Chương 2106: Tuyệt đối không phải là người này
Cô Đơn Địa Phi
07/04/2018
Hiện tại hắn vô cùng khó chịu về Bành Hóa Niên. Còn sư tổ cái gì chứ? Lại có thể đẩy hắn vào bên trong hố lửa. Thực sự sư đức đều không có! Đối với đan đạo, hắn vốn chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Bây giờ hắn bất mãn đối với Bành Hóa Niên, tất nhiên càng không có hứng thú đối với đan đạo.
Quế Đức Thủy tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Lồng ngực không ngừng lên xuống. Như thế mà còn nói là không sỉ nhục nữa sao?
Ngươi đã nói sư phụ ta thành sư điệt của một kẻ trẻ tuổi vô danh tiểu tốt, còn có gì sỉ nhục người khác hơn thế nữa sao?
- Ngươi không chỉ nhục sư phụ ta, còn sỉ nhục cả Chư Phong đại sư!
Hắn lớn tiếng kêu lên, hai mắt phun lửa, hóa thành hai đường hỏa diễm dài cả thước.
Đan Sư, tu luyện nhất định là quy tắc hệ hỏa, là cao thủ người người đùa với lửa.
Mọi người vừa nghe, cũng đều gật đầu theo.
Cái mũ này nếu thật sự muốn chụp đến trên đầu Mạc Sương, vậy dù thế nào Mạc lão thất cũng muốn rơi lớp da.
Không phải vậy sao?
Sư thúc của Bành Hóa Niên, đó không phải là sư đệ của Chư Phong đại sư sao?
Đúng là trò đùa quá lớn. Một người trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là sư đệ của Chư Phong đại sư được?
Cho dù ngươi muốn khoác lác, cũng phải khoác lác cho nó đáng tin chứ.
- Cút sang một bên. Ta lười nói nhiều cùng loại nhân vật nhỏ như ngươi!
Mạc Sương lạnh lùng nói. Hắn đường đường là Hoàng giả, tất nhiên xem thường khi dễ loại gà yếu ớt này. Đánh một Đan Sư, truyền đi hắn cũng thấy mất mặt.
Gần như không có ai sẽ đặt Đan Sư cùng võ giả ngang hàng với nhau. Cái gọi là Đan Sư, chính là không có cảnh giới. Chiến lực chỉ là cặn bã.
- Ngươi… ngươi… ngươi…
Quế Đức Thủy chỉ vào Mạc Sương, tay cũng đang run rẩy. Hắn giận dữ xoay người.
Hắn khẳng định đấu không lại Mạc Sương. Nhưng môn hạ Bành Hóa Niên lại có đủ Đan Sư nhị tinh, cường giả Phân Hồn. Mời nhân vật như vậy đứng ra, chí ít trong lúc giao phong cùng Mạc Sương sẽ không rơi xuống hạ phong.
Trong lòng Mạc Sương kiên định. Đừng nói là mời mấy đệ tự môn hạ lớn tuổi của Bành Hóa Niên, cho dù là Bành Hóa Niên đích thân đến thì như thế nào. Nhìn thấy Lăng Hàn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gọi một tiếng sư thúc.
- Mạc lão thất, ngươi lại chơi lớn!
Dương Gia cười nhạo nói.
Hắn lại hoàn toàn không có đồng tình gì với đối phương. Hắn chỉ ước gì đối phương rơi càng nặng càng tốt.
- Ha hả, ai chơi ai còn chưa chắc đâu.
Mạc Sương thản nhiên nói. Lần đánh cược này, hắn thắng chắc. Nếu Bành Hóa Niên thật sự tới gặp mặt, hắn cũng quyết định làm vậy. Lão gia hỏa này lại dám hãm hại hắn?
Dựa vào muội hắn!
- Mau nhìn kìa. Hai người này đã bắt đầu luyện đan.
Có người đột nhiên nói. Điều này làm cho lực chú ý của mọi người đều chuyển qua, tập trung vào trong hai gian phòng tu luyện.
Chỉ có điều, người thường cũng chỉ có thể xem náo nhiệt. Bọn họ đều rất mờ mịt. Bọn họ chỉ cảm thấy thủ pháp của Lăng Hàn và Yến Vĩ đều khiến người ta hoa cả mắt. Nhưng căn bản bọn họ không thể nói rõ được người nào có ưu thế hơn.
Nếu bảo bọn họ đi đánh nhau, được thôi. Nhưng luyện đan lại là phương diện lĩnh vực hoàn toàn khác.
