Lăng Hàn cùng con thỏ đồng thời ra chân, đá bay lão nhân sâm.
Có điều, Liễu Thập lại chạy thoát.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, liền từ bỏ dự định truy kích, bảo tháp của đối phương phòng ngự rất kinh người, ngay cả hắn dùng Tiên Ma Kiếm cũng cần rất lâu mới có thể vót ra, nhưng đối phương cũng sẽ không ngồi để hắn phá tan phòng ngự.
Nơi này, dù sao cách Lang Nha Thành không xa.
- Cũng được, dẫn xà xuất động, để cho bọn họ tới vây đánh ta, nhân cơ hội giết nhiều mấy cái.
Lăng Hàn thầm nói, ai là thợ săn, ai là con mồi còn không nhất định.
- Giai đoạn hiện tại, mỗi qua ba tháng, thực lực của ta sẽ tăng một đoạn dài, lại thêm nửa năm, ta liền chân chính nắm chắc chém đại viên mãn đỉnh cao ở dưới kiếm.
Bây giờ hắn đối chiến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, cũng chỉ có thể dựa vào Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa khắc chế, nhưng theo tu vi của hắn càng ngày càng cao, vậy dựa vào thực lực bản thân liền có thể giết địch.
Điều này cũng phù hợp đạo của Lăng Hàn, theo đuổi chính là bản thân mạnh mẽ.
- Chuyển sang nơi khác, nói không chắc còn có thể kiếm mấy khối Giới Linh Thạch, ta khai thiên mà đến, được thiên địa phúc vận gia trì, vận may mạnh hơn người bình thường quá nhiều.
Với Lăng Hàn mà nói, hắn đả tọa tu luyện thu hoạch đến tích lũy căn bản không thể so với Cuồng Dã Huyết Linh Đan, bởi vậy cái này chỉ lãng phí thời gian, hắn chính là luyện luyện đan, sau đó loanh quanh trên chiến trường hai giới này, giết giết sinh linh Minh Giới tích lũy công huân, nhìn có thể nhặt được Giới Linh Thạch hay không.
Vận may của hắn còn thực không tồi, lại còn thật để hắn nhặt được mấy khối Giới Linh Thạch, nhưng chỉ có kích cỡ tương đương ngón út, giá trị không bằng một phần trăm khối trước.
- Vận may cũng có thời điểm hết a!
Hắn cảm khái nói.
...
Lại nói Liễu Thập trở lại Lang Nha Thành, một bên triệu tập người của Thiên Kiếm Cung, miễn cho bọn họ tao ngộ Lăng Hàn, bị tiêu diệt từng cái, một bên bắt được liên lạc với Thiên Kiếm Cung, bẩm báo sự tình của Lăng Hàn.
Hắn mọi cách cường điệu, tuyệt đối không thể bởi vì Lăng Hàn là từ tiểu thế giới đi ra, lại tu đạo mấy chục năm mà coi thường đối phương.
Kẻ địch này... nhất định phải lấy toàn lực đối phó, bằng không để hắn trưởng thành, vậy chính là Thiên Kiếm Cung chết.
Hắn vốn tưởng rằng có Liễu Thập ra tay, có thể ung dung bắt Lăng Hàn, nhưng kết quả hoàn toàn ra khỏi dự liệu, Liễu Thập lại bị Lăng Hàn làm cho chỉ có thể tự vệ, mà hắn thì bị Lăng Hàn nhìn chằm chằm.
Trong giây lát này, hắn mồ hôi lạnh như mưa, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, thật giống như đứng cũng không vững.
Nhân Khí Hợp Nhất, đây là bí pháp thuộc về Nhật Nguyệt đại viên mãn, chỉ có bước vào cảnh giới này, tông môn mới truyền thụ. Bởi vậy, hắn không có Thần khí mạnh mẽ a, coi như có, cảnh giới của hắn cũng còn thấp, có tư cách gì đối kháng Lăng Hàn?
- Ngươi dám!
