Chương 1343: Thoát vây, giết ngược (Thượng)
Cô Đơn Địa Phi
04/04/2018
Cái này không phải xà, mà là Địa Long, cũng chính là giun.
- Buồn nôn!
Lăng Hàn hừ một tiếng, vung kiếm chém một phát, ngàn vạn kiếm ảnh xẹt qua, những Địa Long này đều bị chém nát, một lần nữa hóa thành hôi ảnh.
Chiêu kiếm này ra, mười người của Ngũ Tông đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tuy lão ẩu không hề sử dụng toàn lực, nhưng Lăng Hàn cũng rất dễ dàng a.
Người trẻ tuổi này... không thể khinh thường.
- Ha ha, chư vị thay bản tọa áp trận, không nên để cho tiểu bối này chạy trốn, chờ bản tọa bắt hắn.
Nam tử đeo kiếm đi lên một bước, hắn rút kiếm, nhất thời, kiếm ý bắn ra, nhuệ khí cắt tới không khí cũng xé rách.
Đây là một vị cường giả của Thiên Kiếm Cung.
Kiếm tu, quả nhiên lực sát thương kinh người.
Trong Ngũ Tông, bất kể là Địa Long Tông, Vân Phượng Tông hay Thanh Lôi Tông, kỳ thực đều không phải Nhân tộc thuần túy, mà là bán nhân, cũng chính là đời sau của Thần thú cùng loài người kết hợp sinh ra.
Bọn họ mạnh hơn Thần linh bình thường, đặc biệt là thời điểm huyết mạch xuất hiện phản tổ, vậy mạnh đến nỗi không phải nhỏ tí tẹo, tỷ như Thiên Phượng Thần Nữ, tiến vào Thần giới chỉ vạn năm liền đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn.
Đáng tiếc, giới hạn ở cấp độ của Ngũ Tông, bọn họ không chiếm được công pháp tiến thêm một bước, cũng chỉ có thể ở đại viên mãn bồi hồi, nếu không có cơ duyên đặc thù, vậy chung thân đều chỉ có thể dừng lại ở đây.
Có điều Thiên Kiếm Cung lại có thể cùng ba tông này đứng ngang hàng, từ một phương diện nói rõ kiếm tu mạnh mẽ, có thể bù đắp không đủ trên huyết mạch.
Hơn nữa, cường giả này đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn đỉnh cao, chỉ nhắm mũi kiếm về phía Lăng Hàn, liền để hắn cảm giác da dẻ như muốn bị xé rách, kiếm ý thực đáng sợ.
Quá mạnh mẽ!
Cảnh giới cũng không có nghĩa là sức chiến đấu.
Lăng Hàn tin tưởng, nam nhân cầm kiếm chỉ vào mình này chí ít cũng là thiên tài Tam Tinh, thậm chí Tứ Tinh!
Hiện nay, hắn tuyệt đối không thể ngang hàng cường giả như vậy.
Trên thực tế, sức chiến đấu của hắn cũng là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị đỉnh cao, tính cả Thiên uy suy yếu đối phương một tiểu cảnh giới nhỏ, mới có thể ngang hàng đối thủ đại viên mãn sơ kỳ. Đương nhiên, nếu Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa có thể đưa đến hiệu quả, vậy thì là chuyện khác.
Nhưng đối kháng chính diện, Lăng Hàn không nghi ngờ chút nào mình sẽ bị đối phương một kiếm chém thành hai đoạn.
Tuyệt đối không nên hoài nghi lực phá hoại của một vị kiếm tu, thể phách hiện tại của Lăng Hàn chỉ là trên Thần Thiết cấp bảy một chút, vẫn không có đạt đến cấp tám. Mà coi như đạt đến cấp tám, nếu như sức chiến đấu của đối phương thật có thể vượt qua ba đến bốn tinh, vậy cũng có thể tạo thành hiệu quả phá hoại với Thần Thiết cấp tám.
Lăng Hàn trực tiếp lấy ra Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa, nhất thời, mười người ở đây đều thất hồn lạc phách, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, ánh mắt của bốn tên cường giả của Thiên Kiếm Cung, Tuyệt Đao Tông liền thanh minh.
Tu ra Kiếm Tâm, Đao Tâm, đạt đến cấp độ thông minh, thần hồn kiên cố, muốn dao động quá khó khăn.