- A, Chư Tử Quân tới!
Có người đột nhiên kêu lên, sau đó nhìn về phía xa kêu lên.
- Chư thiếu, tới đây đi.
Chỉ một hồi, liền thấy một người trẻ tuổi thân cao chân dài đã đi tới. Trên khóe miệng hắn mang theo nụ cười nhạt, có vẻ đầy sự tự tin.
Chư Tử Quân, cháu ruột của Chư Phong đại sư, có thiên phú đan đạo kinh người, hơn nữa còn là đan võ song tu. Bởi vậy, đừng thấy hắn tuổi còn trẻ, nhưng ở trong Quan Hóa Thành lại có danh vọng rất cao.
- Chư thiếu!
Tất cả mọi người đều tới chào hỏi.
- Làm sao vậy?
Chư Tử Quân hỏi. Hắn cảm thấy có chút buồn bực. Những người này gọi mình qua làm gì?
- Hai người này đang so tài luyện đan. Chư thiếu cho chút lời bình đi?
Có người nói.
Chư Tử Quân khẽ nhíu mày. Hắn là thiên tài đan đạo. Mặc dù bây giờ chỉ là Đan Sư nhị tinh. Nhưng ở trên luyện linh lại bước vào tam luyện. Thiên phú như vậy, cho dù là Chư Phong đại sư năm đó, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Lại muốn hắn qua đưa ra lời bình sao?
Ai xứng!
Chỉ có điều, nơi này có rất nhiều Vương giả. Thậm chí là Hoàng giả. Hắn cũng không muốn đắc tội. Bởi vậy hắn đành miễn cưỡng, nói:
- Hai người này đều đang chế luyện đan dược nhị tinh. Đúng rồi, sắp thành công.
Chế luyện tiên đan bình thường cần một tháng. Chế luyện tiên dược, có người nói cần hơn mấy ngàn vạn thậm chí hơn trăm ngàn vạn năm. Mà ở dưới tốc độ tăng nhanh gấp trăm lần, một tháng cũng chì là hơn ba canh giờ. Hiện tại đã qua khoảng gần hai canh giờ. Tất nhiên tiến trình đã quá nửa, sắp kết thúc công việc.
Đan dược nhị tinh!
Bốn chữ này vừa lọt vào tai, tất cả mọi người là thoáng kinh hãi.
Yến Vĩ có thể chế tạo ra đan dược nhị tinh. Điều này không phải là điều ngạc nhiên. Đối phương chính là Đan Sư nhị tinh, luyện không ra đan dược nhị tinh mới là chuyện lạ. Bọn họ kinh ngạc chính là, Lăng Hàn lại có thể luyện ra đan dược nhị tinh.
Gia hỏa kia... Không chỉ thực sự là Đan Sư, hơn nữa còn là cấp bậc nhị tinh.
A!
Khi nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người, Chư Tử Quân thoáng lộ ra một vẻ khinh thường. Thật sự là một đám thường dân. Hắn nói tiếp.
- Đan Sư nhị tinh cũng không có gì đặc biệt hơn người. Điều cuối cùng quyết định một Đan Sư có thể đạt được độ cao nào đó, thật ra là luyện linh.
- Sau khi luyện đan, luyện linh mới là mấu chốt.
Tất cả mọi người liền a một tiếng. Ở trên đan đạo, bọn họ quả thực không có quyền phát ngôn gì. Đây mới là quyền uy của người ta.
- Đúng rồi. Chư thiếu, xin hỏi lệnh tổ Chư đại sư có thể có một vị sư đệ hay không?
Có người hỏi.
Những lời này vừa được thốt ra khỏi miệng, nhất thời khiến cho không ít người dựng lỗ tai lên.
Mọi người cảm thấy thật sự rất hiếu kỳ. Lăng Hàn đến tột cùng có lai lịch thế nào? Danh hiệu sư thúc Bành Hóa Niên này có chút dọa người.
Chư Tử Quân quân lại nhíu mày. Những người này có vấn đề gì sao?
- Theo ta được biết... Không có!
Hắn lắc đầu, cho một câu trả lời phủ định.
Quả nhiên không có.
Trong lòng tất cả mọi người thầm a lên một tiếng. Thật ra điều này mới phù hợp với nhận thức của bọn họ. Chư Phong đại sư làm sao có thể có sư đệ còn trẻ như vậy được?
Hắc hắc, thế này Mạc Sương sẽ thảm rồi.
