Chương 3520: Thực lực tuyệt đối
Cô Đơn Địa Phi
11/04/2018
- Ha ha, xem thường bọn họ quá.
Liên Tuyết Dung quét mắt qua:
- Đừng nghĩ thuộc quyền Huyền Bắc quốc cai trị là chuyện đáng xấu hổ. Hừ, nếu không phải thánh thượng có lòng ban phúc cho thiên hạ, vùng đất hoang dã như vậy ai thèm đặt chân?
Nói cái kiểu gì, khiến người quy thuận đầu hàng còn làm vẻ mặt ghét bỏ, khiến người khó chịu.
Liên Tuyết Dung vung tay:
- Cho các ngươi mười phút suy xét.
Liên Tuyết Dung nhìn Tư Mã Vinh, hỏi:
- Có phát hiện hạt giống nào không sai?
Khóe mắt Tư Mã Vinh liếc hướng Lăng Hàn nhưng nhanh chóng thu về:
- Bẩm kỳ chủ, đất hoang dã khó có người kiệt xuất.
Liên Tuyết Dung gật gù, nơi này quá hẻo lánh, võ đạo còn ở trạng thái manh nha, thập nhị mạch mà có thể khai tông lập phái, thật là trò cười lớn nhất thế giới. Nơi này không có nhân tài kiệt xuất không có gì lạ.
Hai người nói chuyện không lớn, đám người Tôn Kiếm Phương không nghe rõ, chỉ cho rằng Tư Mã Vinh đang báo cáo cái gì.
Hèn gì Tư Mã Vinh mới hai mươi bốn, lăm tuổi đã đột phá thập mạch. Nhìn người ta xem, tùy tiện phái người toàn là Vương Giả thập nhị mạch, tuổi chỉ hơn ba mươi. Huyền Bắc quốc được đến truyền thừa thượng cổ gì, có cách đặc biệt gì khiến người bước vào thập mạch, thậm chí càng cao?
Tư Mã Vinh bổ sung thêm:
- Kỳ chủ, dưới ao nước này có một trái Phục Lăng quả, thuộc hạ cố ý hiến cho người.
Liên Tuyết Dung cười khẽ:
- Phục Lăng quả? Tuy không quá quý giá nhưng cũng xứng là bảo quả. Vương Phong, đi xem tình huống trái cây, nếu chín thì hái đi.
Vương Phong tiến lên một bước định bay vào ao nước.
Lăng Hàn bước ra:
- Khoan.
Hùng Cứ thành khinh thường nói:
- Tiểu tử, ngươi có ý kiến gì không
Vương Phong không thèm để bất cứ ai nơi này vào mắt.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Có, trái Phục Lăng quả này là của ta.
Vương Phong cười hỏi:
- Ở đâu ra? Ngươi trồng sao?
Lăng Hàn chỉ con mãng xà ở phía xa, nói:
- Đó là yêu thú trông giữ bảo quả, nó bị ta giết, cho nên bảo quả này thuộc về ta.
Vương Phong lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Ồ?
Với kinh nghiệm của Vương Phong chỉ cần nhìn hình thể cự mãng liền biết là yêu thú đẳng cấp thập mạch.
Tiểu tử trước mắt... là thập mạch?
Ở nơi heo hút hoang vắng có thể ra một thập mạch khoảng hai mươi tuổi?
Không thể nào!
Vương Phong cười lớn không thèm tin:
- Người trẻ tuổi, ngươi khoác loác quá lố rồi!
Lăng Hàn cười nói:
- Vậy ngươi hỏi thử xem ai giết con mãng xà này.
Vương Phong sửng sốt, tiểu tử này ung dung bình tĩnh như vậy không lẽ đúng là hắn tiêu diệt?
Tư Mã Vinh nhảy ra sốt ruột nói:
- Vớ vẩn! Rõ ràng là ta giết con xà yêu kiệt sức mới cho ngươi nhặt của hời!
Tư Mã Vinh biết Liên Tuyết Dung mang theo sứ mạng gì, tuyệt đối không thể để đối phương biết thiên phú võ đạo của Lăng Hàn yêu nghiệt, không thì tiểu tử này sẽ dễ dàng cưỡi trên đầu gã. Tư Mã Vinh không muốn trông thấy chuyện đó.
Liên Tuyết Dung hỏi, ánh mắt tràn ngập xem thường nhìn Lăng Hàn:
- Hèn hạ vậy?
Tôn Kiếm Phương nói:
- Các hạ, đây là sự thực!
Rõ ràng có nỗ tiễn nguy hiểm chĩa vào mình nhưng Tôn Kiếm Phương hết lòng ủng hộ Lăng Hàn.
Lăng Hàn liếc hướng lão già kia, lòng dâng lên cảm kích.
