Chương 718: Trên bảng đệ nhất!
Cô Đơn Địa Phi
31/12/2017
Lăng Hàn khẽ mỉm cười, lại diễn hóa Lôi Động Cửu Thiên, vù, Võ Đạo Thạch biến hóa, từ xanh biến hồng.
Thấy cảnh này, sắc mặt của Cổ Minh có chút nghiêm nghị, nếu Lăng Hàn còn có thể mạnh hơn một chút, nói không chắc thật có thể lưu danh ở trên Võ Đạo Thạch.
Lăng Hàn không diễn hóa Huyền Nguyên Tam Thức nữa, mà vận chuyển Diệt Long Tinh Thần Tiễn, tam đại thần thông đồng thời triển khai, thần thức của hắn hóa thành một tiểu nhân, ở trong óc bắn giết ngôi sao.
Hết cách rồi, Huyền Nguyên Tam Thức và Diệt Long Tinh Thần Tiễn xung đột, không thể đồng thời triển khai, bằng không đồng thời vận chuyển mười môn Kiếm Pháp Thiên Cấp, làm sao cũng có thể sánh ngang Huyền Nguyên Tam Thức đi?
Vù, Võ Đạo Thạch lại phát sinh biến hóa, từ hồng đến đen, nhất thời, danh sách trên bia đá biến mất, xuất hiện hai chữ: Lưu danh!
Điều này nói rõ, tương lai sức chiến đấu của Lăng Hàn cũng có khả năng vượt qua các đời thiên tài, chen vào một trăm vị trí đầu.
- Ta muốn điên mất rồi!
- Lại xuất hiện một người có thể vượt qua thiên tài cổ đại, có phải ta hoa mắt không?
- Thiên tài như vậy một đời lẽ ra nên chỉ xuất hiện một vị, đây là làm sao, song hùng ngang hàng, sau này chính là hai người bọn họ tranh bá sao?
- Không hẳn, này chỉ là sức chiến đấu cực hạn tương lai của bọn hắn, cũng không phải nhất định có thể đạt đến. Lại nói, Từ Tu Nhiên, Đông Linh Nhi khẳng định đều ẩn giấu, bọn họ chắc chắn sẽ không yếu hơn Cổ Minh.
- Đúng vậy, còn có Tiểu Kiếm Đế của Thiên Kiếm Tông, Lôi Đình Chi Tử của Thanh Lôi Tông đều chưa đến, bọn họ cũng sẽ không yếu!
Mọi người dồn dập nói, nhưng chuyện này không che đậy ánh sáng của Lăng Hàn chút nào, đây là một yêu nghiệt có thể cạnh tranh với thiên tài mạnh mẽ nhất của Ngũ Đại Tông Môn.
Lăng Hàn tiện tay viết tên, chỉ một hồi, Võ Đạo Thạch xảy ra biến hóa, tên của hắn đăng danh, mà Thái Âm Vương thì bị loại ra một trăm vị trí đầu.
Thứ bảy mươi tám!
Cái thành tích này để mọi người biến sắc, để Cổ Minh xanh cả mặt, để Lăng Hàn không thể tiếp thu.
Tam đại thần thông đồng thời triển khai, lại chỉ có thể xếp hạng bảy mươi tám?
Cái này không phải cảnh giới thấp, vì lẽ đó xếp hạng thấp, mà là thôi diễn thần thông đến cực hạn, so sánh ở cùng cảnh giới.
Cổ đại có ít nhất bảy mươi bảy thiên kiêu còn ở trên hắn!
Tê, những người này lại nắm giữ bao nhiêu thần thông?
Trong lòng Lăng Hàn khiếp sợ, nhưng lòng tự tin không có bị đả kích, bởi vì đây không phải sức chiến đấu hoàn chỉnh, hoặc là nói tiềm lực của hắn, bởi vì hắn còn có Cửu Long Bá Thể thuật chưa triển khai, Bất Diệt Thiên Kinh cũng không vận chuyển, những thứ này đều không xung đột, có thể đồng thời triển khai.
Đặc biệt là Bất Diệt Thiên Kinh, đây chính là kinh văn do Hắc Tháp truyền thừa!