Trong lòng Dương Gia càng trấn tĩnh. Sau khi hắn biết được Lăng Hàn chính là Đan Sư nhị tinh, trong lòng thật sự có chút hoảng hốt. Hiện tại, ha hả..
Quế Đức Thủy tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Lồng ngực không ngừng lên xuống. Như thế mà còn nói là không sỉ nhục nữa sao?
Ngươi đã nói sư phụ ta thành sư điệt của một kẻ trẻ tuổi vô danh tiểu tốt, còn có gì sỉ nhục người khác hơn thế nữa sao?
- Ngươi không chỉ nhục sư phụ ta, còn sỉ nhục cả Chư Phong đại sư!
Hắn lớn tiếng kêu lên, hai mắt phun lửa, hóa thành hai đường hỏa diễm dài cả thước.
Đan Sư, tu luyện nhất định là quy tắc hệ hỏa, là cao thủ người người đùa với lửa.
Mọi người vừa nghe, cũng đều gật đầu theo.
Cái mũ này nếu thật sự muốn chụp đến trên đầu Mạc Sương, vậy dù thế nào Mạc lão thất cũng muốn rơi lớp da.
Không phải vậy sao?
Sư thúc của Bành Hóa Niên, đó không phải là sư đệ của Chư Phong đại sư sao?
Đúng là trò đùa quá lớn. Một người trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là sư đệ của Chư Phong đại sư được?
Cho dù ngươi muốn khoác lác, cũng phải khoác lác cho nó đáng tin chứ.
- Cút sang một bên. Ta lười nói nhiều cùng loại nhân vật nhỏ như ngươi!
Mạc Sương lạnh lùng nói. Hắn đường đường là Hoàng giả, tất nhiên xem thường khi dễ loại gà yếu ớt này. Đánh một Đan Sư, truyền đi hắn cũng thấy mất mặt.
Gần như không có ai sẽ đặt Đan Sư cùng võ giả ngang hàng với nhau. Cái gọi là Đan Sư, chính là không có cảnh giới. Chiến lực chỉ là cặn bã.
- Ngươi… ngươi… ngươi…
Quế Đức Thủy chỉ vào Mạc Sương, tay cũng đang run rẩy. Hắn giận dữ xoay người.
Hắn khẳng định đấu không lại Mạc Sương. Nhưng môn hạ Bành Hóa Niên lại có đủ Đan Sư nhị tinh, cường giả Phân Hồn. Mời nhân vật như vậy đứng ra, chí ít trong lúc giao phong cùng Mạc Sương sẽ không rơi xuống hạ phong.
Trong lòng Mạc Sương kiên định. Đừng nói là mời mấy đệ tự môn hạ lớn tuổi của Bành Hóa Niên, cho dù là Bành Hóa Niên đích thân đến thì như thế nào. Nhìn thấy Lăng Hàn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gọi một tiếng sư thúc.
- Mạc lão thất, ngươi lại chơi lớn!
Dương Gia cười nhạo nói.
Hắn lại hoàn toàn không có đồng tình gì với đối phương. Hắn chỉ ước gì đối phương rơi càng nặng càng tốt.
- Ha hả, ai chơi ai còn chưa chắc đâu.
Mạc Sương thản nhiên nói. Lần đánh cược này, hắn thắng chắc. Nếu Bành Hóa Niên thật sự tới gặp mặt, hắn cũng quyết định làm vậy. Lão gia hỏa này lại dám hãm hại hắn?
Dựa vào muội hắn!
- Mau nhìn kìa. Hai người này đã bắt đầu luyện đan.
Có người đột nhiên nói. Điều này làm cho lực chú ý của mọi người đều chuyển qua, tập trung vào trong hai gian phòng tu luyện.
Chỉ có điều, người thường cũng chỉ có thể xem náo nhiệt. Bọn họ đều rất mờ mịt. Bọn họ chỉ cảm thấy thủ pháp của Lăng Hàn và Yến Vĩ đều khiến người ta hoa cả mắt. Nhưng căn bản bọn họ không thể nói rõ được người nào có ưu thế hơn.
Nếu bảo bọn họ đi đánh nhau, được thôi. Nhưng luyện đan lại là phương diện lĩnh vực hoàn toàn khác.
- A, Chư Tử Quân tới!
Có người đột nhiên kêu lên, sau đó nhìn về phía xa kêu lên.
- Chư thiếu, tới đây đi.