Dệt hoa trên gấm khó, đưa than trong tuyết khó, lúc này mới thấy ai thật sự tốt với mình.
Liên Tuyết Dung khịt mũi:
- Tiểu Thất, bước ra khỏi hàng.
Một người trẻ tuổi nhảy người xuống chiến hạm:
- Rõ thưa kỳ chủ!
Rầm!
Chiến hạm cao hơn mười trượng, thế rơi khá kinh người, chấn mặt đất rung rinh.
Người này chỉ là một thiếu niên, cùng lắm mười sáu, bảy tuổi, hơi lém lỉnh.
Liên Tuyết Dung nói:
- Ngươi là thập mạch, đi đánh với hắn.
Thiếu niên hơi khom người hướng Liên Tuyết Dung sau đó đến gần Lăng Hàn:
- Tuân lệnh!
Cái gì? Thiếu niên là thập mạch?
Mọi người ngạc nhiên ngây người. Nếu đúng vậy thì Huyền Bắc quốc thật khủng bố.
Vốn đám người Cổ Thang, Nhiếp Hỏa Vân có chút mâu thuẫn không muốn ăn nhờ ở đậu, nhưng nếu có thể phá mở cánh cửa đi hướng thập nhị mạch thì bọn họ động lòng.
Phục Lăng quả chỉ có một trái, làm sao chia?
Thiếu niên cười với Lăng Hàn:
- Ta tên Triệu Thất, ngươi hãy cẩn thận, ta sẽ đánh hết sức, nếu ngươi khoác lác sẽ bị ta giết.
Vèo!
Triệu Thất xông lên vỗ một chưởng vào Lăng Hàn.
Triệu Thất quả nhiên có tu vi thập mạch, chưởng chưa đến kình lực vô hình đã đến trước.
Lăng Hàn vung nắm đấm.
Bùm!
Quyền lực nghênh đón như đao phong xẻ ra kình lực của đối phương rẽ sang hai bên.
- Ủa?
- A?
- Ô?
Đám người Liên Tuyết Dung, Vương Phong kêu lên. Bọn họ thấy rõ sau đó đợt va chạm lực lượng của Lăng Hàn đúng là đến thập mạch.
- Chậc, rõ ràng chỉ là cửu mạch, chưa thể phát kình lực ra ngoài nhưng lực lượng đến đỉnh thập mạch, khá lợi hại.
- Nếu vào thành chúng ta thì hình như đủ xếp vào mười hàng đầu?
- Ở nơi núi rừng như vậy mà xuất hiện thiên tài cỡ đó cũng hiếm có.
Đám người Vương Phong xì xầm, bọn họ không dám lớn tiếng trước mặt Liên Tuyết Dung, như thể nàng không phải vưu vật mỹ diễm tận xương mà là mãnh thú hồng hoang.
Liên Tuyết Dung nhẹ gật đầu, người trẻ tuổi này rất xuất sắc, xứng là thiên tài.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Triệu Thất không được mệnh lệnh mới của Liên Tuyết Dung nên sẽ không lùi lại, gã di chuyển như con báo tấn công Lăng Hàn dồn dập. Kình lực phát ra ngoài khiến công kích của Triệu Thất mơ hồ khó nắm bắt, đánh tới từ các góc độ xảo quyệt khó đề phòng.
Lăng Hàn phòng thủ là chính, cửu mạch đấu với thập mạch rất chịu thiệt. May mắn thập mạch chỉ có thể phát kình lực ra ngoài ba thước, tức là Triệu Thất còn cách Lăng Hàn rất gần, phải cách hắn thật gần mới có thể đánh ra đòn công kích đủ sức uy hiếp.
Vậy là cho Lăng Hàn không gian phản kích, mới có ba thước, hai chân hắn bùng nổ hết sức có thể nhanh chóng áp sát, đem đến uy hiếp lớn cho Triệu Thất.
Cửu mạch chiến thập mạch thật trăm phần trăm.
Rất nhanh hai người đánh mấy chục hiệp.
Liên Tuyết Dung thu về tầm mắt nhìn đám người Tôn Kiếm Phương:
- Mười phút đã đến, các ngươi có lựa chọn thế nào?
Đám trưởng lão Cổ Thang, Hạ Quan quỳ xuống ngay:
- Chúng ta đồng ý quy hàng!
Không chỉ có mấy người Cổ Đạo tông, Thần Phong tông, Thương Vũ thành, U Minh phái, hễ không phải thập nhị mạch hầu như chọn quy hàng.
Đi theo Huyền Bắc quốc dường như có tương lai tươi sáng, mười mấy tuổi thập mạch, ba mươi mấy tuổi thập nhị mạch, tựa như thần thoại.
Hơn nữa bọn họ không quá mạnh, cỡ như Tào Thông, Mạnh Duệ Ninh cũng là thập nhị mạch vậy mà một chọi một không đánh lại người ta.
