Chương 3179: Vinh Tân Khoan phách lối
Cô Đơn Địa Phi
09/04/2018
Hắn gật gật đầu:
- Ở trong chiến trường vực ngoại, Lăng Hàn xác thực đạt được một viên Thiên Tôn ký hiệu.
Thời điểm nói câu này, trong ánh mắt của hắn có một tia ngoan lệ.
Trong mấy vị Thiên Tôn từ Tiên vực đi ra, lấy Cửu Ngũ thành tựu thấp nhất.
Vô Nhạc ở Tiên vực thiếu chút nữa tu thành Nhị Bộ, đi vào Viêm Sương vị diện, hắn càng nhất phi trùng thiên, trước đây không lâu liền bước vào Tứ Bộ, dù sao Tiên vực tuy nhỏ, nhưng có thể ở Tiên vực tu thành Nhất Bộ, kỳ thật đều là thiên tài tuyệt đỉnh.
Thanh Hỏa cũng chỉ hơi kém, sớm đạt đến Tam Bộ đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá, mà Phong Tình kỳ thật càng thêm bá khí, thế mà tu ra Thiên Tôn ký hiệu thuộc về mình, mặc dù bây giờ tu vi không bằng Vô Nhạc, nhưng nói không chừng đi sau mà tới trước, thành tựu Ngũ Bộ cũng có khả năng.
Duyên Sinh Thiên Tôn trước mắt vừa mới bước vào Tam Bộ, nhưng hắn là từ Tiên Vương cất bước, có thể trong thời gian ngắn như vậy trở thành Thiên Tôn, thiên phú không nghĩ cũng biết.
Nhưng Cửu Ngũ Thiên Tôn thì sao?
Hắn đã sớm bước vào Tam Bộ, nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn một mực cắm ở Tam Bộ sơ kỳ, từ đầu đến cuối không có tiến bộ gì.
So sánh với nhau, hắn ảm đạm phai mờ.
Bây giờ thời cuộc rung chuyển, Cửu Ngũ Thiên Tôn cũng khó có thể chỉ lo thân mình, chỉ có thể hạ mình đầu nhập vào dưới cờ của Vinh Thiên Ngọc. Lúc đầu hắn rất khó có khả năng lại cùng Lăng Hàn sinh ra gặp nhau, nhưng ai có thể nghĩ đến, Vinh Thiên Ngọc cùng Lâm gia kết minh, thế là, hắn cũng may mắn đi theo đoàn đại biểu lần này tới.
Vinh Tân Khoan là đường đệ của Vinh Dương, hắn xa xa không có yêu nghiệt như Vinh Dương, nhưng lưng tựa đại thụ, hắn cũng tu đến tầng chín, làm người tương đối... không coi ai ra gì.
Cửu Ngũ Thiên Tôn đi vào Lâm gia, biết được Lăng Hàn ở phụ cận, hắn liền linh cơ khẽ động, cổ động Vinh Tân Khoan.
Vinh Tân Khoan là tính cách gì?
Hắn hoàn toàn không coi ai ra gì, cho rằng bá phụ là cường giả Lục Bộ, cơ hồ thiên hạ vô địch, hắn tự nhiên không để ai vào mắt.
Tỉ như Lâm gia, Chu gia, Sở gia hắn không dám chọc, nhưng Lăng gia tính là gì? Người mạnh nhất cũng bất quá Nhị Bộ, hắn làm sao để ý, xuất động một Cửu Ngũ Thiên Tôn liền có thể quét ngang.
Hắn muốn đoạt được Thiên Tôn ký hiệu của Lăng Hàn, giao cho Vinh Dương, vỗ mông ngựa của vị biểu ca này, dù sao hắn biết, mình ở trong lòng Vinh Thiên Ngọc tự nhiên kém xa Vinh Dương tít tắp, đương nhiên phải đập tốt mông ngựa của đường ca, nói không chừng có một ngày liền sẽ có Đại Cơ Duyên giáng lâm ở trên người hắn, một cước tiến lên Thiên Tôn?
Thế là, bị Cửu Ngũ Thiên Tôn giật dây, hắn liền đến.
Vinh Tân Khoan hai tay bắt chéo sau lưng, nhanh chân đi ở phía trước, mà Cửu Ngũ Thiên Tôn thì nhắm mắt theo đuôi, từ đầu đến cuối rơi ở phía sau nửa thân, để Vinh Tân Khoan hết sức hài lòng.
Nhưng hắn lại không biết, Thiên Tôn nào không phải ngạo khí trùng thiên, làm sao có thể cúi đầu một tên tầng chín?
