Chương 178: Bôi thuốc kiều diễm!
Vũ Phong
04/05/2022
Đám Man Thú cũng theo sát đứng ở sau lưng Tô Dật, nhìn thiếu nữ, trong ánh mắt lộ ra cảnh cáo.
Nhìn thấy Tô Dật quay lại, trong mắt thiếu nữ lấp lóe ánh sáng, khuôn mặt lộ ra ý cười:
- Chúng ta giao dịch được không?
Tô Dật sờ cằm suy nghĩ, nhìn thiếu nữ hỏi:
- Giao dịch gì.
- Ta cần trị thương khôi phục mấy ngày, ngươi giúp ta hộ pháp, đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm bảo địa, đạt được bảo vật hết thảy chia năm năm, như thế nào?
Thiếu nữ nhìn Tô Dật, đôi mắt to xinh đẹp, khí chất rung động lòng người.
- Chờ ngươi khôi phục, sau đó thừa cơ đối phó ta, hoặc ngươi chạy thật nhanh, tự mình đi tìm bảo bối, ta có thể làm gì ngươi!
Tô Dật cười nhạt, đối mặt nữ nhân này, không thể không phòng, nữ nhân này không có chuyện gì là làm không được.
- Sau lưng ngươi có nhiều Man Thú Yêu Linh cảnh như vậy, ta cũng không đối phó được, hà tất sợ ta đối phó ngươi, hẳn là ta sợ ngươi đối phó ta mới đúng, ta còn sợ đến lúc đó ngươi sẽ nuốt bảo vật một mình.
- Mặt khác, ngươi có nhiều Man Thú như vậy, ta muốn chạy sợ là cũng chạy không thoát, ta xác thực không cách nào cho ngươi cam đoan, nhưng ta thề, đến lúc đó tuyệt đối sẽ mang ngươi đi, nếu như ngươi tin tưởng, chờ ta trị thương mấy ngày, chúng ta lại cùng đi tầm bảo, nếu không tin, vậy chúng ta mỗi người đi một ngả!
Thiếu nữ mở miệng, thần sắc kiên định.
Tô Dật suy nghĩ, nhìn thiếu nữ, không dám khẳng định đối phương nói là thật hay giả.
Nhưng thiếu nữ này xuất hiện ở trong Man Yêu Đại Hạp Cốc lâu như vậy, vẫn đơn độc một người, xác thực có chút không bình thường, khẳng định là có mục đích gì đó.
Mà trọng bảo vượt quá tưởng tượng kia, trong lòng Tô Dật không có hứng thú là khẳng định không thể nào.
- Thành giao, có điều nếu ngươi dám gạt ta, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận!
Tô Dật suy nghĩ một lát, cuối cùng nhìn thiếu nữ gật đầu nói.
Tuy thực lực của nữ nhân này rất mạnh, có điều Tô Dật suy nghĩ, hiện tại bên cạnh mình có đám thú Hoàng Kim Mãng, xác thực đủ để đối phó thiếu nữ này.
- Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không lừa ngươi, nói thế nào ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta.
Thấy Tô Dật gật đầu, thiếu nữ lộ ra ý cười, môi son khẽ mở, trông cực kỳ dụ hoặc hỏi:
- Ta còn không biết ngươi tên gì?
- Dịch Túc.
Tô Dật nói.
- Ta tên Mạc Nguyệt.
Mạc Nguyệt hé miệng cười nói, rất rung động lòng người.
- Ngươi trị thương trước đi.
Tô Dật gật đầu nói.
- Đúng rồi, Túi Không Gian trên người ta hẳn ở trong tay ngươi đi, bên trong tất cả mọi thứ đều cho ngươi, nhưng một số y phục và đồ dùng của nữ nhân, có thể trả lại cho ta không, nếu như ngươi muốn lưu lại làm kỷ niệm, hôm nào ta có thể đưa ngươi một ít, ngươi muốn nội y của ta cũng không có gì.
Mạc Nguyệt nhìn Tô Dật, con ngươi mang theo ý cười, môi son vui vẻ cười đùa, giống như cố ý trêu chọc, cực kỳ mê người.
- Ma nữ này từ đâu tới a.
Tô Dật âm thầm nhíu mày, nhưng thần sắc không thay đổi.
- Trả lại cho ngươi, nội y thì thôi, ta không có hứng thú.
Tô Dật ném Túi Không Gian qua, từ tốn nói.
- Cám ơn.
Mạc Nguyệt cười một tiếng, nhìn Tô Dật nháy mắt mấy cái, lông mi vểnh lên, con ngươi lóe sáng:
- Thuốc ngươi bôi cho ta còn không, ta cảm giác hiệu quả không tệ.
