Chương 123: Chủ động xuất kích!
Vũ Phong
25/06/2021
- Ngươi, hạ lưu vô sỉ…
Nghe Tô Dật nói, Dịch Vân yêu kiều mắng, nhưng lại vội vàng móc ra Túi Không Gian ở trong ngực.
- Hai tiểu cô nương như hoa như ngọc, nếu như rơi vào tay những người kia, mới biết cái gì là hạ lưu vô sỉ chính thức.
Tô Dật bĩu môi, mình cái gì cũng không có làm, sao lại thành hạ lưu vô sỉ.
- Cho ngươi!
Bích Linh cắn răng, vứt Túi Không Gian cho Tô Dật.
Nàng làm sao cũng không tin Tô Dật nói, người của tiểu đội mạo hiểm kia, tuyệt đối không phải đồng bọn của thiếu niên này.
Ngược lại, tiểu đội mạo hiểm kia và tên này có đại thù, song phương đều bị hắn lợi dụng, quá âm hiểm xảo trá rồi.
- Cho ngươi.
Dịch Vân không chần chờ, giống như thật sợ tiểu tử này sẽ giao mình cho tiểu đội mạo hiểm kia, vội vàng vứt Túi Không Gian cho Tô Dật.
- Hắc hắc...
Tiếp nhận hai Túi Không Gian, Tô Dật hài lòng cười một tiếng, không chút khách khí thu vào trong ngực, nhặt lên bảo kiếm của đám người Quách Diễm.
Ba thanh bảo kiếm này vừa nhìn liền biết bất phàm, giá trị hẳn không nhỏ, Tô Dật cũng không muốn buông tha.
Trơ mắt nhìn hết thảy, trong mắt đám người Quách Diễm muốn toát ra lửa.
Nhưng giờ phút này bọn họ lại không có biện pháp, bọn họ trọng thương đến tình trạng không còn sức tái chiến, ngay cả đứng lên cũng cố sức.
- Không có ăn không có mặc, tự có địch nhân đưa tới cửa, không có súng không có pháo, đồ vật của địch nhân chính là của chúng ta, dù cho núi cao nước sâu...
Tô Dật khiêng đao hát tiểu khúc, tâm tình rất tốt, phất tay chào tạm biệt, sau đó nghênh ngang rời đi, lưu cho năm người một bóng lưng nhớ mãi không quên.
- Gia hỏa này thật đặc biệt, chỉ là có chút đáng ghét.
Dịch Vân thì thào nói, thiếu niên này, không giống bất luận kẻ nào mà nàng gặp qua.
- Bích Linh sư tỷ, vừa rồi có phải chúng ta bị cướp hay không?
Lúc này Dịch Vân mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Bích Linh, trong mắt có chút mờ mịt.
…
Tô Dật hát tiểu khúc, tâm tình vui vẻ, thu hoạch không nhỏ a.
Năm cái Túi Không Gian, xem chừng sẽ có không ít đồ tốt, nhưng Tô Dật không có vội mở ra.
- Tiểu đội mạo hiểm và mấy người kia sống mái với nhau, đã là nhóm thứ hai...
Tô Dật không có chủ quan, trong đầu đang tính toán, lấy tu vi của năm thiếu niên thiếu nữ kia, nhóm đầu tiên không có khả năng để năm người chật vật như vậy, cho nên khẳng định là gặp phải nhóm thứ hai, sau đó ác chiến.
Dù sao lúc trước mình giết đại hán Nguyên Huyền cảnh nhị trọng, đối phương đã bắn đạn tín hiệu.
- Ôm cây đợi thỏ, tiêu diệt từng bộ phận, cùng bọn họ chơi đùa một trận mới được!
Tô Dật đã có chủ ý, từ tin tức biết được, hắn đối với tiểu đội mạo hiểm kia cũng không có gì quá lo lắng.
Quả nhiên, thời điểm hoàng hôn, Tô Dật phát hiện nhân viên tìm kiếm của tiểu đội mạo hiểm.
Bốn người kia nhìn thấy Tô Dật, sau khi sững sờ liền lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, muốn phát ra đạn tín hiệu.
- Chít chít!
Nhưng thời điểm bọn hắn muốn bắn đạn tín hiệu gọi người, trên bầu trời có thanh âm tê minh truyền ra, người kia còn chưa lấy lại tinh thần, một cỗ kình phong đáng sợ bao phủ, cát bay đá chạy, đầu lâu lập tức bị bóp thành huyết tương.
- Ngao...
Một con Đại Viên trắng như tuyết xuất hiện, bàn tay to lớn vỗ xuống, một người bị đập thành mưa máu.
Hai Man Thú xuất hiện, khí tức hung hãn đáng sợ.