Quên đi, hắn cũng không có ý tranh với tên Đệ Nhất trong lịch sử kia.
Lăng Hàn lui về phía sau vài bước, nhìn Cổ Minh khẽ mỉm cười:
- Ếch ngồi đáy giếng, lần này mở mang kiến thức chưa?
Bảy mươi tám so với chín mươi bảy, tự nhiên là nghiền ép tuyệt đối.
- Tránh ra!
Cổ Minh đi tới, nhấn tay lên Võ Đạo Thạch.
- Vừa nãy ta căn bản không có vận chuyển toàn lực!
Cái gì!
Tất cả mọi người hoảng hốt, con mẹ nó, có thể chen vào trăm người đứng đầu còn không phải ra tay toàn lực? Đến cùng tên này biến thái cỡ nào a!
Muốn nghịch thiên sao?
Cổ Minh đứng trang nghiêm bất động, nhưng tóc lại từng chiếc dựng thẳng, xông ngược lên trời, thật giống như phía dưới có gió mạnh, từng sợi đều phần phật bay múa. Sau lưng của hắn lại xuất hiện bóng mờ đại xà, nhưng đang diễn hóa, đầu rắn trở nên tròn chắc, thật giống như biến thành... một con giun!
Cái này không phải giun phổ thông, mà là Thần thú khi thiên địa sơ khai, toả ra khí tức Viễn Cổ Hồng Hoang. (* Hình như Hồng Quân Đạo Tổ là từ con giun biến thành thì phải?)
Gân xanh trên trán hắn không ngừng nhảy lên, mỗi một khối bắp thịt đều đang run rẩy, lực lượng thân thể khủng bố, thật giống như một quyền nhẹ nhàng liền có thể đánh sụp núi cao, lật úp Đại Hải, thậm chí, đánh rơi ngôi sao trên trời!
Vù, Võ Đạo Thạch tái sinh hắc quang, nhưng lần này không có hiện ra hai chữ lưu danh, mà trực tiếp đẩy tên Cổ Minh từ thứ chín mươi bảy lên năm mươi mốt.
Cái này!
Đến cùng hắn vận chuyển bí pháp gì, lại để hắn vượt qua gần năm mươi tên thiên kiêu thượng cổ.
Đừng xem chỉ gần năm mươi tên, nhưng đó là bao nhiêu năm, thiên tài tích lũy bao nhiêu đời?
Hắn vượt qua, là vô số thời đại a!
Tất cả mọi người tê cả da đầu, đây là biến thái thế nào? Nhưng nhìn lại thứ tự trên Cổ Minh, vậy thì càng thêm kinh khủng, những người kia trải qua thiên cổ đều bất biến, năm đó lại mạnh mẽ đến mức độ cỡ nào?
Ngay cả Lăng Hàn cũng có chút líu lưỡi, nói cách khác, chỉ cần Cổ Minh thôi diễn bí pháp hắn nắm giữ đến mức tận cùng, thậm chí có thể vượt qua ba môn thần thông.
- Ha ha ha ha!
Cổ Minh buông tay, lui vài bước, nhìn Lăng Hàn bễ nghễ nói.
- Hiện tại, ai mới là ếch ngồi đáy giếng?
- Bắt chước lời người khác, không hề sáng tạo a!
Lăng Hàn lắc lắc đầu.
- Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi giấu một tay? Cóc ghẻ, tránh ra, lần này để ngươi hoàn toàn phục!
Thân thể của Cổ Minh không khỏi chấn động, lẽ nào Lăng Hàn cũng lưu lực?
Không thể, không thể, lập tức vọt tới bảy mươi tám, làm sao có khả năng lưu lực? Hắn nhất định là đang cố làm ra vẻ, nhất định là vậy.
Lăng Hàn lấy tay ấn lên Võ Đạo Thạch, vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, cũng chỉ vận chuyển nó!
Oanh… hắc quang tràn ngập, chỉ thấy xếp hạng của Lăng Hàn một đường tăng vọt.
Sáu mươi, năm mươi, bốn mươi, ba mươi, nhanh như pháo ra khỏi nòng vậy.