Đây chỉ là Cửu Ngũ Thiên Tôn vì lợi dụng hắn mà thôi, dụng ý tự nhiên là để hắn làm chim đầu đàn, lấy Vinh Tân Khoan ngạo mạn lại thêm tính tình của Lăng Hàn, kết quả khẳng định hỏng bét đến cực hạn, nói không chừng cái ngốc bức này sẽ bị oanh sát. Đến lúc đó, Vinh Dương tất nhiên sẽ xuất thủ.
Tứ Bộ Thiên Tôn còn không thể trấn áp Lăng thành nho nhỏ?
Lui một vạn bước mà nói, coi như Vinh Dương không thể giải quyết Lăng thành, vậy chỉ cần hắn ra một chút việc, một vị Lục Bộ nỗi giận... Lăng Hàn tất nhiên là chết chắc.
Vị trí của Lăng Hàn tự nhiên không phải bí mật gì, chỉ cần tùy tiện tìm người hỏi một chút liền biết, bởi vậy Vinh Tân Khoan cùng Cửu Ngũ Thiên Tôn rất nhanh liền tìm được địa phương.
Vinh Tân Khoan lộ ra một nụ cười khinh thường, hắn nhanh chân mà đi, bước về phía cổng.
- Các hạ, ngài muốn tìm ai?
Ngoài cổng Lăng phủ đương nhiên là có thủ vệ, lập tức nhìn Vinh Tân Khoan hỏi. Bởi vì Lăng Hàn ghét nhất cách làm vênh váo hung hăng, bởi vậy hạ nhân Lăng phủ cũng cực kỳ khách khí, không bởi vì trong phủ có ba vị Thiên Tôn liền diễu võ giương oai.
Vinh Tân Khoan lại không bán sổ sách chút nào, hắn tự nhận là chất tử của Lục Bộ Thiên Tôn, trên đời này tất cả mọi người hẳn là cung cung kính kính với hắn, bởi vậy hắn chỉ khinh miệt nhìn thủ vệ một chút, sau đó nói:
- Gọi Lăng Hàn đi ra, quỳ nghênh tiếp bản tọa!
Thủ vệ nghe xong, lập tức giận tím mặt.
Hạ nhân Lăng gia không có thói quen vênh váo hung hăng là không sai, nhưng cũng không có thói quen mặc người cưỡi trên đầu.
Người nào không biết tính tình của Lăng Hàn, chỉ cần người mình không làm sai, hắn sẽ ủng hộ đến cùng, đối đầu ai cũng sẽ không sợ.
Huống chi, lần này là Vinh Tân Khoan mở miệng ô nhục Lăng Hàn, để tên thủ vệ này làm sao có thể không giận?
Hắn lập tức tế ra một thanh trường kích, nhắm đối phương, điềm nhiên nói:
- Lập tức nói xin lỗi, thu hồi lời vừa rồi!
- Gia đinh nho nhỏ, cũng dám hô quát bản tọa?
Vinh Tân Khoan xùy nói, hắn vươn tay trấn về phía thủ vệ.
Thủ vệ kia vội vàng phản kích, nhưng hắn chỉ là Thăng Nguyên cảnh, làm sao có thể địch nổi tầng chín?
Ba, lực lượng của Vinh Tân Khoan hóa thành một bàn tay lớn màu xanh, đã bắt lấy tên thủ vệ kia.
- Cầu xin tha thứ, có thể thả ngươi một con đường sống!
Vinh Tân Khoan ngạo nghễ nói.
- Phi!
Thủ vệ kia lại phun về phía Vinh Tân Khoan, chỉ là cái này làm sao có thể phun đến trên người Vinh Tân Khoan, bị một đạo quang thuẫn hộ thể ngăn cản.
- Muốn chết!
Vinh Tân Khoan nhíu mày, sát khí bốn phía, tâm niệm vừa động, bàn tay lớn màu xanh lập tức xiết chặt, ba, tên thủ vệ kia lập tức bị bóp nát, hóa thành huyết thủy.
- Phế vật không biết lượng sức!
Hắn khinh thường nói, nhanh chân đi về phía đại môn.
- Người nào, lại dám hành hung ở Lăng phủ!
Một người bay vụt rơi xuống.
Vinh Tân Khoan nhìn thoáng qua, nói:
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Hắn gặp qua bộ dáng của Lăng Hàn, chính là bộ dáng trước mặt này, chỉ là... tu vi đối phương nhìn qua cũng chỉ có tầng chín a.
- Ta chính là Lăng Hỏa!
Người này nói, ánh mắt của hắn đảo qua, lập tức phát hiện huyết thủy của tên thủ vệ kia còn không có hoàn toàn rơi xuống. Ánh mắt của hắn ngưng tụ, có chút cảm ứng, đã bắt được tàn hồn của tên thủ vệ kia, trước đó chuyện gì xảy ra toàn bộ hiển hiện ở trong thức hải.
Hắn không khỏi giận dữ, người này chạy đến Lăng gia, không phân xanh đỏ trắng đen liền giết người, đây là phách lối cỡ nào?