Cái này cũng là địa phương khó chơi của kiếm tu, đao tu, chỉ vì giết chóc mà sinh, đã sớm chặt đứt thất tình, rất khó động thần niệm. Đương nhiên, cũng vì cảnh giới của bốn người này đủ cao, bằng không Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa vẫn có kỳ hiệu.
- Nhận lấy cái chết!
Một kiếm chém tới, bốn vòng Nhật Nguyệt thả ra hào quang, tạo nên lực lượng đáng sợ.
Đệt!
Thấy Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa không thể có hiệu quả, Lăng Hàn liền biết không ổn, hắn vội vàng thu hồi ma hoa, triển khai Trích Tinh Bộ, bắt đầu phá vòng vây.
- Chạy đi đâu!
Ba người còn lại của Thiên Kiếm Cung, Tuyệt Đao Tông cũng vung kiếm múa đao chém tới, sáu người còn lại cũng ở lúc Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa bị thu hồi khôi phục lại thanh minh, sắc mặt đều kinh biến, dồn dập triển khai công kích.
Trên người tiểu tử kia lại còn có loại kỳ vật này, nếu không phải còn có bốn đồng bạn tu ra Kiếm Tâm, Đao Tâm, chỉ sợ bọn họ liền trúng chiêu, nói không chắc còn phải bỏ mạng ở nơi này.
Vừa nghĩ tới khả năng đần độn u mê chết ở trong tay một tiểu bối, bọn họ đều thẹn quá thành giận, hận không thể chém Lăng Hàn thành vạn đoạn.
Lăng Hàn không có ham chiến, toàn lực phá vòng vây.
- Đi được sao?
Thập đại cường giả đều hừ lạnh, trong bọn họ yếu nhất cũng là Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn sơ kỳ, mười người liên thủ đủ để chém giết bất luận Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn nào, huống chi chỉ là một Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị.
Oanh, các loại công kích đan dệt, cực kỳ óng ánh.
Oành oành oành, Lăng Hàn liên tục trúng chiêu, nhưng liều mạng ăn mấy đòn nghiêm trọng, hắn cuối cùng xé rách vòng vây, thành công thoát thân.
Trên người hắn có mấy lỗ máu, nhưng hắn không để ý nói:
- Món nợ này trước tiên ghi đó, ta sẽ tìm các ngươi đòi lại!
Mười người của Ngũ Tông đều ngơ ngác, hắn con mẹ nó cũng chưa chết?
Đổi thành bọn họ, tùy tiện người nào khẳng định cũng chết nhăn răng. Nhưng một trung cực vị lại còn sống, còn lạnh lùng uy hiếp bọn họ, điều này làm cho bọn họ phát lên hàn ý.
Người này... tuyệt đối không lưu lại được!
- Ngày hôm nay ngươi chỉ có thể chết ở chỗ này, còn có sau này gì chứ!
Mười người ra tay, nhất định phải chém Lăng Hàn, cái này không chỉ tiêu diệt một cường địch tương lai, còn có bí mật lớn trên người Lăng Hàn.
Bọn họ tuyệt không tin một tiện dân của tiểu thế giới có thể dựa vào thực lực của mình đi đến một bước này, trên người tất nhiên cất giấu cơ duyên kinh người, nói không chắc chính là truyền thừa của Thiên Hà Vương.
Lăng Hàn hừ một tiếng, triển khai Trích Tinh Bộ, toàn lực lao nhanh.
Mười người của Ngũ Tông vội vã đuổi theo, nhưng bọn họ phát hiện, lại không đuổi kịp Lăng Hàn!
Không chỉ không thể đuổi theo, hơn nữa khoảng cách còn đang không ngừng kéo dài.
- Thân pháp nhanh như vậy tuyệt đối không thể kéo dài.
- Đuổi theo, nhất định phải tiêu diệt mối họa này.
- Người này chưa trừ diệt, chúng ta sẽ ăn ngủ không yên!
Nhưng Lăng Hàn rất nhanh liền biến mất không còn tăm tích, mười người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phân công nhau tìm kiếm.
Lăng Hàn thoát thân, liền trốn vào trong Hắc Tháp.
Hắn không có lập tức tiến vào Hắc Tháp, một là không muốn lộ ra bí mật của Hắc Tháp, thứ hai cũng không muốn quá ỷ lại Hắc Tháp, vừa gặp nguy hiểm liền trốn. Hắn vận chuyển một giọt Bất Diệt Chân Dịch, thương thế trên người lập tức lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục.
