Chương 2251: Thanh Long trấn
Cô Đơn Địa Phi
08/04/2018
- Xin mời.
Người đầu rồng không ngừng dẫn đường, mang theo đám người Lăng Hàn đi tới trong sân miếu thờ, lúc này mới để bọn họ dừng lại.
- Xin chờ một lát, cho phép ta đi mời Trưởng lão ra.
Bốn người Lăng Hàn đều có loại cảm giác khó hiểu, bị người không quen biết mời lại đây, tình huống thế nào cũng không nói một chút, ai cũng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Một lát sau, chỉ thấy người đầu rồng lúc trước trở về, có điều hắn đi theo phía sau một lão giả.
Lão giả đầu người thân rồng, cái đầu trọc lóc, lông mày, chòm râu thì màu xanh lục, vẫn không trốn được màu xanh mượt.
- Lão nạp Nạp Hư.
Lão giả lộ ra nụ cười, trong ánh mắt quang mang bắn ra bốn phía, toả ra áp lực đáng sợ.
Đây là một cường giả, hẳn là Thăng Nguyên Cảnh, Lăng Hàn có thể đại thể phán đoán ra được.
- Xin ra mắt tiền bối.
Bốn người Lăng Hàn đều chắp tay hành lễ.
Nạp Hư nhấc tay lên nói:
- Lại đến ngày Bách Long Bí Cảnh mở ra, lão nạp chờ ngày này đã rất lâu.
- Xin hỏi tiền bối, mời chúng ta tới đây là có gì phân phó?
Lăng Hàn hỏi.
Nạp Hư mới vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy một lão hòa thượng đi tới, lông mày của hắn lập tức cau lên.
- A di đà phật!
Lão hòa thượng này tuyên một tiếng phật hiệu, chấn động đến tai của mọi người nổ vang, thiếu một chút ngất đi.
Lão hòa thượng này cũng cực kỳ lợi hại.
- Lão nạp Nạp Không.
Lão hòa thượng thứ hai nở nụ cười với bốn người Lăng Hàn.
- Muốn xin bốn vị thí chủ một cái thiện duyên.
- Bốn vị tiểu thí chủ, vẫn là cùng lão nạp kết cái thiện duyên này a!
Nạp Hư vội vã mở miệng, một bộ dáng dấp ta không nói lời nào ta liền thiệt thòi.
Bốn người Lăng Hàn hai mặt nhìn nhau, càng thêm ngơ ngác, đây rốt cuộc là tình huống thế nào.
- Cùng lão nạp kết thiện duyên, lão nạp có thể để cho các ngươi khi chiếm được Bách Long quán thể, chỗ tốt tăng lên gấp ba.
Nạp Không nói.
- Lão nạp hứa với các ngươi, có thể tăng lên bốn lần!
Nạp Hư không cam lòng yếu thế.
- Năm lần!
- Sáu lần!
Hai lão hòa thượng nhất thời tranh chấp mặt đỏ tới mang tai, thiếu một chút là ra tay đánh nhau.
Bốn người Lăng Hàn càng không hiểu ra sao, đây là muốn nội bộ ồn ào sao?
- Xin hỏi hai vị tiền bối, kết thiện duyên này rốt cuộc là ý gì?
Lăng Hàn hỏi.
Hai lão hòa thượng một bên cãi vã, một bên giải thích cho Lăng Hàn, thông thường là ầm ỹ ba câu sẽ nói một câu, chắp vá các câu đến cùng một chỗ, bốn người Lăng Hàn rốt cuộc biết là xảy ra chuyện gì.
Cái trấn nhỏ này gọi Thanh Long trấn, tất cả mọi người đều có huyết mạch Long tộc, nhưng đời đời kiếp kiếp đều bị vậy ở trên Thần Long Sơn này, không cách nào rời đi.
Không có ai biết tại sao, ngược lại bọn họ thử xuống núi tu vi sẽ hoàn toàn biến mất, ngay sau đó là tuổi thọ tiêu hao hết, rất nhanh liền kết thúc.
Biện pháp giải quyết chỉ có một, chính là một trăm triệu năm một lần Bách Long Bí Cảnh mở ra.
Thanh Long trấn tổng cộng có bảy bộ tộc, ở lúc Bách Long Bí Cảnh mở ra, bảy bộ tộc lớn sẽ triển khai đấu võ, ai có thể thu được thứ nhất là có thể từ trong Thần Long miếu đạt được một viên Long Châu, tập hợp đủ 9999 Long Châu liền có thể triệu hoán Thần Long, mang người trong bộ tộc ra Bách Long Bí Cảnh.
