Chương 2491: Tiểu nhân (Thượng)
Cô Đơn Địa Phi
08/04/2018
- Đã vận dụng, nhưng mà vẫn không địch lại được.
Chuyện này khiến cho đám Tiên vương dị vực vừa mới tới không còn lời nào để nói. Thế nhưng sát khí lại sôi trào, phải không tiếc bất kỳ giá nào diệt sát Lăng Hàn.
- Cho rằng Tiên vực chúng ta không có người sao?
Tiếp viện của Tiên vực cũng tới, tổng cộng có ba mươi bốn vị Tiên vương, cảnh giới từ thất trọng thiên cho tới ngũ trọng thiên, không đồng đều.
- Tiếp tục gọi người.
Tiên vương thập tứ liên của dị vực lạnh lùng nói, so số lượng Tiên vương sao? Quá nực cười, vị diện cấp thấp như vậy có thể có bao nhiêu Tiên vương cơ chứ? Mà bọn hắn lại có bao nhiêu chứ?
Căn bản không cần phải so sánh.
Lăng Hàn nhẫn nhịn, hiện tại đã có ba mươi bảy Tiên vương dị vực tới, nhưng mà hắn còn muốn nhiều hơn, muốn âm dị vực một lần cho thỏa.
Tiên vương song phương kịch liệt chiến đấu, một bên là bảo vệ, một bên thì toàn lực đuổi giết.
- Cổ Đằng, ngươi tinh thông quy tắc không gian, mang hai người này rời đi trước.
Một Tiên vương Tiên vực nói.
- Tốt.
Lập tức có một Tiên vương lên tiếng đồng ý, phong hào của hắn là Cổ Đằng, tinh thông quy tắc không gian.
Hắn ra tay chộp về phía Lăng Hàn và Kỷ Vô Danh.
- Đừng mơ.
Một Tiên vương dị vực cũng theo sát, ra tay, đánh lén.
Tiên vực lại có thêm Tiên vương ra tay, bảo vệ Lăng Hàn và Kỷ Vô Danh. Nhưng mà Tiên vương dị tộc cũng ra tay, muốn đánh chết Lăng Hàn và Kỷ Vô Danh.
Cổ Đằng Tiên vương thủy chung không có biện pháp chộp Lăng Hàn và Kỷ Vô Danh vào tay. Tiên vương dị vực như bị điên, muốn đuổi giết bọn họ, làm cho Tiên vương Tiên vực chỉ có thể toàn lực thủ hộ.
Đây là một trận chiến kịch liệt vô cùng, cuốn một lượng lớn Tiên vương vào.
song phương đều có cường giả Tiên vương cấp gia nhập, khiến cho chiến đấu ngày càng kịch liệt. Chấn động kịch liệt kia khiến cho phiến thiên địa này run rẩy, dường như muốn nứt vỡ.
- Lại nhiều thêm một chút.
Lăng Hàn thầm nói trong lòng, hắn một mặt ẩn nhẫn, giả bộ như tu vi chỉ có Thập bí, trước mặt Tiên vương căn bản không đủ phân lượng
Tiên vương đại chiến, không trung đẫm máu.
Rất nhanh có Tiên vương vẫn lạc, có Tiên vực cũng có dị vực.
Nếu như ở Tiên vực, Tiên vương vẫn lạc sẽ có thiên địa cảm ứng, trời giáng mưa máu các loại. Nhưng mà phiến thiên địa này lại là độc lập. Cho nên vô luận là Tiên vương dị vực hay là Tiên vương Tiên vực cứ như vậy vẫn lạc, như người bình thường.
Tiên huyết nhuộm đỏ không trung, cảnh tượng rất là đáng sợ. Trong mỗi một giọt máu đều có lực lượng quy tắc đáng sợ. Rất đơn giản đã có thể đánh chết một đám Thăng Nguyên cảnh.
Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, người dưới Tiên Vương chỉ có thể chạy thục mạng mà thôi.
Lăng Hàn không muốn sớm lộ diện cho nên cũng lựa chọn bỏ trốn, tránh đi khu Tiên vương chiến đấu nghiêm trọng nhất. Bất quá lần này hắn là một dây dẫn đại chiến, Tiên vương dị vực sao có thể buông tha hắn được, có rất nhiều đang đuổi sát sau lưng hắn.
Hắn trốn đông trốn tây, trước tiên thu tam nữ Hổ Nữu vào hắc tháp, Vũ Hoàng thì thừa dịp đại chiến loạn, trời sinh là cuồng nhân chiến đấu, Lăng Hàn muốn bắt vị nhị ca này lại cũng không được. Đành phải đứng xa xa đối phưowng, tránh gây họa cho đối phương.
