Chương 1093: Tự mình cảm giác bay lên
Cô Đơn Địa Phi
10/01/2018
- Cổ sư muội!
Nam tử áo bào trắng nhìn thấy Cổ Linh Ngọc, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhưng nhìn thấy nàng còn lôi Lăng Hàn, thì lộ ra một tia không vui, trầm giọng nói.
- Sư muội, ngươi cùng hắn lằng nhà lằng nhằng làm gì?
- Há, ta nhận lệnh của sư phụ, dẫn hắn tới gặp sư phụ.
Cổ Linh Ngọc hiển nhiên rất trì độn, không để ý chút nào nói.
- Sư phụ sẽ gặp tiểu tử này?
Nam tử áo bào trắng lộ ra vẻ khinh bỉ, sư phụ của bọn họ là Đan Viện Phó viện trưởng, đường đường Đan Sư cấp bảy, địa vị tôn sùng cỡ nào, ngay cả rất nhiều cường giả Nhật Nguyệt Cảnh muốn gặp sư phụ, vậy cũng phải xem tâm tình.
- Hắn là Lăng Hàn a!
Cổ Linh Ngọc kinh ngạc nói.
- Há, ngươi chính là Lăng Hàn, khà khà, gần đây rất nổi tiếng nha.
Nam tử áo bào trắng lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhưng trên mặt càng thêm không vui.
Lăng Hàn quay đầu nhìn Cổ Linh Ngọc nói:
- Hắn là ai, não phế sao?
- Hắn là sư huynh của ta, gọi Cưu Ngô Thích, không phải não phế, mà là thiên tài!
Cổ Linh Ngọc hiển nhiên không có nghe được Lăng Hàn trêu chọc, còn đàng hoàng trịnh trọng giải thích.
- Khốn nạn!
Cưu Ngô Thích giận tím mặt.
Lăng Hàn cũng không có để ở trong lòng, là người này dẫn đầu toát ra địch ý, khiêu khích mình, vậy hắn trào phúng thì như thế nào?
Hiện tại hắn có quan tước trong người, chỉ cần không làm sự tình đại nghịch bất đạo, ngay cả đại nhân vật như Thất Đại Tướng, Tả Hữu Tướng cũng không thể công khai hãm hại, vậy hắn cần gì phải nhẫn ngốc thiếu này?
- Tiểu tử, ngươi có ý tứ gì!
Cưu Ngô Thích không thuận theo không bỏ qua, cầm tay chỉ Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ngươi làm như vậy rất không lễ phép, có biết hay không?
Cưu Ngô Thích giận dữ, ngươi con mẹ nó mắng ta não tàn, còn nói ta không lễ phép? Hắn hừ một tiếng nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi gần đây có chút danh tiếng là có thể ngạo khí, phải biết đây chính là Hoàng Đô, dưới chân thiên tử, tài ba dị sĩ, tiền bối cao thủ nhiều không kể xiết!
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng nói:
- Vậy ngươi là tài ba dị sĩ, hay tiền bối cao thủ?
- Hanh, ta chính là Đan Sư cấp hai, năm nay chỉ có 3 vạn tuổi, hơn nữa, không bao lâu sau có thể trở thành là Đan Sư cấp ba!
Cưu Ngô Thích ngạo nghễ nói.
Người là con lợn sao?
Lăng Hàn không khỏi buồn bực, hắn từ không bắt đầu, hiện tại đã có thể luyện chế Thần Đan cấp ba. Mặc dù nói chỉ có một loại, nhưng có thể luyện chế Thần Đan mấy phẩm liền là Đan Sư cấp mấy, này là chân lý được công nhận.
Đã luyện đan 3 vạn năm, lại còn chỉ là Đan Sư cấp hai, cần một chút thời gian mới có thể trở thành cấp ba, vậy cũng là thiên tài?
Nhưng nhìn bộ dáng kia của đối phương, lại không giống như là trang bức nha!
Nguyên lai, thiên phú Đan Đạo của mình ngưu bức như thế.
Lăng Hàn chỉ có thể cho rằng, mình quá lợi hại.
Thấy Lăng Hàn không nói gì, Cưu Ngô Thích còn cho là mình chấn nhiếp đối phương, không khỏi lộ ra dáng tươi cười tự đắc.
Ở Đan Đạo giới của Hợp Ninh Tinh, trước 3 ngàn tuổi tiến lên Đan Sư cấp một, trước một vạn tuổi trở thành Đan Sư cấp hai, này đều có thể xếp vào thiên tài. Mà hắn gần trở thành Đan Sư cấp ba, Đan Sư cấp ba 3 vạn tuổi càng thêm kinh người.
