Chương 222: Chúc mừng (2)
Vũ Phong
04/05/2022
Trên người lão thái thái dường như không hề có bất kỳ khí tức nào, nhưng vô hình trung làm cho Tô Dật cảm thấy có cảm giác sâu không lường được.
Trực giác nói cho Tô Dật biết, lão thái thái này tuyệt đối không phải người bình thường.
- Đừng khách khí, dường như ngươi nhỏ hơn Hề Vi một chút, không biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Lão thái thái đánh giá Tô Dật, rất hòa ái.
- Bẩm tiền bối, tiểu tử còn kém mấy tháng là mười sáu tuổi rồi.
Tô Dật tính toán thời gian một chút, đến trên đời này, cũng sắp mười sáu năm rồi.
- Còn kém mấy tháng mới mười sáu...
Trong mắt lão thái thái càng thêm rung động, chưa đến mười sáu tuổi, Nguyên Huyền cảnh nhị trọng lại đánh bại Hùng Liệt, thu phục U Hư Man Thiên Báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, bà ấy sao lại không rõ điều này đại biểu cho cái gì được.
- Chưa tới mười sáu đã có thành tựu như vậy, quả thật là không tầm thường.
Lão thái thái không hề keo kiệt lời tán thưởng, cười nói với Tô Dật:
- Nói không cần khách khí, xưng hô tiền bối đã thấy nhiều bên ngoài, lão thân là trưởng thôn của Linh Cổ Thôn này, họ Trình tên Nhã, sau lại theo họ cha, người của Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc gọi là Thượng Quan Trình Nhã, ngươi và Hề Vi cũng không khác là bao, không bằng cứ gọi ta một tiếng nãi nãi* đi!
*Cũng có nghĩa là bà nội, nhưng vì nhân vật chính là người ngoài nên dịch giả để xưng hô nãi nãi, ko quá thân thiết
- Tham kiến Thượng Quan nãi nãi.
Tô Dật khó nhịn được sự kinh ngạc, thì ra lão thái thái này lại là trưởng thôn của Linh Cổ Thôn.
- Hôm nay chính là việc trọng đại mười năm mới có một lần của một thôn hai bộ lạc, hơn nữa ván đầu tiên Linh Cổ Thôn ta thắng lợi, buổi tối mọi người sẽ tổ chức một nghi thức chúc mừng nho nhỏ, ngươi là ân nhân của Linh Cổ Thôn ta, là quý khác hcủa Linh Cổ Thôn, lần này thắng lợi cũng ít nhiều có công của ngươi, cho nên nhất định phải tham gia đó! Cũng có thể gặp mặt mọi người một lần, hiện tại trong thôn có không ít người cảm thấy tò mò với một nhân vật anh hùng trẻ tuổi như ngươi đó.
Thượng Quan Trình Nha nói.
- Chuyện này...
- Đi thôi, không ít người đuề muốn gặp ngươi một chút đó.
Thượng Quan Hề Vi cười nói với Tô Dật, cắt lời của Tô Dật.
- Được rồi.
Tô Dật gật đầu, đã đến nơi này thì an tâm đi thôi.
- Ta cũng muốn đi.
Tô Thiên Tước cụp đuôi chạy ra, cánh bằng thịt dang rộng, sợ Tô Dật ném ra.
Xuy xuy...
Khi nhìn thấy Tô Thiên Tước, trong tròng mắt của Thượng Quan Trình Nhã nhất thời có ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, trong mắt có sự nghi hoặc cùng kinh ngạc nhưng không thể hiện ra ngoài.
- Cùng đi chứ, trong thôn đã lâu không náo nhiệt như vậy rồi, lão thân cũng đi xem.
Lập tức, thân thể Thượng Quan Trình Nhã di chuyển, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Trên quảng trường của Linh Cổ Thôn đèn đuốc sáng trưng, không ít lửa trại cháy hừng hực, bên trên nướng không ít dã thú, mùi thịt xông vào mũi.
Trên mấy đôn đá còn bày đầy hoa quả tươi cùng rượu ngon.
Hì hì...
Không ít đứa bé vẫn còn đang bập bẹ học theo chạy nhanh ở bốn phía lửa trại, đuổi bắt theo ca ca tỷ tỷ lớn hơn một chút.
- Tên nhãi Thượng Quan Hầu Vũ này, mới sáu tuổi thôi! Đã có thể nâng được mấy trăm cân, trước đây khi Thượng Quan Thần Phong sáu tuổi cũng chỉ được như vậy thôi.
- Tiểu nha đầu Thượng Quan Kỳ này chỉ có bảy tuổi, cũng không đơn giản.