Đương nhiên nếu như Vũ Hoàng gặp nguy hiểm, đuuơng nhiên Lăng Hàn sẽ ra tay phát uy. Trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn thân nhân và bằng hữu.
- Hàn Lâm.
Một đạo thân ảnh xuất hiện, ngăn cản đường đi của Lăng Hàn.
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì người này là Thẩm Siêu.
Hắn biết rõ Thẩm Siêu ghen ghét mình, nhưng mà vào lúc mấu chốt như vậy lại quan tâm tới tư lợi bản thân, khí lượng của người này thực sự quá kém.
- Làm gì vậy?
Hắn thản nhiên nói.
- Giết ngươi.
Thẩm Siêu lạnh lùng nói.
Nếu như tu vi của Lăng Hàn thực sự chỉ là thập nhất bí, như vậy hắn nhất định sẽ đột phá vòng vây. Nào có thời gian lãng phí từng phút từng gây khiến cho bản thân có thể vạn kiếp bất phục như vậy chứ?
Nhưng mà hắn là chủ nhân của phiến thiên địa này. Tất cả Tiên vương ở đây cộng lại đều không phải là đối thủ của hắn.
Cho nên hắn không vội, hắn cười nói:
- Ồ? Vì sao?
- Bởi vì ngươi đáng chết.
Thẩm Siêu ra tay, hắn không thể lãng phí thời gian. Tiên Vương hai giới đều đang ra tay kiềm chế lẫn nhau, mới cho hắn có cơ hội hạ thủ, nhưng mà thời gian tuyệt đối không nhiều.
Hắn không dám bỏ mặc cho Lăng Hàn tiếp tục phát triển. Lại là thập nhất bí, thập nhất bí a. Nếu như lại tiến thêm một bước, có lẽ Lăng Hàn có thể sánh vai với hắn, thậm chí là nghiền nát hắn. Đây là chuyện hắn không thể nào tha thứ được.
Vì sao hắn lại có tự tin ra tay như vậy?
Vừa rồi Lăng Hàn bộc phát đại chiến, thiêu đốt tổ huyết hoặc là vận dụng loại bí thuật nào đó. Hiện tại chiến lực nhất định đã sụt giảm, đúng là cơ hội tốt để ra tay. Về sau hậu quả cứ để cho cường giả dị vực gánh vác là tốt nhất.
Trong phiến thiên địa này, dù là thần ý của Tiên vương cũng không thể phóng đi quá xa, hắn không cần lo lắng mình sẽ bại lộ.
Oanh, hắn tế ra binh khí, hiện tại không phải là luận bàn mà là giết người. Đương nhiên hắn không cần tuân thủ bất kỳ quy củ nào.
Trên đỉnh đầu hắn có một tòa bảo tháp, cũng có bảy tầng, toàn thân trắng như tuyết, có từng đạo quang mang rủ xuống. Đó là từng đạo quang mang màu vàng đất, mỗi một đạo đêu nặng nề tới kinh người, có thể mạnh mẽ đánh chết Thăng Nguyên cảnh.
- Thứ đồ chán ghét, diệt đồ giả mạo này.
Thanh âm của Tiểu tháp vang vọng.
- Được, tới đây.
Lăng Hàn lắc đầu, tiểu tháp chán ghét tất cả mọi thứ hình tháp, cũng không phải chỉ có nói không thôi.
- Đi chết đi.
Thẩm siêu phi thân tới, bảo tháp chi khí tuôn ra, đạo quang bắn về phía Lăng Hàn để trấn áp. Còn chưa có tới gần thì một cỗ áp lực đáng sợ đã bắn tới, khiến cho ngay cả Thăng Nguyên cảnh như hắn cũng phải sợ hãi.
Lăng Hàn rút lui về phía sau, cũng không đón đỡ.
Thẩm Siêu cười ha hả, đây là một lần duy nhất trong lúc chiến đấu với Lăng Hàn hắn chiếm được thế thượng phong. Lần này khiến cho lỗ chân lông toàn thân hắn đều nở ra, sung sướng vô cùng.
Hắn đuổi theo, đánh ra một quyền, kéo lấy quy tắc trong bảo tháp, hóa thành một đầu Thổ long.
- Thẩm Siêu, ngươi báo thù tư, lá gan không nhỏ.
Thẩm Siêu thì cười lạnh.
- Lão tổ ta chính là Tiên vương Thất trọng thiên, mà ta lại là Đế giả, chính là hậu đại mà tổ tiên ta sủng ái nhất. Vô luận ta gây ra họa gì lão tổ đều có thể thay ta hóa giải.