Hơn nữa, thiên phú võ đạo của hắn cũng không tầm thường, chính là Sơn Hà Cảnh đại cực vị.
Những thứ này đều là tiền vốn tự ngạo của hắn.
- Nên không muốn tự cho là lấy được một chút xíu thành tích liền không coi ai ra gì, so với ta, ngươi còn kém xa lắm!
Cưu Ngô Thích hừ hừ nói.
Lăng Hàn coi như hiểu, người này chính là loại kiêu ngạo không gì sánh được, hơn nữa không dung người khác siêu việt mình.
Hắn lắc đầu, cũng lười nói nhãm với người như vậy, quay đầu nhìn Cổ Linh Ngọc nói:
- Đừng để sư phụ ngươi chờ quá lâu.
- Ừ!
Cổ Linh Ngọc gật đầu, nhấc chân đi tới.
Cưu Ngô Thích tức chết, hai người này làm sao cũng không để mình ở trong mắt? Hắn vội vã đi theo nói:
- Tiểu tử, ngươi bây giờ mới chỉ là Sơn Hà Cảnh trung cực vị đi! Hắc hắc, ngươi nên biết đan dược có bao nhiêu đắt nhiều hi hữu a? Bất quá, nếu ngươi có thể có một bằng hữu như ta, sau này sẽ không cần phát sầu vấn đề đan dược.
Trong lòng Lăng Hàn buồn cười nói:
- Ta làm sao mới có thể trở thành bằng hữu với ngươi?
- Hắc hắc hắc!
Cưu Ngô Thích nhất thời nở nụ cười, cho là Lăng Hàn rốt cục động tâm.
- Đơn giản, sau này gọi ta lão đại, còn có, Cổ sư muội là người ta nhìn trúng, ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ!
Câu cuối hắn thấp giọng, chỉ để Lăng Hàn nghe được.
Thật đúng là tầm nhìn hạng hẹp, không thể dung người phong quang hơn mình sao?
Lăng Hàn cười nói:
- Người chân chính ngưu bức, là không cần kêu gào với người khác, ngươi cách ngưu bức còn kém xa lắm, không nên ra mất mặt xấu hổ. Hơn nữa, ta cũng cho rằng ngươi không xứng với Cổ cô nương.
- Ghê tởm!
Cưu Ngô Thích thẹn quá thành giận nói.
- Tiểu tử, ngươi không nên quá đắc ý! Ngươi đắc tội ta, ta có thể bảo chứng, trong Hoàng Đô không có tiệm thuốc nào sẽ bán đan dược cho ngươi, một viên cũng không có!
Sắc mặt của Lăng Hàn không khỏi cổ quái, người này tuyệt nhiên không biết mình mở tiệm thuốc.
Cũng phải, tiệm thuốc nhà mình, vậy thì không phải là bán.
- Ha hả, ta sợ a!
Lăng Hàn cười nói.
Tuy Cưu Ngô Thích cảm giác rất hài lòng, nhưng bản lĩnh tra mặt quan sắc cơ bản vẫn phải có, biết Lăng Hàn là đang nhạo báng mình, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi.
Hừ, lúc tiểu tử này cầm Chân Nguyên Thạch, lại nơi nào cũng mua không được đan dược sẽ biết, đắc tội một vị Đan Sư là sự tình ngu ngốc dường nào!
Hắn nhìn Lăng Hàn và Cổ Linh Thạch, trên mặt cười lạnh.
Cổ Linh Ngọc ở đạo lí đối nhân xử thế là cấp ngu ngốc, nàng hồn nhiên không có phát hiện Lăng Hàn và Cưu Ngô Thích đã đấu đến đao quang kiếm ảnh, tự nhiên dẫn đường, rất nhanh liền đi tới một vườn hoa nhỏ.
- Sư phụ!
Nàng cung kính kêu lên.
Nàng xưng sư phụ mà không phải lão sư, này là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Bất quá, Lăng Hàn có chút mờ mịt, người đâu?
Hoa viên này không lớn, vừa nhìn liền thấy hết, nhưng hắn không nhìn thấy người thứ tư a.
- Tiểu tử, nhìn đi đâu đấy?
Một tiếng quát truyền đến.
Di?
Lăng Hàn cúi đầu xem, chỉ thấy ở trên một đóa hoa cỏ, đang ngồi xếp bằng một nữ tử.
Hoa cỏ mới bây lớn a?
Đây quả thực là một tiểu nhân, chiều cao bất quá vài tấc, cổ quái là, trên lưng nàng còn sinh ra một đôi cánh mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, nhưng phía trên có mạch văn như tơ vàng, cực nhỏ.
Đây là đan viện Phó viện trưởng, sư phụ của Cổ Linh Thạch, Nghiêm Tiểu Huyên?
