Chương 238: Có phiền phức (2)
Vũ Phong
04/05/2022
Chân mày của Thượng Quan Hề Vi nhíu lại, khi Thượng Quan Tú còn chưa nói xong thì nguyên khí dưới chân đã bắt đầu khởi động, thân ảnh nhất thời nhanh chóng di chuyển.
- Hề Vi tỷ chờ ta một chút!
Thượng Quan Tú cũng cưỡi tọa kỵ đuổi theo.
- Không ổn lắm!
Ba người Thượng Quan Nham cũng nghiêm sắc mặt.
- Có chuyện gì thế?
Tô Dật còn hơi cảm thấy nghi hoặc, hỏi ba người.
- Dịch Túc huynh đệ, chúng ta cũng đi xem thử, không thể để Trường Hồng ca bị thua thiệt được, trên đường sẽ nói với ngươi.
Thượng Quan Ngọc nói vậy.
Vèo vèo...
Bốn người vận nguyên khí, cũng lập tức chạy theo.
Trên đường Tô Dật từ trong miệng mấy người Thượng Quan Ngọc mới biết được. Liệp Hổ bộ lạc, Man Hùng bộ lạc, Linh Cổ Thôn thực ra cách nhau rất gần. Bình thường tuy cũng duy trì trao đổi mua bán hàng hóa nhưng cũng có không ít phân tranh giữa đám tiểu bối.
Loại phân tranh giữa đám tiểu bối đó, chỉ cần chuyện không quá nghiêm trọng, việc bị thương chảy máu thì trưởng bối cũng sẽ không quản.
Nhưng chuyện đoạt linh dược này, bình thường cũng xảy ra khá nhiều, mọi thứ đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
Vấn đề là lần này Linh Cổ Thôn gặp phải Hổ Mạch.
Dẫn đầu của Linh Cổ Thôn chỉ có Thượng Quan Trường Hồng.
Tuy Thượng Quan Trường Hồng coi như là một người khá bất phàm trong đám trẻ tuổi của Linh Cổ Thôn, nhưng lực lực tu vi chỉ có thể xem như nằm trong mười người đứng đầu trong thế hệ này.
Nhưng Hổ Mạch lại chỉ dưới Hổ Trì trong Liệp Hổ bộ lạc, xem như là tồn tại đứng thứ hai trong đám trẻ tuổi của Liệp Hổ bộ lạc, thực lực rất mạnh mẽ.
Tô Dật mới biết, thảo nào mới rồi Thượng Quan Hề Vi lại âm thầm nhíu mày, xem ra Hổ Mạch cũng là một nhân vật cường đại.
Bảo Linh cốc không xa lắm, rất nhanh, Tô Dật và Thượng Quan Nham cũng đã chạy tới.
Bảo Linh cốc này cách không xa Linh Cổ Thôn, nhưng lại cách Liệp Hổ bộ lạc một mảng thâm cốc lớn, nhưng bên trong đó có không ít Man Yêu thú, đương nhiên cũng có rất nhiều dược liệu.
Man Yêu thú bên trong Bảo Linh cốc không có cấp bậc quá cao, Man Yêu thú cường đại đều bị cường giả trừ bỏ hoặc đánh chết.
Vì vậy Linh Cổ Thôn, Liệp Hổ bộ lạc, thậm chí là Man Hùng bộ lạc đều có thiếu niên hay tới Bảo Linh cốc tìm kiếm dược liệu, coi như là một loại rèn luyện.
Rầm rầm rầm...
Từ xa, phía trước đã truyền tới tiếng năng lượng va vào nhau trầm thấp.
Một đám thân ảnh xúm lại, bốn bóng người đang kịch liệt giao thủ.
Khi Tô Dật chạy tới, ánh mắt đảo qua đã nhận ra người của Linh Cổ Thôn trong đó, cộng thêm Thượng Quan Tú mới vừa gặp lúc nãy, tổng cộng có tám người, còn có mấy con Man Yêu thú tọa kỵ.
Chính giữa còn có hơn mười ba mười bốn thiếu niên nam nữ, nam tráng kiện to lớn, nữ mang dã tính, hẳn là người của Liệp Hổ bộ lạc.
Trong đó có vài thanh niên của Liệp Hổ bộ lạc, ngày hôm qua lúc ở thế ngoại đào nguyên hình như Tô Dật còn có chút ấn tượng.
- Hổ Mạch ca cố lên, Thượng Quan Trường Hồng không phải là đối thủ!
- Hổ Dược ca cố lên, đánh bại Thượng Quan Hề Vi!
...
Trong Liệp Hổ bộ lạc truyền ra tiếng reo hò, tuyệt nhiên trái ngược với sự yên lặng bên Linh Cổ Thôn.
Lúc này mấy người của Linh Cổ Thôn, bao gồm cả ba người Thượng Quan Nham chạy tới cuối cùng, mắt hìn bốn người đang giao thủ ở giữa cũng phải chau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Hổ Dược sao lại ở đây!
Mấy người Thượng Quan Nham run mắt, nét mặt kinh ngạc.
- Phiền toái rồi, không ngờ tới Hổ Dược lại ở đây!
Thượng Quan Ngọc thấp giọng nói với Tô Dật.
- Hổ Dược, cũng là của Liệp Hổ bộ lạc đi!
Tô Dật nói nhỏ, ánh mắt đang quan sát bốn người đang giao thủ ở giữa.
Trong bốn người, Thượng Quan Hề Vi là một, đang giao thủ với một thiếu niên cả người mặt y phục thanh sắc.
Thiếu niên kia xấp xỉ tuổi với Thượng Quan Hề Vi, nhưng xuất thủ sắc bén mạnh mẽ, cầm trong tay một cây trường côn lóe lên ánh sáng, giao chiến với một đôi loan đao chiến của Thượng Quan Hề Vi, không ngừng vang lên tiếng va chạm, dường như là ngang tài ngang sức.