Nhưng ứng cử viên tiến hành đấu võ, nhất định phải là người ngoại lai.
Bởi vậy, trước mới sẽ có Nạp Không cùng Nạp Hư tranh đoạt, cái gọi là kết thiện duyên, chính là ký hiệp nghị với bộ tộc của bọn họ, thay bọn họ đánh trận.
Theo thời gian trôi đi, bảy bộ tộc lớn thu thập được Long Châu cũng càng ngày càng tiếp cận con số cần thiết, mà bộ tộc của Nạp Không cùng Nạp Hư đạt được Long Châu ít nhất, bởi vậy bọn họ cũng là sốt ruột nhất, muốn thu được thắng lợi, đuổi theo năm bộ tộc lớn kia.
Bọn họ là sợ vạn nhất chỉ có một lần cơ hội rời đi?
Ai cũng không muốn vĩnh viễn khốn ở trên Thần Long Sơn này.
Nạp Không cùng Nạp Hư đều mở ra bảng giá rất cao, hi vọng bốn người Lăng Hàn có thể gia nhập bộ tộc của mình, mặc kệ thực lực của bốn người Lăng Hàn làm sao, thêm một người là thêm một phần lực lượng.
Lăng Hàn không vội vàng quyết định, mà quyết định chờ chút xem sao, không thể chỉ nghe người ta nói vài lời liền lỗ mãng đáp ứng.
Vạn nhất cái tranh cướp này cực kỳ nguy hiểm, hơi một tí liền chết người thì sao?
Làm sao cũng phải trước tiên hiểu rõ ràng.
Tuy Nạp Hư cùng Nạp Không sốt ruột, nhưng cũng không có cách nào, chỉ an bài bốn người ở lại, nhưng vẫn phái người trong bộ tộc thiện về du thuyết, tiếp tục du thuyết bốn người Lăng Hàn.
Hết thảy người ngoại lai đều được sắp xếp ở trong thần miếu, có một biệt viện rất lớn đặc biệt thiết lập vì bọn họ, dùng đến quy tắc Không Gian, bên ngoài nhìn như không lớn, nhưng bên trong là có động thiên khác.
Bởi vậy, từ bên ngoài xem, là một bức tường và một cánh cửa, có vẻ cực kỳ dày đặc, cũng cực kỳ xấu xí.
Bên ngoài liền có thật nhiều người nghỉ chân, lẫn nhau thương lượng cái gì.
- Mới tới?
Có người nhìn thấy Lăng Hàn.
- Mới tới, lại đây!
Một thanh niên mặc áo tím lập tức nhìn về phía bốn người Lăng Hàn quát lên, mang theo ngữ khí ra lệnh mãnh liệt.
Lăng Hàn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói:
- Cha mẹ ngươi không có dạy ngươi nói tiếng người thế nào sao?
Thanh niên mặc áo tím nhất thời tức giận đến hai mắt phun lửa, ra vẻ muốn xông về phía Lăng Hàn.
- Bảo huynh, bớt giận! Bớt giận!
Bên cạnh có người vội vã khuyên bảo, vững vàng nắm lấy thanh niên mặc áo tím.
- Thả ra ta, ta muốn cho người này một bài học!
Thanh niên mặc áo tím dùng sức tránh, một bộ giận giữ không chịu được.
Lăng Hàn cười ha ha, tay phải ngưng quyền nổ ra.
Oành, vô tận quy tắc dật động, kinh diệu tinh vũ.
Đòn đánh này đánh qua, tất cả mọi người đều liếc nhìn Lăng Hàn.
Thật mạnh!
Rõ ràng chỉ là Dương Hồn mà thôi, nhưng sức chiến đấu lại cường đại như thế, đạt đến Địa Hồn đỉnh cao! Không, thậm chí đạt đến cấp bậc Thiên Hồn, Thiên Hồn sơ kỳ.
Thanh niên mặc áo tím há to miệng, nhưng không có phát ra một chút xíu âm thanh, vẻ mặt có chút sợ hãi.
- Thả, thả ra ta, thả ra ta!
Sau khi sửng sốt một chút, hắn lại gọi lên.
Người bên cạnh kia biểu thị rất vô tội, bởi vì ở dưới giật mình hắn đã quên đi bắt thanh niên mặc áo tím, vậy ngươi “thả ra ta” là từ đâu đến a?
Hiển nhiên, thanh niên mặc áo tím là sợ Lăng Hàn, nhưng ngừng chiến tranh lại tổn thương mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là trong miệng gọi làm dáng một chút.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, quay về thanh niên mặc áo tím giơ giơ nắm đấm.