Kỳ thực, hắn bị thương rất nặng.
- Buồn nôn!
Lăng Hàn hừ một tiếng, vung kiếm chém một phát, ngàn vạn kiếm ảnh xẹt qua, những Địa Long này đều bị chém nát, một lần nữa hóa thành hôi ảnh.
Chiêu kiếm này ra, mười người của Ngũ Tông đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tuy lão ẩu không hề sử dụng toàn lực, nhưng Lăng Hàn cũng rất dễ dàng a.
Người trẻ tuổi này... không thể khinh thường.
- Ha ha, chư vị thay bản tọa áp trận, không nên để cho tiểu bối này chạy trốn, chờ bản tọa bắt hắn.
Nam tử đeo kiếm đi lên một bước, hắn rút kiếm, nhất thời, kiếm ý bắn ra, nhuệ khí cắt tới không khí cũng xé rách.
Đây là một vị cường giả của Thiên Kiếm Cung.
Kiếm tu, quả nhiên lực sát thương kinh người.
Trong Ngũ Tông, bất kể là Địa Long Tông, Vân Phượng Tông hay Thanh Lôi Tông, kỳ thực đều không phải Nhân tộc thuần túy, mà là bán nhân, cũng chính là đời sau của Thần thú cùng loài người kết hợp sinh ra.
Bọn họ mạnh hơn Thần linh bình thường, đặc biệt là thời điểm huyết mạch xuất hiện phản tổ, vậy mạnh đến nỗi không phải nhỏ tí tẹo, tỷ như Thiên Phượng Thần Nữ, tiến vào Thần giới chỉ vạn năm liền đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn.
Đáng tiếc, giới hạn ở cấp độ của Ngũ Tông, bọn họ không chiếm được công pháp tiến thêm một bước, cũng chỉ có thể ở đại viên mãn bồi hồi, nếu không có cơ duyên đặc thù, vậy chung thân đều chỉ có thể dừng lại ở đây.
Có điều Thiên Kiếm Cung lại có thể cùng ba tông này đứng ngang hàng, từ một phương diện nói rõ kiếm tu mạnh mẽ, có thể bù đắp không đủ trên huyết mạch.
Hơn nữa, cường giả này đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn đỉnh cao, chỉ nhắm mũi kiếm về phía Lăng Hàn, liền để hắn cảm giác da dẻ như muốn bị xé rách, kiếm ý thực đáng sợ.
Quá mạnh mẽ!
Cảnh giới cũng không có nghĩa là sức chiến đấu.
Lăng Hàn tin tưởng, nam nhân cầm kiếm chỉ vào mình này chí ít cũng là thiên tài Tam Tinh, thậm chí Tứ Tinh!
Hiện nay, hắn tuyệt đối không thể ngang hàng cường giả như vậy.
Trên thực tế, sức chiến đấu của hắn cũng là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị đỉnh cao, tính cả Thiên uy suy yếu đối phương một tiểu cảnh giới nhỏ, mới có thể ngang hàng đối thủ đại viên mãn sơ kỳ. Đương nhiên, nếu Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa có thể đưa đến hiệu quả, vậy thì là chuyện khác.
Nhưng đối kháng chính diện, Lăng Hàn không nghi ngờ chút nào mình sẽ bị đối phương một kiếm chém thành hai đoạn.
Tuyệt đối không nên hoài nghi lực phá hoại của một vị kiếm tu, thể phách hiện tại của Lăng Hàn chỉ là trên Thần Thiết cấp bảy một chút, vẫn không có đạt đến cấp tám. Mà coi như đạt đến cấp tám, nếu như sức chiến đấu của đối phương thật có thể vượt qua ba đến bốn tinh, vậy cũng có thể tạo thành hiệu quả phá hoại với Thần Thiết cấp tám.
Lăng Hàn trực tiếp lấy ra Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa, nhất thời, mười người ở đây đều thất hồn lạc phách, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, ánh mắt của bốn tên cường giả của Thiên Kiếm Cung, Tuyệt Đao Tông liền thanh minh.
Tu ra Kiếm Tâm, Đao Tâm, đạt đến cấp độ thông minh, thần hồn kiên cố, muốn dao động quá khó khăn.