Thanh âm của Liễu Thập từ trong bảo tháp truyền ra, hai thanh Thần Kiếm kích bắn, chém tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn vung kiếm chống đỡ, đánh ra từng đạo Kiếm Khí, hóa giải toàn bộ công kích của Liễu Thập. Có điều, tên còn lại của Thiên Kiếm Cung cũng nhân cơ hội chạy mất dép, hắn thực là sợ vãi tè rồi, hai chân cuồng bay, chỉ hận không có dài mấy chân, thoát thân không đủ nhanh.
- Chạy trốn sao?
Lăng Hàn lắc đầu, triển khai Diệt Long Tinh Thần Tiễn, vèo, một mũi tên xẹt qua, phảng phất như lưu quang, cấp tốc đuổi theo người kia, phốc, mũi tên xuyên thấu ngực của hắn, nổ thành hai đoạn.
Chỉ là sức sống của Nhật Nguyệt Cảnh quá cường hãn, dù cho thân thể chia làm hai đoạn cũng chưa chết, hai tay bò, hai chân bước, hai đoạn thân thể muốn dính lại với nhau, lấy nguyên lực nối liền, lại tu dưỡng mấy năm, nói không chắc lại thành một hảo hán.
- Thực sự là phiền phức!
Lăng Hàn lần thứ hai khai cung.
- Đừng hòng!
Liễu Thập hét lớn, hắn dật động bảo tháp tráo qua Lăng Hàn.
Lăng Hàn quay lại, bắn tới Liễu Thập, xèo, tiễn nguyên lực nhanh đến mức ngay cả cường giả Nhật Nguyệt Cảnh cũng rất khó bắt lấy quỹ tích.
Phốc!
Mũi tên này bắn lên vai trái Liễu Thập, nếu không phải hắn đúng lúc né tránh, mũi tên này khẳng định là thấu tim mà qua, vậy hắn không chết cũng trọng thương.
Liễu Thập kinh hãi đến biến sắc, tại sao mũi tên này nhanh như vậy, hơn nữa uy lực còn mạnh như vậy, ngay cả nguyên lực hộ thể của hắn cũng không thể ngăn trở. Tuy hắn còn có rất nhiều tuyệt chiêu không có triển khai, nhưng hiện tại đã hoàn toàn không có chiến ý.
Người trẻ tuổi này cho hắn một loại cảm giác ngột ngạt không thể địch lại được.
Trong lòng hắn có loại linh cảm không lành, chính là người mạnh nhất của tông môn ra tay cũng không nhất định có thể bắt được người trẻ tuổi này. Có điều, một cái không được, vậy hai cái? Ba cái thì sao?
Dù cho là thần linh, lực lượng cũng có cực hạn, chỉ cần vượt qua điểm giới hạn này, vậy mạnh đến đâu cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hắn đã nắm chắc chủ ý, muốn lập tức hồi bẩm sự tình Lăng Hàn đi tới Vân Đính Tinh, điều động Thiên Kiếm Cung… không, điều động hết thảy cường giả của Ngũ Tông đến vây giết Lăng Hàn.
Nếu không, lấy tốc độ tiến cảnh yêu nghiệt của tiểu tử này, e là không cần mấy năm liền có thể đứng ngang hàng với Ngũ Tông, vậy liền vĩnh viễn không thể trấn áp đối phương.
Hắn cũng là người cầm được thì buông được, lúc này cắn răng một cái, xoay người rời đi, bảo tháp xoay nhẹ, rủ xuống đạo đạo thần diễm, hình thành tầng một ô dù mạnh mẽ.
- Liễu tổ sư! Liễu tổ sư!
Người còn lại kia của Thiên Kiếm Cung tuyệt vọng kêu lên, hắn miễn cưỡng nối liền thân thể, nhưng chí ít cũng phải cho hắn một nén hương thời gian điều trị, mới có thể lấy nguyên lực ghép lại đoạn thân thể này, khôi phục năng lực hành động.
Nhưng hiện tại Liễu Thập bỏ hắn, ý nghĩa hắn tứ cố vô thân.
- Ha ha, các ngươi muốn ăn Sâm gia, ăn chân của đại gia đi!