Nên làm người thông minh phải biết xuôi theo.
Liên Tuyết Dung quét mắt qua:
- Đừng nghĩ thuộc quyền Huyền Bắc quốc cai trị là chuyện đáng xấu hổ. Hừ, nếu không phải thánh thượng có lòng ban phúc cho thiên hạ, vùng đất hoang dã như vậy ai thèm đặt chân?
Nói cái kiểu gì, khiến người quy thuận đầu hàng còn làm vẻ mặt ghét bỏ, khiến người khó chịu.
Liên Tuyết Dung vung tay:
- Cho các ngươi mười phút suy xét.
Liên Tuyết Dung nhìn Tư Mã Vinh, hỏi:
- Có phát hiện hạt giống nào không sai?
Khóe mắt Tư Mã Vinh liếc hướng Lăng Hàn nhưng nhanh chóng thu về:
- Bẩm kỳ chủ, đất hoang dã khó có người kiệt xuất.
Liên Tuyết Dung gật gù, nơi này quá hẻo lánh, võ đạo còn ở trạng thái manh nha, thập nhị mạch mà có thể khai tông lập phái, thật là trò cười lớn nhất thế giới. Nơi này không có nhân tài kiệt xuất không có gì lạ.
Hai người nói chuyện không lớn, đám người Tôn Kiếm Phương không nghe rõ, chỉ cho rằng Tư Mã Vinh đang báo cáo cái gì.
Hèn gì Tư Mã Vinh mới hai mươi bốn, lăm tuổi đã đột phá thập mạch. Nhìn người ta xem, tùy tiện phái người toàn là Vương Giả thập nhị mạch, tuổi chỉ hơn ba mươi. Huyền Bắc quốc được đến truyền thừa thượng cổ gì, có cách đặc biệt gì khiến người bước vào thập mạch, thậm chí càng cao?
Tư Mã Vinh bổ sung thêm:
- Kỳ chủ, dưới ao nước này có một trái Phục Lăng quả, thuộc hạ cố ý hiến cho người.
Liên Tuyết Dung cười khẽ:
- Phục Lăng quả? Tuy không quá quý giá nhưng cũng xứng là bảo quả. Vương Phong, đi xem tình huống trái cây, nếu chín thì hái đi.
Vương Phong tiến lên một bước định bay vào ao nước.
Lăng Hàn bước ra:
- Khoan.
Hùng Cứ thành khinh thường nói:
- Tiểu tử, ngươi có ý kiến gì không
Vương Phong không thèm để bất cứ ai nơi này vào mắt.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Có, trái Phục Lăng quả này là của ta.
Vương Phong cười hỏi:
- Ở đâu ra? Ngươi trồng sao?
Lăng Hàn chỉ con mãng xà ở phía xa, nói:
- Đó là yêu thú trông giữ bảo quả, nó bị ta giết, cho nên bảo quả này thuộc về ta.
Vương Phong lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Ồ?
Với kinh nghiệm của Vương Phong chỉ cần nhìn hình thể cự mãng liền biết là yêu thú đẳng cấp thập mạch.
Tiểu tử trước mắt... là thập mạch?
Ở nơi heo hút hoang vắng có thể ra một thập mạch khoảng hai mươi tuổi?
Không thể nào!
Vương Phong cười lớn không thèm tin:
- Người trẻ tuổi, ngươi khoác loác quá lố rồi!
Lăng Hàn cười nói:
- Vậy ngươi hỏi thử xem ai giết con mãng xà này.
Vương Phong sửng sốt, tiểu tử này ung dung bình tĩnh như vậy không lẽ đúng là hắn tiêu diệt?
Tư Mã Vinh nhảy ra sốt ruột nói:
- Vớ vẩn! Rõ ràng là ta giết con xà yêu kiệt sức mới cho ngươi nhặt của hời!
Tư Mã Vinh biết Liên Tuyết Dung mang theo sứ mạng gì, tuyệt đối không thể để đối phương biết thiên phú võ đạo của Lăng Hàn yêu nghiệt, không thì tiểu tử này sẽ dễ dàng cưỡi trên đầu gã. Tư Mã Vinh không muốn trông thấy chuyện đó.
Liên Tuyết Dung hỏi, ánh mắt tràn ngập xem thường nhìn Lăng Hàn:
- Hèn hạ vậy?
Tôn Kiếm Phương nói:
- Các hạ, đây là sự thực!
Rõ ràng có nỗ tiễn nguy hiểm chĩa vào mình nhưng Tôn Kiếm Phương hết lòng ủng hộ Lăng Hàn.
Lăng Hàn liếc hướng lão già kia, lòng dâng lên cảm kích.
Dệt hoa trên gấm khó, đưa than trong tuyết khó, lúc này mới thấy ai thật sự tốt với mình.