---------------
Nam tử áo bào trắng nhìn thấy Cổ Linh Ngọc, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhưng nhìn thấy nàng còn lôi Lăng Hàn, thì lộ ra một tia không vui, trầm giọng nói.
- Sư muội, ngươi cùng hắn lằng nhà lằng nhằng làm gì?
- Há, ta nhận lệnh của sư phụ, dẫn hắn tới gặp sư phụ.
Cổ Linh Ngọc hiển nhiên rất trì độn, không để ý chút nào nói.
- Sư phụ sẽ gặp tiểu tử này?
Nam tử áo bào trắng lộ ra vẻ khinh bỉ, sư phụ của bọn họ là Đan Viện Phó viện trưởng, đường đường Đan Sư cấp bảy, địa vị tôn sùng cỡ nào, ngay cả rất nhiều cường giả Nhật Nguyệt Cảnh muốn gặp sư phụ, vậy cũng phải xem tâm tình.
- Hắn là Lăng Hàn a!
Cổ Linh Ngọc kinh ngạc nói.
- Há, ngươi chính là Lăng Hàn, khà khà, gần đây rất nổi tiếng nha.
Nam tử áo bào trắng lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhưng trên mặt càng thêm không vui.
Lăng Hàn quay đầu nhìn Cổ Linh Ngọc nói:
- Hắn là ai, não phế sao?
- Hắn là sư huynh của ta, gọi Cưu Ngô Thích, không phải não phế, mà là thiên tài!
Cổ Linh Ngọc hiển nhiên không có nghe được Lăng Hàn trêu chọc, còn đàng hoàng trịnh trọng giải thích.
- Khốn nạn!
Cưu Ngô Thích giận tím mặt.
Lăng Hàn cũng không có để ở trong lòng, là người này dẫn đầu toát ra địch ý, khiêu khích mình, vậy hắn trào phúng thì như thế nào?
Hiện tại hắn có quan tước trong người, chỉ cần không làm sự tình đại nghịch bất đạo, ngay cả đại nhân vật như Thất Đại Tướng, Tả Hữu Tướng cũng không thể công khai hãm hại, vậy hắn cần gì phải nhẫn ngốc thiếu này?
- Tiểu tử, ngươi có ý tứ gì!
Cưu Ngô Thích không thuận theo không bỏ qua, cầm tay chỉ Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ngươi làm như vậy rất không lễ phép, có biết hay không?
Cưu Ngô Thích giận dữ, ngươi con mẹ nó mắng ta não tàn, còn nói ta không lễ phép? Hắn hừ một tiếng nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi gần đây có chút danh tiếng là có thể ngạo khí, phải biết đây chính là Hoàng Đô, dưới chân thiên tử, tài ba dị sĩ, tiền bối cao thủ nhiều không kể xiết!
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng nói:
- Vậy ngươi là tài ba dị sĩ, hay tiền bối cao thủ?
- Hanh, ta chính là Đan Sư cấp hai, năm nay chỉ có 3 vạn tuổi, hơn nữa, không bao lâu sau có thể trở thành là Đan Sư cấp ba!
Cưu Ngô Thích ngạo nghễ nói.
Người là con lợn sao?
Lăng Hàn không khỏi buồn bực, hắn từ không bắt đầu, hiện tại đã có thể luyện chế Thần Đan cấp ba. Mặc dù nói chỉ có một loại, nhưng có thể luyện chế Thần Đan mấy phẩm liền là Đan Sư cấp mấy, này là chân lý được công nhận.
Đã luyện đan 3 vạn năm, lại còn chỉ là Đan Sư cấp hai, cần một chút thời gian mới có thể trở thành cấp ba, vậy cũng là thiên tài?
Nhưng nhìn bộ dáng kia của đối phương, lại không giống như là trang bức nha!
Nguyên lai, thiên phú Đan Đạo của mình ngưu bức như thế.
Lăng Hàn chỉ có thể cho rằng, mình quá lợi hại.
Thấy Lăng Hàn không nói gì, Cưu Ngô Thích còn cho là mình chấn nhiếp đối phương, không khỏi lộ ra dáng tươi cười tự đắc.
Ở Đan Đạo giới của Hợp Ninh Tinh, trước 3 ngàn tuổi tiến lên Đan Sư cấp một, trước một vạn tuổi trở thành Đan Sư cấp hai, này đều có thể xếp vào thiên tài. Mà hắn gần trở thành Đan Sư cấp ba, Đan Sư cấp ba 3 vạn tuổi càng thêm kinh người.
Hơn nữa, thiên phú võ đạo của hắn cũng không tầm thường, chính là Sơn Hà Cảnh đại cực vị.