- Còn có một ít.
Tô Dật gật đầu.
- Vậy phiền phức ngươi thoa cho ta một chút, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, giúp người giúp đến cùng nha.
Mạc Nguyệt cười nói, lộ ra vẻ đẹp không sao tả xiết.
Vẻ đẹp kia, để Tô Dật cũng có chút thất thần.
Nữ nhân này, tuổi còn nhỏ đã làm vô số mỹ nữ ảm đạm phai mờ, giống như ma nữ, lại như Tinh Linh.
Nói xong Mạc Nguyệt quay người, nhẹ nhàng dựa vào trên tảng đá, hai chân thon dài thẳng tắp, đường cong mê người, bộ dáng lười biếng, rõ ràng còn có vẻ ngây ngô, nhưng đã dụ hoặc chúng sinh.
- Cô...
Chẳng biết tại sao, cổ họng Tô Dật nóng hổi, âm thầm nuốt nước miếng.
Thời điểm nữ nhân này trở mặt như là ma nữ, huyết sát vô tình, vô cùng độc ác.
Nhưng giờ phút này lại dụ hoặc tự nhiên, giống như không dính khói lửa trần gian, hai loại khí chất khác biệt lại hòa vào làm một.
- Thế nào, còn sợ ta ra tay với ngươi sao, ta đánh không lại những Man Thú kia.
Mạc Nguyệt nằm nghiêng, cổ tay trắng nhẹ giơ, quần áo vỡ vụn bị xốc lên một chút, lộ ra vết thương chảy máu, mi hơi nhíu, không quay đầu lại nói.
Tô Dật sững sờ nhìn Mạc Nguyệt, do dự một chút, rõ ràng là không muốn đi, nhưng bàn chân lại giống như không nghe sai khiến.
Đến bên người Mạc Nguyệt, Tô Dật âm thầm cảnh giác, lau sạch sẽ vết máu trên lưng.
- Ừm ân...
Mạc Nguyệt nằm nghiêng, tuy Tô Dật lau rất nhẹ, nhưng phía sau vẫn cực kỳ đau nhức, không khỏi chau mày, thấp giọng hừ nhẹ.
Loại thanh âm này rơi vào trong tai Tô Dật, lại làm hắn nhíu mày.
Thanh âm này tự dưng để hắn miệng đắng lưỡi khô, trong thân thể như có lửa bốc cháy lên.
- Ừm ân...
Mạc Nguyệt không cảm giác được Tô Dật dị dạng, thấp giọng hừ hừ.
Qua một lúc tư thái rung động lòng người kia còn hơi uốn éo, thân eo khẽ nhúc nhích, tư thái càng thêm bay bổng mê người.
Tô Dật gần trong gang tấc, lại ở tuổi tác huyết khí phương cương, đụng phải một ma nữ như vậy, coi như là số khổ.
- Ngươi có thể đừng kêu không!
Tô Dật rốt cục nhịn không được, nói với Mạc Nguyệt.
- Vậy ngươi nhẹ chút, hơi đau.
Mạc Nguyệt khẽ nói, ngữ khí cũng uể oải.
- Ta đã rất nhẹ.
Tô Dật lật liếc mắt, lau càng thêm nhẹ.
Sau khi lau sạch, Tô Dật phát hiện trên lưng Mạc Nguyệt đã tốt không sai biệt lắm, chỉ là vừa rồi đột nhiên công kích, bị xé rách một ít, chảy ra chút máu mà thôi.
Móc ra dược liệu, thông thạo nghiền thành phấn, Tô Dật thoa lên trên lưng Mạc Nguyệt.
- Ừm ân...
Thuốc bột này mang theo chút kích thích, thoa lên vết thương để Mạc Nguyệt nhíu mày, khẽ cắn môi son, trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ.
Trọng yếu nhất là, hai chân ma nữ này thỉnh thoảng ép chặt, vòng eo uốn éo, trên người có mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập, lao thẳng vào trong mũi Tô Dật.
- Nhịn xuống!
Tình cảnh như vậy, cơ hồ để Tô Dật nhịn không được, sắc mặt đỏ ửng, bụng dưới đã sớm nhiệt hỏa hừng hực, nhưng cưỡng ép nhẫn nại.
- Được rồi.
Đắp thuốc xong, Tô Dật vội vàng đứng dậy rời đi, nếu như ở tiếp nữa, sợ là thật không nhịn được.
- Ngươi ở trên lưng ta thoa lâu như vậy, mấy lần trước còn thừa dịp ta không chú ý thoa, có cảm giác gì hay không?