Chuyện này khiến cho đám Tiên vương dị vực vừa mới tới không còn lời nào để nói. Thế nhưng sát khí lại sôi trào, phải không tiếc bất kỳ giá nào diệt sát Lăng Hàn.
- Cho rằng Tiên vực chúng ta không có người sao?
Tiếp viện của Tiên vực cũng tới, tổng cộng có ba mươi bốn vị Tiên vương, cảnh giới từ thất trọng thiên cho tới ngũ trọng thiên, không đồng đều.
- Tiếp tục gọi người.
Tiên vương thập tứ liên của dị vực lạnh lùng nói, so số lượng Tiên vương sao? Quá nực cười, vị diện cấp thấp như vậy có thể có bao nhiêu Tiên vương cơ chứ? Mà bọn hắn lại có bao nhiêu chứ?
Căn bản không cần phải so sánh.
Lăng Hàn nhẫn nhịn, hiện tại đã có ba mươi bảy Tiên vương dị vực tới, nhưng mà hắn còn muốn nhiều hơn, muốn âm dị vực một lần cho thỏa.
Tiên vương song phương kịch liệt chiến đấu, một bên là bảo vệ, một bên thì toàn lực đuổi giết.
- Cổ Đằng, ngươi tinh thông quy tắc không gian, mang hai người này rời đi trước.
Một Tiên vương Tiên vực nói.
- Tốt.
Lập tức có một Tiên vương lên tiếng đồng ý, phong hào của hắn là Cổ Đằng, tinh thông quy tắc không gian.
Hắn ra tay chộp về phía Lăng Hàn và Kỷ Vô Danh.
- Đừng mơ.
Một Tiên vương dị vực cũng theo sát, ra tay, đánh lén.
Tiên vực lại có thêm Tiên vương ra tay, bảo vệ Lăng Hàn và Kỷ Vô Danh. Nhưng mà Tiên vương dị tộc cũng ra tay, muốn đánh chết Lăng Hàn và Kỷ Vô Danh.
Cổ Đằng Tiên vương thủy chung không có biện pháp chộp Lăng Hàn và Kỷ Vô Danh vào tay. Tiên vương dị vực như bị điên, muốn đuổi giết bọn họ, làm cho Tiên vương Tiên vực chỉ có thể toàn lực thủ hộ.
Đây là một trận chiến kịch liệt vô cùng, cuốn một lượng lớn Tiên vương vào.
song phương đều có cường giả Tiên vương cấp gia nhập, khiến cho chiến đấu ngày càng kịch liệt. Chấn động kịch liệt kia khiến cho phiến thiên địa này run rẩy, dường như muốn nứt vỡ.
- Lại nhiều thêm một chút.
Lăng Hàn thầm nói trong lòng, hắn một mặt ẩn nhẫn, giả bộ như tu vi chỉ có Thập bí, trước mặt Tiên vương căn bản không đủ phân lượng
Tiên vương đại chiến, không trung đẫm máu.
Rất nhanh có Tiên vương vẫn lạc, có Tiên vực cũng có dị vực.
Nếu như ở Tiên vực, Tiên vương vẫn lạc sẽ có thiên địa cảm ứng, trời giáng mưa máu các loại. Nhưng mà phiến thiên địa này lại là độc lập. Cho nên vô luận là Tiên vương dị vực hay là Tiên vương Tiên vực cứ như vậy vẫn lạc, như người bình thường.
Tiên huyết nhuộm đỏ không trung, cảnh tượng rất là đáng sợ. Trong mỗi một giọt máu đều có lực lượng quy tắc đáng sợ. Rất đơn giản đã có thể đánh chết một đám Thăng Nguyên cảnh.
Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, người dưới Tiên Vương chỉ có thể chạy thục mạng mà thôi.
Lăng Hàn không muốn sớm lộ diện cho nên cũng lựa chọn bỏ trốn, tránh đi khu Tiên vương chiến đấu nghiêm trọng nhất. Bất quá lần này hắn là một dây dẫn đại chiến, Tiên vương dị vực sao có thể buông tha hắn được, có rất nhiều đang đuổi sát sau lưng hắn.
Hắn trốn đông trốn tây, trước tiên thu tam nữ Hổ Nữu vào hắc tháp, Vũ Hoàng thì thừa dịp đại chiến loạn, trời sinh là cuồng nhân chiến đấu, Lăng Hàn muốn bắt vị nhị ca này lại cũng không được. Đành phải đứng xa xa đối phưowng, tránh gây họa cho đối phương.