Hai người còn lại không ngừng run rẩy, chân như nhũn ra, ánh mắt đờ đẫn, kém chút co quắp ngã xuống đất.
- Xoẹt...
Bóng người như điện, kéo ra vô số tàn ảnh, có đao quang lấp lóe, trên cổ hai đại hán có huyết vụ dâng lên, thân thể ngã xuống đất.
Bốn người đều có kinh nghiệm lão luyện, ở trong Man Yêu Sâm Lâm thời gian rất dài, trải qua vô số chiến đấu đổ máu, nhưng không chịu nổi biến cố quá nhanh, bị hai Man Thú đột nhiên xuất hiện dọa hồn phi phách tán, sau đó bị chúng miểu sát.
Lau đi vết máu trên đại đao, Tô Dật liếc nhìn thi thể trên đất, trong mắt lấp lóe hàn quang:
- Nhớ mãi không quên ta như thế, vậy từ bây giờ bắt đầu, ta sẽ chủ động xuất kích, cùng các ngươi chơi đến chết mới thôi!
Sau ba canh giờ.
Sâu trong rừng cây, ba bộ thi thể máu thịt be bét, đại đao nhỏ máu, khóe miệng Tô Dật cười lạnh.
Ngày thứ hai, đêm.
Tối nay sao sáng trăng mờ, dưới bóng đêm ảm đạm, dãy núi âm u.
Ầm!
- Bành bành bành!
Trong dãy núi truyền ra âm thanh trầm đục, mấy bộ thi thể ngổn ngang lộn xộn nằm ở bốn phía, máu chảy dạt dào, tròng mắt mở to, còn mang theo vẻ kinh hoàng trước khi chết.
Ngày thứ ba, hắc ám vừa mới qua đi, luồng ánh sáng thứ nhất còn chưa kịp lên.
- Ngao...
Thú hống như sấm, vang vọng cả hạp cốc.
Phanh phanh phanh...
Thanh âm năng lượng va chạm truyền ra, thanh thế to lớn.
Mặt đất tán lạc không ít thi thể, tươi máu nhuộm đỏ hạp cốc, mang theo khí tức huyết sát thật lâu không tan.
Trong không gian thần bí, Tô Dật ngồi xếp bằng, lực lượng thiên địa nồng đậm quanh quẩn, như từng con linh xà chui vào cơ thể.
Trong ba ngày, Tô Dật chủ động xuất kích, đã giết năm nhóm người của tiểu đội mạo hiểm, chết không dưới ba mươi người.
Bên trong còn có Nguyên Huyền cảnh lục trọng và thất trọng, bị Tuyết Viên và Hỏa Điểu đánh giết.
Loại chém giết và chiến đấu cường độ cao này, làm cho trình độ thực chiến của Tô Dật tiến bộ không ít, Cuồng Long Tam Đao, Thất Thương Quyền, Xích Viêm Chưởng… đều càng thành thạo.
Chỉ là Cuồng Long Tam Đao đao thứ ba, Tô Dật vẫn không cách nào tu luyện được.
Mà loại chém giết và tẩy lễ này, cũng làm cho Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong cơ thể Tô Dật sôi trào, chiến ý dâng cao, càng thêm hiếu chiến!
Mỗi lần sau khi chiến đấu, Tô Dật điều tức thổ nạp, đều có thể rõ ràng cảm giác được tiến bộ to lớn, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công càng phát triển, cộng thêm ở trong không gian thần bí, tiến bộ càng to lớn.
Hắn cảm giác Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trời sinh chính là dùng để chiến đấu và chém giết!
…
- Có nghe nói không, gần đây Đào Thiên Thành sứt đầu mẻ trán, không biết đắc tội người nào, thủ hạ lại bị người giết không ít, tổn thất nặng nề!
- Ta cũng nghe nói, nghe nói có rất nhiều người bất mãn, đã rời đi!
- Đây hết thảy, tựa hồ là bị một thiếu niên làm!
- Không thể nào, một thiếu niên, có thể giết nhiều thủ hạ của Đào Thiên Thành như vậy?
- Các ngươi biết chỉ là số ít, nghe nói thiếu niên kia giết đệ đệ của Đào Thiên Thành. Đào Thiên Thành muốn báo thù, nhưng không nghĩ tới lại đụng phải cọng rơm cứng, tổn thất nặng nề!
- Ta còn nghe nói, thiếu niên kia không phải một người, mà còn có trợ thủ!
- Khó trách, ta nói một thiếu niên, mạnh hơn cũng không có khả năng giết nhiều người như vậy!
- Nghe nói Hắc Sát môn đang treo giải thưởng một người, cũng là thiếu niên, có thể cùng là một người hay không.
- Đúng nha, thật rất có khả năng, nếu để ta gặp được, vậy thì phát tài!