- Hề Vi tỷ chờ ta một chút!
Thượng Quan Tú cũng cưỡi tọa kỵ đuổi theo.
- Không ổn lắm!
Ba người Thượng Quan Nham cũng nghiêm sắc mặt.
- Có chuyện gì thế?
Tô Dật còn hơi cảm thấy nghi hoặc, hỏi ba người.
- Dịch Túc huynh đệ, chúng ta cũng đi xem thử, không thể để Trường Hồng ca bị thua thiệt được, trên đường sẽ nói với ngươi.
Thượng Quan Ngọc nói vậy.
Vèo vèo...
Bốn người vận nguyên khí, cũng lập tức chạy theo.
Trên đường Tô Dật từ trong miệng mấy người Thượng Quan Ngọc mới biết được. Liệp Hổ bộ lạc, Man Hùng bộ lạc, Linh Cổ Thôn thực ra cách nhau rất gần. Bình thường tuy cũng duy trì trao đổi mua bán hàng hóa nhưng cũng có không ít phân tranh giữa đám tiểu bối.
Loại phân tranh giữa đám tiểu bối đó, chỉ cần chuyện không quá nghiêm trọng, việc bị thương chảy máu thì trưởng bối cũng sẽ không quản.
Nhưng chuyện đoạt linh dược này, bình thường cũng xảy ra khá nhiều, mọi thứ đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
Vấn đề là lần này Linh Cổ Thôn gặp phải Hổ Mạch.
Dẫn đầu của Linh Cổ Thôn chỉ có Thượng Quan Trường Hồng.
Tuy Thượng Quan Trường Hồng coi như là một người khá bất phàm trong đám trẻ tuổi của Linh Cổ Thôn, nhưng lực lực tu vi chỉ có thể xem như nằm trong mười người đứng đầu trong thế hệ này.
Nhưng Hổ Mạch lại chỉ dưới Hổ Trì trong Liệp Hổ bộ lạc, xem như là tồn tại đứng thứ hai trong đám trẻ tuổi của Liệp Hổ bộ lạc, thực lực rất mạnh mẽ.
Tô Dật mới biết, thảo nào mới rồi Thượng Quan Hề Vi lại âm thầm nhíu mày, xem ra Hổ Mạch cũng là một nhân vật cường đại.
Bảo Linh cốc không xa lắm, rất nhanh, Tô Dật và Thượng Quan Nham cũng đã chạy tới.
Bảo Linh cốc này cách không xa Linh Cổ Thôn, nhưng lại cách Liệp Hổ bộ lạc một mảng thâm cốc lớn, nhưng bên trong đó có không ít Man Yêu thú, đương nhiên cũng có rất nhiều dược liệu.
Man Yêu thú bên trong Bảo Linh cốc không có cấp bậc quá cao, Man Yêu thú cường đại đều bị cường giả trừ bỏ hoặc đánh chết.
Vì vậy Linh Cổ Thôn, Liệp Hổ bộ lạc, thậm chí là Man Hùng bộ lạc đều có thiếu niên hay tới Bảo Linh cốc tìm kiếm dược liệu, coi như là một loại rèn luyện.
Rầm rầm rầm...
Từ xa, phía trước đã truyền tới tiếng năng lượng va vào nhau trầm thấp.
Một đám thân ảnh xúm lại, bốn bóng người đang kịch liệt giao thủ.
Khi Tô Dật chạy tới, ánh mắt đảo qua đã nhận ra người của Linh Cổ Thôn trong đó, cộng thêm Thượng Quan Tú mới vừa gặp lúc nãy, tổng cộng có tám người, còn có mấy con Man Yêu thú tọa kỵ.
Chính giữa còn có hơn mười ba mười bốn thiếu niên nam nữ, nam tráng kiện to lớn, nữ mang dã tính, hẳn là người của Liệp Hổ bộ lạc.
Trong đó có vài thanh niên của Liệp Hổ bộ lạc, ngày hôm qua lúc ở thế ngoại đào nguyên hình như Tô Dật còn có chút ấn tượng.
- Hổ Mạch ca cố lên, Thượng Quan Trường Hồng không phải là đối thủ!
- Hổ Dược ca cố lên, đánh bại Thượng Quan Hề Vi!
...
Trong Liệp Hổ bộ lạc truyền ra tiếng reo hò, tuyệt nhiên trái ngược với sự yên lặng bên Linh Cổ Thôn.
Lúc này mấy người của Linh Cổ Thôn, bao gồm cả ba người Thượng Quan Nham chạy tới cuối cùng, mắt hìn bốn người đang giao thủ ở giữa cũng phải chau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Hổ Dược sao lại ở đây!
Mấy người Thượng Quan Nham run mắt, nét mặt kinh ngạc.
- Phiền toái rồi, không ngờ tới Hổ Dược lại ở đây!
Thượng Quan Ngọc thấp giọng nói với Tô Dật.
- Hổ Dược, cũng là của Liệp Hổ bộ lạc đi!
Tô Dật nói nhỏ, ánh mắt đang quan sát bốn người đang giao thủ ở giữa.
Trong bốn người, Thượng Quan Hề Vi là một, đang giao thủ với một thiếu niên cả người mặt y phục thanh sắc.
Thiếu niên kia xấp xỉ tuổi với Thượng Quan Hề Vi, nhưng xuất thủ sắc bén mạnh mẽ, cầm trong tay một cây trường côn lóe lên ánh sáng, giao chiến với một đôi loan đao chiến của Thượng Quan Hề Vi, không ngừng vang lên tiếng va chạm, dường như là ngang tài ngang sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.