Ngay cả Lăng Hàn cũng khiếp sợ, bởi vì hắn mới vận chuyển một bộ phận của Bất Diệt Thiên Kinh, căn bản chưa hoàn toàn a. Hơn nữa, hắn nắm giữ chỉ là tầng thứ nhất của Bất Diệt Thiên Kinh mà thôi.
Hai mươi, mười, chín, tám, bảy... ba, hai, một!
Hắn trực tiếp đến thứ nhất, đè xuống tên Đệ Nhất kia.
Khoáng cổ tuyệt kim, đệ nhất thiên hạ!
- Ta sát!
- Mẹ ơi!
Tất cả mọi người đều chửi tục, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng, chuyện này quá kinh người, trực tiếp nghiền ép hết thảy thiên tài từ cổ chí kim, cao ở đệ nhất. Chẳng lẽ nói, Lăng Hàn có thể trở thành người mạnh nhất Hằng Thiên Đại Lục từ trước tới nay?
Lăng Hàn không tiếp tục vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh nữa, nếu đã xông lên thứ nhất, tiếp tục nữa cũng không có ý nghĩa. hắn thu tay về, cười nói:
- Thật không tiện, thật không tiện, con người của ta từ trước đến giờ biết điều, đột nhiên kiêu căng một chút, cảm giác cả người rất không tốt.
Mọi người im lặng, tuy cái này nghe giả làm sao ấy, nhưng tiềm lực của Lăng Hàn đặt ở đó, chỉ cần hắn thật có thể thôi diễn bí thuật mình nắm giữ đến mức tận cùng, sức chiến đấu của hắn chính là mạnh nhất từ trước tới nay.
Đôi mắt đẹp của các nữ nhân ở đây đều phát quang, đệ nhất trong lịch sử, ai không muốn mình trở thành thê tử của đệ nhất trong lịch sử, danh hiệu như vậy tràn ngập mê hoặc a.
Sắc mặt của Cổ Minh tái xanh, hắn vốn muốn triệt để áp chế Lăng Hàn, ai ngờ lại tác thành Lăng Hàn, thành đá đạp chân của đối phương. Dù sao, không có hắn so sánh, ai biết hàm lượng của đệ nhất này cao bao nhiêu?
Hiện tại rõ ràng, hắn liều mạng cũng mới tới năm mươi mốt, kém Lăng Hàn mấy con phố?
---------------
Thấy cảnh này, sắc mặt của Cổ Minh có chút nghiêm nghị, nếu Lăng Hàn còn có thể mạnh hơn một chút, nói không chắc thật có thể lưu danh ở trên Võ Đạo Thạch.
Lăng Hàn không diễn hóa Huyền Nguyên Tam Thức nữa, mà vận chuyển Diệt Long Tinh Thần Tiễn, tam đại thần thông đồng thời triển khai, thần thức của hắn hóa thành một tiểu nhân, ở trong óc bắn giết ngôi sao.
Hết cách rồi, Huyền Nguyên Tam Thức và Diệt Long Tinh Thần Tiễn xung đột, không thể đồng thời triển khai, bằng không đồng thời vận chuyển mười môn Kiếm Pháp Thiên Cấp, làm sao cũng có thể sánh ngang Huyền Nguyên Tam Thức đi?
Vù, Võ Đạo Thạch lại phát sinh biến hóa, từ hồng đến đen, nhất thời, danh sách trên bia đá biến mất, xuất hiện hai chữ: Lưu danh!
Điều này nói rõ, tương lai sức chiến đấu của Lăng Hàn cũng có khả năng vượt qua các đời thiên tài, chen vào một trăm vị trí đầu.
- Ta muốn điên mất rồi!
- Lại xuất hiện một người có thể vượt qua thiên tài cổ đại, có phải ta hoa mắt không?
- Thiên tài như vậy một đời lẽ ra nên chỉ xuất hiện một vị, đây là làm sao, song hùng ngang hàng, sau này chính là hai người bọn họ tranh bá sao?
- Không hẳn, này chỉ là sức chiến đấu cực hạn tương lai của bọn hắn, cũng không phải nhất định có thể đạt đến. Lại nói, Từ Tu Nhiên, Đông Linh Nhi khẳng định đều ẩn giấu, bọn họ chắc chắn sẽ không yếu hơn Cổ Minh.