- ...
Tin tức này như gió bão truyền ra.
Nghe Tô Dật nói, Dịch Vân yêu kiều mắng, nhưng lại vội vàng móc ra Túi Không Gian ở trong ngực.
- Hai tiểu cô nương như hoa như ngọc, nếu như rơi vào tay những người kia, mới biết cái gì là hạ lưu vô sỉ chính thức.
Tô Dật bĩu môi, mình cái gì cũng không có làm, sao lại thành hạ lưu vô sỉ.
- Cho ngươi!
Bích Linh cắn răng, vứt Túi Không Gian cho Tô Dật.
Nàng làm sao cũng không tin Tô Dật nói, người của tiểu đội mạo hiểm kia, tuyệt đối không phải đồng bọn của thiếu niên này.
Ngược lại, tiểu đội mạo hiểm kia và tên này có đại thù, song phương đều bị hắn lợi dụng, quá âm hiểm xảo trá rồi.
- Cho ngươi.
Dịch Vân không chần chờ, giống như thật sợ tiểu tử này sẽ giao mình cho tiểu đội mạo hiểm kia, vội vàng vứt Túi Không Gian cho Tô Dật.
- Hắc hắc...
Tiếp nhận hai Túi Không Gian, Tô Dật hài lòng cười một tiếng, không chút khách khí thu vào trong ngực, nhặt lên bảo kiếm của đám người Quách Diễm.
Ba thanh bảo kiếm này vừa nhìn liền biết bất phàm, giá trị hẳn không nhỏ, Tô Dật cũng không muốn buông tha.
Trơ mắt nhìn hết thảy, trong mắt đám người Quách Diễm muốn toát ra lửa.
Nhưng giờ phút này bọn họ lại không có biện pháp, bọn họ trọng thương đến tình trạng không còn sức tái chiến, ngay cả đứng lên cũng cố sức.
- Không có ăn không có mặc, tự có địch nhân đưa tới cửa, không có súng không có pháo, đồ vật của địch nhân chính là của chúng ta, dù cho núi cao nước sâu...
Tô Dật khiêng đao hát tiểu khúc, tâm tình rất tốt, phất tay chào tạm biệt, sau đó nghênh ngang rời đi, lưu cho năm người một bóng lưng nhớ mãi không quên.
- Gia hỏa này thật đặc biệt, chỉ là có chút đáng ghét.
Dịch Vân thì thào nói, thiếu niên này, không giống bất luận kẻ nào mà nàng gặp qua.
- Bích Linh sư tỷ, vừa rồi có phải chúng ta bị cướp hay không?
Lúc này Dịch Vân mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Bích Linh, trong mắt có chút mờ mịt.
…
Tô Dật hát tiểu khúc, tâm tình vui vẻ, thu hoạch không nhỏ a.
Năm cái Túi Không Gian, xem chừng sẽ có không ít đồ tốt, nhưng Tô Dật không có vội mở ra.
- Tiểu đội mạo hiểm và mấy người kia sống mái với nhau, đã là nhóm thứ hai...
Tô Dật không có chủ quan, trong đầu đang tính toán, lấy tu vi của năm thiếu niên thiếu nữ kia, nhóm đầu tiên không có khả năng để năm người chật vật như vậy, cho nên khẳng định là gặp phải nhóm thứ hai, sau đó ác chiến.
Dù sao lúc trước mình giết đại hán Nguyên Huyền cảnh nhị trọng, đối phương đã bắn đạn tín hiệu.
- Ôm cây đợi thỏ, tiêu diệt từng bộ phận, cùng bọn họ chơi đùa một trận mới được!
Tô Dật đã có chủ ý, từ tin tức biết được, hắn đối với tiểu đội mạo hiểm kia cũng không có gì quá lo lắng.
Quả nhiên, thời điểm hoàng hôn, Tô Dật phát hiện nhân viên tìm kiếm của tiểu đội mạo hiểm.
Bốn người kia nhìn thấy Tô Dật, sau khi sững sờ liền lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, muốn phát ra đạn tín hiệu.
- Chít chít!
Nhưng thời điểm bọn hắn muốn bắn đạn tín hiệu gọi người, trên bầu trời có thanh âm tê minh truyền ra, người kia còn chưa lấy lại tinh thần, một cỗ kình phong đáng sợ bao phủ, cát bay đá chạy, đầu lâu lập tức bị bóp thành huyết tương.
- Ngao...
Một con Đại Viên trắng như tuyết xuất hiện, bàn tay to lớn vỗ xuống, một người bị đập thành mưa máu.
Hai Man Thú xuất hiện, khí tức hung hãn đáng sợ.
Hai người còn lại không ngừng run rẩy, chân như nhũn ra, ánh mắt đờ đẫn, kém chút co quắp ngã xuống đất.