Cái này cũng là địa phương khó chơi của kiếm tu, đao tu, chỉ vì giết chóc mà sinh, đã sớm chặt đứt thất tình, rất khó động thần niệm. Đương nhiên, cũng vì cảnh giới của bốn người này đủ cao, bằng không Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa vẫn có kỳ hiệu.
- Nhận lấy cái chết!
Một kiếm chém tới, bốn vòng Nhật Nguyệt thả ra hào quang, tạo nên lực lượng đáng sợ.
Đệt!
Thấy Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa không thể có hiệu quả, Lăng Hàn liền biết không ổn, hắn vội vàng thu hồi ma hoa, triển khai Trích Tinh Bộ, bắt đầu phá vòng vây.
- Chạy đi đâu!
Ba người còn lại của Thiên Kiếm Cung, Tuyệt Đao Tông cũng vung kiếm múa đao chém tới, sáu người còn lại cũng ở lúc Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa bị thu hồi khôi phục lại thanh minh, sắc mặt đều kinh biến, dồn dập triển khai công kích.
Trên người tiểu tử kia lại còn có loại kỳ vật này, nếu không phải còn có bốn đồng bạn tu ra Kiếm Tâm, Đao Tâm, chỉ sợ bọn họ liền trúng chiêu, nói không chắc còn phải bỏ mạng ở nơi này.
Vừa nghĩ tới khả năng đần độn u mê chết ở trong tay một tiểu bối, bọn họ đều thẹn quá thành giận, hận không thể chém Lăng Hàn thành vạn đoạn.
Lăng Hàn không có ham chiến, toàn lực phá vòng vây.
- Đi được sao?
Thập đại cường giả đều hừ lạnh, trong bọn họ yếu nhất cũng là Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn sơ kỳ, mười người liên thủ đủ để chém giết bất luận Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn nào, huống chi chỉ là một Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị.
Oanh, các loại công kích đan dệt, cực kỳ óng ánh.
Oành oành oành, Lăng Hàn liên tục trúng chiêu, nhưng liều mạng ăn mấy đòn nghiêm trọng, hắn cuối cùng xé rách vòng vây, thành công thoát thân.
Trên người hắn có mấy lỗ máu, nhưng hắn không để ý nói:
- Món nợ này trước tiên ghi đó, ta sẽ tìm các ngươi đòi lại!
Mười người của Ngũ Tông đều ngơ ngác, hắn con mẹ nó cũng chưa chết?
Đổi thành bọn họ, tùy tiện người nào khẳng định cũng chết nhăn răng. Nhưng một trung cực vị lại còn sống, còn lạnh lùng uy hiếp bọn họ, điều này làm cho bọn họ phát lên hàn ý.
Người này... tuyệt đối không lưu lại được!
- Ngày hôm nay ngươi chỉ có thể chết ở chỗ này, còn có sau này gì chứ!
Mười người ra tay, nhất định phải chém Lăng Hàn, cái này không chỉ tiêu diệt một cường địch tương lai, còn có bí mật lớn trên người Lăng Hàn.
Bọn họ tuyệt không tin một tiện dân của tiểu thế giới có thể dựa vào thực lực của mình đi đến một bước này, trên người tất nhiên cất giấu cơ duyên kinh người, nói không chắc chính là truyền thừa của Thiên Hà Vương.
Lăng Hàn hừ một tiếng, triển khai Trích Tinh Bộ, toàn lực lao nhanh.
Mười người của Ngũ Tông vội vã đuổi theo, nhưng bọn họ phát hiện, lại không đuổi kịp Lăng Hàn!
Không chỉ không thể đuổi theo, hơn nữa khoảng cách còn đang không ngừng kéo dài.
- Thân pháp nhanh như vậy tuyệt đối không thể kéo dài.
- Đuổi theo, nhất định phải tiêu diệt mối họa này.
- Người này chưa trừ diệt, chúng ta sẽ ăn ngủ không yên!
Nhưng Lăng Hàn rất nhanh liền biến mất không còn tăm tích, mười người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phân công nhau tìm kiếm.
Lăng Hàn thoát thân, liền trốn vào trong Hắc Tháp.
Hắn không có lập tức tiến vào Hắc Tháp, một là không muốn lộ ra bí mật của Hắc Tháp, thứ hai cũng không muốn quá ỷ lại Hắc Tháp, vừa gặp nguy hiểm liền trốn. Hắn vận chuyển một giọt Bất Diệt Chân Dịch, thương thế trên người lập tức lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục.
Kỳ thực, hắn bị thương rất nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.