- Đúng vậy, còn có Tiểu Kiếm Đế của Thiên Kiếm Tông, Lôi Đình Chi Tử của Thanh Lôi Tông đều chưa đến, bọn họ cũng sẽ không yếu!
Mọi người dồn dập nói, nhưng chuyện này không che đậy ánh sáng của Lăng Hàn chút nào, đây là một yêu nghiệt có thể cạnh tranh với thiên tài mạnh mẽ nhất của Ngũ Đại Tông Môn.
Lăng Hàn tiện tay viết tên, chỉ một hồi, Võ Đạo Thạch xảy ra biến hóa, tên của hắn đăng danh, mà Thái Âm Vương thì bị loại ra một trăm vị trí đầu.
Thứ bảy mươi tám!
Cái thành tích này để mọi người biến sắc, để Cổ Minh xanh cả mặt, để Lăng Hàn không thể tiếp thu.
Tam đại thần thông đồng thời triển khai, lại chỉ có thể xếp hạng bảy mươi tám?
Cái này không phải cảnh giới thấp, vì lẽ đó xếp hạng thấp, mà là thôi diễn thần thông đến cực hạn, so sánh ở cùng cảnh giới.
Cổ đại có ít nhất bảy mươi bảy thiên kiêu còn ở trên hắn!
Tê, những người này lại nắm giữ bao nhiêu thần thông?
Trong lòng Lăng Hàn khiếp sợ, nhưng lòng tự tin không có bị đả kích, bởi vì đây không phải sức chiến đấu hoàn chỉnh, hoặc là nói tiềm lực của hắn, bởi vì hắn còn có Cửu Long Bá Thể thuật chưa triển khai, Bất Diệt Thiên Kinh cũng không vận chuyển, những thứ này đều không xung đột, có thể đồng thời triển khai.
Đặc biệt là Bất Diệt Thiên Kinh, đây chính là kinh văn do Hắc Tháp truyền thừa!
Quên đi, hắn cũng không có ý tranh với tên Đệ Nhất trong lịch sử kia.
Lăng Hàn lui về phía sau vài bước, nhìn Cổ Minh khẽ mỉm cười:
- Ếch ngồi đáy giếng, lần này mở mang kiến thức chưa?
Bảy mươi tám so với chín mươi bảy, tự nhiên là nghiền ép tuyệt đối.
- Tránh ra!
Cổ Minh đi tới, nhấn tay lên Võ Đạo Thạch.
- Vừa nãy ta căn bản không có vận chuyển toàn lực!
Cái gì!
Tất cả mọi người hoảng hốt, con mẹ nó, có thể chen vào trăm người đứng đầu còn không phải ra tay toàn lực? Đến cùng tên này biến thái cỡ nào a!
Muốn nghịch thiên sao?
Cổ Minh đứng trang nghiêm bất động, nhưng tóc lại từng chiếc dựng thẳng, xông ngược lên trời, thật giống như phía dưới có gió mạnh, từng sợi đều phần phật bay múa. Sau lưng của hắn lại xuất hiện bóng mờ đại xà, nhưng đang diễn hóa, đầu rắn trở nên tròn chắc, thật giống như biến thành... một con giun!
Cái này không phải giun phổ thông, mà là Thần thú khi thiên địa sơ khai, toả ra khí tức Viễn Cổ Hồng Hoang. (* Hình như Hồng Quân Đạo Tổ là từ con giun biến thành thì phải?)
Gân xanh trên trán hắn không ngừng nhảy lên, mỗi một khối bắp thịt đều đang run rẩy, lực lượng thân thể khủng bố, thật giống như một quyền nhẹ nhàng liền có thể đánh sụp núi cao, lật úp Đại Hải, thậm chí, đánh rơi ngôi sao trên trời!
Vù, Võ Đạo Thạch tái sinh hắc quang, nhưng lần này không có hiện ra hai chữ lưu danh, mà trực tiếp đẩy tên Cổ Minh từ thứ chín mươi bảy lên năm mươi mốt.
Cái này!
Đến cùng hắn vận chuyển bí pháp gì, lại để hắn vượt qua gần năm mươi tên thiên kiêu thượng cổ.