- Xoẹt...
Bóng người như điện, kéo ra vô số tàn ảnh, có đao quang lấp lóe, trên cổ hai đại hán có huyết vụ dâng lên, thân thể ngã xuống đất.
Bốn người đều có kinh nghiệm lão luyện, ở trong Man Yêu Sâm Lâm thời gian rất dài, trải qua vô số chiến đấu đổ máu, nhưng không chịu nổi biến cố quá nhanh, bị hai Man Thú đột nhiên xuất hiện dọa hồn phi phách tán, sau đó bị chúng miểu sát.
Lau đi vết máu trên đại đao, Tô Dật liếc nhìn thi thể trên đất, trong mắt lấp lóe hàn quang:
- Nhớ mãi không quên ta như thế, vậy từ bây giờ bắt đầu, ta sẽ chủ động xuất kích, cùng các ngươi chơi đến chết mới thôi!
Sau ba canh giờ.
Sâu trong rừng cây, ba bộ thi thể máu thịt be bét, đại đao nhỏ máu, khóe miệng Tô Dật cười lạnh.
Ngày thứ hai, đêm.
Tối nay sao sáng trăng mờ, dưới bóng đêm ảm đạm, dãy núi âm u.
Ầm!
- Bành bành bành!
Trong dãy núi truyền ra âm thanh trầm đục, mấy bộ thi thể ngổn ngang lộn xộn nằm ở bốn phía, máu chảy dạt dào, tròng mắt mở to, còn mang theo vẻ kinh hoàng trước khi chết.
Ngày thứ ba, hắc ám vừa mới qua đi, luồng ánh sáng thứ nhất còn chưa kịp lên.
- Ngao...
Thú hống như sấm, vang vọng cả hạp cốc.
Phanh phanh phanh...
Thanh âm năng lượng va chạm truyền ra, thanh thế to lớn.
Mặt đất tán lạc không ít thi thể, tươi máu nhuộm đỏ hạp cốc, mang theo khí tức huyết sát thật lâu không tan.
Trong không gian thần bí, Tô Dật ngồi xếp bằng, lực lượng thiên địa nồng đậm quanh quẩn, như từng con linh xà chui vào cơ thể.
Trong ba ngày, Tô Dật chủ động xuất kích, đã giết năm nhóm người của tiểu đội mạo hiểm, chết không dưới ba mươi người.
Bên trong còn có Nguyên Huyền cảnh lục trọng và thất trọng, bị Tuyết Viên và Hỏa Điểu đánh giết.
Loại chém giết và chiến đấu cường độ cao này, làm cho trình độ thực chiến của Tô Dật tiến bộ không ít, Cuồng Long Tam Đao, Thất Thương Quyền, Xích Viêm Chưởng… đều càng thành thạo.
Chỉ là Cuồng Long Tam Đao đao thứ ba, Tô Dật vẫn không cách nào tu luyện được.
Mà loại chém giết và tẩy lễ này, cũng làm cho Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong cơ thể Tô Dật sôi trào, chiến ý dâng cao, càng thêm hiếu chiến!
Mỗi lần sau khi chiến đấu, Tô Dật điều tức thổ nạp, đều có thể rõ ràng cảm giác được tiến bộ to lớn, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công càng phát triển, cộng thêm ở trong không gian thần bí, tiến bộ càng to lớn.
Hắn cảm giác Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trời sinh chính là dùng để chiến đấu và chém giết!
…
- Có nghe nói không, gần đây Đào Thiên Thành sứt đầu mẻ trán, không biết đắc tội người nào, thủ hạ lại bị người giết không ít, tổn thất nặng nề!
- Ta cũng nghe nói, nghe nói có rất nhiều người bất mãn, đã rời đi!
- Đây hết thảy, tựa hồ là bị một thiếu niên làm!
- Không thể nào, một thiếu niên, có thể giết nhiều thủ hạ của Đào Thiên Thành như vậy?
- Các ngươi biết chỉ là số ít, nghe nói thiếu niên kia giết đệ đệ của Đào Thiên Thành. Đào Thiên Thành muốn báo thù, nhưng không nghĩ tới lại đụng phải cọng rơm cứng, tổn thất nặng nề!
- Ta còn nghe nói, thiếu niên kia không phải một người, mà còn có trợ thủ!
- Khó trách, ta nói một thiếu niên, mạnh hơn cũng không có khả năng giết nhiều người như vậy!
- Nghe nói Hắc Sát môn đang treo giải thưởng một người, cũng là thiếu niên, có thể cùng là một người hay không.
- Đúng nha, thật rất có khả năng, nếu để ta gặp được, vậy thì phát tài!
- ...
Tin tức này như gió bão truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.