Người đầu rồng không ngừng dẫn đường, mang theo đám người Lăng Hàn đi tới trong sân miếu thờ, lúc này mới để bọn họ dừng lại.
- Xin chờ một lát, cho phép ta đi mời Trưởng lão ra.
Bốn người Lăng Hàn đều có loại cảm giác khó hiểu, bị người không quen biết mời lại đây, tình huống thế nào cũng không nói một chút, ai cũng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Một lát sau, chỉ thấy người đầu rồng lúc trước trở về, có điều hắn đi theo phía sau một lão giả.
Lão giả đầu người thân rồng, cái đầu trọc lóc, lông mày, chòm râu thì màu xanh lục, vẫn không trốn được màu xanh mượt.
- Lão nạp Nạp Hư.
Lão giả lộ ra nụ cười, trong ánh mắt quang mang bắn ra bốn phía, toả ra áp lực đáng sợ.
Đây là một cường giả, hẳn là Thăng Nguyên Cảnh, Lăng Hàn có thể đại thể phán đoán ra được.
- Xin ra mắt tiền bối.
Bốn người Lăng Hàn đều chắp tay hành lễ.
Nạp Hư nhấc tay lên nói:
- Lại đến ngày Bách Long Bí Cảnh mở ra, lão nạp chờ ngày này đã rất lâu.
- Xin hỏi tiền bối, mời chúng ta tới đây là có gì phân phó?
Lăng Hàn hỏi.
Nạp Hư mới vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy một lão hòa thượng đi tới, lông mày của hắn lập tức cau lên.
- A di đà phật!
Lão hòa thượng này tuyên một tiếng phật hiệu, chấn động đến tai của mọi người nổ vang, thiếu một chút ngất đi.
Lão hòa thượng này cũng cực kỳ lợi hại.
- Lão nạp Nạp Không.
Lão hòa thượng thứ hai nở nụ cười với bốn người Lăng Hàn.
- Muốn xin bốn vị thí chủ một cái thiện duyên.
- Bốn vị tiểu thí chủ, vẫn là cùng lão nạp kết cái thiện duyên này a!
Nạp Hư vội vã mở miệng, một bộ dáng dấp ta không nói lời nào ta liền thiệt thòi.
Bốn người Lăng Hàn hai mặt nhìn nhau, càng thêm ngơ ngác, đây rốt cuộc là tình huống thế nào.
- Cùng lão nạp kết thiện duyên, lão nạp có thể để cho các ngươi khi chiếm được Bách Long quán thể, chỗ tốt tăng lên gấp ba.
Nạp Không nói.
- Lão nạp hứa với các ngươi, có thể tăng lên bốn lần!
Nạp Hư không cam lòng yếu thế.
- Năm lần!
- Sáu lần!
Hai lão hòa thượng nhất thời tranh chấp mặt đỏ tới mang tai, thiếu một chút là ra tay đánh nhau.
Bốn người Lăng Hàn càng không hiểu ra sao, đây là muốn nội bộ ồn ào sao?
- Xin hỏi hai vị tiền bối, kết thiện duyên này rốt cuộc là ý gì?
Lăng Hàn hỏi.
Hai lão hòa thượng một bên cãi vã, một bên giải thích cho Lăng Hàn, thông thường là ầm ỹ ba câu sẽ nói một câu, chắp vá các câu đến cùng một chỗ, bốn người Lăng Hàn rốt cuộc biết là xảy ra chuyện gì.
Cái trấn nhỏ này gọi Thanh Long trấn, tất cả mọi người đều có huyết mạch Long tộc, nhưng đời đời kiếp kiếp đều bị vậy ở trên Thần Long Sơn này, không cách nào rời đi.
Không có ai biết tại sao, ngược lại bọn họ thử xuống núi tu vi sẽ hoàn toàn biến mất, ngay sau đó là tuổi thọ tiêu hao hết, rất nhanh liền kết thúc.
Biện pháp giải quyết chỉ có một, chính là một trăm triệu năm một lần Bách Long Bí Cảnh mở ra.
Thanh Long trấn tổng cộng có bảy bộ tộc, ở lúc Bách Long Bí Cảnh mở ra, bảy bộ tộc lớn sẽ triển khai đấu võ, ai có thể thu được thứ nhất là có thể từ trong Thần Long miếu đạt được một viên Long Châu, tập hợp đủ 9999 Long Châu liền có thể triệu hoán Thần Long, mang người trong bộ tộc ra Bách Long Bí Cảnh.