Chỉ một hồi, liền thấy một người trẻ tuổi thân cao chân dài đã đi tới. Trên khóe miệng hắn mang theo nụ cười nhạt, có vẻ đầy sự tự tin.
Chư Tử Quân, cháu ruột của Chư Phong đại sư, có thiên phú đan đạo kinh người, hơn nữa còn là đan võ song tu. Bởi vậy, đừng thấy hắn tuổi còn trẻ, nhưng ở trong Quan Hóa Thành lại có danh vọng rất cao.
- Chư thiếu!
Tất cả mọi người đều tới chào hỏi.
- Làm sao vậy?
Chư Tử Quân hỏi. Hắn cảm thấy có chút buồn bực. Những người này gọi mình qua làm gì?
- Hai người này đang so tài luyện đan. Chư thiếu cho chút lời bình đi?
Có người nói.
Chư Tử Quân khẽ nhíu mày. Hắn là thiên tài đan đạo. Mặc dù bây giờ chỉ là Đan Sư nhị tinh. Nhưng ở trên luyện linh lại bước vào tam luyện. Thiên phú như vậy, cho dù là Chư Phong đại sư năm đó, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Lại muốn hắn qua đưa ra lời bình sao?
Ai xứng!
Chỉ có điều, nơi này có rất nhiều Vương giả. Thậm chí là Hoàng giả. Hắn cũng không muốn đắc tội. Bởi vậy hắn đành miễn cưỡng, nói:
- Hai người này đều đang chế luyện đan dược nhị tinh. Đúng rồi, sắp thành công.
Chế luyện tiên đan bình thường cần một tháng. Chế luyện tiên dược, có người nói cần hơn mấy ngàn vạn thậm chí hơn trăm ngàn vạn năm. Mà ở dưới tốc độ tăng nhanh gấp trăm lần, một tháng cũng chì là hơn ba canh giờ. Hiện tại đã qua khoảng gần hai canh giờ. Tất nhiên tiến trình đã quá nửa, sắp kết thúc công việc.
Đan dược nhị tinh!
Bốn chữ này vừa lọt vào tai, tất cả mọi người là thoáng kinh hãi.
Yến Vĩ có thể chế tạo ra đan dược nhị tinh. Điều này không phải là điều ngạc nhiên. Đối phương chính là Đan Sư nhị tinh, luyện không ra đan dược nhị tinh mới là chuyện lạ. Bọn họ kinh ngạc chính là, Lăng Hàn lại có thể luyện ra đan dược nhị tinh.
Gia hỏa kia... Không chỉ thực sự là Đan Sư, hơn nữa còn là cấp bậc nhị tinh.
A!
Khi nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người, Chư Tử Quân thoáng lộ ra một vẻ khinh thường. Thật sự là một đám thường dân. Hắn nói tiếp.
- Đan Sư nhị tinh cũng không có gì đặc biệt hơn người. Điều cuối cùng quyết định một Đan Sư có thể đạt được độ cao nào đó, thật ra là luyện linh.
- Sau khi luyện đan, luyện linh mới là mấu chốt.
Tất cả mọi người liền a một tiếng. Ở trên đan đạo, bọn họ quả thực không có quyền phát ngôn gì. Đây mới là quyền uy của người ta.
- Đúng rồi. Chư thiếu, xin hỏi lệnh tổ Chư đại sư có thể có một vị sư đệ hay không?
Có người hỏi.
Những lời này vừa được thốt ra khỏi miệng, nhất thời khiến cho không ít người dựng lỗ tai lên.
Mọi người cảm thấy thật sự rất hiếu kỳ. Lăng Hàn đến tột cùng có lai lịch thế nào? Danh hiệu sư thúc Bành Hóa Niên này có chút dọa người.
Chư Tử Quân quân lại nhíu mày. Những người này có vấn đề gì sao?
- Theo ta được biết... Không có!
Hắn lắc đầu, cho một câu trả lời phủ định.
Quả nhiên không có.
Trong lòng tất cả mọi người thầm a lên một tiếng. Thật ra điều này mới phù hợp với nhận thức của bọn họ. Chư Phong đại sư làm sao có thể có sư đệ còn trẻ như vậy được?
Hắc hắc, thế này Mạc Sương sẽ thảm rồi.
Trong lòng Dương Gia càng trấn tĩnh. Sau khi hắn biết được Lăng Hàn chính là Đan Sư nhị tinh, trong lòng thật sự có chút hoảng hốt. Hiện tại, ha hả..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.