Thoa thuốc xong, Mạc Nguyệt nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo áo phía sau lên, nhìn Tô Dật, mắt to nháy nháy, mỉm cười hỏi.
Nhìn thấy Tô Dật quay lại, trong mắt thiếu nữ lấp lóe ánh sáng, khuôn mặt lộ ra ý cười:
- Chúng ta giao dịch được không?
Tô Dật sờ cằm suy nghĩ, nhìn thiếu nữ hỏi:
- Giao dịch gì.
- Ta cần trị thương khôi phục mấy ngày, ngươi giúp ta hộ pháp, đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm bảo địa, đạt được bảo vật hết thảy chia năm năm, như thế nào?
Thiếu nữ nhìn Tô Dật, đôi mắt to xinh đẹp, khí chất rung động lòng người.
- Chờ ngươi khôi phục, sau đó thừa cơ đối phó ta, hoặc ngươi chạy thật nhanh, tự mình đi tìm bảo bối, ta có thể làm gì ngươi!
Tô Dật cười nhạt, đối mặt nữ nhân này, không thể không phòng, nữ nhân này không có chuyện gì là làm không được.
- Sau lưng ngươi có nhiều Man Thú Yêu Linh cảnh như vậy, ta cũng không đối phó được, hà tất sợ ta đối phó ngươi, hẳn là ta sợ ngươi đối phó ta mới đúng, ta còn sợ đến lúc đó ngươi sẽ nuốt bảo vật một mình.
- Mặt khác, ngươi có nhiều Man Thú như vậy, ta muốn chạy sợ là cũng chạy không thoát, ta xác thực không cách nào cho ngươi cam đoan, nhưng ta thề, đến lúc đó tuyệt đối sẽ mang ngươi đi, nếu như ngươi tin tưởng, chờ ta trị thương mấy ngày, chúng ta lại cùng đi tầm bảo, nếu không tin, vậy chúng ta mỗi người đi một ngả!
Thiếu nữ mở miệng, thần sắc kiên định.
Tô Dật suy nghĩ, nhìn thiếu nữ, không dám khẳng định đối phương nói là thật hay giả.
Nhưng thiếu nữ này xuất hiện ở trong Man Yêu Đại Hạp Cốc lâu như vậy, vẫn đơn độc một người, xác thực có chút không bình thường, khẳng định là có mục đích gì đó.
Mà trọng bảo vượt quá tưởng tượng kia, trong lòng Tô Dật không có hứng thú là khẳng định không thể nào.
- Thành giao, có điều nếu ngươi dám gạt ta, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận!
Tô Dật suy nghĩ một lát, cuối cùng nhìn thiếu nữ gật đầu nói.
Tuy thực lực của nữ nhân này rất mạnh, có điều Tô Dật suy nghĩ, hiện tại bên cạnh mình có đám thú Hoàng Kim Mãng, xác thực đủ để đối phó thiếu nữ này.
- Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không lừa ngươi, nói thế nào ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta.
Thấy Tô Dật gật đầu, thiếu nữ lộ ra ý cười, môi son khẽ mở, trông cực kỳ dụ hoặc hỏi:
- Ta còn không biết ngươi tên gì?
- Dịch Túc.
Tô Dật nói.
- Ta tên Mạc Nguyệt.
Mạc Nguyệt hé miệng cười nói, rất rung động lòng người.
- Ngươi trị thương trước đi.
Tô Dật gật đầu nói.
- Đúng rồi, Túi Không Gian trên người ta hẳn ở trong tay ngươi đi, bên trong tất cả mọi thứ đều cho ngươi, nhưng một số y phục và đồ dùng của nữ nhân, có thể trả lại cho ta không, nếu như ngươi muốn lưu lại làm kỷ niệm, hôm nào ta có thể đưa ngươi một ít, ngươi muốn nội y của ta cũng không có gì.
Mạc Nguyệt nhìn Tô Dật, con ngươi mang theo ý cười, môi son vui vẻ cười đùa, giống như cố ý trêu chọc, cực kỳ mê người.
- Ma nữ này từ đâu tới a.
Tô Dật âm thầm nhíu mày, nhưng thần sắc không thay đổi.
- Trả lại cho ngươi, nội y thì thôi, ta không có hứng thú.
Tô Dật ném Túi Không Gian qua, từ tốn nói.
- Cám ơn.
Mạc Nguyệt cười một tiếng, nhìn Tô Dật nháy mắt mấy cái, lông mi vểnh lên, con ngươi lóe sáng:
- Thuốc ngươi bôi cho ta còn không, ta cảm giác hiệu quả không tệ.
- Còn có một ít.
Tô Dật gật đầu.