Lão nhân sâm lại bắt đầu nhảy nhót, cường địch chạy, còn lại một cái sắp chết, hắn tự nhiên không sợ, xông lên một trận loạn đá.
Đáng thương người kia vốn là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, ở trạng thái toàn thịnh một tay liền có thể trấn áp lão nhân sâm, nhưng hiện tại chỉ có thể bị lão nhân sâm đạp, chỉ mấy lần mà thôi, hắn liền phun máu tươi tung toé, bị lão nhân sâm đạp chết.
- Mịa nó, Sâm gia quá trâu bò, mới vừa vào Nhật Nguyệt Cảnh liền giết một kình địch đại viên mãn!
Lão nhân sâm tự mình cảm giác bạo rạp.
- Cái này nhất định phải dùng một trăm cái yếm đến chúc mừng.
Hắn quả nhiên lấy ra một cái yếm màu phấn hồng, hút một hơi thật sâu, vẻ mặt say sưa.
- Biến thái!
Lăng Hàn cùng con thỏ đồng thời ra chân, đá bay lão nhân sâm.
Có điều, Liễu Thập lại chạy thoát.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, liền từ bỏ dự định truy kích, bảo tháp của đối phương phòng ngự rất kinh người, ngay cả hắn dùng Tiên Ma Kiếm cũng cần rất lâu mới có thể vót ra, nhưng đối phương cũng sẽ không ngồi để hắn phá tan phòng ngự.
Nơi này, dù sao cách Lang Nha Thành không xa.
- Cũng được, dẫn xà xuất động, để cho bọn họ tới vây đánh ta, nhân cơ hội giết nhiều mấy cái.
Lăng Hàn thầm nói, ai là thợ săn, ai là con mồi còn không nhất định.
- Giai đoạn hiện tại, mỗi qua ba tháng, thực lực của ta sẽ tăng một đoạn dài, lại thêm nửa năm, ta liền chân chính nắm chắc chém đại viên mãn đỉnh cao ở dưới kiếm.
Bây giờ hắn đối chiến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, cũng chỉ có thể dựa vào Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa khắc chế, nhưng theo tu vi của hắn càng ngày càng cao, vậy dựa vào thực lực bản thân liền có thể giết địch.
Điều này cũng phù hợp đạo của Lăng Hàn, theo đuổi chính là bản thân mạnh mẽ.
- Chuyển sang nơi khác, nói không chắc còn có thể kiếm mấy khối Giới Linh Thạch, ta khai thiên mà đến, được thiên địa phúc vận gia trì, vận may mạnh hơn người bình thường quá nhiều.
Với Lăng Hàn mà nói, hắn đả tọa tu luyện thu hoạch đến tích lũy căn bản không thể so với Cuồng Dã Huyết Linh Đan, bởi vậy cái này chỉ lãng phí thời gian, hắn chính là luyện luyện đan, sau đó loanh quanh trên chiến trường hai giới này, giết giết sinh linh Minh Giới tích lũy công huân, nhìn có thể nhặt được Giới Linh Thạch hay không.
Vận may của hắn còn thực không tồi, lại còn thật để hắn nhặt được mấy khối Giới Linh Thạch, nhưng chỉ có kích cỡ tương đương ngón út, giá trị không bằng một phần trăm khối trước.
- Vận may cũng có thời điểm hết a!
Hắn cảm khái nói.
...
Lại nói Liễu Thập trở lại Lang Nha Thành, một bên triệu tập người của Thiên Kiếm Cung, miễn cho bọn họ tao ngộ Lăng Hàn, bị tiêu diệt từng cái, một bên bắt được liên lạc với Thiên Kiếm Cung, bẩm báo sự tình của Lăng Hàn.
Hắn mọi cách cường điệu, tuyệt đối không thể bởi vì Lăng Hàn là từ tiểu thế giới đi ra, lại tu đạo mấy chục năm mà coi thường đối phương.
Kẻ địch này... nhất định phải lấy toàn lực đối phó, bằng không để hắn trưởng thành, vậy chính là Thiên Kiếm Cung chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.