Đương nhiên nếu như Vũ Hoàng gặp nguy hiểm, đuuơng nhiên Lăng Hàn sẽ ra tay phát uy. Trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn thân nhân và bằng hữu.
- Hàn Lâm.
Một đạo thân ảnh xuất hiện, ngăn cản đường đi của Lăng Hàn.
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì người này là Thẩm Siêu.
Hắn biết rõ Thẩm Siêu ghen ghét mình, nhưng mà vào lúc mấu chốt như vậy lại quan tâm tới tư lợi bản thân, khí lượng của người này thực sự quá kém.
- Làm gì vậy?
Hắn thản nhiên nói.
- Giết ngươi.
Thẩm Siêu lạnh lùng nói.
Nếu như tu vi của Lăng Hàn thực sự chỉ là thập nhất bí, như vậy hắn nhất định sẽ đột phá vòng vây. Nào có thời gian lãng phí từng phút từng gây khiến cho bản thân có thể vạn kiếp bất phục như vậy chứ?
Nhưng mà hắn là chủ nhân của phiến thiên địa này. Tất cả Tiên vương ở đây cộng lại đều không phải là đối thủ của hắn.
Cho nên hắn không vội, hắn cười nói:
- Ồ? Vì sao?
- Bởi vì ngươi đáng chết.
Thẩm Siêu ra tay, hắn không thể lãng phí thời gian. Tiên Vương hai giới đều đang ra tay kiềm chế lẫn nhau, mới cho hắn có cơ hội hạ thủ, nhưng mà thời gian tuyệt đối không nhiều.
Hắn không dám bỏ mặc cho Lăng Hàn tiếp tục phát triển. Lại là thập nhất bí, thập nhất bí a. Nếu như lại tiến thêm một bước, có lẽ Lăng Hàn có thể sánh vai với hắn, thậm chí là nghiền nát hắn. Đây là chuyện hắn không thể nào tha thứ được.
Vì sao hắn lại có tự tin ra tay như vậy?
Vừa rồi Lăng Hàn bộc phát đại chiến, thiêu đốt tổ huyết hoặc là vận dụng loại bí thuật nào đó. Hiện tại chiến lực nhất định đã sụt giảm, đúng là cơ hội tốt để ra tay. Về sau hậu quả cứ để cho cường giả dị vực gánh vác là tốt nhất.
Trong phiến thiên địa này, dù là thần ý của Tiên vương cũng không thể phóng đi quá xa, hắn không cần lo lắng mình sẽ bại lộ.
Oanh, hắn tế ra binh khí, hiện tại không phải là luận bàn mà là giết người. Đương nhiên hắn không cần tuân thủ bất kỳ quy củ nào.
Trên đỉnh đầu hắn có một tòa bảo tháp, cũng có bảy tầng, toàn thân trắng như tuyết, có từng đạo quang mang rủ xuống. Đó là từng đạo quang mang màu vàng đất, mỗi một đạo đêu nặng nề tới kinh người, có thể mạnh mẽ đánh chết Thăng Nguyên cảnh.
- Thứ đồ chán ghét, diệt đồ giả mạo này.
Thanh âm của Tiểu tháp vang vọng.
- Được, tới đây.
Lăng Hàn lắc đầu, tiểu tháp chán ghét tất cả mọi thứ hình tháp, cũng không phải chỉ có nói không thôi.
- Đi chết đi.
Thẩm siêu phi thân tới, bảo tháp chi khí tuôn ra, đạo quang bắn về phía Lăng Hàn để trấn áp. Còn chưa có tới gần thì một cỗ áp lực đáng sợ đã bắn tới, khiến cho ngay cả Thăng Nguyên cảnh như hắn cũng phải sợ hãi.
Lăng Hàn rút lui về phía sau, cũng không đón đỡ.
Thẩm Siêu cười ha hả, đây là một lần duy nhất trong lúc chiến đấu với Lăng Hàn hắn chiếm được thế thượng phong. Lần này khiến cho lỗ chân lông toàn thân hắn đều nở ra, sung sướng vô cùng.
Hắn đuổi theo, đánh ra một quyền, kéo lấy quy tắc trong bảo tháp, hóa thành một đầu Thổ long.
- Thẩm Siêu, ngươi báo thù tư, lá gan không nhỏ.
Thẩm Siêu thì cười lạnh.
- Lão tổ ta chính là Tiên vương Thất trọng thiên, mà ta lại là Đế giả, chính là hậu đại mà tổ tiên ta sủng ái nhất. Vô luận ta gây ra họa gì lão tổ đều có thể thay ta hóa giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.