Đừng xem chỉ gần năm mươi tên, nhưng đó là bao nhiêu năm, thiên tài tích lũy bao nhiêu đời?
Hắn vượt qua, là vô số thời đại a!
Tất cả mọi người tê cả da đầu, đây là biến thái thế nào? Nhưng nhìn lại thứ tự trên Cổ Minh, vậy thì càng thêm kinh khủng, những người kia trải qua thiên cổ đều bất biến, năm đó lại mạnh mẽ đến mức độ cỡ nào?
Ngay cả Lăng Hàn cũng có chút líu lưỡi, nói cách khác, chỉ cần Cổ Minh thôi diễn bí pháp hắn nắm giữ đến mức tận cùng, thậm chí có thể vượt qua ba môn thần thông.
- Ha ha ha ha!
Cổ Minh buông tay, lui vài bước, nhìn Lăng Hàn bễ nghễ nói.
- Hiện tại, ai mới là ếch ngồi đáy giếng?
- Bắt chước lời người khác, không hề sáng tạo a!
Lăng Hàn lắc lắc đầu.
- Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi giấu một tay? Cóc ghẻ, tránh ra, lần này để ngươi hoàn toàn phục!
Thân thể của Cổ Minh không khỏi chấn động, lẽ nào Lăng Hàn cũng lưu lực?
Không thể, không thể, lập tức vọt tới bảy mươi tám, làm sao có khả năng lưu lực? Hắn nhất định là đang cố làm ra vẻ, nhất định là vậy.
Lăng Hàn lấy tay ấn lên Võ Đạo Thạch, vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, cũng chỉ vận chuyển nó!
Oanh… hắc quang tràn ngập, chỉ thấy xếp hạng của Lăng Hàn một đường tăng vọt.
Sáu mươi, năm mươi, bốn mươi, ba mươi, nhanh như pháo ra khỏi nòng vậy.
Ngay cả Lăng Hàn cũng khiếp sợ, bởi vì hắn mới vận chuyển một bộ phận của Bất Diệt Thiên Kinh, căn bản chưa hoàn toàn a. Hơn nữa, hắn nắm giữ chỉ là tầng thứ nhất của Bất Diệt Thiên Kinh mà thôi.
Hai mươi, mười, chín, tám, bảy... ba, hai, một!
Hắn trực tiếp đến thứ nhất, đè xuống tên Đệ Nhất kia.
Khoáng cổ tuyệt kim, đệ nhất thiên hạ!
- Ta sát!
- Mẹ ơi!
Tất cả mọi người đều chửi tục, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng, chuyện này quá kinh người, trực tiếp nghiền ép hết thảy thiên tài từ cổ chí kim, cao ở đệ nhất. Chẳng lẽ nói, Lăng Hàn có thể trở thành người mạnh nhất Hằng Thiên Đại Lục từ trước tới nay?
Lăng Hàn không tiếp tục vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh nữa, nếu đã xông lên thứ nhất, tiếp tục nữa cũng không có ý nghĩa. hắn thu tay về, cười nói:
- Thật không tiện, thật không tiện, con người của ta từ trước đến giờ biết điều, đột nhiên kiêu căng một chút, cảm giác cả người rất không tốt.
Mọi người im lặng, tuy cái này nghe giả làm sao ấy, nhưng tiềm lực của Lăng Hàn đặt ở đó, chỉ cần hắn thật có thể thôi diễn bí thuật mình nắm giữ đến mức tận cùng, sức chiến đấu của hắn chính là mạnh nhất từ trước tới nay.
Đôi mắt đẹp của các nữ nhân ở đây đều phát quang, đệ nhất trong lịch sử, ai không muốn mình trở thành thê tử của đệ nhất trong lịch sử, danh hiệu như vậy tràn ngập mê hoặc a.
Sắc mặt của Cổ Minh tái xanh, hắn vốn muốn triệt để áp chế Lăng Hàn, ai ngờ lại tác thành Lăng Hàn, thành đá đạp chân của đối phương. Dù sao, không có hắn so sánh, ai biết hàm lượng của đệ nhất này cao bao nhiêu?
Hiện tại rõ ràng, hắn liều mạng cũng mới tới năm mươi mốt, kém Lăng Hàn mấy con phố?
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.