- Ở trong chiến trường vực ngoại, Lăng Hàn xác thực đạt được một viên Thiên Tôn ký hiệu.
Thời điểm nói câu này, trong ánh mắt của hắn có một tia ngoan lệ.
Trong mấy vị Thiên Tôn từ Tiên vực đi ra, lấy Cửu Ngũ thành tựu thấp nhất.
Vô Nhạc ở Tiên vực thiếu chút nữa tu thành Nhị Bộ, đi vào Viêm Sương vị diện, hắn càng nhất phi trùng thiên, trước đây không lâu liền bước vào Tứ Bộ, dù sao Tiên vực tuy nhỏ, nhưng có thể ở Tiên vực tu thành Nhất Bộ, kỳ thật đều là thiên tài tuyệt đỉnh.
Thanh Hỏa cũng chỉ hơi kém, sớm đạt đến Tam Bộ đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá, mà Phong Tình kỳ thật càng thêm bá khí, thế mà tu ra Thiên Tôn ký hiệu thuộc về mình, mặc dù bây giờ tu vi không bằng Vô Nhạc, nhưng nói không chừng đi sau mà tới trước, thành tựu Ngũ Bộ cũng có khả năng.
Duyên Sinh Thiên Tôn trước mắt vừa mới bước vào Tam Bộ, nhưng hắn là từ Tiên Vương cất bước, có thể trong thời gian ngắn như vậy trở thành Thiên Tôn, thiên phú không nghĩ cũng biết.
Nhưng Cửu Ngũ Thiên Tôn thì sao?
Hắn đã sớm bước vào Tam Bộ, nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn một mực cắm ở Tam Bộ sơ kỳ, từ đầu đến cuối không có tiến bộ gì.
So sánh với nhau, hắn ảm đạm phai mờ.
Bây giờ thời cuộc rung chuyển, Cửu Ngũ Thiên Tôn cũng khó có thể chỉ lo thân mình, chỉ có thể hạ mình đầu nhập vào dưới cờ của Vinh Thiên Ngọc. Lúc đầu hắn rất khó có khả năng lại cùng Lăng Hàn sinh ra gặp nhau, nhưng ai có thể nghĩ đến, Vinh Thiên Ngọc cùng Lâm gia kết minh, thế là, hắn cũng may mắn đi theo đoàn đại biểu lần này tới.
Vinh Tân Khoan là đường đệ của Vinh Dương, hắn xa xa không có yêu nghiệt như Vinh Dương, nhưng lưng tựa đại thụ, hắn cũng tu đến tầng chín, làm người tương đối... không coi ai ra gì.
Cửu Ngũ Thiên Tôn đi vào Lâm gia, biết được Lăng Hàn ở phụ cận, hắn liền linh cơ khẽ động, cổ động Vinh Tân Khoan.
Vinh Tân Khoan là tính cách gì?
Hắn hoàn toàn không coi ai ra gì, cho rằng bá phụ là cường giả Lục Bộ, cơ hồ thiên hạ vô địch, hắn tự nhiên không để ai vào mắt.
Tỉ như Lâm gia, Chu gia, Sở gia hắn không dám chọc, nhưng Lăng gia tính là gì? Người mạnh nhất cũng bất quá Nhị Bộ, hắn làm sao để ý, xuất động một Cửu Ngũ Thiên Tôn liền có thể quét ngang.
Hắn muốn đoạt được Thiên Tôn ký hiệu của Lăng Hàn, giao cho Vinh Dương, vỗ mông ngựa của vị biểu ca này, dù sao hắn biết, mình ở trong lòng Vinh Thiên Ngọc tự nhiên kém xa Vinh Dương tít tắp, đương nhiên phải đập tốt mông ngựa của đường ca, nói không chừng có một ngày liền sẽ có Đại Cơ Duyên giáng lâm ở trên người hắn, một cước tiến lên Thiên Tôn?
Thế là, bị Cửu Ngũ Thiên Tôn giật dây, hắn liền đến.
Vinh Tân Khoan hai tay bắt chéo sau lưng, nhanh chân đi ở phía trước, mà Cửu Ngũ Thiên Tôn thì nhắm mắt theo đuôi, từ đầu đến cuối rơi ở phía sau nửa thân, để Vinh Tân Khoan hết sức hài lòng.
Nhưng hắn lại không biết, Thiên Tôn nào không phải ngạo khí trùng thiên, làm sao có thể cúi đầu một tên tầng chín?
Đây chỉ là Cửu Ngũ Thiên Tôn vì lợi dụng hắn mà thôi, dụng ý tự nhiên là để hắn làm chim đầu đàn, lấy Vinh Tân Khoan ngạo mạn lại thêm tính tình của Lăng Hàn, kết quả khẳng định hỏng bét đến cực hạn, nói không chừng cái ngốc bức này sẽ bị oanh sát. Đến lúc đó, Vinh Dương tất nhiên sẽ xuất thủ.