Nhưng ứng cử viên tiến hành đấu võ, nhất định phải là người ngoại lai.
Bởi vậy, trước mới sẽ có Nạp Không cùng Nạp Hư tranh đoạt, cái gọi là kết thiện duyên, chính là ký hiệp nghị với bộ tộc của bọn họ, thay bọn họ đánh trận.
Theo thời gian trôi đi, bảy bộ tộc lớn thu thập được Long Châu cũng càng ngày càng tiếp cận con số cần thiết, mà bộ tộc của Nạp Không cùng Nạp Hư đạt được Long Châu ít nhất, bởi vậy bọn họ cũng là sốt ruột nhất, muốn thu được thắng lợi, đuổi theo năm bộ tộc lớn kia.
Bọn họ là sợ vạn nhất chỉ có một lần cơ hội rời đi?
Ai cũng không muốn vĩnh viễn khốn ở trên Thần Long Sơn này.
Nạp Không cùng Nạp Hư đều mở ra bảng giá rất cao, hi vọng bốn người Lăng Hàn có thể gia nhập bộ tộc của mình, mặc kệ thực lực của bốn người Lăng Hàn làm sao, thêm một người là thêm một phần lực lượng.
Lăng Hàn không vội vàng quyết định, mà quyết định chờ chút xem sao, không thể chỉ nghe người ta nói vài lời liền lỗ mãng đáp ứng.
Vạn nhất cái tranh cướp này cực kỳ nguy hiểm, hơi một tí liền chết người thì sao?
Làm sao cũng phải trước tiên hiểu rõ ràng.
Tuy Nạp Hư cùng Nạp Không sốt ruột, nhưng cũng không có cách nào, chỉ an bài bốn người ở lại, nhưng vẫn phái người trong bộ tộc thiện về du thuyết, tiếp tục du thuyết bốn người Lăng Hàn.
Hết thảy người ngoại lai đều được sắp xếp ở trong thần miếu, có một biệt viện rất lớn đặc biệt thiết lập vì bọn họ, dùng đến quy tắc Không Gian, bên ngoài nhìn như không lớn, nhưng bên trong là có động thiên khác.
Bởi vậy, từ bên ngoài xem, là một bức tường và một cánh cửa, có vẻ cực kỳ dày đặc, cũng cực kỳ xấu xí.
Bên ngoài liền có thật nhiều người nghỉ chân, lẫn nhau thương lượng cái gì.
- Mới tới?
Có người nhìn thấy Lăng Hàn.
- Mới tới, lại đây!
Một thanh niên mặc áo tím lập tức nhìn về phía bốn người Lăng Hàn quát lên, mang theo ngữ khí ra lệnh mãnh liệt.
Lăng Hàn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói:
- Cha mẹ ngươi không có dạy ngươi nói tiếng người thế nào sao?
Thanh niên mặc áo tím nhất thời tức giận đến hai mắt phun lửa, ra vẻ muốn xông về phía Lăng Hàn.
- Bảo huynh, bớt giận! Bớt giận!
Bên cạnh có người vội vã khuyên bảo, vững vàng nắm lấy thanh niên mặc áo tím.
- Thả ra ta, ta muốn cho người này một bài học!
Thanh niên mặc áo tím dùng sức tránh, một bộ giận giữ không chịu được.
Lăng Hàn cười ha ha, tay phải ngưng quyền nổ ra.
Oành, vô tận quy tắc dật động, kinh diệu tinh vũ.
Đòn đánh này đánh qua, tất cả mọi người đều liếc nhìn Lăng Hàn.
Thật mạnh!
Rõ ràng chỉ là Dương Hồn mà thôi, nhưng sức chiến đấu lại cường đại như thế, đạt đến Địa Hồn đỉnh cao! Không, thậm chí đạt đến cấp bậc Thiên Hồn, Thiên Hồn sơ kỳ.
Thanh niên mặc áo tím há to miệng, nhưng không có phát ra một chút xíu âm thanh, vẻ mặt có chút sợ hãi.
- Thả, thả ra ta, thả ra ta!
Sau khi sửng sốt một chút, hắn lại gọi lên.
Người bên cạnh kia biểu thị rất vô tội, bởi vì ở dưới giật mình hắn đã quên đi bắt thanh niên mặc áo tím, vậy ngươi “thả ra ta” là từ đâu đến a?
Hiển nhiên, thanh niên mặc áo tím là sợ Lăng Hàn, nhưng ngừng chiến tranh lại tổn thương mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là trong miệng gọi làm dáng một chút.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, quay về thanh niên mặc áo tím giơ giơ nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.