Những thứ này đều là tiền vốn tự ngạo của hắn.
- Nên không muốn tự cho là lấy được một chút xíu thành tích liền không coi ai ra gì, so với ta, ngươi còn kém xa lắm!
Cưu Ngô Thích hừ hừ nói.
Lăng Hàn coi như hiểu, người này chính là loại kiêu ngạo không gì sánh được, hơn nữa không dung người khác siêu việt mình.
Hắn lắc đầu, cũng lười nói nhãm với người như vậy, quay đầu nhìn Cổ Linh Ngọc nói:
- Đừng để sư phụ ngươi chờ quá lâu.
- Ừ!
Cổ Linh Ngọc gật đầu, nhấc chân đi tới.
Cưu Ngô Thích tức chết, hai người này làm sao cũng không để mình ở trong mắt? Hắn vội vã đi theo nói:
- Tiểu tử, ngươi bây giờ mới chỉ là Sơn Hà Cảnh trung cực vị đi! Hắc hắc, ngươi nên biết đan dược có bao nhiêu đắt nhiều hi hữu a? Bất quá, nếu ngươi có thể có một bằng hữu như ta, sau này sẽ không cần phát sầu vấn đề đan dược.
Trong lòng Lăng Hàn buồn cười nói:
- Ta làm sao mới có thể trở thành bằng hữu với ngươi?
- Hắc hắc hắc!
Cưu Ngô Thích nhất thời nở nụ cười, cho là Lăng Hàn rốt cục động tâm.
- Đơn giản, sau này gọi ta lão đại, còn có, Cổ sư muội là người ta nhìn trúng, ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ!
Câu cuối hắn thấp giọng, chỉ để Lăng Hàn nghe được.
Thật đúng là tầm nhìn hạng hẹp, không thể dung người phong quang hơn mình sao?
Lăng Hàn cười nói:
- Người chân chính ngưu bức, là không cần kêu gào với người khác, ngươi cách ngưu bức còn kém xa lắm, không nên ra mất mặt xấu hổ. Hơn nữa, ta cũng cho rằng ngươi không xứng với Cổ cô nương.
- Ghê tởm!
Cưu Ngô Thích thẹn quá thành giận nói.
- Tiểu tử, ngươi không nên quá đắc ý! Ngươi đắc tội ta, ta có thể bảo chứng, trong Hoàng Đô không có tiệm thuốc nào sẽ bán đan dược cho ngươi, một viên cũng không có!
Sắc mặt của Lăng Hàn không khỏi cổ quái, người này tuyệt nhiên không biết mình mở tiệm thuốc.
Cũng phải, tiệm thuốc nhà mình, vậy thì không phải là bán.
- Ha hả, ta sợ a!
Lăng Hàn cười nói.
Tuy Cưu Ngô Thích cảm giác rất hài lòng, nhưng bản lĩnh tra mặt quan sắc cơ bản vẫn phải có, biết Lăng Hàn là đang nhạo báng mình, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi.
Hừ, lúc tiểu tử này cầm Chân Nguyên Thạch, lại nơi nào cũng mua không được đan dược sẽ biết, đắc tội một vị Đan Sư là sự tình ngu ngốc dường nào!
Hắn nhìn Lăng Hàn và Cổ Linh Thạch, trên mặt cười lạnh.
Cổ Linh Ngọc ở đạo lí đối nhân xử thế là cấp ngu ngốc, nàng hồn nhiên không có phát hiện Lăng Hàn và Cưu Ngô Thích đã đấu đến đao quang kiếm ảnh, tự nhiên dẫn đường, rất nhanh liền đi tới một vườn hoa nhỏ.
- Sư phụ!
Nàng cung kính kêu lên.
Nàng xưng sư phụ mà không phải lão sư, này là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Bất quá, Lăng Hàn có chút mờ mịt, người đâu?
Hoa viên này không lớn, vừa nhìn liền thấy hết, nhưng hắn không nhìn thấy người thứ tư a.
- Tiểu tử, nhìn đi đâu đấy?
Một tiếng quát truyền đến.
Di?
Lăng Hàn cúi đầu xem, chỉ thấy ở trên một đóa hoa cỏ, đang ngồi xếp bằng một nữ tử.
Hoa cỏ mới bây lớn a?
Đây quả thực là một tiểu nhân, chiều cao bất quá vài tấc, cổ quái là, trên lưng nàng còn sinh ra một đôi cánh mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, nhưng phía trên có mạch văn như tơ vàng, cực nhỏ.
Đây là đan viện Phó viện trưởng, sư phụ của Cổ Linh Thạch, Nghiêm Tiểu Huyên?
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.