Tứ Bộ Thiên Tôn còn không thể trấn áp Lăng thành nho nhỏ?
Lui một vạn bước mà nói, coi như Vinh Dương không thể giải quyết Lăng thành, vậy chỉ cần hắn ra một chút việc, một vị Lục Bộ nỗi giận... Lăng Hàn tất nhiên là chết chắc.
Vị trí của Lăng Hàn tự nhiên không phải bí mật gì, chỉ cần tùy tiện tìm người hỏi một chút liền biết, bởi vậy Vinh Tân Khoan cùng Cửu Ngũ Thiên Tôn rất nhanh liền tìm được địa phương.
Vinh Tân Khoan lộ ra một nụ cười khinh thường, hắn nhanh chân mà đi, bước về phía cổng.
- Các hạ, ngài muốn tìm ai?
Ngoài cổng Lăng phủ đương nhiên là có thủ vệ, lập tức nhìn Vinh Tân Khoan hỏi. Bởi vì Lăng Hàn ghét nhất cách làm vênh váo hung hăng, bởi vậy hạ nhân Lăng phủ cũng cực kỳ khách khí, không bởi vì trong phủ có ba vị Thiên Tôn liền diễu võ giương oai.
Vinh Tân Khoan lại không bán sổ sách chút nào, hắn tự nhận là chất tử của Lục Bộ Thiên Tôn, trên đời này tất cả mọi người hẳn là cung cung kính kính với hắn, bởi vậy hắn chỉ khinh miệt nhìn thủ vệ một chút, sau đó nói:
- Gọi Lăng Hàn đi ra, quỳ nghênh tiếp bản tọa!
Thủ vệ nghe xong, lập tức giận tím mặt.
Hạ nhân Lăng gia không có thói quen vênh váo hung hăng là không sai, nhưng cũng không có thói quen mặc người cưỡi trên đầu.
Người nào không biết tính tình của Lăng Hàn, chỉ cần người mình không làm sai, hắn sẽ ủng hộ đến cùng, đối đầu ai cũng sẽ không sợ.
Huống chi, lần này là Vinh Tân Khoan mở miệng ô nhục Lăng Hàn, để tên thủ vệ này làm sao có thể không giận?
Hắn lập tức tế ra một thanh trường kích, nhắm đối phương, điềm nhiên nói:
- Lập tức nói xin lỗi, thu hồi lời vừa rồi!
- Gia đinh nho nhỏ, cũng dám hô quát bản tọa?
Vinh Tân Khoan xùy nói, hắn vươn tay trấn về phía thủ vệ.
Thủ vệ kia vội vàng phản kích, nhưng hắn chỉ là Thăng Nguyên cảnh, làm sao có thể địch nổi tầng chín?
Ba, lực lượng của Vinh Tân Khoan hóa thành một bàn tay lớn màu xanh, đã bắt lấy tên thủ vệ kia.
- Cầu xin tha thứ, có thể thả ngươi một con đường sống!
Vinh Tân Khoan ngạo nghễ nói.
- Phi!
Thủ vệ kia lại phun về phía Vinh Tân Khoan, chỉ là cái này làm sao có thể phun đến trên người Vinh Tân Khoan, bị một đạo quang thuẫn hộ thể ngăn cản.
- Muốn chết!
Vinh Tân Khoan nhíu mày, sát khí bốn phía, tâm niệm vừa động, bàn tay lớn màu xanh lập tức xiết chặt, ba, tên thủ vệ kia lập tức bị bóp nát, hóa thành huyết thủy.
- Phế vật không biết lượng sức!
Hắn khinh thường nói, nhanh chân đi về phía đại môn.
- Người nào, lại dám hành hung ở Lăng phủ!
Một người bay vụt rơi xuống.
Vinh Tân Khoan nhìn thoáng qua, nói:
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Hắn gặp qua bộ dáng của Lăng Hàn, chính là bộ dáng trước mặt này, chỉ là... tu vi đối phương nhìn qua cũng chỉ có tầng chín a.
- Ta chính là Lăng Hỏa!
Người này nói, ánh mắt của hắn đảo qua, lập tức phát hiện huyết thủy của tên thủ vệ kia còn không có hoàn toàn rơi xuống. Ánh mắt của hắn ngưng tụ, có chút cảm ứng, đã bắt được tàn hồn của tên thủ vệ kia, trước đó chuyện gì xảy ra toàn bộ hiển hiện ở trong thức hải.
Hắn không khỏi giận dữ, người này chạy đến Lăng gia, không phân xanh đỏ trắng đen liền giết người, đây là phách lối cỡ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.