Liên Tuyết Dung khịt mũi:
- Tiểu Thất, bước ra khỏi hàng.
Một người trẻ tuổi nhảy người xuống chiến hạm:
- Rõ thưa kỳ chủ!
Rầm!
Chiến hạm cao hơn mười trượng, thế rơi khá kinh người, chấn mặt đất rung rinh.
Người này chỉ là một thiếu niên, cùng lắm mười sáu, bảy tuổi, hơi lém lỉnh.
Liên Tuyết Dung nói:
- Ngươi là thập mạch, đi đánh với hắn.
Thiếu niên hơi khom người hướng Liên Tuyết Dung sau đó đến gần Lăng Hàn:
- Tuân lệnh!
Cái gì? Thiếu niên là thập mạch?
Mọi người ngạc nhiên ngây người. Nếu đúng vậy thì Huyền Bắc quốc thật khủng bố.
Vốn đám người Cổ Thang, Nhiếp Hỏa Vân có chút mâu thuẫn không muốn ăn nhờ ở đậu, nhưng nếu có thể phá mở cánh cửa đi hướng thập nhị mạch thì bọn họ động lòng.
Phục Lăng quả chỉ có một trái, làm sao chia?
Thiếu niên cười với Lăng Hàn:
- Ta tên Triệu Thất, ngươi hãy cẩn thận, ta sẽ đánh hết sức, nếu ngươi khoác lác sẽ bị ta giết.
Vèo!
Triệu Thất xông lên vỗ một chưởng vào Lăng Hàn.
Triệu Thất quả nhiên có tu vi thập mạch, chưởng chưa đến kình lực vô hình đã đến trước.
Lăng Hàn vung nắm đấm.
Bùm!
Quyền lực nghênh đón như đao phong xẻ ra kình lực của đối phương rẽ sang hai bên.
- Ủa?
- A?
- Ô?
Đám người Liên Tuyết Dung, Vương Phong kêu lên. Bọn họ thấy rõ sau đó đợt va chạm lực lượng của Lăng Hàn đúng là đến thập mạch.
- Chậc, rõ ràng chỉ là cửu mạch, chưa thể phát kình lực ra ngoài nhưng lực lượng đến đỉnh thập mạch, khá lợi hại.
- Nếu vào thành chúng ta thì hình như đủ xếp vào mười hàng đầu?
- Ở nơi núi rừng như vậy mà xuất hiện thiên tài cỡ đó cũng hiếm có.
Đám người Vương Phong xì xầm, bọn họ không dám lớn tiếng trước mặt Liên Tuyết Dung, như thể nàng không phải vưu vật mỹ diễm tận xương mà là mãnh thú hồng hoang.
Liên Tuyết Dung nhẹ gật đầu, người trẻ tuổi này rất xuất sắc, xứng là thiên tài.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Triệu Thất không được mệnh lệnh mới của Liên Tuyết Dung nên sẽ không lùi lại, gã di chuyển như con báo tấn công Lăng Hàn dồn dập. Kình lực phát ra ngoài khiến công kích của Triệu Thất mơ hồ khó nắm bắt, đánh tới từ các góc độ xảo quyệt khó đề phòng.
Lăng Hàn phòng thủ là chính, cửu mạch đấu với thập mạch rất chịu thiệt. May mắn thập mạch chỉ có thể phát kình lực ra ngoài ba thước, tức là Triệu Thất còn cách Lăng Hàn rất gần, phải cách hắn thật gần mới có thể đánh ra đòn công kích đủ sức uy hiếp.
Vậy là cho Lăng Hàn không gian phản kích, mới có ba thước, hai chân hắn bùng nổ hết sức có thể nhanh chóng áp sát, đem đến uy hiếp lớn cho Triệu Thất.
Cửu mạch chiến thập mạch thật trăm phần trăm.
Rất nhanh hai người đánh mấy chục hiệp.
Liên Tuyết Dung thu về tầm mắt nhìn đám người Tôn Kiếm Phương:
- Mười phút đã đến, các ngươi có lựa chọn thế nào?
Đám trưởng lão Cổ Thang, Hạ Quan quỳ xuống ngay:
- Chúng ta đồng ý quy hàng!
Không chỉ có mấy người Cổ Đạo tông, Thần Phong tông, Thương Vũ thành, U Minh phái, hễ không phải thập nhị mạch hầu như chọn quy hàng.
Đi theo Huyền Bắc quốc dường như có tương lai tươi sáng, mười mấy tuổi thập mạch, ba mươi mấy tuổi thập nhị mạch, tựa như thần thoại.
Hơn nữa bọn họ không quá mạnh, cỡ như Tào Thông, Mạnh Duệ Ninh cũng là thập nhị mạch vậy mà một chọi một không đánh lại người ta.
Nên làm người thông minh phải biết xuôi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.