- Vậy phiền phức ngươi thoa cho ta một chút, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, giúp người giúp đến cùng nha.
Mạc Nguyệt cười nói, lộ ra vẻ đẹp không sao tả xiết.
Vẻ đẹp kia, để Tô Dật cũng có chút thất thần.
Nữ nhân này, tuổi còn nhỏ đã làm vô số mỹ nữ ảm đạm phai mờ, giống như ma nữ, lại như Tinh Linh.
Nói xong Mạc Nguyệt quay người, nhẹ nhàng dựa vào trên tảng đá, hai chân thon dài thẳng tắp, đường cong mê người, bộ dáng lười biếng, rõ ràng còn có vẻ ngây ngô, nhưng đã dụ hoặc chúng sinh.
- Cô...
Chẳng biết tại sao, cổ họng Tô Dật nóng hổi, âm thầm nuốt nước miếng.
Thời điểm nữ nhân này trở mặt như là ma nữ, huyết sát vô tình, vô cùng độc ác.
Nhưng giờ phút này lại dụ hoặc tự nhiên, giống như không dính khói lửa trần gian, hai loại khí chất khác biệt lại hòa vào làm một.
- Thế nào, còn sợ ta ra tay với ngươi sao, ta đánh không lại những Man Thú kia.
Mạc Nguyệt nằm nghiêng, cổ tay trắng nhẹ giơ, quần áo vỡ vụn bị xốc lên một chút, lộ ra vết thương chảy máu, mi hơi nhíu, không quay đầu lại nói.
Tô Dật sững sờ nhìn Mạc Nguyệt, do dự một chút, rõ ràng là không muốn đi, nhưng bàn chân lại giống như không nghe sai khiến.
Đến bên người Mạc Nguyệt, Tô Dật âm thầm cảnh giác, lau sạch sẽ vết máu trên lưng.
- Ừm ân...
Mạc Nguyệt nằm nghiêng, tuy Tô Dật lau rất nhẹ, nhưng phía sau vẫn cực kỳ đau nhức, không khỏi chau mày, thấp giọng hừ nhẹ.
Loại thanh âm này rơi vào trong tai Tô Dật, lại làm hắn nhíu mày.
Thanh âm này tự dưng để hắn miệng đắng lưỡi khô, trong thân thể như có lửa bốc cháy lên.
- Ừm ân...
Mạc Nguyệt không cảm giác được Tô Dật dị dạng, thấp giọng hừ hừ.
Qua một lúc tư thái rung động lòng người kia còn hơi uốn éo, thân eo khẽ nhúc nhích, tư thái càng thêm bay bổng mê người.
Tô Dật gần trong gang tấc, lại ở tuổi tác huyết khí phương cương, đụng phải một ma nữ như vậy, coi như là số khổ.
- Ngươi có thể đừng kêu không!
Tô Dật rốt cục nhịn không được, nói với Mạc Nguyệt.
- Vậy ngươi nhẹ chút, hơi đau.
Mạc Nguyệt khẽ nói, ngữ khí cũng uể oải.
- Ta đã rất nhẹ.
Tô Dật lật liếc mắt, lau càng thêm nhẹ.
Sau khi lau sạch, Tô Dật phát hiện trên lưng Mạc Nguyệt đã tốt không sai biệt lắm, chỉ là vừa rồi đột nhiên công kích, bị xé rách một ít, chảy ra chút máu mà thôi.
Móc ra dược liệu, thông thạo nghiền thành phấn, Tô Dật thoa lên trên lưng Mạc Nguyệt.
- Ừm ân...
Thuốc bột này mang theo chút kích thích, thoa lên vết thương để Mạc Nguyệt nhíu mày, khẽ cắn môi son, trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ.
Trọng yếu nhất là, hai chân ma nữ này thỉnh thoảng ép chặt, vòng eo uốn éo, trên người có mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập, lao thẳng vào trong mũi Tô Dật.
- Nhịn xuống!
Tình cảnh như vậy, cơ hồ để Tô Dật nhịn không được, sắc mặt đỏ ửng, bụng dưới đã sớm nhiệt hỏa hừng hực, nhưng cưỡng ép nhẫn nại.
- Được rồi.
Đắp thuốc xong, Tô Dật vội vàng đứng dậy rời đi, nếu như ở tiếp nữa, sợ là thật không nhịn được.
- Ngươi ở trên lưng ta thoa lâu như vậy, mấy lần trước còn thừa dịp ta không chú ý thoa, có cảm giác gì hay không?
Thoa thuốc xong, Mạc Nguyệt nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo áo phía sau lên, nhìn Tô Dật, mắt to nháy nháy, mỉm cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.