Bề trên ở bốn phía nhìn những đứa trẻ này, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Trực giác nói cho Tô Dật biết, lão thái thái này tuyệt đối không phải người bình thường.
- Đừng khách khí, dường như ngươi nhỏ hơn Hề Vi một chút, không biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Lão thái thái đánh giá Tô Dật, rất hòa ái.
- Bẩm tiền bối, tiểu tử còn kém mấy tháng là mười sáu tuổi rồi.
Tô Dật tính toán thời gian một chút, đến trên đời này, cũng sắp mười sáu năm rồi.
- Còn kém mấy tháng mới mười sáu...
Trong mắt lão thái thái càng thêm rung động, chưa đến mười sáu tuổi, Nguyên Huyền cảnh nhị trọng lại đánh bại Hùng Liệt, thu phục U Hư Man Thiên Báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, bà ấy sao lại không rõ điều này đại biểu cho cái gì được.
- Chưa tới mười sáu đã có thành tựu như vậy, quả thật là không tầm thường.
Lão thái thái không hề keo kiệt lời tán thưởng, cười nói với Tô Dật:
- Nói không cần khách khí, xưng hô tiền bối đã thấy nhiều bên ngoài, lão thân là trưởng thôn của Linh Cổ Thôn này, họ Trình tên Nhã, sau lại theo họ cha, người của Man Hùng bộ lạc và Liệp Hổ bộ lạc gọi là Thượng Quan Trình Nhã, ngươi và Hề Vi cũng không khác là bao, không bằng cứ gọi ta một tiếng nãi nãi* đi!
*Cũng có nghĩa là bà nội, nhưng vì nhân vật chính là người ngoài nên dịch giả để xưng hô nãi nãi, ko quá thân thiết
- Tham kiến Thượng Quan nãi nãi.
Tô Dật khó nhịn được sự kinh ngạc, thì ra lão thái thái này lại là trưởng thôn của Linh Cổ Thôn.
- Hôm nay chính là việc trọng đại mười năm mới có một lần của một thôn hai bộ lạc, hơn nữa ván đầu tiên Linh Cổ Thôn ta thắng lợi, buổi tối mọi người sẽ tổ chức một nghi thức chúc mừng nho nhỏ, ngươi là ân nhân của Linh Cổ Thôn ta, là quý khác hcủa Linh Cổ Thôn, lần này thắng lợi cũng ít nhiều có công của ngươi, cho nên nhất định phải tham gia đó! Cũng có thể gặp mặt mọi người một lần, hiện tại trong thôn có không ít người cảm thấy tò mò với một nhân vật anh hùng trẻ tuổi như ngươi đó.
Thượng Quan Trình Nha nói.
- Chuyện này...
- Đi thôi, không ít người đuề muốn gặp ngươi một chút đó.
Thượng Quan Hề Vi cười nói với Tô Dật, cắt lời của Tô Dật.
- Được rồi.
Tô Dật gật đầu, đã đến nơi này thì an tâm đi thôi.
- Ta cũng muốn đi.
Tô Thiên Tước cụp đuôi chạy ra, cánh bằng thịt dang rộng, sợ Tô Dật ném ra.
Xuy xuy...
Khi nhìn thấy Tô Thiên Tước, trong tròng mắt của Thượng Quan Trình Nhã nhất thời có ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, trong mắt có sự nghi hoặc cùng kinh ngạc nhưng không thể hiện ra ngoài.
- Cùng đi chứ, trong thôn đã lâu không náo nhiệt như vậy rồi, lão thân cũng đi xem.
Lập tức, thân thể Thượng Quan Trình Nhã di chuyển, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Trên quảng trường của Linh Cổ Thôn đèn đuốc sáng trưng, không ít lửa trại cháy hừng hực, bên trên nướng không ít dã thú, mùi thịt xông vào mũi.
Trên mấy đôn đá còn bày đầy hoa quả tươi cùng rượu ngon.
Hì hì...
Không ít đứa bé vẫn còn đang bập bẹ học theo chạy nhanh ở bốn phía lửa trại, đuổi bắt theo ca ca tỷ tỷ lớn hơn một chút.
- Tên nhãi Thượng Quan Hầu Vũ này, mới sáu tuổi thôi! Đã có thể nâng được mấy trăm cân, trước đây khi Thượng Quan Thần Phong sáu tuổi cũng chỉ được như vậy thôi.
- Tiểu nha đầu Thượng Quan Kỳ này chỉ có bảy tuổi, cũng không đơn giản.
Bề trên ở bốn phía nhìn những đứa trẻ này, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.